Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Không! Tôi không đi! Ai bắt nạt Hạ Thư Dương thì tự đi đi. Tôi... tôi hoàn toàn vô tội... Tôi và Hàn Tuyết Tuyết không có bắt nạt hắn ta." - Trong điện thoại, Cao Uyên không ngừng hét lớn. - "Bảo Trương Minh đi đi. Anh ấy đi luôn phần của tôi."
"..."
"Tôi... không tiện. Các cậu tự đi đi."
"..."
"Mấy cậu thật sự tin lời Triều Thiên mà đến đó sao? Tôi đã nói rồi, trên đời này làm gì có ma quỷ. Là do mấy người các cậu tự mình dọa mình thôi. Tôi báo cảnh sát đây."
Sau khi Hàn Tuyết Tuyết tắt máy, Hàm Quan chỉ biết dùng ánh mắt ái ngại nhìn hai người trước mặt.
"Bọn họ đều không đến. Vậy chúng ta... tiếp tục vào sao?"
Hai người còn lại hiển nhiên là Mạc Dao và Cố Diêm Vân. Người thanh niên cao lớn suy tư một lúc rồi gật đầu:
"Đã đến rồi thì vào thôi."
Dứt lời hắn liền bước về phía trước, chậm rãi gõ cửa nhà Hạ Thư Dương. Chờ vài phút cũng không có người mở cửa, Cố Diêm Vân kiên trì gõ thêm một lần nữa. Đến lần thứ ba, hắn mới thử nắm lấy tay cầm mà đẩy ra.
"Không khóa."
"Không khóa cửa? Tên này không sợ bị trộm lẻn vào nhà sao? Không đúng, nhà hắn nghèo như vậy thì lấy đâu ra đồ cho người ta trộm cơ chứ." - Hàm Quan nhịn không được mà lẩm bẩm.
Thấy Mạc Dao lẫn Cố Diêm Vân đều nhìn qua, hắn biết sai vội vàng ngậm miệng lại.
"Nếu như cửa không khóa thì hẳn người vẫn ở trong nhà. Chúng ta vào xem, rốt cuộc Hạ Thư Dương muốn làm cái gì. Mạc Dao đi sát..."
"Lớp trưởng, nếu cậu sợ cậu nhớ phải đi sát tôi đấy. Tôi... tôi sẽ bảo vệ cậu." - Hàm Quan vội vàng mở miệng, thậm chí còn muốn tiến lên nắm lấy tay thiếu niên.
Mạc Dao kéo khăn quàng cổ lên cao hơn, gương mặt tuy vẫn trắng bệch nhưng so với sáng nay đã đỡ hơn rất nhiều. Cậu khẽ gật đầu nhỏ giọng nói cảm ơn với Hàm Quan, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ lần mò vào trong túi, nắm lấy lá bùa mà 197 đưa cho cậu. Mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
"Đừng lề mề nữa!" - Cố Diêm Vân đi đằng trước đột nhiên quát lên khiến hai người phía sau vội vàng đi theo hắn tiến vào trong nhà của Hạ Thư Dương.
Hàm Quan vừa đi vừa sờ đầu. Vì sao hắn lại cảm thấy vừa rồi thiên tài Cố Diêm Vân đang lườm mình nhỉ? Bởi vì mải suy nghĩ về ánh nhìn đầy "yêu thương" của vị học sinh giỏi nào đó, người thanh niên tóc húi cua hoàn toàn không phát hiện, sau khi hắn bước vào, cánh cửa đã tự động khép lại tựa như có người thứ tư thay bọn họ đóng cửa vậy.
*****
"Trương Minh~ Cục cưng à, mau ăn gì đó đi con."
Ngoài cửa không ngừng vang lên giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ. Nhưng đáp lại bà chỉ là giọng nói cộc cằn từ trong phòng vang lên:
"Không ăn! Mẹ mau đem đi đi. Mẹ nó, ngửi mùi đã thấy buồn nôn rồi!"
Từ chối chục cuộc gọi từ Cao Uyên, Trương Minh bực bội quăng điện thoại qua một bên, sau đó nằm vắt tay lên trán, bắt đầu suy nghĩ về những sự kiện gần đây. Thật sự là do Hạ Thư Dương trả thù thật sao? Sớm biết như vậy hắn đã không chạy theo Trịnh Kiên Sâm đi bắt nạt tên điên đó.
Phải rồi, Trịnh Kiên Sâm lúc này ra sao rồi?
Lần nữa ngồi dậy, Trương Minh vội vàng cầm lấy điện thoại. Phát hiện tài khoản mạng xã hội của thằng bạn trí cốt đang sáng lên, hắn vội vàng nhắn tin hỏi thăm tình hình của hắn. Đúng vậy, chỉ cần Trịnh Kiên Sâm vẫn an toàn thì hắn vẫn an toàn.
[Trương Minh: Trịnh Kiên Sâm, vì sao hôm nay mày không đi học? Tao gọi điện mày cũng không chịu nhấc máy.]
[Trương Minh: Ê ê thằng kia, trả lời tao đi. Mày vẫn xem cái video kinh dị đấy hả?]
Khi gửi những dòng tin nhắn này, Trương Minh có chút thấp thỏm. Nếu như tên này chỉ đang treo máy thì sao? Có thể lúc này... hắn thật sự đã chạm mặt những sự kiện quỷ quái như Triều Thiên. Nếu xét theo thứ tự từ cao xuống thấp, Triều Thiên, Trịnh Kiên Sâm và hắn chính là ba người mà Hạ Thư Dương hận nhất.
May mắn, Trịnh Kiên Sâm vẫn còn sống. Thấy tin nhắn của mình đã được người bên kia xem, Trương Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đáp lại hắn là một dòng tin nhắn thoại. Gã thanh niên không hề do dự mà ấn nghe.
[Trịnh Kiên Sâm: Tao... tao không biết nữa... Nó vẫn luôn nhìn tao. Tao không rời mắt được...]
Giọng điệu của Trịnh Kiên Sâm vô cùng đờ đẫn, xung quanh hắn lại ồn ào giống như muôn vàn người thì thầm to nhỏ xung quanh khiến Trương Minh phiền đến nhíu mày. Hắn không vui mà đáp lại người thanh niên:
[Trương Minh: Mẹ nó, nó là cái gì. Mày ra chỗ khác nói chuyện được không? Ồn như vậy mà mày cũng chịu được à?]
Tin nhắn hắn vừa gửi kia, Trịnh Kiên Sâm liền đọc được. Màn hình nhanh chóng xuất hiện biểu tượng đang nhập tin nhắn. Tuy nhiên, Trương Minh chờ Trịnh Kiên Sâm gần mười lăm phút cũng không nhận được tin nhắn trả lời. Mấy sự kiện xảy ra gần đây đã khiến thần kinh của hắn có chút căng thẳng, cuối cùng người thanh niên không nhịn được nữa mà nhắn hàng loạt tin nhắn mắng chửi người anh em của mình. Phía bên Trịnh Kiên Sâm vẫn duy trì biểu tượng đang nhập tin nhắn. Cuối cùng một lúc sau, gã thanh niên mới bắn ra một dòng tin nhắn gọn.
[Trịnh Kiên Sâm: Tao không biết.]
"Đ*t mẹ, cái thằng điên này!" - Trương Minh nghiến răng thầm mắng chửi.
Chút sợ hãi của hắn cũng bởi vì trò chuyện với Trịnh Kiên Sâm mà bay sạch. Hắn quyết định cài điện thoại về chế độ im lặng sau đó trùm chăn đi ngủ. Do chuyện của Triều Thiên mà tối qua hắn ngủ chẳng ngon chút nào. Vậy nên giờ đây ngủ bù là lựa chọn vô cùng sáng suốt.
Tuy nhiên, gã thanh niên không ngờ rằng. Ngay khi hắn đi ngủ, Trịnh Kiên Sâm đã gửi vô số bức ảnh selfie cho hắn. Nhưng khác với vẻ ăn chơi thường ngày, Trịnh Kiên Sâm ở trong ảnh mặt mày đen sì, hai mắt trũng sâu, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ mệt mỏi đờ đẫn của người lâu ngày không ngủ. Bởi vì chụp trong bóng tối nên gương mặt của Trịnh Kiên Sâm dưới ánh đèn flash trông vô cùng đáng sợ, thậm chí so sánh hắn với mấy kẻ bị quỷ ám trên phim truyền hình chẳng khác là bao.
Các tấm ảnh chụp vẫn liên tục được gửi tới Trương Minh. Đến bức ảnh cuối cùng, gã thanh niên vốn mang vẻ đờ đẫn như khúc gỗ đột nhiên nở nụ cười toe toét. Hắn cười nhưng hai mày lại nhăn dúm dó, phần da thịt quanh mắt đổ dồn lại, giống như cụ già chín mươi tuổi, nước mắt cũng theo hai con mắt hí mà chảy ra.
Một tin nhắn thoại nữa lại được gửi đến.
[Trịnh Kiên Sâm: Trương Minh, nó bắt đầu cử động rồi. Nó bảo tao phải chết.]
Sau khi tin nhắn cuối cùng được gửi đến. Điện thoại của người thanh niên lại quay vể màn hình đen sì quen thuộc.
*****
"Khụ khụ. Sao nhiều bụi vậy? Rốt cuộc tên Hạ Thư Dương này đã bao ngày không về nhà rồi." - Hàm Quan vừa ho sặc sụa, tay không ngừng loạn khoắng xung quanh. Đây mà là nhà cho người ở sao? Nói là nhà hoang hắn còn tin hơn.
Quả thực, nhà của Hạ Thư Dương quá mức cũ kĩ. Tuy có hai tầng nhưng đồ đạc lại ít đến đáng thương, ngay cả tivi cũng không có. Bốn bức tường đều đã tróc sơn, bởi vì mưa gió mà để lại từng mảng ố vàng, chảy dài trên mặt tường. Đi vào sâu bên trong, mọi người đều ngửi được một mùi vị gay mũi. Nó không giống như rác rưởi để lâu ngày mà dần phân hủy, mà càng giống như thứ mùi lá cây tươi bị đốt lên.
"Hạ Thư Dương sống cùng mẹ sao?" - Hàm Quan chợt cầm một tấm ảnh để trên bàn lên. Trong ảnh là người thanh niên hồi còn nhỏ, bên cạnh hắn là một người phụ nữ ăn vận sang trọng, tóc xoăn dài, gương mặt bị giấu sau cặp kính râm to đùng. Tuy nhiên, chỉ chút đường nét lộ ra bên ngoài cũng đủ biết người này có bao nhiêu xinh đẹp. - "Mẹ thằng này giàu như vậy mà sao trông nó lại nghèo kiết xác như thế cơ chứ."
Nghe Hàm Quan lầm bầm như vậy, Cố Diêm Vân cũng nhìn thoáng qua tấm ánh. Tuy nhiên khác với vẻ tùy ý nói vài câu của tên tóc húi cua, vẻ mặt của vị học sinh giỏi lại lộ ra nét ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh, hắn lại lấy lại vẻ bình tĩnh, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi tìm tòi ở phòng khách và nhà bếp mà không thu hoạch được gì. Cả ba người quyết định tiến vào phòng ngủ của Hạ Thư Dương. Cũng giống như những phòng khác, phòng ngủ của người này không chỉ cũ mà còn vô cùng chật hẹp. Ba người cùng nhau tiến vào đã cảm thấy khó thở rồi.
"Má, còn không có cửa sổ. Nhìn có khác gì cái nhà tù đâu."
"Được rồi, thử tìm xem có thu thập được manh mối nào không." - Cố Diêm Vân lạnh giọng nhắc nhở Hàm Quan. - "Nếu như Hạ Thư Dương thật sự học bùa chú hay ma thuật gì đấy hẳn sẽ có sách hướng dẫn."
Hàm Quan nghe vậy liền hăng hái lục tung đồ đạc trong phòng của người thanh niên. Mạc Dao vốn là thành viên đi cho đủ đội hình cũng tiến lên giúp hai người một tay. Tuy nhiên, bởi vì cơ thể có phần thấp bé hơn hai người bạn đồng hành, thiếu niên không thể đến những nơi cao tìm kiếm. Cuối cùng, cậu lựa chọn bắt đầu tìm ở bàn học của Hạ Thư Dương.
Bởi vì không có giá sách, trên bàn của người thanh niên bày không ít sách vở. Thiếu niên cẩn thận giúp hắn xếp lại thành từ chồng, thậm chí còn phân loại loại sách rõ ràng. Tuy không biết làm vậy có ích gì không nhưng đây chính là thói quen của Mạc Dao trong suốt mười mấy năm làm osin cho em họ. Không ngờ, hành vi làm việc theo thói quen của cậu lại tìm được chút manh mối.
Một tờ giấy nhàu nát viết chi chít chữ chợt rơi ra khỏi quyết sách toán. Thiếu niên vội vàng cầm tờ giấy lên xem.
"Quỷ mượn xác?" - Mạc Dao khó hiểu nhìn dòng chữ to đùng được tô đi tô lại bằng bút mực đỏ.
Phía dưới dòng chữ là một hình vẽ siêu vẹo. Dù bức vẽ có phần giống tranh Picasso nhưng thiếu niên vẫn có thể nhìn ra được thứ hắn vẽ là một lễ tế, phía trên là một bức tượng thờ với vô vàn đồ cúng, phía dưới vẽ một vòng tròn đỏ, có một người ngồi ở giữa. Bởi vì người này được vẽ theo tư thế đưa lưng lên Mạc Dao hoàn toàn không biết người này là nam hay nữ, già hay trẻ. Chỉ biết trên người hắn vẽ rất nhiều chữ, chạy dài khắp lưng. Những chữ này hoàn toàn không giống như ngôn ngữ hiện tại thiếu niên đang học, càng có phần giống văn tự cổ hơn.
"Chuyện gì vậy?" - Thấy thiếu niên đứng ngây ngốc một góc, Cố Diêm Vân liền bước lên xem xét tình hình.
Mạc Dao giật mình, vội vàng đưa tờ giấy trên tay cho hắn. Hàm Quan thấy vậy cũng lại gần xem xét.
"Quỷ mượn xác là cái quần gì vậy? Má cả bức vẽ này nữa. Trông ghê chết đi được."
"Có lẽ là nghi thức nào đó của người dân tộc thiểu số chăng? Những ký tự này..." - Người thanh niên nhíu mày chỉ vào những những văn tự trên lưng người ngồi giữa vòng tròn. - "Rất giống văn tự cổ của người Đông Phong."
"Đông Phong? Chẳng lẽ là một đám người thích ăn thịt người, nuôi trùng bằng cửu khiếu (chín lỗ) sao?"
"Lời đồn thôi. Đông Phong có rất nhiều bộ tộc không phải ai cũng giỏi mấy thứ này."
Suy nghĩ một hồi, Cố Diêm Vân liền cất tờ giấy đi. Cả ba người nán lại trong phòng Hạ Thư Dương kiểm tra thêm một lần nữa nhưng cũng không thu hoạch gì thêm. Cuối cùng người thanh niên đề nghị đi lên tầng 2 kiểm tra thử.
"Hay để tôi ở dưới này cũng được... Cậu lên một mình đi." - Ở trong căn nhà u ám như nhà hoang như vậy, Hàm Quan cũng dần cảm thấy sợ hãi. Chưa kể, hắn vẫn luôn có cảm giác có thứ gì đó lạnh băng chạm vào gáy mình. Gã thanh niên vươn tay muốn nắm lấy tay Mạc Dao, miệng cũng vừa nói. - "Tôi với Mạc..."
"Mạc Dao sẽ cùng tôi đi lên tầng."
Hàm Quan còn chưa kịp chạm vào tay thiếu niên, một bàn tay khác đã vươn ra nắm lấy. Gã đầu húi cua có chút không phục muốn lên tiếng phản kháng nhưng bị sắc mặt lạnh lùng cùng cái liếc mắt của Cố Diêm Vân dọa sợ, vội vàng ngậm miệng lại.
Cuối cùng vị học sinh giỏi toàn khối thành công dắt thiếu niên đi lên tầng hai cùng mình.
So với tầng 1, tầng hai càng ít thứ để tìm tòi hơn. Nơi này có ba phòng thì đã có hai phòng bị khóa lại. Cố Diêm Vân cùng Mạc Dao chỉ có thể tiến vào phòng cuối cùng. Căn phòng này hiển nhiên là của mẹ Hạ Thư Dương, thậm chí trên giường của bà ta vẫn còn bày biện đồ ngủ cùng chút mỹ phẩm.
Sau khi tiến vào trong phòng, Cố Diêm Vân không yêu cầu thiếu niên làm gì, một mình hắn bắt đầu tìm kiếm. Mạc Dao bị bỏ quên có chút bất mãn mà vùi mặt vào khăn quàng cổ. Rốt cuộc người này đang muốn làm gì vậy? Rõ ràng ghét cậu vì sao còn cố tình kéo cậu lên đây. Muốn đánh cậu một trận sao? Thiếu niên có chút tủi thân mà đỏ hốc mắt.
"Cố... Cố Diêm Vân..."
Mạc Dao nhịn không được mà gọi tên người thanh niên. Bởi vì còn buồn bực nên giọng nói của cậu có phần nhỏ mềm, ỉu xìu hơn thường ngày, nghe giống như đang cố gắng nghẹn nước mắt vào bên trong để nói chuyện. Nghe thiếu niên gọi tên mình, tấm lưng dày rộng của người thanh niên bất chợt cứng lại, nhưng hắn không quay đầu đáp lại cậu. Thấy vậy, thiếu niên chỉ có thể hơi khụt khịt mũi mà nói tiếp:
"N-nếu cậu ghét tôi... cũng không cần ép mình đi cùng tôi đâu. Tôi đã nói sẽ không bám theo cậu thì chắc chắn sẽ không bám theo cậu nữa."
Dù người này có phần giống người nọ nhưng Mạc Dao biết chắc chắn hắn không phải người kia. Người kia sẽ không chọc cậu buồn như vậy.
"Tôi không ghét cậu." - Giọng nói trầm ấm của người thanh niên chợt vang lên trong không gian.
"Rõ ràng cậu ghét tôi." - Thiếu niên không tin mà bĩu môi. - "Cậu định gọi tôi lên đây để đánh nhau phải không?"
Cố Diêm Vân cuối cùng cũng quay lại nhưng khác với vẻ lạnh lùng thường ngày, lúc này khuôn mặt điển trai của người thanh niên lại hiện rõ vẻ bực bội. Cho rằng người này thật sự muốn đánh mình, thiếu niên liền ba chân bốn cẳng muốn bỏ chạy. Tuy nhiên, người kia đã nhanh tay hơn. Nắm lấy khăn quàng cổ của cậu, đặt thiếu niên lên tường rồi dùng hai tay chống lên, ngăn chặn đường lui của cậu. Không thể chạy được, thiếu niên chỉ có thể nhắm tịt hai mắt chờ người kia đánh mình.
"Tôi xin lỗi."
Dạ? Mạc Dao tròn mắt trước ba từ phát ra từ miệng người thanh niên. Thiếu niên vẫn chưa tin tưởng lắm mà run giọng hỏi hắn:
"Cố... Cố Diêm Vân, cậu nói sai rồi. Phải là "cậu muốn ăn đập à" chứ."
Cố Diêm Vân:...
"Mẹ nó, tôi nói là tôi xin lỗi cậu. Nghe cho kỹ vào, tôi muốn xin lỗi Mạc Dao." - Hắn thật sự bị thiếu niên làm cho tức đến xì khói, nhịn không được mà cao giọng quát. - "Ngày hôm qua là tôi bị quỷ nhập mới nói mấy lời ngu ngốc đó với cậu. Là tôi ghen tị với Triều Thiên, với đám đầu đất thích quanh quẩn bên người cậu. Mẹ nó, rõ ràng người cậu thích là tôi. Vì sao những thằng khác lại được sờ tay, ôm ấp cậu? Ngay cả nắm tay, tôi... tôi với cậu còn chưa thử..."
Mặc dù lúc đầu lớn giọng hùng hồn như vậy nhưng càng về sau giọng điệu của người thanh niên càng nhỏ dần, cuối cùng thành nói thì thầm. Mạc Dao bị bộ dạng của Cố Diêm Vân dọa đơ người một lúc, đợi đến khi hắn dứt lời, cậu mới yếu ớt lên tiếng:
"Cậu xin lỗi như vậy sao? Rõ ràng là đang quát tôi."
Người thanh niên ngớ người một lúc, cắn răng hạ giọng xin lỗi một lần nữa:
"Tôi xin lỗi."
Tuy nhiên thiếu niên vẫn chưa buông tha cho hắn, cậu kéo kéo khăn quàng cổ bắt đầu tố cáo hắn:
"Ngày hôm qua cậu mắng tôi là trẻ hư..."
"Cậu không hư. Tôi mới hư."
"Cậu còn bắt tôi khóc cho cậu xem..."
"Đừng khóc, khóc nhiều sẽ không đẹp hơn nữa mắt còn sưng lên. Để tôi khóc cho cậu xem là được rồi."
"Cậu còn nói tôi lăng loàn, thích quyến rũ đàn ông. Cậu nói tôi dơ."
"Mẹ nó, tôi không có nói như vậy cậu đừng có bẻ cong sự thật. Tôi nói cậu lăng loàn lúc nào? Nói cậu dơ lúc nào. Cậu không dơ hơn nữa người con thơm phức! Nếu nói dơ thì cũng là tôi dơ. OK?"
Nhìn bộ dạng quẫn bách của Cố Diêm Vân, sự bực bội đè nặng trong lòng của cậu đã sớm biến mất. Tuy nhiên, thiếu niên vẫn không buông tha mà tiếp tục vờ giận dỗi nói với người thanh niên:
"Cậu lại quát tôi."
Vị học sinh giỏi nào đó chợt cứng họng. Hắn vò đầu bức tai một hồi cuối cùng quỳ một chân xuống, sau đó cởi áo khoác ra, vứt sang một bên. Mặc dù là mùa đông nhưng quần áo trên người Cố Diêm Vân lại ít đến đáng thương. Sau khi cởi áo khoác ra, trên người của hắn chỉ còn lại một chiếc áo giữ nhiệt. Mắt thấy người nọ muốn cởi cả áo giữ nhiệt, Mạc Dao có chút hoảng sợ vội vàng đè lại tay người nọ, miệng lắp bắp khẽ hỏi:
"Cậu... cậu làm gì vậy?"
Cố Diêm Vân ngẩng đầu lên, tóc mái bởi vì động tác vò đầu bứt tai vừa rồi mà có chút hỗn loạn. Hắn hơi thở gấp, hai bên má chợt ửng đỏ.
"Mạc Dao, cậu muốn cưỡi ngựa không?"
- ---------------------------------------------------
Cà Phê: Chương sau 3P Cố Diêm Vân x Mạc Dao x Quỷ ᕦʕ •'ᴥ•'ʔᕤ
Cà Phê: Bởi vì chương này của Cố Diêm Vân nên mị sẽ thả ảnh Triều cẩu.