"Đau."
"..."
"Cậu nhẹ tay hơn thì tốt rồi. Nhìn đã thấy đau rồi."
"Triều Thiên, người nên kêu đau là tôi mới phải. Cậu kêu làm gì."
Người thanh niên nghe vậy, chỉ biết xấu hổ gãi đầu, từ từ thả lọ thuốc vào trong hộp cứu thương. Khoan, đừng nghĩ hắn bạo lực gia đình (?) đối phương, nửa tiếng trước, hắn bị lớp trưởng đè ra đánh nhưng Triều Thiên vốn da dày thịt béo, cơ thể hắn chưa kịp cảm nhận được đau đớn thì nắm tay măng cụt của thiếu niên đã sưng lên rồi.
"Nhưng mà tôi cũng oan lắm chứ." - Người thanh niên nhịn không được mà khẽ lẩm bẩm. - "Nụ hôn đầu của tôi còn chưa kịp chuẩn bị đã bị lấy mất. Nếu như lúc đấy tôi không tỉnh dậy chẳng lẽ sẽ mất cái ngàn vàng của bản thân hay sao? Thật ra nếu là lớp trưởng thì cũng không sao nhưng mà... nhưng mà ít nhất chúng ta cũng cần xác định mối quan hệ. Ví dụ như... để tôi cầu hôn cậu..."
Thấy thiếu niên không để ý đến mình, người thanh niên có chút tủi thân tiếp tục lải nhải quanh thiếu niên:
"Lớp trưởng, ít nhất cậu cũng phải nói câu chịu trách nhiệm với tôi chứ!"
"Triều Thiên, tôi là người bị hại." - Thiếu niên thở dài vươn tay đẩy gương mặt người thanh niên ra xa.
Một ngày mà xảy ra đủ thứ chuyện như vậy, giờ này Mạc Dao chỉ muốn sớm lên giường đi ngủ, chờ đến sáng mai để ma cỏ không đuổi theo mình nữa. Vậy mà người thanh niên dư thừa quá mức năng lượng kia lại vẫn luôn ồn ào không ngừng nghỉ, còn bắt cậu chịu trách nhiệm nữa chứ. Rõ ràng là do tên này đột nhiên nhảy bổ vào cậu, thậm chí hiện tại môi cậu vẫn còn đau do bị răng nanh của hắn đụng phải.
Thiếu niên bắt đầu suy nghĩ đến việc đá đít kẻ này ra khỏi phòng của mình.
"T-thì người ta cũng là nạn nhân mà..."
Đột nhiên bị măng cụt của thiếu niên đẩy ra xa, người thanh niên giống như con sen bị mèo cưng từ chối cho hôn, tủi thân mà nhìn cậu. Nhưng thiếu niên nào có để ý đến hắn, mắt thấy cậu muốn đi vào nhà vệ sinh, Triều Thiên có chút hốt hoảng vội vàng vươn tay giữ lấy tay cậu. Tất nhiên, hắn vẫn còn nhớ tay thiếu niên vừa mới xoa thuốc nên chỉ dám nắm cổ tay cậu.
"Cậu đi đâu vậy?"
"Tôi đi vệ sinh."
"Tôi đi cùng cậu."
Thấy Mạc Dao nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, người thanh niên cao lớn vội vàng lắp bắp giải thích:
"H-hiện tại đang trong tình thế nguy cấp. Nếu như hai chúng ta tách nhau ra sẽ gặp nguy hiểm."
"Ở cùng cậu mới nguy hiểm." - Nghĩ đến những lời người thanh niên ma kia nói thì thể chất của Triều Thiên hẳn dễ bị quỷ nhập nhất. Càng nghĩ, cậu lại càng cảm thấy đuổi cậu ấm này ra khỏi nhà là lựa chọn đúng đắn.
"Cái gì mà tôi nguy hiểm mới không nguy hiểm cơ chứ. Đầu năm ông đây còn đi rút quẻ đầu năm được quẻ đại cát đấy. Dù sao lúc này tay cậu cũng đang bôi thuốc cũng có tiện hoạt động đâu, nếu cậu đi tiểu thì để tôi đỡ chim... Này! Ánh mắt này là sao!"
Mạc Dao yên lặng kéo cổ áo mình lên cao hơn, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn về phía người thanh niên:
"Câu là biến thái sao?"
Triều Thiên há miệng muốn phản bác lại thiếu niên. Hắn đẹp trai ngời ngời như vậy sao có thể là biến thái được chứ, hắn chỉ đơn thuần lo lắng cho thiếu niên mà thôi. Nhưng nghĩ đến việc bản thân bởi vì tò mò rốt cuộc phía dưới của lớp trưởng có lông hay không có lông mà từng có ý định muốn nhìn lén người ta đi vệ sinh, thậm chí vừa rồi ở trong nhà tắm, hắn còn ngửi thử sữa tắm của cậu ngay cả nước xúc miệng cũng lén nuốt một ngụm, lời phản bác vừa đến họng liền bị nuốt lại. Được rồi, hắn thừa nhận, đôi lúc hắn có chút không đứng đắn.
Thấy thiếu niên đột nhiên leo lên giường, Triều Thiên liền mở miệng hỏi cậu:
"Lớp trưởng, cậu không đi vệ sinh nữa sao?" - Giọng điệu của người thanh niên có chút tiếc nuối. Vậy là không được nhìn thấy phần dưới của lớp trưởng rồi.
"Tôi cũng không buồn lắm. Triều Thiên, cậu còn việc gì không? Nếu không chúng ta đi ngủ."
"Wait! Wait!" - Người thanh niên vội vàng lên tiếng. - "Tôi cảm thấy nếu bản thân mình ngủ nhất định sẽ bị nhập thêm lần nữa. Có lẽ cậu không biết, mấy ngày nay tôi ăn không ngon ngủ không yên nên lúc tắm mới chợp mắt một xíu. Kết quả tôi bị con quỷ nào đó nhập vào. Lớp trưởng, tôi không thể ngủ được!"
"Lúc đó... cậu thật sự bị nhập sao?"
"Đậu má, tôi bị khống chế mới dám lao vào hôn cậu chứ. Bình thường toàn tự tưởng tượng chứ nào dám làm thật." - Lời nói vừa tuôn ra, ai đó liền biết mình lỡ lời, vội vàng nói sang chuyện khác. - "Nói chung là tôi không thể ngủ được!"
Thấy vẻ mặt khẩn khoản của vị trùm trường nào đó, Mạc Dao biết hắn không lừa mình. Hình ảnh do camera thu được cũng vào buổi tối, hẳn lúc đó Triều Thiên đã rơi vào trạng thái không phòng vệ nên mới bị nhập. Thiếu niên có chút mông lung quay sang hỏi hắn:
"Vậy chúng ta phải làm sao?"
"Chúng ta phải thức đến sáng. Trời sáng thì ma quỷ gì cũng không dám lộng hành đâu. Sau đó chúng ta đi tìm Đường Tăng hay Tôn Ngộ Không nào đó thu phục nó là được. Đúng rồi, nếu không cậu dạy tôi học đi. Chẳng phải giáo viên đã nói tri thức khiến con người tỉnh táo thông suốt hay sao. Chỉ cần học chúng ta liền không buồn ngủ."
Thật ra ý giáo viên không phải như vậy...
Nhưng Mạc Dao cũng không giải thích nhiều cho sinh vật đơn bào kia nữa. Do dự một lúc, cậu cũng quyết định lấy sách vở ra dạy học cho Triều Thiên. Đành phải dạy học cho người này chứ biết làm sao bây giờ.
So với Cố Diêm Vân thì học lực của Mạc Dao không đáng để kể đến nhưng nếu người được dạy là vị trùm trường này thì cậu không cần lo lắng.
Tuy nhiên, khác với tưởng tượng của thiếu niên, Triều Thiên không phải chỉ kiếm cớ để cậu thức cùng mình, hắn thật sự muốn học tập. Người thanh niên vốn cao lớn hơn bạn cùng trang lứa, nay lại ngồi cùng thiếu niên lại càng khiến người khác liên tưởng đến Jack và người khổng lồ.
Hắn mang một thân toàn cơ bắp, cho dù mặc áo cỡ rộng nhất mà Mạc Dao mượn của hàng xóm cũng căng đến gần như xé rách. Mà nơi đáng chú ý nhất chính là phần ngực, nhìn hai gò đồi gồ lên trước áo thun, bởi vì nơi nào cũng căng cứng nổi lên cơ nên có phần không quá phản cảm nhưng nhìn thế nào cũng vô cùng nghẹt thở. Buồn cười là lúc này gã khổng lồ Triều Thiên lại một bên cầm bút một bên vò đầu, cố cúi thấp đầu cho phù hợp với chiếc bàn hồng xinh xắn của thiếu niên, một bên vâng vâng dạ dạ ngoan ngoãn ghi chép. Dẫu lỗ hổng kiến thức nhiều nhưng hắn cũng không đến nỗi hết thuốc chữa, chỉ cần được giảng một lần người thanh niên liền nắm được nội dung.
Tuy nhiên, khả năng tập trung của Triều Thiên rất kém, sau khi giải được nửa đề, hắn bất giác chống cằm nhìn hàng lông mi cong dài của thiếu niên đang rũ xuống tạo thành một bóng đen mờ mờ dưới mắt. Hắn cảm thấy lớp trưởng nhà mình là xinh đẹp nhất, không chỉ cả người đều nho nhỏ một cục thơm nức mũi còn luôn mang màu hồng phấn giống như đánh phấn, khiến người ta không khỏi nhìn nhìn chằm chằm.
Vừa nghĩ tầm mắt người thanh niên vừa dịch xuống sống mũi cao thẳng, khuôn miệng xinh đẹp, giống như bông hoa hồng chuẩn bị nở, muốn người khác bẻ từng cánh hoa đỏ hồng kia ra xem rốt cuộc ẩn dưới tầng tầng lớp lớp cảnh mỏng nhẹ kia là thứ mật ướt át trong lành nào.
Lúc đó hắn đã hôn thiếu niên như nào vậy? Là dù dùng tay tách miệng cậu ra, buộc đầu lưỡi mềm mại bị nước bọt nhuộm ướt kia phải duỗi ra sao? Sau đó có lẽ hắn sẽ dùng hai ngón tay kẹp lấy, dù sao với khuôn miệng nhỏ nhắn kia, hai ngón tay có lẽ đã căng tràn đầy miệng cậu.
Đầu lưỡi bị bắt được, miệng cũng không thể khép lại, thiếu niên chỉ có thể dùng ánh mắt ướt át, gương mặt đỏ bừng mà cầu xin hắn. Hắn khi ấy nhất định sẽ há miệng, ngậm cả môi lẫn đầu lưỡi của thiếu niên.
Đầu lưỡi của lớp trưởng có vị như thế nào?
Câu trả lời là ai mà biết. Lúc ấy hắn đã hoàn toàn mất đi ý thức còn đâu.
Nhưng bởi vì không biết nên Triều Thiên càng muốn thử. Tầm mắt hắn hoàn toàn dính chặt vào làn môi kia, tốc độ tiết nước bọt trong khoang miệng ngày một nhanh hơn.
Muốn thử quá. Muốn mở nó ra. Muốn nếm thử. Muốn nhét vào.
Không... không, hắn đang suy nghĩ gì vậy. Hắn sao có thể có ý định làm tổn thương Mạc Dao được chứ.
Mau bắt lấy. Đè xuống. Cưỡng h**p. Ra vào. Lặp đi lặp lại. . Truyện Sủng
"Triều Thiên? Cậu có nghe tôi giảng không vậy?" - Cảm nhận được có một tầm mắt đáng sợ vẫn luôn dừng trên khuôn mặt mình, Mạc Dao cho rằng người thanh niên lại bắt đầu lười biếng, liền dùng đầu bút chì nhẹ chọc vào tay hắn.
Trước tiếng gọi của thiếu niên, vị trùm trường nào đó giống như choàng tỉnh, có chút ngơ ngác nhìn thiếu niên.
"Vì sao mặt cậu lại đỏ như vậy?" - Mạc Dao lo lắng nhìn gương mặt đã đỏ giống như quả cà chua của người thanh niên. Chẳng lẽ do rét quá nên bị sốt rồi?
"Lớp trưởng..." - Khi lời nói được cất ra, Triều Thiên chợt phát hiện giọng nói bản thân có chút kỳ lạ. - "Hình tôi vừa bị nhập..."
"Chẳng phải cậu nói nếu bản thân tỉnh táo sẽ không bị nhập hay sao?" - Thiếu niên có chút hoang mang hỏi lại hắn. Cậu có nên đánh hắn ngất hay không?
"Tôi không biết. Chỉ là đột nhiên cảm thấy bản thân rất kỳ lạ. Đột nhiên muốn..."
Vừa rồi hắn muốn làm gì? Triều Thiên không nhớ nữa. Nhưng rõ ràng hắn rất muốn làm điều gì đó đáng sợ đối với thiếu niên.
Trong lúc người thanh niên còn đang hoang mang lục lọi trí nhớ của mình, một bàn tay chợt đặt lên trán hắn, sau đó là gương mặt đẹp đến mê người gần trong phút chốc. Triều Thiên kinh ngạc mở to mắt. Điều đầu tiên hắn biết là thiếu niên rất thơm, điều thứ hai chính là lông mi cậu thật dài và mắt cậu thật đẹp.
"Không sốt. Chẳng lẽ cậu thật sự bị nhập."
Thiếu niên không khỏi trầm tư suy nghĩ. Chẳng lẽ ma quỷ đã mạnh đến nỗi có thể nhập vào người khác một cách dễ dàng như vậy sao? Cậu có nên gọi điện báo cho Cố Diêm Vân hay không?
"L-lớp trưởng, cậu bỏ tay ra được không." - Giọng nói run rẩy của người thanh niên nhanh chóng kéo thiếu niên ra khỏi dòng suy nghĩ. Lúc này Mạc Dao mới nhận ra, bản thân cậu vẫn còn đang đặt tay lên trán người thanh niên mà khoảng cách giữa cả hai cũng đã được rút ngắn đi rất nhiều, cậu gần như đã ngồi lên người Triều Thiên.
"Xin lỗi... tôi làm đau cậu sao?"
Người thanh niên ngơ ngác lắc đầu, nhưng rất nhanh, vẻ mặt đần độn của hắn lại càng thêm buồn cười khi có hai dòng màu từ trong mũi hắn chảy xuống. Người thanh niên nghiêng đầu đầy khó hiểu, còn Mạc Dao đã bị dọa sợ vội vàng lấy khăn giấy.
"Cậu ngồi yên, ngửa đầu lên đi."
Người thanh niên ngoan ngoãn làm theo lời cậu, tuy nhiên một tay khác của hắn vẫn lại âm thầm nắm lấy góc áo thiếu niên, mang vẻ mặt đáng thương mà hỏi cậu:
"Lớp trưởng, cậu sẽ không đuổi tôi đi phải không?"
Mạc Dao giúp người đối diện giữ giấy, nghe hắn nói vậy, chỉ biết khó hiểu lắc đầu:
"Vì sao tôi lại muốn đuổi cậu ra khỏi nhà?"
Triều Thiên nhấp môi, bàn tay giữ chặt lấy chiếc áo thun mượn từ hàng xóm của Mạc Dao đã bị bàn tay của hắn vò đến nhàu nghĩ. Do dự một lúc, hắn vẫn vén áo thun lên.
Ban đầu nhìn chiếc áo đang gồng mình bao lấy đám cơ bắp kia thiếu niên còn có thể cảm thán người này đúng là quái vật nhưng khi nhìn thấy thứ đang gồ lên ẩn dưới lớp quần của người thanh niên, Mạc Dao liền đỏ mặt vội vàng quay đi nơi khác. T-thứ này mới là đáng sợ nhất nè.
Cũng giống như áo, quần của Triều Thiên cũng là đồ đi mượn nên hiển nhiên nó không vừa với cơ thể quá khổ kia. Thậm chí, chiếc quần không thể che lấp toàn bộ phần thân dưới, cho dù đã kéo lên hết cỡ nhưng vẫn sẽ để lộ ra một ít lông tóc cùng màu sắc sẫm màu của thứ gì đó.
Cậu sai rồi. Cậu nên đuổi tên này ra khỏi nhà mình!
"C-cậu... cậu là đồ biến thái không mặc quần lót!" - Mạc Dao xấu hổ đến vành tai đỏ bừng, hận không thể đào lỗ chui xuống dưới đất.
"Tôi không phải biến thái thật mà!" - Triều Thiên tủi thân nhìn thiếu niên bằng ánh mắt cún con bị bỏ rơi. Bởi vì quần lót đã sớm đem đi giặt, hình dạng to lớn của thứ đó dưới lớp quần thể dục ngày càng rõ ràng hơn, thậm chí phần đỉnh đầu có hình dạng giống như quả trứng gà cũng hiện rõ ràng.
Mạc Dao chỉ chạm mắt một lần, liền đảo mắt đi nơi khác:
"Cậu rõ ràng là biến thái!"
"Không phải! Tôi là công dân đứng đắn làm sao có thể giống mấy tên mặc áo khoác dài ngày ngày đứng ở công viên cầm kẹo dụ trẻ con được. Có dụ thì cũng chỉ dụ cậu thôi. "
Thấy thiếu niên trừng mắt nhìn mình, người thanh niên liền rụt cổ lại:
"Xin lỗi... xin lỗi lớp trưởng đừng giận được không. Nhưng mà bình thường thứ này rất ngoan, chẳng hiểu sao mỗi khi ở cạnh cậu nó lại như vậy. Tính ra từ lúc bước vào phòng cậu nó đang ngổng bốn năm lần rồi."
Triều Thiên tuy là trùm trường đánh nhau liên miên còn mang tin đồn tình ái nhiều vô kể nhưng cũng chỉ là tin vịt mà thôi. Trên thực tế thiếu gia nhà họ Triều là tay mơ trong mấy chuyện này, hoặc nói đúng hơn là hắn có chướng ngại về tâm lý, thứ mà các nam sinh tuổi này biết dùng để giải quyết căng thẳng và nhu cầu sinh lý thì người thanh niên vẫn chỉ biết dùng nó để đi tiểu mỗi ngày.
Không biết có phải do cơ thể có vấn đề hay không mà lượng nước tiểu mỗi lần Triều Thiên thải ra rất nhiều, cho dù thứ đó trong trạng thái hoàn toàn ngẩng đầu cũng chỉ biết bắn ra nước tiểu. Nhưng hiển nhiên lúc này, cảm giác truyền đến từ phần thân dưới lại báo hiệu cho người thanh niên biết, thứ hắn muốn bắn ra không phải là nước tiểu. Người thanh niên vội vàng giữ lấy tay thiếu niên, mang vẻ mặt đáng thương mà nhìn cậu:
"Lớp trưởng, phải làm sao đây?"
Cách một lớp quần, Triều Thiên vươn tay nắm lấy thứ kia, giống như đứa trẻ thật sự không hiểu tình trạng cơ thể của bản thân mà tìm cách đẩy nó sang cho thiếu niên.
"Đừng hỏi tôi." - Mạc Dao cắn môi, cố gắng để bàn tay mình không chạm vào thứ đáng sợ kia. - "Cậu chờ nó xẹp xuống là được. Chẳng phải vừa lúc nãy cũng như vậy hay sao."
Cầu trời, hãy để cậu được ngất đi. Cậu không muốn tiếp tục đề tài này đâu.
"Không được, tôi cảm giác lần này khác với lần trước... Chẳng phải lớp trưởng có nghĩa vụ chăm sóc tinh thần lẫn thể xác của các thành viên trong lớp hay sao. Cậu cứu cứu nó đi."
Mắt thấy người thanh niên muốn đem thứ kia cọ vào tay mình, Mạc Dao theo bản năng vội vàng dùng tay đẩy nó ra, nhưng vì không khống chế được lực đạo lại giống như đánh vào dương v*t của người nọ khiến hắn kêu lên một tiếng.
"Cậu... cậu không sao chứ?" - Mạc Dao hoảng hốt muốn kiểm tra một chút, nhưng nhớ tới nơi mình muốn kiểm tra là nơi nào, cậu lại có chút do dự.
"Lớp trưởng, không ổn rồi."
Người thanh niên khẽ lẩm bẩm, bàn tay che lại hạ bộ từ từ buông ra, phía trên mặt quần đã xuất hiện một vệt sẫm màu đầy chói mắt. Khác với những bộ phận khác, dương v*t là nơi nhạy cảm nhất của Triều Thiên, vừa rồi Mạc Dao dùng lực đánh nơi đó đúng là hắn cảm thấy đau nhưng xen lẫn vào đó là cảm giác có phần kích thích khiến phần đỉnh của người thanh niên tràn ra một ít chất lỏng, nếu như không phải hắn kịp dùng lực có lẽ đã tí tách mà chảy nước xuống sàn.
Triều Thiên mang vẻ mặt đỏ ửng, cả người đã sớm nóng phừng, ngay cả cơ bắp cũng căng chặt để kìm nén cảm giác kỳ lạ tập kích bất ngờ này. Hắn ngẩng đầu nhìn thiếu niên, trong miệng đã đầy nước bọt:
"Lớp trưởng, phải làm sao đây? Nó giống như không nghe lời tôi nữa rồi."
—------------
Cà Phê: Mọi người có muốn biết cảnh H của Triều Thiên như thế nào không? Chính là một bên đỏ mặt tía tai, một bên giống như hóa điên mà [beep] [beep]. Tuy nhiên bởi vì hắn là xử nam nên rất nhanh liền muốn bắn, Mạc Dao vừa ôm cổ xử nam Triều Thiên, môi đỏ như có như không lướt trên vành tai của hắn, kêu hắn mau [beep] [beep], xử nam Triều Thiên liền bắn mất kiểm soát cả người đỏ bừng giống như súng đại bác mà...
Độc giả: Từ từ, hắn là công thật sao?
Cà Phê: Thật!