Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm


{Bắt đầu đi Dao Dao.

Chỉ cần nói theo mị là được.}
"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi." - Thiếu niên cúi đầu nhìn người thanh niên gục dưới chân mình.

Edward lúc này mới ý thức bản thân mình đã bị trói chặt đến nỗi không cử động được chỉ có thể chật vật hơi ngẩng đầu lên.
"Tôi không biết là mẹ kế cũng có đam mê kín như vậy đấy."
"Điều cậu chưa biết còn nhiều lắm."
Mạc Dao mỉm cười hai mắt cũng cong cong lên như con mèo nhỏ chuẩn bị làm chuyện xấu.

Theo như 005 hướng dẫn, cậu sẽ trực tiếp dùng giày nâng cằm người thanh niên này lên nhưng do dự một lát, cậu vẫn quyết định tháo giày ra.

Thiếu niên hơi nhấc tà váy để lộ phần tất chân mỏng.

Edward dường như cũng phát hiện ra điều này, hắn như bị dính phải tà thuật mà nhìn chăm chăm vào đôi chân bỏ bé đang được bao bọc trong tất lụa trong suốt màu đen.

Ở góc độ của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng gan bàn chân mềm bụp được tất đen bao phủ đang từ từ hướng về phía mình.

Đầu ngón chân của thiếu niên khẽ cuộn lại đầy bất an nhưng sau đó lại duỗi thẳng từ từ nâng cằm hắn lên.

Từ đầu ngón chân phát ra hương thơm ngọt nị.

Đó không phải nước hoa mà là mùi thơm cơ thể của Mạc Dao.
Edward ngoan ngoãn ngẩng đầu, hai mắt đỏ đến bất thường.
"Chẳng phải khi nãy nói nhiều lắm sao.

Sao giờ không nói lời nào vậy?"
Mạc Dao cố gắng không bày ra vẻ mặt xấu hổ mà dùng đầu ngón chân di chuyển từ cằm đến cổ của người thanh niên.

Vì chỉ cách một lớp vải mỏng manh nên cậu có thể cảm nhận rõ ràng cổ họng của người này lên xuống không ngừng.

Thiếu niên mím môi dùng bàn chân chống l*иg ngực người thanh niên, nơi đó tiếng tim đập mạnh đến nỗi sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực đến nơi rồi.

"Hoá ra cũng chỉ được cái mồm." - Mạc Dao khẽ cười dùng sức đẩy một chút, Edward không kịp phòng ngừa mà lảo đảo về sau.

{Ha ha nhìn vẻ mặt này chắc hắn đã kinh tởm đến tưởng nôn oẹ rồi.

Chúng ta thật xuất sắc mà.}
Kinh tởm ư? Sao cậu cảm thấy không giống lắm nhỉ.
Mạc Dao ái ngại nhìn người thanh niên thần trí đã lên mây, làn da quá mức trắng điển hình của người phương tây cũng nhiễm một rặng đỏ ửng.

Dù nhìn ở góc độ nào cũng không giống vì bị làm nhục mà tức giận nhưng thiếu niên nghĩ không ra người này bị làm sao chỉ biết tiếp tục hành động theo chỉ dẫn của trợ lý.
{Kế tiếp dùng chân đá hắn một cái làm hắn lăn đùng ra thảm đi.}
Mạc Dao mím môi lại nâng chân lên.

Tuy nhiên có lẽ vì lần này thiếu niên quá căng thẳng hoặc do cơ thể của người này quá cứng nên cậu mất đà, chân trái trượt ra khỏi l*иg ngực người thanh niên mà rơi thẳng xuống vị trí chính giữa chân hắn.

Thiếu niên chưa kịp hốt hoảng mà thu chân lại thì vị thiếu gia nhà Gelbero đã nhanh hơn một bước kéo sát khoảng cách của hai người.

Hắn cắn lên đầu gối của thiếu niên một cái nước bọt dính đầy trên mặt tất khiến cậu có chút khó chịu.

Sau đó hắn vừa thở dốc mà vừa ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên.

Bộ dạng của Edward lúc này đã chật vật vô cùng.


Mái tóc vàng của hắn đã ướt đẫm mồ hôi dán lại hai bên má.

Quần áo xộc xệch, l*иg ngực phập phồng theo hơi thở nóng rực của bản thân.

Tuy vậy hắn vẫn cố mỉm cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nhìn về thiếu niên.
"Nếu mẹ kế muốn hành hạ tôi, cậu có thể suy nghĩ đến việc cởi sạch váy mà ngồi lên người đứa con kế này."
{Dẫm thật mạnh đi dao dao.}
Mạc Dao ngoan ngoãn làm theo lời 005.

Nơi ấy nóng hầm hập lại có chút gồ ghề khiến lòng bàn chân thiếu niên không ngừng đổ mồ hôi theo.

Cậu không dám nhìn nhiều mà dùng lực dẫm xuống.

Cơ thể của người thanh niên chợt khựng lại.

"Nếu không muốn cả đời liệt dương thì trả lời câu hỏi của tôi."
"Cậu muốn hỏi kích cỡ của tôi bao nhiêu sao?"
Thiếu niên theo bản năng cử động đầu ngón chân một chút tiếng thở dốc ngày càng mãnh liệt hơn.

"Chìa khoá phòng bị niêm phong của tầng trên cùng ở đâu?"
Hai mắt đỏ ửng của người thanh niên thoáng lấy lại thần trí.

Hắn nghi hoặc mà nhìn về phía thiếu niên.

"Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Hiện tại người nắm thế chủ động là tôi không phải cậu.

Ngoan ngoãn trả lời đi!"
Mạc Dao bĩu môi cảnh cáo người thanh niên.

Lúc này cậu cũng nhận ra vị trí đặt chân của mình không đúng lắm theo bản năng muốn thu chân về nhưng không ngờ lại vô tình cọ vào phần đùi trong của người thanh niên khiến cả người hắn căng chặt hai chân cũng khép lại giam giữ bàn chân mềm mại của thiếu niên bên trong.

Dây thừng vang lên tiếng rắc rắc nhè nhẹ khiến thiếu niên sợ hãi vội vàng đưa mắt kiểm tra dây thừng.

"Chìa khóa ở kệ sách thứ tư từ trái sang."
Mạc Dao cùng 005 quay sang nhìn nhau.

Quả nhiên ở kệ sách, xem phim thật có ích mà.
Đã thu được thông tin quan trọng, thiếu niên cũng không hành hạ người này nữa.

Cậu muốn rút chân ra không ngờ cơ thể người thanh niên đột nhiên rùng mình vài cái doạ cho Mạc Dao cũng ngẩn ngơ cả người.

{Dao Dao ta mau rời khỏi đây thôi.

Dao Dao?}
Thấy thiếu niên cứng đờ như tượng thạch, 005 nhịn không được mà khẽ gọi tên cậu.

Bấy giờ Mạc Dao mới từ từ nhấc chân lên.

Phần dưới gan bàn chân của thiếu niên ướt một mảnh thậm chí đầu ngón chân của cậu khi rời ra khỏi vị trí giữa chân Edward còn kéo ra một sợi chỉ bạc.
*****
{Dao Dao không sao chứ?}
005 lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của thiếu niên.

Mạc Dao muốn nói không sao nhưng mà lúc này cậu thật sự không ổn chút nào.


Dù đã cởi tất ra và ném vào thùng rác nhưng cảm giác nóng rực ở gan bàn chân vẫn còn đó thậm chí đến lúc này thiếu niên mới ý thức được thứ cọ vào giữa hai khe rãnh hai đầu ngón chân cậu là cái gì.

Ban đầu cậu cũng không ngờ bản thân lại làm đến quá trớn như vậy, khiến người thanh niên vì phản ứng sinh lý mà...!Nếu Edward tỉnh lại hẳn sẽ cầm rìu chém bay đầu cậu đi.

Hay là giờ bắt xe ngựa bỏ trốn? Thiếu niên lo lắng siết chặt vạt váy hơn.
{Đây rồi chính là nó.}
Tạm gác lại vụ việc Edward sang một bên, Mạc Dao nhanh chóng cho chìa khoá vào ổ.
Cửa phòng mở ra kèm theo bụi bay tứ tung khiến thiếu niên nhăn mũi lùi lại vài bước.

Sau khi bụi đã bay gần hết, cậu mới cẩn thận hé mắt vào nhìn.

Xác định không có sinh vật huyền bí nào nhảy ra, thiếu niên mới từ từ tiến vào trong.

Dựa vào chút ánh sáng từ ngoài cửa rọi vào, Mạc Dao có thể lờ mờ nhận ra nơi này trước đây là một phòng ngủ.

Ngoại trừ đã bị bụi phủ kín ra thì nơi này không khác những phòng khác là bao.
{Tôi còn cho rằng đây sẽ là một thư viện sách chứa đầy cấm thuật cơ.}
005 có chút thất vọng mà bay lòng vòng xung quanh rồi dừng lại ở một bàn gỗ nhỏ.

Mạc Dao vươn tay kéo ngăn tủ ra, bên trong có một chiếc vòng cổ cùng một tấm ảnh đen trắng.
Cậu tò mò cầm tấm ảnh lên.

Trên ảnh là một đại gia đình đang chụp ảnh với nhau.

Tuy nhiên khuôn mặt ai nấy đều rất xa lạ với cậu vô cùng ngoại trừ hai đứa bé đứng ở cảnh cửa.
"Đứa trẻ ngồi trên ghế phần giống tử tước hẳn là tử tước hồi nhỏ đi.

Vậy còn người này…"
Mạc Dao nhìn sang thiếu nữ đứng bên cạnh.

Nàng chẳng khác nào Aisha phiên bản đen trắng có lẽ đây là người mẹ đã mất của Aisha và Edward, Diana.

{Khoan đã Dao Dao nhìn này.}
Mạc Dao nhìn theo hướng chỉ của 005, cậu lúc này mới phát hiện ra phía sau cô gái Diana còn có một thiếu nữ nữa nhưng vì chất lượng chụp ảnh không tốt nên không nhìn rõ nàng là ai.

Nhưng dựa vào cách ăn mặc có phần tương tự Diana, Mạc Dao đoán đây cũng là chị em của Diana và Vincent.

Nhưng chẳng phải Ariel nói ông bà cố Gelbero chỉ sinh ra hai đứa con là Diana và Vincent thôi sao.

Thiếu niên hoang mang cầm lấy sợi dây chuyền lên.

Mặt sau của sợi dây chuyền ghi rõ tên của người sở hữu là Diana.

Trái tim thiếu niên đập mạnh một cái.

Cậu nuốt nuốt nước miếng khẽ nói nhỏ với trợ lý nhà mình.
"005, hình như tôi biết phòng này của ai rồi."
{Hả đây không phải nhà kho à?}
Trước câu hỏi ngây ngô của trợ lý, Mạc Dao chỉ có thể cắn răng nói ra suy đoán của bản thân:
"Đây là phòng của cố phu nhân gia tộc Gelbero, Diana Gelbero."
Nói cách khác đây chính là phòng nàng từng tự sát ở đây.

Như để chứng thực lời nói của thiếu niên.

Ngay khi cậu vừa dứt lời, cửa lớn liền đóng rầm một cái.

Một người một máy ôm nhau hét toáng lên.
{Sẽ… Sẽ không phải oan hồn bà cô về kiếm chúng ta đó chứ?}
"197… n-nói trong chương trình này… không có ma mà" - Thiếu niên run rẩy ôm trợ lý lùi vào sâu trong góc tường.

{Tin gì lời tên đấy! Nhỡ đâu hai ta chọc phải điểm G nào của chương trình thì sao?}
"Vậy… phải làm sao đây?"
{Từ từ để mị nghiên cứu đã.}
{Ma phương tây có sợ kinh phật không nhỉ?}
005 vuốt cằm bay vòng vòng trên cao.

Nó thừa nhận nó đọc nhiều sách nhưng cũng chỉ đọc lời mở đầu rồi vứt một góc, giờ lôi trong não ra cũng chẳng có gì giúp ích trong tình cảnh này.
Lạch cạch.
Một tiếng động đột nhiên vang lên doạ 005 còn đang bay lượn trên không trung vội vàng quay lại vòng tay chủ nhân nhỏ của mình.
{Không… không phải nó vào trong phòng rồi chứ.}
Thứ đó không chỉ ở trong phòng mà còn đang đứng ở vị trí đối diện nhìn chằm chằm Mạc Dao.
{Đừng lên tiếng.

Phòng tối như vậy chắc hồn ma phu nhân Diana không nhìn thấy chúng ta đâu.}
Nghĩ một lúc nó lại nhỏ giọng hỏi.

{Mà ma có nhìn được trong tối không nhỉ?}
Tất nhiên Mạc Dao không biết rồi mà dù có biết cậu cũng không dám trả lời, chỉ có thể bịt chặt miệng cố gắng không để bản thân bị phát hiện.

Nhưng thiếu niên không ngờ rằng "hồn ma" kia đã theo dõi cậu rất lâu.

Nó chuẩn xác mà bắt được cổ chân thiếu niên, "xoạt" một tiếng kéo cậu về phía mình.

Thiếu niên sợ hãi không ngừng dùng chân đạp hắn đáng tiếc lại chẳng cái nào trúng mục tiêu.

{Dao Dao đợi một lát để tôi lấy chảo ra.}
005 hấp tấp lục lọi túi đồ của mình.

Nhưng không để nó kịp ra tay, cửa phòng ngủ lần nữa bật mở.

Một chiếc rìu bổ thật mạnh xuống vị trí kẻ kia.

Hắn nhanh chóng buông Mạc Dao ra để lùi lại vài bước.

Sau đó nhân lúc người thanh niên chạy lại phía Mạc Dao hắn liền nhanh chân lẻn ra ngoài.
"Phu nhân."
Dan lo lắng đỡ thiếu niên dậy.

Cả người cậu lúc này dính toàn bụi bẩn, mặt nhỏ vừa lóng lánh nước mắt vừa xuất hiện những đốm bụi màu xám xịt.

Hắn vụng về lau nước mắt cho phu nhân nhỏ, vươn tay giúp cậu phủi sạch cát bụi trên người.

Hắn đến để đưa hoa cho phu nhân nhưng đợi mãi cũng chưa thấy cậu trở về liền lần mò theo hương thơm của phu nhân để tìm.

May mắn hắn đã kịp thời tìm ra phu nhân nếu không...
{Mau đuổi theo hắn ta! Hắn chưa đi xa đâu.}
"Mau… mau đuổi theo."
Bởi vì vẫn còn sợ hãi nên thiếu niên vừa nấc vừa ra lệnh cho Dan.

Gã làm vườn gãi gãi đầu có chút do dự nhưng nghĩ đến việc nếu không bắt được kẻ này hắn sẽ tìm đến phu nhân, Dan liền quyết định đuổi theo hắn.
"Trước tiên phải giấu phu nhân vào nơi an toàn đã."
Gã thanh niên khẽ lẩm bẩm bế thiếu niên lên sau đó đặt lên trên nóc tủ.
Mạc Dao: ???
Bỏ lại câu "Phu nhân đợi Dan", hắn liền cầm rìu chạy ra ngoài.

Thiếu niên mang vẻ mặt lấm lem bụi bẩn ngây ngốc nhìn bản thân đang ở cách mặt đất gần hai mét.

{Vừa rồi đáng sợ thật.

Dao Dao, cậu có làm sao không?}
005 lo lắng bay về phía thiếu niên.

Sau khi kiểm tra cậu một lượt từ đầu đến cuối và chắc chắn thiếu niên không bị thương ở đâu nó mới dám thở phào nhẹ nhõm.

"Người thì không sao nhưng mà răng có chút đau…"
Mạc Dao nhỏ giọng hé miệng ra.

Bên trong miệng của cậu có dính chút tơ máu.

{Chẳng lẽ vừa rồi ngã miệng đập xuống sàn nên bị thương sao?}
"Không phải." - Thiếu niên thành thật lắc đầu.

- "Là máu của kẻ kia."
Lý do kẻ đột nhập suýt bị rìu của Dan bổ vào người là do Mạc Dao đã dùng răng cắn mạnh vào tay hắn khiến hắn bị phân tâm.

Tất nhiên đổi lại thiếu niên bị hắn đẩy mạnh một cái ngã lăn ra đất.

{Như vậy chúng ta có ký hiệu để tìm ra hắn rồi.

Dao Dao giỏi quá!}
Thiếu niên ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác.

Như nhớ ra gì đó cậu liền mở miệng nói tiếp:
"Hắn không phải nhắm đến tôi.

Có lẽ thứ hắn nhắm đến là cái này."
Mạc Dao giơ sợi dây chuyền của Diana lên.

Ban đầu hắn đã cướp được dây chuyền nhưng vì khúc cuối cậu lật được kèo mà cướp lại.

{Đây hẳn là món đồ quan trọng sẽ giúp ích khi chương trình bắt đầu.

Tạm thời hai ta cứ về phòng trước đã tránh kẻ kia quay lại.}
"Nhưng mà…"
Mạc Dao lúng túng nhìn xuống dưới mặt đất.
Làm sao cậu xuống được bây giờ? Chẳng lẽ phải chờ Dan quay lại thật sao?
May mắn đúng lúc ấy Aisha xuất hiện ở đây.

Mạc Dao không biết vì sao nàng lại ở đây nhưng chỉ cần có người có thể đưa cậu xuống là tốt rồi.

Trước lời khẩn cầu của thiếu niên, tiểu thư nhà Gelbero cũng không mỉa mai như mọi khi mà chỉ yên lặng ôm thiếu niên xuống.

Chỉ khi nàng tiếp xúc với da thịt thiếu niên thì mới run lên một chút còn đâu chỉ yên tĩnh mà rũ mắt.

Mạc Dao lúc này chỉ nghĩ đến việc mau về nhà tắm rửa nên không suy nghĩ quá nhiều mà xách váy bỏ đi.

Hoàn toàn không hề biết rằng Aisha sau lưng mình đang nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ.

Khi về đến phòng ngủ, chào đón cậu chính là quản lý 197.
[Chuyện này là sao?]
Nó lạnh lùng nhìn thiếu niên một lượt sau đó hướng mắt sang 005.
{Thì… một vài sự cố nên…}
{Mà khoan.

Không phải cậu đang chuẩn bị cho chương trình 1 của Dao Dao phát sóng sao? Sao lại ở đây?}
[Tôi nhận được thông báo mới của đạo diễn nên đến đây thông báo cho hai người.]
[Chương trình này sẽ khai máy sau khi Aisha chết.]
-------------------------------------
Cà Phê: Quà Valentine sớm (´ ω ").


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận