Thời tiết ở cảng biển mấy ngày nay chẳng dễ chịu chút nào.
Khi nắng chưa lên thì rét căm căm nhưng khi đã lên rồi lại khiến người khác mồ hôi nhễ nhại cả người dính nhớp khó chịu vô cùng.
Gã thanh niên bị bị chột một bên mắt đặt hàng hóa sang một bên rồi kéo áo trong lên lau mặt.
Gã có chút ghen tị nhìn người thanh niên to lớn đang ôm hai thùng đồ trên vai.
Nghe nói hắn ta từng làm trong trang viên của tử tước nhưng không biết đắc tội gì với ngài mà bị chuyển đến đây.
Hắn ta tên là gì nhỉ? Phải rồi, Dan.
Ban đầu có thành viên mới thì đoàn khuân vác cũng khoái lắm chứ.
Có rủ rê hắn đến phố gái làng chơi mấy lần nhưng hắn ta chẳng thèm phản ứng tí nào cả ngày chỉ trưng ra bộ mặt không cảm xúc mà làm việc.
Vậy mà quản lý rất tán thưởng hắn nếu hắn làm thêm vài tuần nữa khéo thành sếp của bọn họ cũng nên.
Gã chột khó chịu mà uống hết nửa chai nước.
Cái mặt như cá chết mà sao được nhiều phu nhân để ý quá vậy? Trước hắn phải nịnh đến méo cả mồm mới được vài đồng tiền vậy mà gã này chẳng làm gì cũng có người dúi tiền vào tay.
Đã vậy còn bày ra vẻ không ham của mà trả lại cho người ta.
"Đời đúng là bất công mà!"
Bốp.
Đầu đột nhiên bị cốc một cái thật mạnh, đau đến nổ đom đóm mắt.
Gã chột xoa đầu nhìn quản lý đang lạnh mặt cảnh cáo mình.
"Mau làm việc đi! Đừng có mà lười biếng rồi dồn hết việc cho Dan.
Mai cậu ta đi rồi thì mấy đứa chúng mày há hốc mồm ra đấy."
"Hở? Nó đi đâu? Bị đuổi việc à?"
"Tất nhiên là về lại trang viên rồi.
Bên đấy đang thiếu người nên gọi cậu ta quay lại."
Gã chột gật gù.
Đi thì đi gã cũng chẳng quan tâm làm gì.
Nhưng mà mấy ngày nay ở trang viên Gelbero cũng loạn xì ngầu hết cả lên.
Gã có hóng hớt được vài chuyện nhưng cũng chẳng biết đúng hay sai chỉ biết rằng sau khi tử tước cưới vợ thì ối chuyện xảy ra.
Nhiều người đồn phu nhân là phù thủy các thứ lắm.
Mà không biết phu nhân có đẹp không nhỉ.
Hắn tò mò quá.
*****
Dan sau khi kết thúc một ngày làm việc ở cảng biển liền đến chỗ quản lý nhận tiền.
Trước khi về nhà hắn có rẽ qua cửa hàng hoa, ngồi xổm chọn một hồi mới tìm được bông hoa đẹp nhất giữa đống hoa bán còn thừa lại.
Dan ôm hoa trở về căn phòng trọ ọp ẹp của mình, hắn cẩn thận lấy hộp sắt từ dưới gầm giường ra.
Tưởng rằng bên trong là báu vật gì đó nên hắn mới giấu kỹ như vậy, không ngờ khi mở hộp ra lại chỉ thấy toàn hoa hồng là hoa hồng.
Một số bông còn mới, một số bông khác vì bị héo nên Dan đã ép khô lại.
Tất cả hoa này đều cho phu nhân của hắn.
Dan đã hứa với Mạc Dao sẽ tặng hoa cho cậu mỗi ngày nhưng vì giờ bị chuyển đi nơi khác nên hắn chỉ có thể tích dần tích dần rồi khi gặp lại phu nhân sẽ đưa hết cho cậu.
Sau khi kiểm tra lại tất cả hoa trong hộp sắt, Dan liền cất hộp đi rồi lôi ra số tiền mà mình kiếm được.
Hắn vuốt phẳng từng tờ tiền rồi cẩn thận đặt vào trong lọ.
So với làm việc ở trang viên thì số tiền kiếm được khi làm ở cảng biển nhiều hơn rất nhiều.
Nếu hắn tích thêm một chút nữa có thể mua cho phu nhân một đàn dê rồi.
Nhưng mà phu nhân có thích dê không?
Mọi người thường nói mấy vị phu nhân đều thích mấy con vật dễ thương.
Dê cũng dễ thương mà.
Sữa dê có thể uống được, da dê lột ra có thể làm găng tay, thịt dê nếu chế biến tốt cũng có thể ăn được.
Dan sầu não mà gãi đầu.
Liệu phu nhân có thích không đây? Hắn muốn nhìn thấy phu nhân cười...
Nhưng mà phu nhân cười chút thôi đừng cười nhiều quá nếu không hắn nổ tim mất.
Chỉ cần nghĩ đến phu nhân cười với mình thôi là cả người hắn tê rần chân tay rụng rời rồi.
Ngay cả phần dưới cũng nóng hừng hực.
Dan buồn khổ mà chọc chọc phần đỉnh quần nhô lên từ lúc nào chẳng hay.
Hắn lại nhớ phu nhân rồi.
Rõ ràng đã tự nhủ với bản thân chỉ cần Mạc Dao vui thì hắn cũng vui.
Nhưng mỗi lần tỉnh dậy đều phải xấu hổ đi thay ga giường khiến Dan vừa tức giận bản thân mình lại vừa thèm thuồng muốn thêm chút nữa.
Hắn không dám thừa nhận, mỗi ngày hắn cố tình đi ngủ sớm với mong muốn có thể gặp phu nhân lâu hơn.
Ngồi xổm mãi cũng không thấy thứ đó ngưng ngẩng đầu.
Dan do dự một chút cuối cùng cũng lật gối lên lấy ra một chiếc khăn tay.
Tiểu sử về chiếc khăn tay này cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Đây là hắn lén trộm từ phòng Mạc Dao sau đó giấu giếm đến tận bây giờ.
Dù lúc này mùi hương trên khăn đã phai đi không ít nhưng Dan vẫn có thể cảm nhận được hương đào nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi của mình.
Là mùi của phu nhân...
Phu nhân thơm quá!
Dan vùi mắt vào trong khăn tay thậm chí vươn lưỡi liếʍ ɭáρ một chút.
Có lẽ vì ngày mai có thể về gặp Mạc Dao nên thứ kia của hắn rất có tinh thần.
Bên ngoài trời đã đen kịt nhưng Dan ở trong phòng vẫn không có ý định mở đèn.
Hắn ghé sát vào giường, bàn tay to lớn không ngừng lay động trong bóng tối, chạm vào ván giường phát ra những tiếng rầm rầm.
"Phu nhân...!A~ phu nhân..."
Không biết từ bao giờ khăn tay thơm tho đã bị Dan cầm lấy bọc ở bên ngoài d**ng v*t.
Hắn duỗi thẳng eo, hơi giật một chút liền bắn đầy một bọc nặng trĩu.
Căn phòng nhanh chóng tràn lan ra mùi hạt dẻ cùng mùi tanh nhàn nhạt.
Dan ngơ ngẩn ngồi dưới sàn nhà đến khi ý thức mình vừa làm gì cả khuôn mặt hắn liền đỏ bừng vội vội vàng vàng xử lý vết tích mình để lại.
Vừa dọn dẹp hắn vừa cười ngu ngơ.
Ngày mai có thể gặp phu nhân rồi.
Vui quá!
*****
Lúc này đây, vị phu nhân mà Dan ngày nhớ đêm thương đang rũ mắt nhìn quan tài của Aisha từ từ vùi mình trong lớp đất đen.
Vì đã quay trở lại thân phận "phu nhân" Gelbero nên Mạc Dao vẫn phải mặc váy xuất hiện trước mặt mọi người.
So với đám đông không ngừng khóc lóc tỏ vẻ thương tiếc trước cái chết của thiếu nữ xinh đẹp thì vị phu nhân trẻ tuổi của tử tước chỉ yên lặng đứng một góc.
Hôm nay "nàng" mặc một bộ váy hơi bó sát màu đen.
Dù cơ thể nàng không đẫy đà mang đến thịt cảm nhưng lại tinh tế nhỏ bé khiến người khác nảy sinh lòng tiếc thương.
Mạc Dao đeo mạng che mặt vậy nên không ai nhìn thấy khuôn mặt của cậu ra sao nhưng chỉ cần nhìn làn môi đỏ ửng, chiếc cằm nhòn nhọn cũng đủ khiến người khác mường tượng khuôn mặt sau lớp mạng che có bao nhiêu xinh đẹp.
Tuy nhiên bọn họ không dám nhìn vị phu nhân này quá nhiều.
Bởi vì bên cạnh "nàng" luôn có một tầm mắt lạnh băng bắn về phía họ đầy cảnh cáo.
Ngay lập tức tất cả vội vội vàng vàng cúi đầu không dám liếc lên.
Thái độ hung dữ như vậy...!Chẳng lẽ phu nhân Gelbero cùng con trai riêng có gì đó với nhau?
Buổi tang lễ kết thúc.
Rất nhiều người nán lại để nói chuyện với nhau, ngay cả Edward cũng bị bao vây thành một vòng tròn nhỏ.
Mạc Dao bị bỏ lại một góc chỉ có thể xoắn xoắn hai tay chờ Edward cho người đưa mình về.
Cậu biết, hiện tại bản thân đã trở thành nhân vật chính trong câu chuyện của những người ở nơi đây, điều này càng khiến thiếu niên cảm thấy không khỏe hơn.
Mắt thấy phu nhân Lawrence đứng trong đám người đang mỉm cười với mình, Mạc Dao theo bản năng quay mặt đi chỗ khác.
Sau lần bị cho uống thuốc, cậu đã dần cảnh giác hơn với người phụ nữ này.
Cậu không rõ mục đích của bà ta là gì nhưng có lẽ không tốt đẹp gì cho cam.
"Xin hỏi, ngài là phu nhân Gelbero phải không?"
Vai phải đột nhiên bị nắm lấy, Mạc Dao hoảng sợ lùi lại vài bước.
Người đàn ông cũng nhận ra mình đã dọa sợ cậu, hắn gãi gãi mũi đầy áy náy mà mở miệng:
"Thôi thật sự xin lỗi vì đã dọa đến nàng.
Nhưng phu nhân không phiền nếu tôi nói chuyện với nàng một chút chứ?"
Gã đàn ông vừa nói vừa giơ thẻ thanh tra của mình lên.
Mạc Dao liếc nhìn xung quanh rồi gật đầu đi theo hắn.
Hai người đi một đoạn cách xa lễ tang.
Trên đường đi người đàn ông cũng giới thiệu qua về bản thân mình.
Hắn ta tên là Jason, là thanh tra của tỉnh phụ trách vụ án của đôi vợ chồng nhà Gelbero.
Lý do hắn ở đây là vì hắn cảm thấy cái chết của Aisha có liên quan gì đó đến vụ án mà hắn đang điều tra.
"Phu nhân không phiền nếu tôi hút thuốc chứ?"
Mạc Dao yên lặng lắc đầu.
Jacson mỉm cười lôi thuốc lá từ túi áo trong ra.
"Phu nhân đừng quá căng thẳng.
Tôi không có ý định tra khảo nàng vì tôi biết đám người Gelbero sẽ không tiết lộ cho nàng bất cứ thứ gì.
Tôi chỉ đang tìm một đồng minh thôi."
Gã đàn ông vuốt ngược mái tóc đã hói một nửa của mình ra sau.
"Phu nhân hẳn đã nghe về lời đồn gia tộc Gelbero đem chính bản thân mình hiến tế cho ác quỷ.
Ban đầu tôi còn cho rằng nó chỉ là lời đồn nhưng đến khi xem xét lại các vụ án mạng tôi mới nhận ra có gì đó không đúng."
"Không đúng ở đâu ạ?"
"Là từ đời của Diana và Joan.
Hay đúng hơn là sau sự kiện bọn họ đổi thân phận cho nhau."
Mạc Dao có chút kinh ngạc mà mở to mắt.
Tại sao người đàn ông này lại biết về sự việc đó?
Trước vẻ mặt không thể tin nổi của thiếu niên, Jacson chỉ cười xuềnh xoàng phun ra một ngụm khói trắng.
"Phu nhân đừng ngạc nhiên.
Nếu những chuyện cỏn con như vậy tôi còn không điều tra ra thì tôi còn gọi gì là thanh tra tỉnh nữa.
Nhưng không phải cái gì tôi cũng biết đâu.
Vậy nên tôi mới cần đến phu nhân giúp đỡ."
Mạc Dao mím môi thầm tính toán trong đầu.
197 nói rằng cậu nên tìm một đồng minh có hiểu biết về gia tộc Gelbero.
So với những người cậu quen biết thì vị npc mới này sẽ cung cấp cho cậu nhiều thông tin hơn cả.
Nghĩ đi nghĩ lại quả thực không ai phù hợp với vị trí đồng minh hơn Jacson.
"Tôi có thể giúp gì cho anh?"
"Phu nhân tin tưởng tôi hơi nhanh đấy." - Người đàn ông bật cười nhún vai.
- "Nhưng may mắn là lần này nàng chọn đúng người tốt rồi.
Trước khi tôi nhờ nàng giúp tôi một việc thì tôi sẽ nói sơ qua cho nàng về những gì tôi điều tra được..."
Gã đàn ông chưa kịp nói hết câu thì đằng xa đã vang lên giọng nói lo lắng của Ariel.
Có lẽ vì không thấy Mạc Dao trong đám tang nên đám người hầu mới hớt hả đi tìm.
Dường như thanh tra Jacson không muốn người hầu của trang viên Gelbero nhìn thấy mình.
Hắn bỏ là lời nhắn "tôi sẽ liên hệ với nàng sau" rồi bỏ đi mất.
Mạc Dao cùng 005 ngơ ngác nhìn nhau.
*****
{Nhân vật thanh tra à?}
{Theo như tôi đọc truyện thì mấy nhân vật đó thường có hai kiểu: một là ăn hại, hai là người support cho nhân vật chính.}
"Nhưng mà chúng ta đâu phải nhân vật chính."
{Sao lại không phải! Cậu có nhan sắc, tôi có trí tuệ.
Hợp lại chính là bộ đôi trời sinh.}
005 đầy tự tin mà vỗ ngực.
{Giờ điều chúng ta cần làm chính là hợp tác với vị thanh tra đó để lấy thông tin.
Hiểu chưa đồng chí Mạc Dao?}
"Hiểu rồi ạ."
{Giờ thì lên giường ngủ cho tôi.}
"Chỉ...!vậy thôi sao?" - Thiếu niên do dự nhìn quả cầu màu đỏ.
{Giờ phải ngủ để bảo toàn năng lượng chứ.
Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng tối nay hai ta sẽ đột nhập vào phòng cấm rồi đánh cắp thông tin mật sao? Ồ no.
Cậu có nhan sắc tôi có trí tuệ nhưng chúng ta cùng thiếu một thứ...}
"Tiền?"
{Ờ thì tiền ai cũng thiếu nhưng mà nó không phải trọng điểm! Cái hai chúng ta thiếu là thể lực ấy Dao Dao ạ.
Nếu bắt được thì nhìn cái bắp tay to lớn của đám bảo vệ xem có bẻ gãy cổ hai ta không.
Dù tôi không có cổ.}
"Nhưng nó liên quan gì đến việc đi ngủ?" - Mạc Dao khó hiểu nghiêng đầu.
{Thì...!do tôi không nghĩ ra được gì nên mới phải đi ngủ đó.}
Cuối cùng trước sự cưỡng ép của 005, Mạc Dao vẫn phải ngoan ngoãn nằm lên giường.
Có lẽ vì một thời gian ngủ suốt ngày nên dạo gần đây cậu rất khó có thể vào được giấc.
Đến khi bản thân cậu mơ màng ngủ thϊếp đi thì lại lạc vào cảnh trong mơ đầy kỳ quặc.
Cậu mơ thấy bản thân đang đi dọc một hành lang thật dài, xung quanh có rất nhiều phòng nhưng không một căn phòng nào mở cửa.
"Hức...!hức..."
Xung quanh chợt vang lên tiếng khóc tỉ tê của ai đó.
Mạc Dao vẫn chưa ý thức được đây là cảnh trong mơ càng không nhận ra tình cảnh lúc này có bao nhiêu khác thường.
Cậu theo bản năng đi về phía tiếng khóc.
Khi Mạc Dao lại lần âm thanh đó hơn thì một trong những cánh cửa bỗng dưng bật mở.
Như bị ai đó dẫn dắt, thiếu niên lơ mơ mà bước vào bên trong.
"Hức...!hức..."
Ngồi trên chiếc giường trắng phau là một thiếu nữ nhỏ tuổi đang ôm mặt khóc.
"Cô bé...!vì sao em khóc vậy?"
Cậu lúng túng cúi người hỏi thiếu nữ.
Nàng không trả lời mà chỉ ôm mặt tiếp tục khóc.
Đến khi thiếu niên gặng hỏi đến lần thứ tư, nàng mới nức nở đáp lại.
"Vì...!vì đau quá...!em không ngủ được..."
"Em đau ở đâu?"
"Em...!em..."
Thiếu nữ từ từ bỏ tay ra.
Lớp da mặt cũng theo động tác của nàng mà rời theo lòng bàn tay.
Thiếu nữ quay đầu nhìn Mạc Dao, một bên mặt bị bỏng phồng rộp còn một bên khác đã cháy đen thui chỉ còn lại mỗi hốc mắt trống rỗng.
Máu tươi chảy ra từ hốc mắt nàng, hàm răng trắng hớn vì không có da thịt mà đóng mở theo khẩu hình của thiếu nữ.
"Đau quá...!Đau quá không ngủ được!"
Theo động tác của nàng, từng tảng thịt rơi xuống mang theo mùi cháy khét của thịt nướng quá tay.
Tí...!tách...
Như bị thứ gì đó vô hình đánh thức, Mạc Dao mở choàng mắt ra.
Cả người cậu lúc này lạnh băng, trái tim nằm yên trong l*иg ngực lúc này đã đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài.
Cậu theo bản năng nhìn về phía cửa.
Bóng đen cao lớn của kẻ đứng ngoài in lên tường dọa cả người thiếu niên như trụy hầm băng ngay cả động tác hô hấp cũng bị ngưng trệ.
Dường như việc thiếu niên thức dậy nằm ngoài dự đoán của kẻ ngoài rèm.
Hắn vội vã xoay người bỏ chạy, cũng không thèm che giấu âm thanh mà phát ra tiếng cộc cộc.
Kẻ đột nhập bỏ chạy chưa được bao xa thì lại có một âm thanh khác vang lên.
Khác với âm thanh hớt hả kia, tiếng bước chân lần này rất bình tĩnh.
Tựa như một kẻ quý tộc đang nhàn nhã đi thưởng ngoạn vậy.
Mạc Dao lúc này bị dọa đến đầu óc quay mòng mòng, vốn tưởng rằng bà quản gia lên kiểm tra phòng ốc, cậu cố gắng vươn bàn tay đã cứng đờ vì sợ ra, mong muốn ai đó, chỉ cần là con người có thể đến bên cậu xua đi nỗi sợ này.
Nhưng không ngờ tới, người đứng trước cửa phòng của Mạc Dao lúc này lại là "Aisha".
Mạc Dao nghĩ bản thân có thể tắt thở được rồi..