{Bạch tuộc đỏ là Đoàn Bác Văn còn bạch tuộc trắng là... Trình Chính Khanh?}
Trình... Trình Chính Khanh? Không thể nào!
Đoàn Bác Văn thì cậu đã mơ hồ đoán ra nhưng Trình Chính Khanh... Rốt cuộc sinh vật ngoài hành tinh kia đã thay thế Trình Chính Khanh kiểu gì mà khiến mọi người không chút nghi ngờ vậy?
Nhưng đây không phải lúc để suy nghĩ nhiều như vậy. Mắt thấy hai con quái vật đã thu lại địch ý, thiếu niên cũng mơ hồ đoán ra bọn họ sẽ bắt tay hợp tác, nếu như vậy người khổ sẽ là cậu. Mạc Dao gần như nín thở, rón rén muốn bỏ chạy. Tuy nhiên, ngay lúc thiếu niên vừa xoay lưng, một chiếc xúc tu màu trắng đã quấn quanh eo cậu mà nâng lên.
"Chạy đi đâu?" - Bạch tuộc trắng trong bộ dạng Trình Chính Khanh đưa mắt nhìn thiếu niên.
Nhìn màu sắc của chiếc xúc tu này, Mạc Dao có thể chắc chắn "Trình Chính Khanh" chính là con quái vật hư đã tấn công cậu. Vậy mà cậu còn đổ oan cho "Đoàn Bác Văn". Không đúng! "Đoàn Bác Văn" cũng là một con quái vật hư hỏng. Cả hai người bọn họ đều xấu như nhau.
"Mi làm gì vậy? Đau Dao Dao!" - Thấy thiếu niên nhăn mặt khó chịu, "Đoàn Bác Văn" cho rằng thiếu niên bị xúc tu làm đau, vội vàng muốn đỡ thiếu niên.
"Yếu đuối!" - "Trình Chính Khanh" khẽ mắng thiếu niên nhưng vẫn thả lỏng xúc tu ra một chút.
Mạc Dao nhân cơ hội đó muốn giãy ra khỏi sự trói buộc nhưng lại bị một chiếc xúc tu khác nhẹ đánh vào mông. Ngay lập tức khuôn mặt Mạc Dao trở nên đỏ bừng, cậu tức giận trừng mắt với người thanh niên tóc đen.
"Khi gặp lại nhau lại luôn bày ra một bộ dạng không quen biết. Còn dám trừng tôi. Đồ vô tâm!"
Mạc Dao không hiểu, nếu không tính lần tấn công đợt trước thì đây có lẽ là lần đầu tiên cậu cùng kẻ giả mạo Trình Chính Khanh nói chuyện trực tiếp. Vì sao cậu lại cảm thấy rất quen thuộc với người này? Là do ảnh hưởng của Trình Chính Khanh sao?
"Đoàn Bác Văn đã sớm chạy đi đâu mất, vậy nên trong phòng chỉ còn mình cậu và sinh vật bạch tuộc trắng trước mặt.
"Muốn hỏi gì sao?"
"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở phòng 513 phải không?"
Mạc Dao vẫn còn nhớ cậu đã gặp thứ gì đó ở trong phòng của bệnh nhân 513. Kể từ sau đó Trình Chính Khanh cũng cư xử rất kì lạ.
"Không phải lần đầu tiên."
Khi nói những lời này, ánh mắt của hắn đầy chờ mong mà nhìn về phía Mạc Dao nhưng chỉ đổi lại một ánh nhìn nghi hoặc. Ngay lập tức khuôn mặt người thanh niên liền tối sầm lại. Hắn hi vọng cái gì chứ!
"Cho đến lúc kỳ trưởng thành kết thúc thì cậu ở đây."
Đây là phòng nghỉ của Trình Chính Khanh. So với lần trước căn phòng đã thay đổi khá nhiều. Đồ đạc rơi vãi khắp nơi, mặt đất và trên tường đều xuất hiện những thứ chất nhầy màu trắng. Rõ ràng đây chính là hang ổ của quái vật.
Dường như sợ thiếu niên sẽ dẫm phải những mảnh sứ vương vãi trên mặt đất, xúc tu lần nữa phát huy khả năng của mình mà nâng thiếu niên dậy sau đó đặt lên giường.
Mạc Dao còn nhiều điều muốn hỏi nhưng lại sợ chọc giận quái vật khiến hắn dùng xúc tu xiên chết mình. Dù sao bản thân cậu cũng không thể chạy thoát ngay được, chi bằng ngủ một giấc rồi mai hỏi sau.
*****
Mấy ngày trôi qua, Mạc Dao vẫn luôn ở trong phòng. Trình Chính Khanh giả đã hoàn toàn biến mất sau đêm đó, chỉ còn "Đoàn Bác Văn". So với bạch tuộc trắng, thiếu niên không sợ người thanh niên bạch tuộc đỏ này chút nào. Có lẽ bởi vì "Đoàn Bác Văn" vẫn luôn dùng hình thái người để xuất hiện trước mặt câu hơn nữa hắn cũng không hề coi thiếu niên là tù nhân mà đối đãi, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ nói chuyện với cậu. Nhiều lúc Mạc Dao không hiểu nổi rốt cuộc là hắn bắt cóc cậu hay cậu bắt cóc hắn nữa.
"Dao Dao, ăn ngon không?" - "Đoàn Bác Văn" cẩn thận nhìn thiếu niên. Giống loài của hắn không có định nghĩa về ngon hay không ngon vậy nên hắn cũng không biết thức ăn mà đám người kia làm ra có vị như thế nào.
Thiếu niên do dự một lúc rồi gật đầu. Thấy người thanh niên vì cái gật đầu của cậu mà cười toe toét, Mạc Dao liền đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
"Bọn họ đã chết rồi sao?" - Thiếu niên tò mò nhìn những người ở ngoài cửa. Trong đó có những người từng là người chơi của chương trình này nhưng giờ bọn họ chỉ hành động như một rối gỗ.
"Không biết." - "Đoàn Bác Văn" thật thà lắc đầu. - "Tôi thấy bọn họ từng làm như vậy nên bắt chước."
Người mà "Đoàn Bác Văn" nói đến chính là Đoàn Tất Bình. Lần trước hắn vừa khóc lóc vừa tố cáo với Mạc Dao không phải nói ngoa. Nhóm người Đoàn Tất Bình thật sự đã lấy máu xẻo thịt hắn. Bởi vì máu cùng da thịt của "Đoàn Bác Văn" đều có khả năng tái tạo nên bọn họ muốn thí nghiệm thử xem có thể hồi sinh được người chết hay không. Trên thực tế chẳng có cuộc hồi sinh nào ở đây, tất cả những cái xác ấy đều đã phân hủy, những người mà được gọi là "tái sinh" ấy chỉ là những bản thế do thể dịch của "Đoàn Bác Văn" tạo thành.
"Vậy ngoài tạo ra bọn họ các người còn biết làm gì nữa không?" - Mạc Dao có chút tò mò mà hỏi hắn.
"Có lẽ là thôi miên."
"Đoàn Bác Văn" hơi ngập ngừng mà trả lời. Hắn nói bởi vì làm thí nghiệm nhiều lần có nhiều chuyện hắn đã quên mất. So với Trình Chính Khanh giả thì khả năng thôi miên của hắn yếu hơn nhiều. Hắn chỉ có thể làm đối phương ngây ngốc trong vòng vài phút.
"Nhưng mà khi trưởng thành sẽ tôi sẽ mạnh hơn rất nhiều." - Gã thanh niên đầy tự tin mà vỗ ngực.
"Kỳ trưởng thành?"
"Nó giống như việc lột da vậy. Bản thể của tôi sẽ to hơn rất nhiều, sức mạnh cũng sẽ tăng lên gấp mười lần. Còn có khả năng sinh sản, dương v*t sẽ phình to còn có cả gai nữa."
Nghe "Đoàn Bác Văn" hào hứng kể, Mạc Dao chỉ biết đỏ mặt vội vàng vươn tay che miệng hắn lại.
"Đừng nói mấy cái này."
Ngay lập tức môi người thanh niên lại rủ xuống. Bạn đời định mệnh của hắn lại không thích. Chẳng lẽ chưa đủ to hay sao? Ngày hôm qua hắn nhìn lén chim nhỏ của thiếu niên. Không hề to hơn hắn, nhỏ nhỏ xinh khiến "Đoàn Bác Văn" nhịn không được mà liếm một cái.
Gã sinh vật ngoài hành tinh không dám nói mỗi ngày thiếu niên ngủ hắn đều len lén dùng xúc tu chen vào giữa hai chân cậu. Vậy mà thiếu niên còn không biết, còn cho rằng xúc tu của hắn là gối ôm, liền dùng hai chân kẹp chặt rồi ngủ ngon lành. "Đoàn Bác Văn" vẫn chưa trưởng thành, không thể bắn ra cái gì nhưng vật giữa hai chân hắn vẫn sẽ dựng đứng. Gã thanh niên chỉ có thể sầu nào ngồi bên cạnh thiếu niên đang ngủ say, vừa nhìn cậu vừa vuốt ve thứ đó.
Nếu thiếu niên biết được hẳn sẽ vừa đỏ mặt vừa mắng hắn là biến thái nhưng "Đoàn Bác Văn" cũng không cảm thấy khó chịu ngược lại sẽ càng thích Mạc Dao gọi mình như vậy.
Có lẽ hắn thật sự là biến thái...
*****
"Đoàn Bác Văn" vừa đi, 005 liền từ dưới gầm giường chui lên. Dù Đoàn Bác Văn pha kè không đáng sợ như Trình Chính Khanh pha kè nhưng việc bị xúc tu đập bay ốc vít đã để lại ám ảnh tâm lý đối với quả cầu màu đỏ. Nó cắt tay lập lời thế sẽ không đội trời chung với giống bạch tuộc kia nữa.
{Dao Dao, chúng ta mau bỏ trốn thôi.}
"Lúc... lúc này ạ?"
{Tất nhiên không phải lúc này nhưng chúng ta phải bỏ trốn.}
{Chẳng lẽ cậu định chịu cảnh bị nhốt ở đây mỗi ngày đều có người bưng cơm rót nước, đồ ăn vặt đầy phòng như vậy sao? Không được! Chúng ta phải ra ngoài kề vai sát cánh với các anh em ở chiến tuyến!}
Nghe 005 nói vậy, Mạc Dao cũng ngoan ngoãn gật đầu. Tất nhiên thiếu niên không mang mộng tưởng có thể làm trung tâm của cuộc chiến giữa những người chơi và boss nhưng cậu đứng cho đủ đội hình chắc cũng tính là có đóng góp nho nhỏ nhỉ?
{Con bạch tuộc hồng có vẻ nghe lời cậu đó. Chúng ta dùng sắc dụ nó đi. Nói rằng cậu muốn cùng bạch tuộc hồng cao chạy xa bay. Sau đó chúng ta bỏ rơi nó.}
"Như vậy có xấu xa quá không ạ?"
{Không không không. Đây gọi là chiến thuật. Bọn họ mới là người xấu, chúng ta không phải.}
Dù 005 nói vậy nhưng Mạc Dao vẫn cảm thấy mình bản thân mình đang lừa dối tình cảm của "Đoàn Bác Văn". Khi gã người ngoài hành tinh đến đưa cơm cho cậu, thiếu niên do dự một lúc cuối cùng cũng kiễng chân lên nhẹ hôn vào má hắn. Người thanh niên còn chưa kịp định thần, Mạc Dao đã ghé sát tai hắn mà dụ dỗ "Đoàn Bác Văn" đến tìm mình vào ban đêm.
Mọi việc tưởng chừng như đã theo như kế hoạch của quân sư quạt mo 005. Tuy nhiên nó không ngờ tới, thiếu niên thật sự ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon.
{Dao Dao, chúng ta phải bỏ trốn! Dao Dao!} .
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||
005 bất lực không ngừng lay người Mạc Dao. Ngay lúc nó muốn cao giọng gọi thiếu niên thì cửa phòng bật mở. 005 sợ hãi vội vàng trốn xuống gầm giường.
Thiếu niên không bị 005 làm phiền liền cọ cọ má vào gối muốn tiếp tục ngủ, chợt cậu mơ màng cảm nhận được có thứ gì trơn trượt đang áp lên đùi mình. Mạc Dao vươn chân muốn đá nó nhưng lại bị xúc tu buộc chặt lấy, từ từ nâng lên. Thiếu niên khó chịu nhăn mặt nhưng vẫn nhất quyết không muốn tỉnh, cậu chỉ có thể hừ hừ vài tiếng muốn xoay ngủ tiếp. Kẻ kia có lẽ không ngờ thiếu niên có thể ngủ trong tình trạng này, hắn khẽ cười, xúc tu trắng nhẹ dán lên gò má thiếu niên.
Cuối cùng Mạc Dao cũng phải tỉnh. Vừa mắt ra, ngay trong tầm mắt cậu đã là một đôi mắt đen xì. Khác với sinh vật mang hình hài bạch tuộc đỏ, vì sợ dọa Mạc Dao mà vẫn luôn xuất hiện trong thân xác con người, bạch tuộc trắng "Trình Chính Khanh" lại thích để ở hình dạng bán bạch tuộc hơn.
"Sợ sao?"
Mạc Dao nuốt nước bọt gật gật đầu. Tuy vẫn mang khuôn mặt loài người nhưng vì da quá trắng, con mắt lại không phân rõ lòng trắng lòng đen nên sẽ đem đến cảm giác xa lạ với thiếu niên.
"Không sao. Nhìn nhiều sẽ quen thôi."
"Trình Chính Khanh" dựa sát hõm vai thiếu niên mà khẽ thở ra. Hắn sẽ không giống con bạch tuộc ngu ngốc kia vẫn luôn dùng thân xác loài người, thiếu niên phải học cách làm quen với vẻ bề ngoài thật của hắn thậm chí còn cả trong hình dạng sinh vật khổng lồ ngoài hành tinh cậu cũng sẽ quen.
"Chỉ cần quen thuộc là không sợ nữa. Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ kết hôn." - "Trình Chính Khanh" khẽ an ủi thiếu niên đang bị từng xúc tu của mình quấn lấy.
"Kết... kết hôn ạ?" - Mạc Dao tròn mắt. Lúc này cậu đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
"Đúng vậy. Hồi nhỏ Mạc Dao đã hứa như vậy."
Khi nói những lời này, ánh mắt của sinh vật ngoài hành tinh liền sáng lên. Tuy nhiên điều này càng khiến thiếu niên thêm khó xử.
"Có lẽ có hiểu nhầm ở đây. Tôi không quen biết anh. Trước đây cũng chưa từng gặp."
Ánh sáng trong mắt "Trình Chính Khanh" liền vụt tắt. Cùng lúc đó, quả cầu màu đỏ lại không biết từ đâu chui ra. Nó cho rằng người bước vào là "Đoàn Bác Văn", liền nhỏ giọng gọi Mạc Dao.
{Dao Dao, mau dụ dỗ "Đoàn Bác Văn" bỏ trốn sau đó bỏ rơi hắn đi.}
Khuôn mặt "Trình Chính Khanh" đã sớm đen như đít nồi giờ lại càng tối hơn. Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nhắc lại từng chữ:
"Dụ dỗ? Bỏ trốn?"
{Éc! Sao tên này nghe được giọng của tui. Á á á mi không nghe thấy gì hết! ta là ảo giác của mi! Tất cả là do mi tưởng tượng ra.}
005 la hét một hồi sau đó trốn vào sâu trong gầm giường.
"Trình Chính Khanh" lại quay sang nhìn Mạc Dao. Thiếu niên biết, mình xong rồi!
Những chiếc xúc tu mọc ra từ sau lưng gã ngoài hành tinh bắt đầu quấn quanh người cậu ép thiếu niên nằm úp xuống giường. Mạc Dao cho rằng quái vật bị chọc giận sẽ nổi điên mà quăng cậu tuy nhiên hắn chỉ nâng xúc tu lên... sau đó hạ xuống mông thiếu niên. Khác với lần trước, lần này xúc tu đánh có dùng lực, mỗi lần hạ xuống sẽ vang lên tiếng động giòn tan.
"Đau... Đau quá!" - Mạc Dao khẽ sụt sịt mũi muốn che lại mông mình nhưng bị xúc tu ngăn cản mà "Trình Chính Khanh" cũng dùng một tay ấn eo cậu, tránh thiếu niên xoay người lại.
"Ai bảo không nhớ ra! Vì sao lại không nhớ ra? Còn muốn dụ dỗ người khác bỏ trốn cùng mình? Hiện tại bên ngoài loạn như thế nào còn muốn ra ngoài? Đúng là chỉ khiến người khác lo lắng. Xấu tính!"
Mỗi một lời nói ra, xúc tu màu trắng lại hạ xuống một lần. Tuy nó không cứng gây gỗ, so với lòng bàn tay người cũng không bằng nhưng phần thịt mông của Mạc Dao quá non, chỉ nhẹ đánh cũng khiến mông nhỏ run lên kèm theo đó là cảm giác vừa đau vừa tê.
"Mi mới xấu tính! Xấu người xấu nết!" - Mặc dù mông nhỏ rất khó chịu nhưng Mạc Dao vẫn cố không bật khóc mà mắng lại người thanh niên.
Không biết câu nói nào của thiếu niên chọc đến hắn, "Trình Chính Khanh" liền dùng lực mạnh hơn. Mạc Dao ghé vào người hắn liền bật khóc.
Cạch. Cửa bật mở. "Đoàn Bác Văn" vội vã chạy vào.
"Ngươi làm cái gì vậy! Không được động tay động chân với Dao Dao!"
"Cứu... cứu với. Mông đau quá!" - Thiếu niên vừa mếu vừa vươn tay về phía gã thanh niên tóc trắng.
"Đoàn Bác Văn" thật sự muốn cứu Mạc Dao nhưng lúc này bạch tuộc trắng đã hoàn toàn trưởng thành, hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều, chỉ một cú hất của hắn cũng đủ khiến "Đoàn Bác Văn" văng ra xa.
"Quả nhiên loài người là những kẻ lừa đảo mà. Nếu như ta không về kịp, chắc chắn lúc này mi đã đã bị kẻ lừa đảo này lừa giúp trốn thoát sau đó bỏ rơi ngươi."
"Đừng nói vớ vẩn. Dao Dao sẽ không lừa người khác." - Gã thanh niên tóc trắng ôm bụng từ từ đứng dậy. Hắn hướng ánh mắt đầy tin tưởng nhìn về phía thiếu niên nhưng chỉ đổi lại sự né tránh của cậu.
"Xin lỗi..." - Mạc Dao không giỏi nói dối cũng không chịu được sự tin tưởng vô điều kiện của sinh vật bạch tuộc đỏ, cuối cùng cậu chỉ có thể nhỏ giọng xin lỗi hắn.
Là người quan sát, "Trình Chính Khanh" cười nhạt một tiếng. Hắn bị lừa trăm lần rồi. Hắn sẽ không tin tưởng thiếu niên thêm lần nào nữa. Hắn điều khiển xúc tu, để Mạc Dao ngồi lên đùi mình.
"Đau..." - Thiếu niên khẽ hừ nhỏ một tiếng.
Đúng là vừa rồi hắn tức giận nên mới đánh mông thiếu niên. Tuy nhiên xúc tu mới chỉ đánh được một hai lần thì cơn giận cũng đã vơi hơn nửa mà cảm giác va chạm với thịt mông lại khiến hắn nổi lên cảm giác khác. Xúc tu màu trắng từ từ chui vào trong quần của Mạc Dao, bởi vì cậu rất gầy nên hắn chỉ cần nhẹ dùng lực, quần trong cùng quần ngoài đều bị kéo xuống đầu gối. "Trình Chính Khanh" ôm lấy hai chân thiếu niên rồi từ từ nhấc lên, mà đồng dạng, phần mông trần trụi của Mạc Dao lại đối diện với tầm mắt của "Đoàn Bác Văn". Gã thanh niên vừa rồi còn ỉu xìu vì Mạc Dao lừa dối mình nay lại ngơ ngác nhìn phần thịt mông mum múp đỏ bừng trước mặt mình.
"Sưng lên thật." - "Trình Chính Khanh" có chút áy náy muốn chạm vào nhưng lại sợ khiến cậu đau. Hắn chỉ có thể để xúc tu phun ra dịch nhầy giúp cậu thấy thoải mái hơn, bên ngoài vẫn cứng miệng mà mắng cậu. - "Đánh sưng lên mới nhớ được! Đừng có mà nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa!"
Hốc mắt Mạc Dao đã đầy nước mắt, dù không đau như trước nữa nhưng cậu vẫn mang tâm trạng vừa tủi thân vừa giận hờn mà cắn thật mạnh vào tay của "Trình Chính Khanh". Gã thanh niên cũng không cảm thấy đau, tùy ý để thiếu niên cắn đến chảy máu. Trong lúc này, tầm mắt của hắn đã tập trung vào việc khác. Xúc tu sau khi mát xa cho hai quả đào đỏ ửng bắt đầu bẻ hai phần mông thịt sang hai bên. "Trình Chính Khanh" vươn tay nhẹ chạm vào vị trí giấu kín giữa kẽ mông.
"Hẳn nơi này sẽ chứa được trứng."
Trứng? Trứng gì cơ?
Mạc Dao chưa kịp hiểu chuyện gì, bàn tay mang theo dịch nhầy đã tiến vào bên trong một chút. Thiếu niên giật bắn người, muốn thoát khỏi người của "Trình Chính Khanh" nhưng lại bị hắn dùng một tay đè lại.
"Ngồi yên đi. Phải làm quen dần chứ."
"Không muốn! Không cần cái này!"
Dù không biết gã thanh niên định làm gì nhưng Mạc Dao thật sự rất sợ. Cậu vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy miệng không ngừng gọi tên "Đoàn Bác Văn" mau cứu mình. Có lẽ vì thiếu niên khóc quá đáng thương nên gã bạch tuộc trắng cũng mềm lòng. Hắn có chút bực mình mà cắn lên cổ thiếu niên, phần thân dưới đã dựng đứng từ lúc đánh mông cậu cũng theo đó mà nhẹ ấn về phía trước.
"Đoàn... Đoàn Bác Văn. Cứu... cứu tôi."
Nhìn Mạc Dao đưa ánh mắt cầu xin về phía mình, người thanh niên tóc trắng mới từ từ tỉnh mộng. Bởi vì bản thân ngồi dưới đất nên "Đoàn Bác Văn" có thể nhìn rõ ràng nơi ấy của thiếu niên như thế nào, vừa rồi nó đã nhấm nuốt một ngón tay của "Trình Chính Khanh" ra sao.
Rõ ràng bạn đời định mệnh đang cầu cứu mình nhưng hắn... hắn...
"Đoàn Bác Văn" nuốt nước bọt, đột nhiên ghé sát lại gần mà ngậm lấy nơi đó của thiếu niên.
- ------------------------------
Lê Dương:...
Lê Dạ:...
Cà Phê: Tính đi! Sao không tính toán nữa?