Ngày hôm sau Mạc Dao tỉnh dậy rất muộn. Cảm nhận được thứ gì đó ẩm ướt ở trước ngực mình, thiếu niên hơi rũ mắt nhìn xuống liền đối diện với một mái tóc đen xù xù. "Trình Chính Khanh" ghé vào trong lòng thiếu niên, hai tay vòng qua người cậu mà ôm thật chặt. Cảm giác ẩm ướt vừa rồi là vì người này đang ngậm lấy... hạt đậu nhỏ trước ngực thiếu niên.
Nghĩ lại những chuyện mà "Trình Chính Khanh" làm với mình từ hôm qua đến giờ, thiếu niên tức giận dùng tay đẩy cái đầu xù xù này ra xa. Đầu ngón tay cậu xẹt nhẹ qua vết sẹo ở cuối đuôi lông mày của gã người ngoài hành tinh, khiến hắn nhíu mày nhẹ kêu một tiếng.
Huh? Quái vật cũng có sẹo sao?
Mạc Dao cẩn thận nghĩ lại khuôn mặt của Trình Chính Khanh thật. Cậu có thể chắc chắn đồng đội cũ của mình không có sẹo trên mặt. Vậy có lẽ vết sẹo này là của bạch tuộc trắng. Thiếu niên cẩn thận quan sát vết sẹo. Phần đuôi của vết sẹo ở rất gần mắt, nếu như lúc đó kẻ kia ra tay mạnh hơn chút thôi hẳn sẽ khiến một bên mắt của người này mù vĩnh viễn. Nhưng chẳng phải "Đoàn Bác Văn" nói bọn họ có khả năng tái tạo lại hay sao? Vì sao vết thương của "Trình Chính Khanh" lại không biến mất nhỉ?
Trong lúc Mạc Dao còn đang suy nghĩ rốt cuộc thứ công cụ gì có thể khiến boss lớn bị thương, đôi con ngươi đen láy của bạch tuộc trắng đáng mở ra mà nhìn chằm chằm cậu. Thiếu niên giật mình, vội vàng buông tay. "Trình Chính Khanh" cũng không đề cập đến vết sẹo trên mặt mình, hắn vươn tay nhẹ vỗ vào mông thiếu niên.
"Mông không đau nữa?"
Không nhắc thì thôi, một khi đã nhắc Mạc Dao liền cảm thấy mông mình có chút đau.
Tất cả là tại người này!
Mạc Dao không muốn để ý đến gã người ngoài hành tinh này nữa. Cậu chỉ ngó trong phòng một hồi cũng không thấy bóng dáng của "Đoàn Bác Văn" đâu. "Trình Chính Khanh" biết thiếu niên tìm ai, điều này càng sự không vui của hắn hiện lên rõ rệt.
"Từng tìm nữa. Hắn đã tiến vào kỳ trưởng thành rồi."
Đáng lẽ kỳ trưởng thành của "Đoàn Bác Văn" sẽ diễn ra sau vài ngày nữa nhưng có lẽ vì do chuyện tối qua nên kỳ trưởng thành đến sớm hơn dự kiến.
"Đoàn Bác Văn" đã bắt đầu trưởng thành như vậy có nghĩa boss đã mạnh hơn trước rất nhiều. Boss 1 và boss 2 đã mạnh rồi hiện tại bọn họ còn bắt tay với nhau. Như vậy làm sao những người chơi có thể chiến thắng được quái vật? Mạc Dao bắt đầu suy xét đến ý định tự tử để thoát khỏi chương trình.
Dù sao cậu không biết đánh nhau. Cho dù đang là con tin ở chỗ boss lớn cậu cũng không thể lắc mình biến thành điệp viên sau đó nhân lúc quái vật ngủ liền lấy dao thọc vào tim hắn. Thậm chí tim của quái vật có nằm ở lồng ngực trái hay không Mạc Dao còn không rõ nữa là.
Cảm nhận được sự bất tài của bản thân, thiếu niên nhịn không được mà thở dài. Có những người sinh ra là để trở thành anh hùng, có những người lại muốn chọn theo con đường phản diện, mà Mạc Dao dù muốn hay không cũng chỉ có thể đóng vai là con tin, xuất hiện vài giây rồi biến mất.
"Đừng nghĩ đến việc trốn khỏi đây."
Thiếu niên giật mình ngẩng, đầu nhìn về phía "Trình Chính Khanh".
"Hiện tại bên ngoài rất loạn nên đừng đi ra ngoài. Ngoan ngoãn ở lại đây, sẽ không sao hết."
Bạch tuộc trắng biết cho dù trong hình dạng loài người hay quái vật, vẻ bề ngoài của hắn vẫn luôn khiến người khác cảm thấy sợ, hắn chỉ có thể cố gắng mềm giọng nhất để không dọa thiếu niên.
Mạc Dao nhìn chằm chằm gương mặt hung dữ của quái vật. Đột nhiên cậu cảm thấy dường như những sinh vật ngoài hành tinh này cũng biết khổ sở.
*****
Bạch tuộc đỏ không ở đây, việc chăm sóc Mạc Dao tất nhiên sẽ là bạch tuộc trắng. Thiếu niên vốn cho rằng tính cách cậu cùng "Trình Chính Khanh" khác biệt như vậy hẳn sẽ không dễ dàng ở chung. Tuy nhiên, sau vài ngày thiếu niên chợt nhận ra rằng, so với "Đoàn Bác Văn", người này còn dính người hơn cậu tưởng.
"Đoàn Bác Văn" sẽ học tập loài người, sẽ chúc Mạc Dao ngon miệng mỗi khi bắt đầu bữa ăn, cũng sẽ chúc cậu ngủ ngon trước khi lên giường. Còn "Trình Chính Khanh", hắn chỉ biết nhìn chằm chằm thiếu niên mọi lúc mọi nơi thậm chí thỉnh thoảng còn dùng xúc tu quấn lấy chân cậu. Ban đầu Mạc Dao thấy phiền nhưng dần dần bắt đầu quen thuộc với khuôn mặt cau có của bạch tuộc trắng.
"Chữ này đọc thế nào?"
Xúc tu màu trắng không ngừng chọc chọc lên mặt giấy, bởi đầu của xúc tu có dịch nhầy nên nhanh chóng khiến mặt giấy ướt sũng.
Không biết "Trình Chính Khanh" kiếm đâu ra một đống truyện cổ tích đem về cho Mạc Dao giải sầu. Hắn không biết chữ, khi chiếm lấy thân xác của Trình Chính Khanh thật cũng lười đọc kí ức của hắn vậy nên mỗi lần thiếu niên cầm lấy quyển sách, quái vật sẽ ôm cậu vào lòng ép thiếu niên đọc cho mình nghe, dần dần hắn cũng đọc được mấy chữ của loài người... thật ra hắn chỉ hiểu được mỗi chữ Mạc Dao mà thôi.
"Là người đẹp, còn chữ này là quái vật." - Thiếu niên giải thích cho quái vật, sau đó cẩn thận lấy khăn lau chất nhầy trên mặt sách.
"Vì sao người đẹp lại muốn rời bỏ quái vật nhưng sau khi biết hắn là hoàng tử thì lại yêu hắn? Nàng yêu hắn vì ngoại hình thôi sao?"
"Không phải, bởi vì quái vật đối xử với người đẹp rất tốt."
"Tôi cũng đối xử với cậu rất tốt!" - "Trình Chính Khanh" nhịn không được mà lẩm bẩm.
Mạc Dao đưa mắt nhìn sang người thanh niên như muốn nói "Tốt chỗ nào?". Bạch tuộc trắng thẹn quá thành giận mà nói tiếp:
"Nếu cậu muốn mấy viên đá lấp lánh đó tôi cũng có thể kiếm được."
Hiện tại hắn đang xây tổ nên không thể rời khỏi bệnh viện nhưng nếu thiếu niên muốn, hắn có thể đi đập tiệm vàng để lấy vàng bạc đá quý cho cậu.
"Không cần đâu." - Mạc Dao vội vàng lắc đầu. Dù sao cậu cũng không mang mấy thứ đó ra ngoài được.
"Nhưng nếu quái vật không biến thành hoàng tử... người đẹp vẫn sẽ yêu hắn chứ?" - "Trình Chính Khanh" lần nữa quay lại vấn đề ban đầu. Dường như hắn rất để ý bề ngoài của quái vật trong truyện cổ tích.
Thiếu niên lắc đầu tỏ vẻ không biết. Dù sao cậu cũng không phải người đẹp, làm sao cậu biết rốt cuộc nàng sẽ yêu hay không yêu quái vật. Nhiệt độ cơ thể phía sau lưng Mạc Dao bỗng chốc giảm xuống. "Trình Chính Khanh" đã quay về dáng vẻ là sinh vật ngoài hành tinh. Ở hình dáng này, bạch tuộc trắng cao to hơn thân xác của Trình Chính Khanh rất nhiều, có lẽ đến hai mét cũng nên. Da của hắn rất trắng, luôn ở hình dạng bán trong suốt. Phần cổ của "Trình Chính Khanh" có những chấm tròn màu vàng trải dài đến vai.
Gã thanh niên chớp chớp con mắt đen ngòm của mình, cẩn thận hỏi thiếu niên:
"Nếu... xì... như quái vật xì... xì như thế này... xì xì... thì sao?"
"Tôi không phải người đẹp." - Mạc Dao lần nữa lắc đầu. Thật ra "Trình Chính Khanh" không xấu nhưng ngoại hình của hắn quá khác lạ nên khiến người khác nhìn không quen.
Trong lúc mải qua sát gã sinh vật ngoài hành tinh, thiếu niên chợt phát hiện số xúc tu sau lưng hắn chỉ có 7 cái. Bạch tuộc có 8 cái xúc tu đúng không nhỉ? Thiếu niên đảo mắt tìm kiếm một hồi cuối cùng cũng phát hiện ra một chiếc chiếc xúc tu bị cụt ở cạnh phần eo của "Trình Chính Khanh". Cậu liền đưa tay cầm lấy nó.
"Làm gì vậy!" - Xúc tu cũng là một phần da thịt của gã người ngoài hành tinh. Bị Mạc Dao đột nhiên nắm lấy, hắn đỏ mặt quay trở lại hình dạng loài người.
"Xúc tu bị cụt."
"Ừ bị loài người bắn." - "Trình Chính Khanh" không thèm để ý mà trả lời.
"Chẳng phải sinh vật ngoài hành tinh đều có khả năng tái tạo lại cơ thể hay sao?" - Mạc Dao khó hiểu mà nghiêng đầu.
"Có những thứ chạm vào da thịt sẽ không thể tái tạo được. Con bạch tuộc đỏ đó cả đời chỉ biết trốn trong phòng thí nghiệm thì làm sao hiểu được."
Thấy thiếu niên cứ sờ chiếc xúc tu cụt của mình, "Trình Chính Khanh" liền điều khiển nó cự quậy một chút dọa thiếu niên vội rụt tay lại. Hắn khẽ cười ôm lấy eo cậu, lần nữa vớt trở lại lòng mình.
"Anh cùng Đoàn... bạch tuộc đỏ rất quen thuộc sao?"
Chẳng lẽ hai người họ là anh em? Trông chẳng giống chút nào.
"Trình Chính Khanh" khẽ ừ một tiếng. Hắn cùng "Đoàn Bác Văn" đã từng ở cùng nhau. Ban đầu hắn cho rằng con bạch tuộc đỏ đó đã chết. Sau này, vô tình gặp bệnh nhân 513 hắn mới biết tên nhãi kia vẫn còn sống. Cho rằng Mạc Dao ở cùng hắn, "Trình Chính Khanh" liền kí sinh lên người bệnh nhân 513 sau đó là đồng đội của cậu.
"Vậy giữa hai người ai là
"
"Không phải..." - Thiếu niên có chút cạn lời ngửa đầu nhìn "Trình Chính Khanh". - "Bởi vì mọi người đều nói giữa hai người sẽ có một người tạo ra đế chế mới, nên là..."
Lời còn chưa kịp nói hết, người thanh niên đã cúi xuống hôn thật mạnh lên môi Mạc Dao. Vừa hôn, "Trình Chính Khanh" vừa luồn tay vào trong quần thiếu niên, nhẹ vuốt ve phần đùi trong của cậu.
"Kệ cái thứ
Thiếu niên vội vàng lắc lắc đầu. "Trình Chính Khanh" biết thừa cậu nói dối, tuy nhiên nghĩ đến lần trước thiếu niên khóc đến nỗi quên cả thở, hắn quyết định không vạch trần.
"Vậy liếm cái này thì tôi sẽ tha cho cậu."
Hắn cong cong mắt, một chiếc xúc tu màu trắng liền xuất hiện trước mặt thiếu niên. Mặc dù Mạc Dao không còn sợ xúc tu của hắn nữa nhưng gã sinh vật ngoài hành tinh vẫn muốn cậu thân thiết với chúng hơn.
Mạc Dao do dự. Xúc tu liền tiến gần thiếu niên hơn, dùng phần đầu cọ cọ vào má cậu. Cuối cùng thiếu niên cũng thỏa hiệp. Bởi vì xúc tu cứ luôn ngoe nguẩy, cậu chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt nó, sau đó từ từ vươn lưỡi nhẹ liếm. Thiếu niên không rõ "Trình Chính Khanh" muốn mình liếm bao nhiêu lần. Cậu hơi dừng lại một chút sau đó tiếp tục liếm. Bởi vì phần thân xúc tu khá mát, Mạc Dao liền liên tưởng nó đến que kem mùa hè. Tuy nhiên "que kem" ấy đột nhiên cự quậy sau đó chui vào trong miệng thiếu niên. Miệng bị căng chặt khiến thiếu niên chỉ biết dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía "Trình Chính Khanh".
Gã thanh niên thở hổn hển, để xúc tu của mình cọ mặt lưỡi thiếu niên vài cái sau đó liền rút ra. Đầu đỉnh xúc tu phun ra dịch nhẩy, bắn đầy mặt thiếu niên. Nước dịch của xúc tu dần chảy xuống, bị đầu lưỡi thiếu niên cuốn vào bên trong miệng. Tuy không có vị gì lạ còn có thoang thoảng hương táo xanh nhưng Mạc Dao vẫn theo bản năng mà nhăn mặt.
"Khó ăn." - Thiếu niên khẽ lẩm bẩm. Cậu có chút lo lắng mà sờ sờ bụng. Ăn thứ này có bị đau bụng không nhỉ?
Ngay lập tức mông nhỏ của cậu bị đánh một cái. Mặt gã thanh niên đã sớm tối sầm, hắn khẽ rít qua khẽ răng:
"Động một tí liền khóc lóc vậy mà còn dám bày ra mặt dâm như vậy."
Kết quả Mạc Dao cùng "Trình Chính Khanh" lại bắt đầu cãi nhau. Gã người ngoài hành tinh bị thiếu niên chọc giận cũng không nỡ đánh cậu thêm nữa chỉ có thể cúi đầu hôn thật mạnh lên mặt cậu vài cái sau đó dùng xúc tu quấn chặt vào trong lòng.
*****
Người đó lại đến nữa.
Mạc Dao ngơ ngác nhìn người đàn ông đeo kính, tay cầm cặp hồ sơ đang ôm eo Mạc Uyển vào trong phòng ngủ. Lúc này cậu còn rất nhỏ hoàn toàn không hiểu ánh nhìn của ông ta dành cho Mạc Uyển cũng không hiểu vì sao mỗi lần cửa phòng đóng lại, bên trong sẽ vang lên tiếng khóc của thiếu nữ. Nhưng thiếu niên biết Mạc Uyển cần mình.
Tối hôm đó, cậu nhóc có chút rụt rè mà chạy đến trước mặt mẹ mình. Mẹ của cậu cũng rất mệt mỏi. Dường như bà đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
"Chẳng phải tôi đã tìm bác sĩ tâm lý cho con bé rồi sao? Các người trách tôi cái gì nữa!"
"..."
"Tôi cùng Mạc Hải Hà đều bận với dự án nghiên cứu mới. Xin các người hãy buông tha chúng tôi đi được không? Mẹ kiếp, đúng là để quên con bé ở trường là lỗi của tôi nhưng chẳng phải đối với thằng thứ hai chúng tôi chăm sóc cẩn thận hơn rồi sao!"
"..."
"Im đi! Làm ơn đừng làm phiền tôi nữa!"
Sau khi mạnh bạo dập điện thoại. Người phụ nữ xinh đẹp tức giận vuốt ngước tóc ra sau miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm những chửi rủa đầy thô tục:
"Chết tiệt, chẳng lẽ không thể đẻ được một đứa khiến mình bớt lo được sao?"
"Mẹ ơi..." - Mạc Dao rụt rè từ nép mình vào góc tường.
Thấy thiếu niên, sắc mặt người phụ nữ mới thoàng hòa hoãn một chút. Bà nhấc cậu bé lên, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt phúng phính của cậu.
"Sao vậy Dao Dao?"
"Con nghĩ là chị Mạc Uyển cần giúp..."
"Được rồi. Mạc Uyển nói với con vậy sao? Chị con bị bệnh nên mẹ mời bác sĩ đến chữa bệnh. Đừng nghe lời chị con nói."
"Nhưng mà..." - Mạc Dao đảo mắt nhìn Mạc Uyển đứng cách đó không xa. Cuối cùng cậu nhóc chỉ có thể ngoan ngoãn mà nói "vâng ạ".
Người phụ nữ hài lòng vuốt đầu thiếu niên sau đó đặt cậu ngồi xuống ghế.
"Mẹ rất bận nên Dao Dao đừng làm phiền mẹ nhé. Ngoan ngoãn ngồi ở đó và đừng đi đi đâu."
Thiếu niên rụt rè gật đầu liền nhận được một nụ cười đầy hài lòng của người phụ nữ.
Mặc dù đứa đầu đã nuôi dạy thất bại nhưng ít ra vẫn còn đứa thứ hai. Chỉ cần nghe lời là được.
*****
Mạc Dao bị cảm giác vừa ngứa vừa ướt làm cho tỉnh giấc. Thiếu niên mơ màng cúi đầu, đập vào mắt cậu là khuôn mặt quen thuộc của "Đoàn Bác Văn". Tuy nhiên điều chấn động hơn là lúc này hắn đang ngậm chim nhỏ của cậu.
Mạc Dao:???
Gã thanh niên nhả chim nhỏ của thiếu niên ra, mỉm cười toe toét với cậu.
"Chào buổi sáng, Dao Dao."