Mỗi Ngày Một Câu Chuyện Bí Ẩn

Một vị cảnh sát nói án trúng độc bao gồm 2 loại, mà 2 loại này lại hoàn toàn trái ngược nhau. Trong đó một loại để phá án được độ khó rất lớn, còn một loại ngược lại độ khó lại rất nhỏ

Khó để phá án chủ yếu là những vụ đầu độc trả thù xã hội. Bởi vì nghi phạm gây án không quen biết với nạn nhân, cũng không có mục tiêu hạ độc rõ rệt. Loại án này chỉ có thể dựa vào bằng chứng và nhân chứng tiến hành phân loại, sau đó phá án.

Loại còn lại thì hoàn toàn khác, rất dễ để phá án, đó là do hận thù ghen tị mà hạ độc. Người hạ độc nhất định là kẻ thù của nạn nhân, phạm vi điều tra thu hẹp lại rất nhiều. Bởi vì kẻ thù sẽ là người quen với nạn nhân, nếu như không quen biết thì không thể tạo thành thù hận được. Mà trừ đi số ít những người hoạt động trong băng đảng, các doanh nhân, quan chức thì một người bình thường như Chu Linh có thể thân quen được bao nhiêu người? 20, 30, nhiều lắm cũng chỉ 50 người là cùng. Mà trong 50 người đó được mấy người có thể hận thù đến mức hạ độc giết người? Sợ là cũng chỉ có 1,2 người mà thôi

Cho nên mới nói hung thủ ở loại này phạm vi rất nhỏ. Một khi phát hiện được nghi phạm, cảnh sát Trung Quốc có thể thông qua các nghiệp vụ điều tra lấy lời khai hăm dọa một trận khiến cho nghi phạm phải khai ra mình mua độc ở đâu, hạ độc như thế nào. Lúc đó chứng cứ đều đầy đủ có thể ung dung kết án.

Mà vụ án hạ độc Chu Linh vừa vặn lại là trường hợp người có quan hệ xã hội hẹp. Chu Linh chỉ là một cô gái 21 tuổi còn chưa lăn lộn ngoài xã hội, những người quen biết chủ yếu chỉ là bạn học từ cấp ba, đại học. Học sinh dù có giảo hoạt thế nào đi chăng nữa cũng không phải là phần tử tội phạm trưởng thành chuyên nghiệp, lần đầu ra tay vì không có kinh nghiệm lẫn lo sợ nhất định sẽ lưu lại một ít chứng cứ ví như dấu vân tay, chất độc còn sót lại, dấu chân..vv không khó để đối phó

Cứ theo những lẽ thường như thế vụ án của Chu Linh nhất định sẽ phá được, nhưng vụ án này đến nay vẫn chưa thể kết án, án kiện vẫn còn dở dang là vì sao?

Thông qua hóa nghiệm lẫn chẩn đoán từ xa của các bác sĩ nước ngoài, tất cả đều thống nhất ý kiến Chu Linh bị đầu độc

Bởi vì trong hai lần Chu Linh trúng độc, lần đầu tiên liều lượng khá nhỏ, chưa đến ngưỡng nguy cấp đến tính mạng, rất có thể là hung thủ vẫn chưa nắm rõ liều lượng chết là bao nhiêu. Mà thân thể Chu Linh lại rất khỏe mạnh, cứ vậy mà miễn cưỡng qua khỏi.

Nhưng lần thứ hai trúng độc tuyệt đối là một lượng chết người. Điều này thể hiện rõ hung thủ muốn đưa Chu Linh vào chỗ chết, cho nên mới hạ độc lần nữa, không phải là vì nhất thời kích động mới hạ độc.

Bản thân Chu Linh cũng không có lịch sử tiếp xúc với Thallium; có thể tiếp xúc được với độc, hiểu được độc tính, độc lý; là người quen; có quan hệ cạnh tranh; những thứ này đều là phác thảo sơ bộ chân dung hung thủ.

Thallium là một loại độc phát tác chậm, sau 3 đến 7 ngày ở trong cơ thể con người mới bắt đầu phát tác. Ngày 20 tháng 2 năm 1995, sau khi Chu Linh trở lại trường, trừ 2 ngày cuối tuần về nhà, thì thời gian còn lại chỉ luôn ở trong Thanh Hoa. Khi cô trở về nhà ngày 2 tháng 3 rõ ràng đã cảm thấy thân thể khó chịu, như vậy có thể suy ra lần thứ hai hung thủ đầu độc có thể vào khoảng ngày 27 tháng 2 đến ngày 2 tháng 3


Trong hai tuần lễ ở trường, trừ mỗi ngày đi đến văn phòng đoàn dùng lò điện sắc thuốc bắc ra, Chu Linh chỉ có 2 lần tham gia vào lớp thực nghiệm hóa, một lần là để chuẩn bị cho thi lại và một lần để kiểm tra bổ sung, thời gian còn lại chỉ ở trên giường kí túc xá, ôn tập những môn vì nằm viện mà không học được

Thân thể Chu Linh yếu ớt, điểm tâm mỗi ngày đều là bánh mì mang từ nhà theo, cơm trưa, cơm tối và nước uống đều nhờ bạn cùng phòng lấy hộ. Ký túc xá nữ Thanh Hoa lại quản lý nghiêm khắc, nam sinh không thể tự do ra vào. Vì vậy "hung thủ chỉ có thể là người ở bên cạnh Chu Linh."

Các loại giả thiết suy đoán đó cuối cùng hội tụ trên người một người, cô ta chính là bạn thân của Chu Linh khi đó, là bạn học cùng lớp, bạn cùng phòng đồng thời là thành viên đội nhạc cụ dân tộc. Cô ta từng cùng thầy hương dẫn cùng nhau làm thí nghiệm, có thể tiếp xúc được với Thallium.

Thấy được đã xác định được đối tượng nghi phạm, cuối ngày 28 tháng 4 năm 95, sau khi Chu Linh được xác nhận đã bị trúng độc, cha mẹ Chu Linh lập tức đến tìm thầy Tiết Phương Du phó chủ nhiệm khoa hóa lúc đó của đại học Thanh Hoa, chủ quản công tác sinh viên để yêu cầu kiểm tra, thầy Tiết sau đó đã báo lại với đội trưởng đội bảo vệ trường Thanh Hoa và phó sở trưởng đồn cảnh sát khu vực đại học Thanh Hoa

Nhưng khiến cho người ta khiếp sợ là, bảo vệ đại học Thanh Hoa lại làm ra một hành động khiến mọi người không thể hiểu được chính là sau khi nghe thân nhân Chu Linh báo án, lại thông báo đến bạn cùng phòng của Chu Linh, bảo bọn họ không được động vào đồ đạc của Chu Linh, chờ cảnh sát xuống kiểm tra.

Bảo vệ đại học Thanh Hoa cũng từng làm cảnh sát, cảnh sát và họ chính là người một nhà, bọn họ không thể nào không biết, hung thủ hạ độc là người quen, rất có thể ở cùng phòng với Chu Linh. Điều hiển nhiên là phải phong tỏa phòng kí túc này để bảo vệ hiện trường hạ độc, đây là kiến thức cơ bản đơn vị hỗ trợ cảnh sát nào cũng đều phải biết

Nhưng đội bảo vệ Thanh Hoa lại phát ra thông báo đó, không khác nào nhắc nhở hung thủ, cho cô ta mau sớm hủy đi chứng cớ. Tuyệt đối là hành động bất thường. Quả nhiên vào ngày 7 tháng 5 năm 95, trước khi cục công an thành phố Bắc Kinh bắt đầu chính thức lập án điều tra, đang lúc được nghỉ lễ 1-5, phòng ký túc của Chu Linh xảy ra một vụ trộm kì lạ, dụng cụ vệ sinh cá nhân của Chu Linh bị mất, nhưng tài sản lại không mất cái nào.

Sau đó cảnh sát chính thức mở chuyên án, nhận định đây là một vụ không khó phá. Dùng thallium để hạ độc, thể hiện hung thủ có sự hiểu biết với các chất hóa học. Tại sao chọn dùng thallium, mà không lựa chọn thạch tín hay thuốc trừ sâu, bởi vì trúng độc thallium không có biểu hiện gì nổi bật, vào những năm đó rất khó bị phát hiện.

Trúng độc Thallium là phản ứng ngộ độc do hấp thụ các hợp chất chứa bismuth của cơ thể. Đối với cơ thể người nó độc hại hơn các kim loại khác như thủy ngân, chì, độc tố mạnh tương đương thạch tín. Bởi vì độc tính mạnh người bị hại rất khó sống, cho dù may mắn không chết, thì cũng sẽ để lại di chứng vĩnh viễn, bao gồm teo cơ, gan thận bị tổn thương vĩnh viễn. Cho nên có thể nói thallium là một loại độc dược vô cùng trí mạng, nhưng nó lại không dễ bị phát hiện.

Thallium không mùi không màu, hòa tan tốt, khi người bị hại ăn vào không có cách nào phát hiện. Hơn nữa triệu chứng trúng độc lại không rõ ràng, rất dễ chẩn đoán sai thành bệnh khác. Cho nên hung thủ chọn dùng thallium, là rất cao minh, giải thích rõ cô ta có kiến thức về hóa học, hơn nữa còn quen thuộc với thallium, tuyệt đối không phải là người bình thường. Bởi vì lúc ấy người bình thường, dù là có một ít kiến thức hóa học, cũng chưa từng nghe qua cái tên thallium này.


Hiển nhiên, nếu như không có sự trợ giúp của nhiều chuyên gia nước ngoài như vậy, sợ rằng đến chết, Chu Linh cũng không biết mình chết vì cái gì! Tiếc là, hung thủ thiên tính vạn tính, cũng không tính ra có nhiều bác sĩ và người tốt có tâm đến thế.

Trúng độc Thallium mặc dù rất khó bị phát hiện, nhưng một khi đã chẩn bệnh được, thallium này liền trở thành đầu mối tốt nhất để bắt hung thủ. Vì năm đó nó là một chất hóa học cực kì hiếm, hầu như rất ít người có được. Theo một vị cảnh sát trong vụ án nói, lúc ấy toàn bộ thành phố Bắc Kinh công việc cần sử dụng thallium chỉ có hơn hai mươi chỗ, có thể tiếp xúc được thallium chỉ có hơn hai trăm người.

Như vậy chúng ta có thể sàng lọc trong 200 người này, tìm ra người có quan hệ với Chu Linh, bọn họ cho dù không phải hung thủ, cũng nhất định là người có dính dáng đến. Cảnh sát cũng rất nhanh loại bỏ trường hợp Chu Linh sử dụng hoặc tiếp xúc qua thallium, cũng loại bỏ trường hợp người nhà có tiếp xúc
Mà khi đó, Thanh Hoa là đại học đứng đầu cả nước, đối với quan hệ nam nữ quản lý rất nghiêm khắc. Nam sinh không thể nào vào kí túc xá nữ, như vậy rất rõ ràng hung thủ ở bên cạnh Chu Linh là phái nữ.
Vấn đề đơn giản như vậy, vụ án dễ phá như thế, nhưng hiệu suất xử lý của cảnh sát Trung quốc khiến cho người ta phải hoảng sợ.
Năm 1995 cảnh sát đến chỗ làm của bố Chu Linh điều tra quan hệ của bố Tôn Duy và bố Chu Linh, cũng cùng năm đó cảnh sát thông báo với thân nhân của Chu Linh, "Sự thật chỉ còn cách một lớp cửa nữa thôi" ;
Vậy mà không biết trong mấy tháng ngắn ngủi đã có chuyện gì xảy ra, vào tháng 2 năm 1996, lãnh đạo cục công an thành phố Bắc Kinh đối với người nhà Chu Linh bày tỏ đây là vụ án có "độ khó" rất lớn, vẫn đang cố gắng;
Tháng 2 năm 1997, Thầy Tiết Phương Du báo cho người nhà biết nhà trường đã phối hợp với cảnh sát hành động phá án, nhưng sau đó lại không thấy nhắc đến nữa.

10 năm trước, một giảng viên trong khoa Hóa đã tiết lộ: "Cục công an đã dặn dò, không thể nói những người nào đã tiếp xúc với Thallium."

10 năm sau, bạn học cùng lớp 2 khoa hóa bất chợt bị hỏi đến, dáng vẻ tươi cười liền biến mất, lời nói dè dặt: Vụ này khi đó vô cùng nhạy cảm.

10 năm trước, sở trưởng đồn công an khu vực đại học Thanh Hoa Lý Mộ Thành nói với cha mẹ chu Linh, "Đã phát hiện đối tượng." "Sau khi phía trên phê chuẩn, sẽ bắt đầu hành động."

10 năm sau, Lý Mộ Thành đã về hưu nói với các ký giả, "Chuyện này là do đội trưởng cục công an thành phố Lý Thụ Sâm làm chủ, chúng tôi chỉ làm công việc hỗ trợ."


10 năm trước, theo tin tức của một giảng viên khoa Hóa truyền ra, đã chuẩn bị hành động, nhưng vì đợi lãnh đạo cục công an phê chuẩn lại bị hoãn...

10 năm sau, một giáo sư khoa Hóa hàm hồ trả lời, vụ án là do trường ra mặt xử lý, đã nói đến đây là chấm dứt.

Cứ thế kéo đến 2 năm phá án nhưng vẫn không có cách nào trực tiếp đối mặt với nghi phạm, cuối cùng người nhà Chu Linh cho rằng cảnh sát không thể nhờ cậy được, cho là vụ án đã bị các yếu tố khác quấy nhiễu, nên bọn họ đã quyết định sử dụng quan hệ của mình.
Tháng 3 năm 1997 người nhà Chu Linh lấy lý do sắp tốt nghiệp, hung thủ rất khó để bắt, gửi thư cục trưởng công an thành phố Bắc Kinh đẩy nhanh vụ án, hiển nhiên cục trưởng công an thành phố Bắc Kinh phải phê chuẩn.

Sau 2 năm kéo dài, tháng 4 năm 1997, tổ điều tra 14 cục công an thành phố Bắc Kinh lần đầu tiên triệu tập nghi phạm Tôn Duy lên thẩm tra.

Chỉ sau 8 giờ thẩm vấn (bình thường cảnh sát Trung Quốc nếu tóm được nghi phạm đều giam giữ đủ 48h mới chịu thả người), Tôn Duy đã được người nhà đưa về. Cảnh sát cho rằng Tôn Duy:

Thứ nhất là một trong rất ít người có thể tiếp xúc với Thalllium

Thứ hai, mặc dù ngoài mặt cô ta và Chu Linh là bạn tốt, nhưng rõ ràng có sự ghen tỵ, điểm này đều được mọi người xung quanh chứng thực. Mẹ Chu Linh kể lại: Có một lần Chu Linh tức giận nói với tôi, khi lớp nhạc được mở, Tôn duy chạy đến trước mặt lão sư nói tài nghệ âm nhạc của Chu Linh đã rất cao, không cần phỉa học nữa, vì vậy thầy giáo đã xắp xếp cho Chu Linh lớp học khác. Nên nhớ, lúc ấy hai người đã là bạn "thân".

Thường thường hay nói bạn thân nhất, chính là người có khả năng giết mình nhất, mọi người hãy nhớ kỹ điều này.

Thứ ba, thời điểm đó Tôn Duy hành động rất khác thường, cộng thêm tìm thấy trong rương cô ta cốc uống nước của Chu Linh, rõ ràng Tôn Duy chính là nghi phạm.

Nhưng cảnh sát nói, vì phát hiện Chu Linh trúng độc quá muộn, lại đả động thông báo cho người trong phòng biết, làm đồ dùng cá nhân của Chu Linh bị mất, dấu vết bị xóa khiến cho thiếu mất 1% chứng cứ định tội nghi phạm

Cảnh sát bày tỏ sẽ không từ bỏ vụ án cũng rất tự tin đang đệ đơn lên tòa án định tội nghi phạm. Nhưng từ ngày 7 tháng 5 năm 1995 tới nay đã hơn 23 năm vụ án này vẫn chưa hề ra tòa, cảnh sát Bắc Kinh không hề công bố đã phá vụ án này, cũng không công khai bất kỳ nguyên nhân hay chi tiết nào có liên quan


Ngày 26 tháng 8 năm 1998 cơ quan công an tuyên bố giải trừ thân phận nghi phạm đối với Tôn Duy. Cảnh sát giải thích rõ, "Giải trừ nghi vấn phạm tội chỉ vì đã quá kỳ hạn pháp luật quy định, mà cơ quan công an không có chứng cớ xác thực, vì vậy theo luật giải trừ các biện pháp cưỡng chế với người bị nghi vấn, nhưng không có nghĩa là loại bỏ nghi vấn với người đó"

Sau này Tôn Duy sau rất nhiều thời gian im lặng từng đăng bài thanh minh trên diễn đàn Thiên Nhai. Tất nhiên là hao tốn không ít tâm tư, thậm chí còn tìm ra một bạn học cùng lớp coi như trợ thủ thay mặt chứng minh. Nhưng mà thanh minh lại có chỗ sơ hở, nhanh chóng bị người biết chuyện lúc đó công kích.

Kỳ quái là, trừ người bạn học Tôn Duy tìm ra, một lớp 30 người của Chu Linh từ đầu đến cuối đều giữ yên lặng, không một người nào ra mặt nói chuyện. Theo những người biết chuyện lúc ấy nói, nhà trường đã ra lệnh, không cho phép nói linh tinh, nếu không hậu quả tự gánh lấy.

Nghe nói Tôn Duy mặc dù không bị định tội, nhưng cũng gặp trừng phạt nhất định.

Đầu tiên, Thanh Hoa giữ lại bằng tốt nghiệp của cô ta, yêu cầu có kết luận vụ án mới trả lại. Khi trả đã là nhiều năm sau đó, khoảng thời gian đó tất nhiên là cô ta không có cách nào đi làm được.

Tiếp theo, các cơ quan chính phủ và các công ty lớn không ai dám nhận cô ta, bởi vì danh tiếng quá lớn, ai cũng không dám nhận một nghi phạm giết người. Cuối cùng cô ta phải làm ở một công ty nước ngoài, không biết công ty này có biết lai lịch của cô ta hay không.

Thêm nữa, gia đình Tôn Duy vì chuyện này mà ảnh hưởng rất lớn, thanh danh hiển hách của gia đình cô ta đã sớm bị mất, cha mẹ ở cơ quan bị đồng nghiệp bàn tán suốt mấy chục năm, nói bọn họ là cha mẹ của tội phạm giết người, cuộc sống cả nhà bọn họ cũng rất chật vật.

Cuối cùng, trên web đồn đại Tôn Duy luôn sợ Trung Quốc sẽ có ngày dân chủ hóa, vụ án của cô ta sẽ bị đưa ra xét xử lại. Nên đã tìm cách rời khỏi Trung Quốc, nhưng cô ta bị Liên minh Châu Âu và Mỹ từ chối, lý do rất đơn giản, những quốc gia này không chấp nhận nghi phạm Trung Quốc nhập cảnh.

Tôn duy không còn cách nào khác phải sử dụng ảnh từ hồi còn trung học, thay đổi tên, ngày tháng năm sinh, định đến đại sứ quán Mỹ xin visa lần nữa (nghe nói lúc ấy đã kết hôn với một Hoa kiều), nhưng vẫn bị cự tuyệt. Chính phủ Mỹ còn cho là Tôn Duy dính líu đến làm giả thân phận, vi phạm luật di dân của Mỹ, ra lệnh cho cô ta trước 90 tuổi không được phép nhập cư vào nước Mỹ.
(Hết)

Ảnh Chu Linh trước khi trúng độc

Ảnh Chu Linh sau khi được cứu sống


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận