Tôi đang rất bận.
Đang bận tìm cái chết.
Là một otaku cấp cao của thế kỷ 21, tôi chỉ thức suốt đêm để xem một bộ phim truyền hình, xui xẻo làm sao tôi đã xuyên không rồi.
Tôi xuyên qua thời gian, trở thành nữ thừa tướng mười tám tuổi của Lương gia cùng tên với tôi, Tức Mặc Tĩnh.
Hệ thống nói, nếu tôi muốn quay về thế kỷ 21 cách duy nhất chính là tự sát, thời gian chỉ có hai tháng, nếu hai tháng sau tôi không chết, tôi chỉ có thể vĩnh viễn ở lại Đại Lương.
Để đạt được mục đích này, tôi đã thử ném mình xuống hồ, uống thuốc, đập đầu vào tường, cắn lưỡi, treo cổ trên cành cây phía đông nam, v.v.. nhưng kết quả là...
Nếu tôi nhảy xuống hồ, tôi sẽ không thể chìm được.
Uống thuốc vậy, thuốc hết hạn rồi.
Đập đầu vào tường, liền nhận được một cái gối lớn.
Treo cổ trên cành cây ở hướng đông nam, dải lụa trắng bị đứt mà chẳng vì lý do gì.
Cắn lưỡi... thôi đừng nhắc nữa, thứ đó là tổ tiên chúng ta nói thế để lừa gạt chúng ta đấy, ai có răng mà tự cắn được lưỡi mình thì không phải là chó sao?!
Hệ thống không thể chịu đựng được nữa, khuyên tôi: "Sao phải bận tâm như vậy? Cô đã xuyên không rồi này, trở thành thừa tướng rồi này, trẻ đẹp rồi này. Dưới một người trên vạn người, thời gian xuyên không này là đỉnh cao của cuộc đời cô. Thật tuyệt vời còn gì..." 】
【KHÔNG. 】Tôi kiên quyết từ chối.
Đại Lương không có hoạt động giải trí gì, ngày nào cũng phải lên triều từ sáng sớm, tôi không muốn mỗi ngày đều phải dậy trước bình minh để đi làm.
Không bán mình cho tư bản!
Sau nửa tháng nỗ lực không ngừng cuối cùng tôi cũng tìm ra vấn đề, hệ thống chết tiệt này có chức năng chống tự sát, tôi không thể tự sát nhưng người khác có thể giết tôi.
Chỉ là thân phận tôi quá cao quý, đại đa số mọi người không ai dám kề dao vào cổ tôi.
Nhưng có một người nhất định dám giết tôi, chính là bệ hạ mới hai mươi tuổi mới lên ngôi được ba tháng - Chử Sư Vực!
Vì vậy, dựa trên triết lý tìm đến cái chết “Chỉ cần cô chết được, cô sẽ có thể đầu thai sớm”, tôi bắt đầu gây rắc rối cho Chử Sư Vực.
Là một chuyên gia trong việc tìm kiếm cái chết và một vận động viên đang cố gắng lợi dụng người khác, tôi tin rằng không có ai mà tôi không thể đánh bại!
Chẳng qua là hôm nay Kim Loan Điện hơi bận rộn.
Đã có một cuộc tranh cãi lớn về vấn đề "nên sắt phong ai làm Hoàng hậu".
Hầu hết các đại thần đều cho rằng hoàng hậu là mẫu nghi một nước, phải là người có học thức cao, tài giỏi, xinh đẹp và sinh ra trong một gia đình danh giá.
Vì vậy, tôi đã trình cho Chử Sư Vực một cuốn sách ảnh dày đến mức có thể đè chết người, trong đó toàn là ảnh nữ nhi của những người có thế lực ở kinh thành.
Một nhóm nhỏ các đại thần ủng hộ cho Tố Tố, con gái của một cựu tướng quân, hiện giờ phụ mẫu song vong, bọn họ đưa ra lý do cựu tướng quân hy sinh vì phục vụ đất nước cần phải hậu đãi con cháu trung thần.
Bản thân Chử Sư Vực cũng tỏ ra chung tình với Tố Tố, còn thể hiện rằng mình không cưới ai khác ngoài Tố Tố.
Ậy, nếu vậy thì hầu hết các đại thần đều chắc chắn là không chịu.
Các đại thần không chịu thì có thể làm gì, khóc lóc, làm loạn, treo cổ tự tử, nếu không được thì gục đầu ăn vạ, đòi đập vào trụ rồng tự vẫn hòng ép vua nghe lời.
Các đại thần gọi đây là lấy cái chết can gián.
Còn tôi gọi cái này là vụ bắt cóc đạo đức.
Một nhóm đại thần đã trải qua một loạt thủ tục nhưng vẫn không thể khiến Chử Sư Vực nhụt chí mà bổ nhiệm một hoàng hậu khác, họ thấy một số đại thần đã tiến về phía Bàn Long Trụ.
Trong lòng cười ba lần, cơ hội đã tới.
Tôi là người giỏi nhất trong việc tìm kiếm cái chết.
Tôi ho nhẹ một tiếng, tóm lấy một vị công chức đang lao về phía Bàn Long Trụ: "Đại nhân, sao phải bận tâm như vậy? Tự làm tổn thương mình cũng không đáng. Nếu bệ hạ nhất quyết muốn cưới Tố Tố tiểu thư, vậy chúng ta..."
Chử Sư Vực đang ngồi trên ngai rồng, nghe thấy lời này liền nhìn tôi đầy mong đợi, "Thừa tướng có ý gì?"
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng với hắn, đối diện với ánh mắt mong chờ của hắn, tôi lớn tiếng nói: “Chúng ta làm phản thôi, bệ hạ không nghe lời cứ đổi hắn đi!”
Chử Sư Vực: "..."
Đại thần: "..."
Tất cả những người trong điện Kim Loan đều nhìn tôi, trên trán chỉ khắc một hàng chữ - Thừa tướng, hôm nay ngài ra ngoài có đem theo cái đầu không đấy?!
Chậc, tôi chỉ là không cần tới cái đầu này nữa, được chưa?!
Tôi vươn cổ đầy khiêu khích nhìn Chử Sư Vực, trong lòng hét lên: Bệ hạ hãy vung kiếm lên nào!
Tất nhiên là tôi không chết.
Một nhóm đại thần đồng loạt quỳ xuống sau khi tôi không nói nên lời và liên tục thở hồng hộc.
"Bệ hạ, xin hãy phong Tố Tố tiểu thư làm hoàng hậu."
"Bệ hạ, thần tuyệt đối không có ý định ép vua, làm loạn thần tặc tử!"
「……」
Tôi: "Ủa???"
Chết tiệt, sao các người có thể dễ dàng nhượng bộ như vậy? Sao nói thề chết can gián mà mấy bà? Nỗi ám ảnh về việc tìm kiếm cái chết khi lao về phía Bàn Long Trụ vừa rồi của mấy bà đâu? Tinh thần quyết tử cho tổ quốc quyết sinh của mấy bà đâu!?
Ít nhất cũng phải cố gắng đấu tranh lâu hơn một chút chứ?!
Tôi nhìn các đại thần trong Kim Loan điện với vẻ căm ghét.
Các đại thần nhất phẩm quỳ rạp xuống đất, không hề nhìn tôi.
Sau khi tan triều, Chử Sư Vực gọi tôi ở lại một mình nắm tay tôi khen ngợi: “Kỹ năng diễn xuất của Tức Mặc rất tốt, ta đã chiến đấu với đám đại thần tam triều này hơn nửa tháng mà vẫn không thể khiến bọn họ bỏ cuộc. Nhưng ái khanh vừa ra tay bọn họ liền lập tức tuân theo. Nhất định phải ban thưởng."
Tôi: "……"
Hắn liếc nhìn tôi, nói: "Nhân tiện, Tức Mặc khanh muốn thứ gì ta sẽ ban nó đến phủ ngươi ngay bây giờ."
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú, giá trị nhan sắc cao bằng nóc nhà Đại Lương của hắn, tuyệt vọng nhếch môi: “Thần muốn chết.”
「……」
Như người ta vẫn nói, "tinh thành sở chí, kim thạch vi khai" (1).
- -----------------
(1)Tâm hết mực chân thành có thể khiến vàng đá mở ra.