Mỗi Ngày Một Thổ Lộ

Edit: Cẩm.

Ban đêm cuối thu gió mát, Ôn Tư Ngộ khoác thêm áo khoác đứng ở ban công tầng hai sững sờ.

Mái tóc lộn xộn ướt dầm dề, cô híp mắt cười nhìn anh, cười đến mức ngây ngốc. Cô tiến về phía trước hai bước, ghé vào lan can ban công như muốn nhảy xuống.

Giang Tự nhanh chóng tắt điện thoại rồi đi về phía trước hai bước, giương hai tay ra, nhíu mày: "Quay về đi, như thế rất nguy hiểm."

Ôn Tư Ngộ không thèm để ý: "Em muốn có một đĩa bay chuồn chuồn."

Giang Tự nhướng mày.

"Như vậy em có thể trực tiếp phi thẳng xuống." Cô gái nhỏ cười hì hì bò ra bên ngoài: "Một giây đồng hồ em cũng không muốn rời khỏi anh."

Đôi tai Giang Tự lặng lẽ đỏ bừng.

Nhưng ngoài mặt vẫn rất hung dữ: "Nhanh đi xuống đi, em mà rơi xuống không ai đỡ được em đâu."

Ôn Tư Ngộ "a" một tiếng: "Vậy anh đỡ em đi."

Cô nói xong thì rũ mắt xuống nhìn, tuy rằng tầng hai không cao nhưng nếu nhảy xuống cũng sẽ bị thương.

Ban công ở phòng ngủ Ôn Tư Ngộ không cao, cô nhét điện thoại vào trong ví, vươn tay sang ban công bên cạnh, cánh tay hơi dùng sức, cong chân phải lên, hành động thuần thục giống như lúc nhỏ chơi xà đơn, thân hình ngồi lên lan can.

Cô ngồi ở ban công bên cạnh, cúi đầu nhìn Giang Tự ở bên dưới. Người đàn ông ngoài miệng gọi cả tên lẫn họ của cô mang ý tứ cảnh cáo, nhưng vẫn tiến lên phía trước hai bước, giang hai cánh tay ra, kéo gần khoảng cách với cô hơn.

"Như anh thấy đấy, phòng ngủ của bọn em rất thấp." Ôn Tư Ngộ chớp chớp mắt.

Vẻ mặt Giang Tự khẩn trương: "Em làm liền bây giờ đúng không?"

Cô cười khanh khách: "Em đếm đến ba nha."

"Một."

"Hai."

"Ba."

Tuy rằng người bày ra trò này chính là cô, nhưng thật ra cô cũng rất sợ. Ôn Tư Ngộ gắt gao nhắm hai mắt lại, mông trượt xuống dưới, thả người nhảy xuống.

Bên tai có tiếng gió, phía dưới chính là vòng ôm ấp áp của anh.


Một tiếng rên nhẹ, cằm dường như đụng trúng phải cái gì đó, cả người bị một lực mạnh mẽ ôm lấy.

Ôn Tư Ngộ mở mắt ra, cúi đầu. Giang Tự một tay nâng mông cô, một tay giữ ở phần lưng, ngửa đầu, vẻ mặt cùng ánh mắt cực kì lãnh đạm mà nhìn cô.

Đây là muốn tức giận mà.

Cô gái nhỏ cong mắt, hàng mi rủ xuống, đôi tay ôm lấy mặt người đàn ông, ánh mắt nhìn chăm chú vào bờ môi nhấp nhô của anh, khẽ cúi đầu chạm xuống.

Môi của anh thật mềm mại, bởi vì tiếp xúc lâu giữa không khí nên hơi lạnh lẽo.

Đầu lưỡi của cô vươn ra liếm láp, như muốn sưởi ấm cho anh.

Người đàn ông từ từ ngậm lấy môi cô, mút vào, sau đó mạnh mẽ cắn xuống.

Ôn Tư Ngộ kêu đau một tiếng, ngẩng đầu, đáng thương lên án: "Sao anh lúc nào cũng cắn người hết vậy?"

Bàn tay Giang Tự ôm lấy tay cô, cất giọng khàn khàn: "Còn em, sao lúc nào cũng không ngoan?"

Ôn Tư Ngộ từ trong ngực anh nhảy xuống, cười tủm tỉm kéo tay anh, ngửa đầu: "Vì tin anh mà."

Một khi cô đã làm nũng thì anh không thể làm được gì hết.

Giang Tự thở dài, nhìn thấy tóc cô còn ướt thì liền đưa kéo mũ áo khoác của cô lên.

Đầu cô gái nhỏ bị mũ áo khoác bao bọc lấy, khuôn mặt trắng trẻo chỉ lộ ra một ít bên ngoài, đôi mắt to sáng lấp lánh cùng đôi môi thanh thuý hồng thuận.

Giang Tự híp mắt, kéo vành mũ áo khoác của cô kéo sang, khom người cúi đầu hôn xuống.

Ôn Tư Ngộ ngửa đầu há miệng, thuận theo hành động chiếm đoạt của anh, im lặng mà hoài nghi liệu thầy Giang có phải là một ác ma cuồng hôn hay không.

Ác ma cuồng hôn lúc này còn chưa đã thèm buông cô ra, đôi mắt âm u chìm trong bóng đêm.

Ôn Tư Ngộ thở gấp: "Sao anh lại không đeo khẩu trang chứ, ngộ nhỡ bị phát hiện thì làm sao bây giờ!"

"Anh cảm giác là em sắp khóc."

Ôn Tư Ngộ không kịp phản ứng.

"Vừa rồi trong điện thoại, giọng em nghe như đang rất buồn, sợ rằng sau khi tắt máy em sẽ khóc nên anh vội vàng tới đây, khẩu trang cũng quên đeo." Giang Tự ôm cô vào trong ngực, kiên nhẫn giải thích.


Mắt của Ôn Tư Ngộ bắt đầu phiếm hồng, giang tay ôm lấy anh: "Vậy tại sao anh biết phòng ngủ của em ở chỗ này vậy?"

Người đàn ông hơi trầm mặc: "Vì bạn gái anh thông đồng với địch phản quốc."

"..."

Ôn Tư Ngộ nghe không hiểu, "hả" lên một tiếng.

"Hỏi tình địch."

Ôn Tư Ngộ: "..."

Hơi ngừng lại, Giang Tự đẩy người cô ra, mang vẻ mặt lạnh nhạt chất vấn cô: "Cái tên họ Nguyên kia, tại sao cậu ta lại biết phòng ngủ của em ở đây?"

Ôn Tư Ngộ: "..."

"Em vượt tường." Giang Tự lên án, ngữ khí nghe như có chút tủi thân.

"Em một bên thích anh lại dây dưa không rõ cùng người đàn ông khác."

Ôn Tư Ngộ: "..."

Sáng ngày hôm sau, Ôn Tư Viễn đến từ rất sớm, buổi sáng sau khi Ôn Tư Ngộ học xong một tiết trở về phòng ngủ liền nhận được điện thoại của anh.

"Mày đang ở đâu?"

Ôn Tư Ngộ ném sách lên bàn: "Em ở trong phòng kí túc xá, vừa mới tan học."

Ôn Tư Viễn "à" một tiếng: "Anh đang ở trước cổng trường chờ mày đó."

Ôn Tư Ngộ chuẩn bị vài bộ quần áo đơn giản, xong xuôi, cô kéo chiếc vali đi ra cổng trường. Vừa đi tới đã thấy cảnh Ôn Tư Viễn cùng đôi chân dài dựa vào cửa xe, khoanh tay lại nhìn cô.

Ôn Tư Ngộ mang khuôn mặt liệt đi qua, người đàn ông vừa thấy biểu tình không vui vẻ của cô thì dường như rất vui vẻ, khoé miệng sung sướng cong lên: "A, tiểu công chúa bị ai bắt nạt thế này, không vui hả?"

Anh cầm lấy vali của cô nhét vào trong cốp xe, vẻ mặt đê tiện cười hề hề.

"Anh tránh ra đi." Ôn Tư Ngộ không thèm đếm xỉa đến anh, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào, nhắm mặt lại chợp mắt.


Ôn Tư Viễn tưng tửng ngồi vào vị trí lái, ung dung nhìn cô: "Nghe nói dạo gần đầy Giang ảnh đế đang rất bận thì phải, còn phải chuẩn bị đóng phim mới."

Ôn Tư Ngộ hừ hừ hai tiếng, mắt cũng chẳng thèm mở.

"Đạo diễn hình như còn chẳng muốn cậu ta, nói cậu ta không hợp." Ôn Tư Viễn khởi động xe, miệng vẫn lải nhải không ngừng: "Hình như hai người đã lâu không gặp rồi thì phải, ai da, em gái tôi thật là đáng thương."

Lần này, cô gái ngồi trên ghế phụ rốt cuộc cũng phản ứng.

"Không muốn anh ấy?" Ôn Tư Ngộ nhìn anh, nhướng mày.

"Đúng vậy." Ôn Tư Viễn đánh tay lái: "Nói thầy Giang nhà mày không hợp với vai diễn, không đồng ý cho cậu ta đóng phim này."

"Bây giờ anh vì muốn châm ngòi ly gián mà nói dối cũng soạn sẵn kịch bản rồi hả." Ôn Tư Ngộ khinh thường: "Từ bao giờ anh đã có hiểu biết về giới giải trí vậy?"

Ôn Tư Viễn ý vị thâm trường nhìn cô một cái.

Cô gái nhỏ cảnh giác nhìn anh: "Làm sao?"

"Là phim của Từ nữ sĩ đóng." Ôn Tư Viễn chậm rì rì nói.

Vẻ mặt Ôn Tư Ngộ cứng đờ.

Ôn Tư Viễn lái xe lúc nào cũng rất nhanh, khi về trời cũng còn khá sớm. Ôn Tư Ngộ bởi vì buổi trưa không ăn gì mà chỉ ở trên xe uống hai hộp sữa, lúc này đã đói đến mức bụng dán cả vào lưng. Khi cô chạy vào nhà thì thấy Ôn Kính Nghiêu đang ngồi trên sô pha phòng khách đọc tạp chí.

"Bố!" Ôn Tư Ngộ chạy tới, từ phía sau sô pha ôm lấy cổ ông, cười hì hì, "Sao bố về mà không nói cho con biết? Hôm qua anh mới nói cho con."

Ôn Kính Nghiêu bị cô doạ sợ, trừng mắt liếc cô một cái: "Anh con nói con có bạn trai rồi?"

Ôn Tư Ngộ: "..."

Nụ cười trên gương mặt cô gái nhỏ xụ xuống, bĩu mỗi: "Bố vừa thấy con cũng chỉ quan tâm cái này thôi à?"

Ôn Kính Nghiêu lật tạp chí: "Người ở đâu, bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn còn đi học hay đã đi làm? Bố mẹ làm nghề gì?"

Trong nháy mắt, vẻ mặt Ôn Tư Ngộ lại tươi cười, còn giơ tay lên thề: "Gia đình trong sạch, là người nghiêm cẩn thành thục ổn trọng, đáng tin cậy, công việc rất tốt, ba đời trong nhà cũng chưa có tiền sử bị bệnh gì."

Lúc này Ôn tư Viễn vừa hay đi vào, nghe thấy lời của cô thì cười nhạo một tiếng: "Xem ra em rất hiểu biết nhỉ, nhà cậu ta còn chưa đến ba đời mà em đã có thể kêu ông gọi bà rồi."

Ôn Kính Nghiêu nhướng mày.

Ôn Tư Ngộ: "..."

Thật muốn đánh chết anh!

May mắn là người đàn ông lớn tuổi lúc này cũng chưa nói gì, tầm mắt một lần nữa rơi xuống tạp chí: "Con chuẩn bị đi, tối nay cùng bố ra ngoài ăn cơm."


Ôn Tư Ngộ tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình mà ngồi bên cạnh bóc vỏ cam, vui sướng khi người khác gặp hoạ nói: "Nghe thấy chưa bạn học Ôn Tư Viễn, chuẩn bị đi."

Ôn Kính Nghiêu khinh đạm liếc nhìn cô một cái: "Bố đang nói con đấy."

Ôn Tư Ngộ: "???"

"Con không muốn đi, con không biết phải giao tiếp với mấy nhà tư bản độc ác đó như thế nào mà." Cô gái nhỏ lập tức trở giọng.

"Không được, phải đi cùng bố." Ôn Kính Nghiêu khi từ chối sẽ không để cho người ta con đường sống: "Không cần con nói gì cả, cứ im miệng ăn là được rồi."

Ngừng một chút, ông lại ra đòn sát thủ: "Không đi thì cắt tiền tiêu vặt."

Ôn Tư Ngộ: "..."

"Tiền sinh hoạt phí không có, bố nghe nói con phát sóng trực tiếp còn kiếm ra tiền mà, còn có thể mua một căn phòng nữa? Sao, có muốn đi không?"

Ôn Tư Ngộ: "..."

Dưa hái xanh không ngọt, kết quả của việc nhà tư bản ra tay chính là buổi tối cô gái nhỏ mặc một bộ váy lễ phục, không tình nguyện mang vẻ mặt không vui lên xe.

Ôn Tư Viễn mặc một bộ quần áo thoải mái nhàn nhã đóng cửa xe lại cho cô, còn ghé vào cửa xe dặn dò: "Đi chơi vui vẻ nha em gái."

Ôn Tư Ngộ không biểu tình nhìn anh, hai hàng răng ma sát vào nhau tại thành tiếng kẽo kẹt.

Chiếc xe chạy thẳng đến cửa khách sạn sang trọng thì dừng lại, Ôn Tư Ngộ xuống xe, khoác tay của Ôn Kính Nghiêu, điều chỉnh một chút vẻ mặt rồi đi vào.

Bên ngoài thì tráng lệ huy hoàng, ánh đèn thuỷ tinh lấp lánh, bên trong là một màn diễm lệ, tầm mắt đảo qua đều là các người đẹp eo nhỏ chân dài cầm ly champagne.

Ở đại sảnh của yến hội có một người đàn ông.

Người đàn ông mặc tây trang, eo nhỏ chân dài, ngay cả đường cong của sườn mặt cũng cảm thấy quen mắt.

Khi người đàn ông ấy xoay người lại, lộ ra khuôn mặt chính diện, điều đó xàng làm Ôn Tư Ngộ thấy sửng sốt hơn.

Ngay lúc sườn mặt của người đàn ông ấy di chuyển, đối diện với ánh mắt của cô thì cũng ngây ngẩn cả người.

Khoé môi Ôn Tư Ngộ cong lên, dường như rất vui vẻ.

Không ngờ tới chỗ này mà cũng có thể gặp được người quen.

Tác giả có lời muốn nói:

Tầng hai đúng là rất tiện. Bởi vì phòng ngủ của tôi ở tầng hai nên thỉnh thoảng vẫn chạy ra ban công nhìn, rất thấp. Tôi đã chuẩn bị sẵn công tác nhảy xuống rồi, chỉ còn thiếu mỗi bạn trai thôi.

Mọi người sao lại dễ thương như vậy chứ, tôi muốn cưới hết về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận