8: Chạy trốn thất bại, lâu rồi không gặp.
Tại giường lớn trong phòng ngủ của trang viên, Lạc Vân Đường bị buộc chặt hai tay trói vào đầu giường.Cả người thiếu niên trần trụi, như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.
Hai chân Lạc Vân Đường run nhè nhẹ, như thể đang phải chịu đựng việc khó nói.
"Anh ơi, ư a....!Không ăn được....!Không được, ư....."
Hai chân Lạc Vân Đường khẽ nâng, dưới thân anh ngậm lấy một chuỗi hạt màu đen, chỉ còn thừa viên hạt châu lớn nhất, còn lại đều bị nam nhân nhét vào lỗ nhỏ non mềm.
Nam nhân không màng thiếu niên xin tha, dùng sức nhấn một cái, viên hạt châu lớn nhất kia cũng hoàn toàn đi vào.
Trướng.
Ư a...
Thiếu niên giãy giụa lắc đầu, nhưng căn bản không thể làm nên chuyện gì.
Sau khi Lạc Vân Kỳ đem hạt châu kia nhét vào thì dùng sức bẻ ra hai chân thiếu niên, bắt đầu liếm láp.
Đầu lưỡi của hắn bị lỗ nhỏ của thiếu niên mút vào, đẩy chuỗi hạt thâm nhập càng sâu.
"Ư...!Hức a..."
Không được....
Cứu mạng...
Thiếu niên lắc đầu giãy giụa, nhưng thân thể lại không nghe theo tâm trí anh, bên dưới phun ra một lượng lớn nước dâm.
Nam nhân nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Đường Đường chảy nước nhiều quá, anh trai liếm em thoải mái không?"
Nói xong, nam nhân cắn đuôi chuỗi hạt, kéo ra bên ngoài.
"A a —— hức ư....."
Nước dâm không còn bị hạt châu ngăn cản đều chảy hết ra, làm ướt một mảng lớn khăn trải giường.
Lạc Vân Kỳ tùy tiện ném chuỗi hạt bên miệng sang một bên, rồi lại đỡ dương v*t của chính mình, lập tức cắm vào huyệt thiếu niên.
"Ha." Lạc Vân Kỳ cắm vào trong thì rên một tiếng, "Tiểu huyệt Đường Đường thật nóng, đang gắt gao mút lấy anh trai đó."
"Anh, xin anh....!Đừng như vậy....!Ư...."
Nam nhân hôn lên môi thiếu niên, ngăn lại lời xin tha, dưới thân bắt đầu nhanh chóng thọc vào rút ra, cắm đến nỗi nước đều văng khắp nơi.
Thiếu niên bị ép trở thành vợ nhỏ của anh trai.
Hắn ta hệt như đã đắm chìm vào trò chơi gia đình này, anh mỗi ngày đều phải mở hai chân hứng lấy dục niệm tràn đầy của Lạc Vân Kỳ, mỗi lần Lạc Vân Kỳ ra ngoài, anh còn phải đứng ở cửa tặng hắn một cái hôn tạm biệt.
Phải bị hôn đến thở hồng hộc, nước miếng chảy từ cổ xuống, hắn ta mới nguyện ý rời nhà.
Lạc Vân Kỳ thật sự hoàn toàn loại bỏ dấu vết Celt lưu lại, thiếu niên dù sao cũng là Beta, tin tức tố đó vốn sẽ không lưu lại quá lâu.
Khi Lạc Vân Kỳ không ở nhà, Lạc Vân Đường biện pháp chạy trốn nào cũng đã thử qua, nhưng Lạc Vân Kỳ tăng mạnh lực lượng thủ vệ, không có khả năng cho Lạc Vân Đường cơ hội chạy trốn.
Thế nhưng hiện giờ Lạc Vân Đường trở nên ngày càng mẫn cảm, cơ thể bị sờ một cái cũng sẽ động tình lập tức, mỗi ngày còn phải cùng anh trai làm sự việc trái đạo đức này, anh không lúc nào không nghĩ tới chạy trốn.
Lạc Vân Đường đứng ở cửa, nhìn thủ vệ ngăn lại mình, thần sắc ảm đạm.
Thủ vệ có chút không đành lòng, hắn nghiêng đầu, không dám nhìn tiểu thiểu gia.
Thủ vệ là sinh viên ưu tú tốt nghiệp trường quân đội của Đế quốc, sau khi tốt nghiệp lại muốn đến làm thủ vệ cực kỳ thông thường ở trang viên, bạn học cùng đều cảm thấy hắn điên rồi, trước không nói người đứng đầu trường quân đội là phí phạm của trời như thế nào, còn đi đến gia tộc Tạp Tư Đặc? Mỗi ngày đều phải lo cho cái đầu của mình.
Nhưng hắn chính là không thèm nhìn lại.
Hắn tới nơi đây là vì một thoáng kinh hồng [1], vì người gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời này.
Hắn nhìn ngắm bóng dáng cô đơn của thiếu niên, thấy không còn khí phách hăng hái như xưa, cũng có chút đau lòng.
Hắn ma xui quỷ khiến mà mở miệng.
"Tiểu thiếu gia theo tôi đi, tôi mang người rời khỏi đây."
Lạc Vân Đường quay đầu lại, mặt như bừng sáng lên, đẩy lùi đi khói mù ban nãy.
"Thật sao?!"
Kinh hỉ qua đi, tiểu thiếu gia lại có chút do dự: "Cậu....!Cậu làm vậy sẽ không có việc gì đi?"
"Sẽ không ——"
"Sao có thể sẽ không."
Một thanh âm đồng thời truyền đến.
Lạc Vân Kỳ từ ngoài cửa đi vào, căn bản không nhìn thủ vệ, lập tức đi đến bên người Lạc Vân Đường, ôm vào ngực, thân mật mà hôn lên cổ anh.
Lạc Vân Đường cảm thấy người đầy lạnh lẽo.
Lúc này, Lạc Vân Kỳ mới liếc tên thủ vệ.
Hắn tiện tay rút ra một thanh đao, nhanh chóng đâm mạnh vào cổ thủ vệ.
Lạc Vân Đường tức khắc ý thức được, một bên duỗi tay muốn giữ chặt hắn một bên hô to: "Anh mau dừng tay!"
Nhưng đã muộn.
Máu tươi trên cổ thủ vệ bắn ra, ánh mắt dần mất đi ánh sáng.
Lạc Vân Đường đứng rất gần, đến nỗi có máu bắn lên mặt anh.
Anh ngơ ngác duỗi tay sờ soạng một chút.
Mắt anh có chút ngây dại.
Lạc Vân Kỳ lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau đi máu trên mặt thiếu niên.
"Em trai phải nghe lời."
Lạc Vân Kỳ, là bạo quân chân chính của Đế quốc, một Beta siêu việt đã đánh bại vô số Alpha.
Hắn sẽ bởi vì Lạc Vân Dường run rẩy túm lấy góc áo hắn mà từ bỏ giết chóc, cũng sẽ bởi vì ghen ghét mà tùy ý sát hại sinh mệnh.
Một người ngăn sát, một người lại giết hại.
Hắn máu lạnh khắc sâu vào cốt tủy, hắn lại có thể ôn nhu lặng yên nở rộ.
Bởi vì lạnh lẽo như vậy nên có thể khiến bất kỳ sinh vật có máu có thịt nào sợ hãi, hắn điên cuồng chỉ biết đem người bên hắn đẩy càng xa.
Máy móc lạnh băng tàn bạo vĩnh viễn sẽ không tìm được cách yêu một người đúng cách.
Ban đêm, Lạc Vân Đường nằm trên giường, ánh trăng xuyên thấu cửa sổ chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của anh, trong lòng anh không yên, căn bản không ngủ được, lông mi anh khẽ run, từ trong giấc mở bừng mắt ——
Thấy được cái bóng của một nam nhân dáng người thon dài đứng tại cửa sổ, y vốn đứng ngược sáng lại kèm theo ánh trăng, khiến cảnh tượng trước mắt càng thêm âm trầm đáng sợ, không biết người đã đứng đó nhìn anh bao lâu.
Nam nhân nơi đó truyền đến thanh âm thâm thấp nhẹ nhàng phập phồng, phảng phất đang sung sướng từ sâu trong linh hồn.
Y đã mong nhớ thiếu niên rất lâu, niệm trong lòng rất lâu, khi bị hắc động xé rách từng tấc da thịt, trong đầu y chỉ có ý nghĩ "Trở về."
"Đường Đường, lâu, rồi, không, gặp."
________________
[1]: Một thoáng kinh hồng: để nói lên, dù chỉ một thoáng nhìn, nhưng lại để lại cảm xúc mãnh liệt.
Chỉ một cái nhìn thoáng vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng..