11: Chung chương.
Celt gắt gao ôm Lạc Vân Đường.
Si mê trong mắt ngày càng không thích hợp, còn có vẻ đáng sợ.
Không đúng.
Khí vị không đúng.
Hắn hiểu rõ thiếu niên là một Beta, tin tức tố mình lưu lại sẽ không tàn lưu quá lâu, thế nhưng ——
Vì sao trên người Đường Đường lại có tin tức tố của Omega!
Hắn vừa chạy về thì lập tức tìm kiếm tung tích của Lạc Vân Đường, nhìn thấy thiếu niên thì quá mức kích động nên nhất thời xem nhẹ tin tức tố tràn ngập nơi này.
Nhưng hiện, hắn phá lệ mà ý thức được không đúng.
Thiếu niên, thiếu niên của hắn, bị một Omega không biết xấu hổ xâm phạm.
Bị điên cuồng xâm phạm, cả người đều nhiễm hơi thở của Omega kia.
Tức khắc sắc mặt Celt trở nên u ám, tin tức tố của Omega vẫn còn lan tỏa trong không khí, khiến hắn ghê tởm muốn nôn.
Hắn vừa ngẩng đầu liền thấy được kẻ thù lớn nhất của mình cùng với một Omega xa lạ.
Hốc mắt hắn tràn đầy tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm Omega kia: "Là mày! Tin tức tố trên người Đường Đường, là mày ——"
Ngải Lan tuy không quen biết Celt, nhưng vừa thấy được ánh mắt của nam nhân, còn cái gì không rõ, chẳng qua chỉ là một tình địch thôi, y không sợ nhất chính là tình địch: "Đúng vậy.
"
Ngải Lan cười: "Trên người Đường Đường đều là tin tức tố của tao, trên người tao cũng đều là dấu vết của Đường Đường, ai ui, Đường Đường cắn đau thật đó, trên cổ đều là dấu cắn thôi.
"
Y một bên nói, một bên khoe dấu vết bị thiếu niên cắn ra.
Hai nam nhân bên này đều muốn điên rồi.
Dấu vết trên người Omega, có hơi mờ nhưng lại lan ra khá rộng, chứng minh triền miên của thiếu niên với y đêm qua.
Làm sao bọn họ có thể không ghen ghét?
Celt căn bản không rảnh lo trọng thương trên người, hiện giờ hắn muốn một tay bóp chết tiện nhân không biết xấu hổ này.
Mà Lạc Vân Kỳ đã sớm động thủ trong nháy mắt, cho Ngải Lan một quyền.
Thế nhân đều nói Lạc Vân Kỳ giống máy móc, nếu là thực, vậy hắn hiện giờ sẽ là một bộ máy móc vụn vỡ.
Hắn là Beta, cho dù hắn cường đại đi nữa, cũng chỉ là một Beta, căn bản không thể ngửi được tin tức tố.
Mà em trai thân ái của hắn, bị Alpha hay Omega tùy ý lây dính hơi thở, hắn lại không hề có cảm giác.
Điên rồi.
Đều điên rồi.
Ba người bọn họ.
Không khí phá lệ khẩn trương, ba người đánh nhanh kịch liệt.
Đối với Đường Đường mà nói, đây là cơ hội tốt để chạy trốn.
Nhưng anh còn chưa đi được vài bước, đã bị Celt thoát khỏi hỗn chiến đến ôm chặt lấy: "Bé ngoan, theo anh đi! "
Thiếu niên còn chưa kịp phản ứng, Celt đã bị Lạc Vân Kỳ công kích, chỉ có thể buông thiếu niên ra.
"Đường Đường, cùng anh trai trở về đi, tiêu trừ toàn bộ hơi thở của tên chó má này được không.
"
Lạc Vân Kỳ vừa nói xong, Ngải Lan lại đột nhiên đột kích, hắn chỉ có thể né tránh buông thiếu niên ra.
Bọn họ căn bản không phân nổi thắng bại.
Ba người trong cuốn sách này đều chiếm cứ ba nhân vật chủ yếu, thực lực đương nhiên là không phân cao thấp, chỉ biết cảnh ngộ và thời kỳ khác nhau.
Đặt ở đoạn thời gian này, cốt truyện đã được nửa, Ngải Lan trở về từ hắc động đã cường thế hơn nhiều so với ban đầu, Celt cũng đã hình thành lực lượng đối kháng Đế quốc.
Căn bản chạy không thoát.
Lạc Vân Đường ở trung tâm của hỗn chiến lại hoàn toàn không bị liên lụy, ba người đều cực lực tránh anh, tránh để thương tổn anh, nhưng lại không ai nguyện ý để anh rời đi.
Thiếu niên vô tội đến nhường nào?
Mơ mơ màng màng mà bị cuốn vào từng đợt xâm phạm.
Hiện giờ anh thậm chí vẫn còn lại cảm giác đang bị nam nhân xỏ xuyên, hậu huyệt không bị đụng qua đã có chút ướt át.
Anh thật sự hỏng mất.
Thiếu niên được nuông chiều từ bé đến nay, sao trăng vây quanh, đâu đã từng gặp qua những việc đó.
Một tháng ngắn ngủi này, Lạc Vân Đường đã bị một đám nam nhân mạnh mẽ giam cầm, bọn họ đều muốn độc chiếm anh, lôi kéo anh cùng trầm luân.
Thiếu niên thậm chí không thể có được biện pháp thoát thân, anh chỉ là một thiếu gia được nuông chiều từ bé, không có hùng tài đại lược, thậm chí còn có đôi chút tùy hứng.
Làm sao bây giờ!.
Anh thực sự không muốn thừa nhận loại xâm phạm dính nhớp như vậy, bị nam nhân cưỡng chế chiếm hữu đến chảy nước không ngừng, thân thể bị sủng ái ngày càng mẫn cảm.
Hiện tại nhìn đến tình hình ba người đánh đến chẳng phân biệt thắng bại, anh an an ổn ổn ở trung tâm của cơn bão, lại đột nhiên nhận ra.
Thiếu niên xinh đẹp này đột nhiên ngợ ra ——
Biện pháp để kiềm chế một con chó điên.
Chính là tạo ra một con chó điên khác.
Anh biết làm thế nào để thoát khỏi cục diện này.
Đầu ngón tay anh có chút run rẩy, rốt cuộc cũng chưa từng làm qua, nhưng anh muốn thử một lần.
"Anh Celt.
"
Celt còn đang đánh nhau với hai người, hắn vốn đã mất máu quá nhiều, cả ý thức cũng đều đã mơ hồ, nhưng khi đột nhiên nghe thấy thanh âm ngọt ngào, mềm mại của thiếu niên khi gọi tên mình.
Hắn thậm chí còn có thể thấy thiếu niên xinh đẹp kia cười với hắn.
"Anh Celt, chỉ cần anh đánh bại được hai người bọn họ, em sẽ đi theo anh.
"
"Ngải Lan, anh cũng vậy, chỉ cần anh có thể đánh bại bọn họ, tôi cũng có thể đi theo anh.
"
Celt cùng Ngải Lan đều phấn chấn.
Cảm tình khiến người ta mù quáng, vô luận là thiếu niên vì cái gì mà nói vậy, vô luận là vì mục đích gì, bọn họ đều sẽ vì vậy mà vỡ đầu chảy máu.
Chỉ duy nhất Lạc Vân Kỳ không được nhắc tới, sắc mặt có chút khó coi.
Không được!.
Không được!
Hắn mới là anh trai, là người anh duy nhất của thiếu niên, thiếu niên sao có thể rời đi cùng người khác?
"Đường Đường, ngoan, trở về cùng anh.
"
Ai biết được thiếu niên căn bản không cự tuyệt: "Vâng.
"
Sau đó thiếu niên lập tức đi đến bên người Lạc Vân Kỳ.
Nhìn cục diện như vậy, Ngải Lan lại bắt đầu nổi điên, Celt đương nhiên cũng không cam lòng.
Nhưng Thủ Đô Tinh là địa bàn của Lạc vân Kỳ, cứ việc hai người không muốn sống đánh với Lạc Vân Kỳ, nhưng Lạc Vân Kỳ cũng không ngốc, không quá lâu, thuộc hạ của hắn sẽ đuổi tới, cuối cùng, Lạc Vân Kỳ thành công mang thiếu niên đi.
Hắn thắng?
Không, hắn không có.
Thế lực của Ngải Lan và Celt cũng đang không ngừng phát triển, thậm chí thường xuyên sẽ "trộm" thiếu niên đi.
Bọn họ từ coi người còn lại là cái đinh trong mắt, hận không thể để vài gương mặt biến mất khỏi thế giới này, chính mình độc chiếm thiếu niên, nhưng lại căn bản vô diệt trừ đối phương.
Mỗi khi những người bọn họ muốn cùng Lạc Vân Đường hoan ái, anh sẽ cự tuyệt hai người khác.
"Không được, nếu anh một hai phải làm như vậy, tôu sẽ tìm đến hai người kia.
"
Chỉ cần thực lực ba người họ cân đối, vậy sẽ không có ai có thể một mình độc chiếm thiếu niên.
Mỗi khi như vậy, sắc mặt nam nhân đều kém hẳn đi, âm trầm khó lường, nhưng cuối cùng vẫn đều là bình tĩnh lại.
Thiếu niên là trằn trọc của ba người bọn họ, nhìn như đã bị bọn họ quản chế, trên thực tế lại là "Vương".
Ba nam nhân giữ lấy anh ở lãnh địa của từng người, khát cầu anh có thể dành cho mình một cái liếc mắt, luôn phải phòng bị hai tên kia nhăm nhe trộm lấy thiếu niên.
Nhưng nếu bọn họ không chịu được chạm vào thiếu niên?
Chỉ có thể vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, lén hít lấy hơi thở trên người thiếu niên, lén liếm mút thiếu niên.
Hơi thở trên người thiếu niên thực tươi mát thoải mái.
Không phải là tin tức tố của Alpha hay Omega.
Rốt cuộc, Beta vĩnh viễn sẽ không bị đánh dấu, vĩnh viễn sẽ không nhiễm được tin tức tố của người khác.
Bất luận là ái hận gì.
Đều chỉ là tín đồ tự thân si cuồng.
Thiếu niên cũng không thuộc về bất kỳ ai trong bọn họ, dù chỉ là một.
_________
️: Lần nữa nhắc lại, đi thận đừng đi tâm.
TG2: Hoàn.