1: Vị vua không ngai, bán đảo Tây Phất.
Bán đảo Tây Phất.
Nơi án mạng, hắc ám cùng phạm nhân mang trọng tội tụ tập.
Nơi hội tụ tội phạm hung ác cùng cực trên khắp thế giới, là tập kết lớn nhất cho tội phạm trên cả đại lục.
Thế nhưng, tại địa phương nơi chính nghĩa và trật tự hoàn toàn bị cắn nát, lại có một vị vua không ngai —— Lạc Vân Đường.
Hơn ba mươi tuổi, thủ đoạn cường thế, tiếng nói có quyền lực tuyệt đối tại bán đảo Tây Phất.
Hơn nữa, là kiểu người chỉ gặp lần đầu liền khó có thể quên, nhân vật xinh đẹp đến nỗi không thể tưởng tượng được.
Giờ phút này, Lạc Vân Đường bên trong trang viên ——
"Ngài, ngài Đường, tôi không phải!.
.
không phải tôi, tôi không để bọn họ tiến vào đảo! Xin ngài tha mạng!"
Người đàn ông giàn giụa nước mắt nước mũi quỳ bò trên đất, căn bản không dám ngẩng đầu, chỉ biết từng chút từng chút đập đầu, đến nỗi chảy máu vẫn không dám dừng lại.
Thật lâu sau, gã mới nghe được thanh âm của Lạc Vân Đường.
"Tôi biết không phải ông.
"
Thanh âm này dễ nghe đến khó có thể tin.
Ở bán đảo Tây Phất tiếng tăm lừng lẫy, uy chấn tứ phương, lại có người sở hữu loại thanh âm dễ nghe như vậy.
Đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy Lạc Vân Đường, gã phạm phải điều sai, căn bản không dám ngẩng đầu, chỉ lo xin tha, nhưng khi vừa nghe được thanh âm mỹ diệu này, gã nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua ——
Lạc Vân Đường nom thực trẻ tuổi, mặc một thân tây trang đen, quần áo chỉnh tề càng khiến dáng người thêm xuất chúng, rõ ràng đã hơn ba mươi lại thoạt nhìn chỉ mới đầu hai, khuôn mặt tinh xảo đẹp đến sáng trắng, không nói lời nào đứng tại đó như một bức tượng ngọc xinh đẹp.
Nam nhân đẹp đẽ này có một loại áp bách đến từ trong ra ngoài.
Gã ta nhìn đến ngây người.
Nhưng chỉ trong một giây, đôi mắt gã trực tiếp bị một cây đao thấp cắt qua, máu tươi nháy mắt phun trào.
"A a —— cứu mạng, mắt tôi! "
Gã căn bản phản ứng không kịp, run rẩy che lại hai mắt.
Mà người cắt phải mắt gã lại vội vàng đuổi đến bên người khác, tên này thoạt nhìn 25 đến 26 tuổi, thân hình cao lớn, trang phục đơn giản, tóc đen mắt xanh, ngũ quan thâm thuý tuấn lãng, tư thái khiêm tốn.
Sau khi chọc mù mắt người ta, nam nhân bình thản thu hồi dao bên tay, quỳ gối bên chân Lạc Vân Đường, cúi người hôn lên giày y, thấp giọng nỉ non bên miệng.
"Chủ nhân.
"
Toàn bán đảo đều biết, đây là con chó hèn mọn thành tín nhất của Lạc Vân Đường —— Khảm Đặc.
Khảm Đặc không khống chế nổi kích động khi tái kiến chủ nhân, bên vai hắn đều đang run rẩy kích thích.
Chủ nhân.
Chủ nhân.
Hắn vừa hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao, đã gấp không chờ nổi mà trở về bên chủ nhân.
Thế mà lại thấy một tên đàn ông si ngốc mà nhìn ngài.
Đáng chết ——
Phàm là một ánh nhìn của kẻ khác dành cho chủ nhân thì đều là khinh nhờn với ngài, chỉ có người giỏi giang, trung thành nhất mới có thể hưởng thụ cái nhìn chăm chú với chủ nhân.
Cho nên hắn trực tiếp thượng thủ làm mù đôi mắt người nọ, đó là xứng đáng! Còn dám nhìn chằm chằm chủ nhân xem, đáng chết đáng chết đáng chết ——
"Chát ——"
Một cái giáng tay thật mạnh phá vỡ ý tưởng âm u của Khảm Đặc.
Cái tát này của Lạc Vân Đường khiến nửa khuôn mặt của nam nhân đều lệch sang một bên, trên mặt hắn còn kèm lại tia sững sờ.
Lạc Vân Đường từ trên cao nhìn xuống, ngữ khí lạnh nhạt: "Tôi cho phép cậu đánh?"
Phải rồi.
Là hắn vô phép.
Hai mắt Khảm Đặc tức khắc đỏ bừng, làm sao bây giờ, hắn vô lễ, chủ nhân có phải sẽ cảm thấy hắn không nghe lời, không cần hắn nữa?
Sợ hãi tức khắc ăn mòn nội tâm hắn.
"Chủ nhân, chủ nhân! Tôi sai rồi chủ nhân, chủ nhân! ! "
Khảm đặc lập tức ôm lấy chân Lạc Vân Đường, điên cuồng nhận sai với y.
Thế nhưng đối với tên vừa bị hắn đâm mù mắt kia, hắn vẫn cảm thấy là do nó đáng chết, lại còn vì vậy mà khiến chủ nhân đánh hắn, lấy đi đôi mắt vẫn còn quá tốt, hắn sớm hay muộn cũng sẽ giết chết tên này.
Lạc Vân Đường đá đá Khảm Đặc, thấy không đá được liền mặc kệ hắn, y nhìn về phía nam nhân đang đẫm máu hai mắt bên kia, mở miệng:
"Tôi biết người không phải ông đem vào.
nhưng khu vực ông làm chủ xảy ra loại sơ sẩy này, ông phải chịu phạt.
"
Lạc Vân Đường ra lệnh cho thuộc hạ xung quanh: "Đưa đi, triệt tiêu bộ nhớ của ông ta.
"
"Vâng.
"
"Không được, ngài Đường, ngài Đường, cầu xin ngài!.
Cầu xin ngài, lần sau tôi sẽ không bao giờ sơ sót —— cứu mạng —— a ——"
Nam nhân mặc kệ mắt bị thương, điên cuồng xin tha, nhưng cho dù gã xin tha như nào vẫn là bị cấp dưới kéo lê khỏi đây.
Gã bị kéo đi xa, xung quanh đều yên tĩnh xuống cả, Lạc Vân Đường xoay người vào nhà, nhìn xuống Khảm Đặc vẫn còn quỳ trên đất:
"Cậu vào cùng tôi, hội báo.
"
Trong phòng, Lạc Vân Đường ngồi ở ghế trên, Khảm Đặc đứng một bên hội báo: "Đã có thể trà trộn vào đám người đó, đại bộ phận đều đã xử lý tốt, nhưng hẳn sẽ có vài con cá không chịu lọt lưới.
"
"À! " Ngón tay tinh tế trắng nõn của Lạc Vân Đường nắn vuốt cái ly trên bàn, sau đó lập tức đập vỡ trên đầu Khảm Đặc, khuôn mặt xinh đẹp không giận tự uy, "Phế vật, việc nhỏ như vậy cũng làm không tốt.
"
Khảm đặc lập tức quỳ trên mặt đất xin lỗi.
Hắn hệt như con chó không có nguyên tắc, vô luận cái gì cũng đều tiếp thu, không có một tia phản kháng nào.
Lạc Vân Đường tới gần Khảm Đặc, tiến đến bên cạnh lỗ tai hắn, lời nói trầm thấp: "Tôi cho cậu một thời gian nữa, nếu cậu không thể trừ tận gốc những lão già đó ——"
Lúc này, đột nhiên Khảm Đặc rên lên một tiếng.
Không khí lập tức có chút kỳ quái.
Lạc Vân Đường cúi đầu, nhìn thoáng hai chân Khảm Đặc.
Nơi đó đỉnh lên một vùng.
"Ha.
"
Nam nhân xinh đẹp cười nhạo một tiếng, trực tiếp dơ chân dẫm thật mạnh lên, còn dùng sức nghiền vài cái, cười mắng hắn:
"Ở đâu cũng có chó hoang động dục.
"
Lạc Vân Đường duỗi tay nâng khuôn mặt bởi dục vọng nhuốm dần mà tràn ngập tính xâm lược trước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lời nói tràn ngập tính uy hiếp:
"Còn dám cứng trước mặt tôi, tôi sẽ chặt bỏ thứ đồ vật phía dưới cậu.
"
Sau đó rút tờ giấy trên bàn, tinh tế chà lau ngón tay vừa chạm qua mặt Khảm Đặc.
Dư quang y nhìn thoáng qua Khảm Đặc đang cung cung kính kính quỳ trên đất.
Đây chỉ là con chó có một ít vọng tưởng không thực với y, tuy y không cho rằng con chó cốt tủy nô tính này sẽ cắn ngược lại mình, nhưng để một con dại bên người chung quy vẫn không ổn.
Chó bên người y có rất nhiều, con này dùng không đủ tốt, vậy liền dứt khoát vứt đi.
Khảm Đặc quỳ trên mặt đất còn không biết mình đã bị vứt bỏ, kinh sợ đáp:
"Vâng, thưa chủ nhân.
"
Để lần này có thể thuận lợi đi hết cốt truyện, Lạc Vân Đường cố ý chọn một thân phận thực lực cường hãn ở tiểu thế giới này.
Y chỉ là pháo hôi ở giai đoạn trước khi cốt truyện chính xảy ra, chờ đến một tháng sau, y sẽ mắc bệnh đi đời, vai ác sẽ dùng thủ đoạn đáng kinh mà hung hăng tiếp nhận vị trí này, sau đó cốt truyện chính thức phát triển khi nam chủ trực tiếp đối kháng cùng vai ác, y sẽ không còn liên quan nữa.
Nhưng cốt truyện thực ra đã sớm chệch đường ray.
Hiện giờ, nam chủ theo bước đầu tiên lẻn vào bán đảo Tây Phất, vai ác lại vẫn còn mai danh ẩn tích che giấu thực lực.
Vốn dĩ chi tiết nhỏ như vậy sẽ không sai lầm gì.
Thế nhưng, y còn không biết cốt truyện đã sai hướng từ 5 năm trước rồi.
Bởi vì y nhận sai người.
Theo lý mà nói, thủ hạ đắc lực nhất của y thực ra cũng là một pháo hôi, là nô lệ y đã tự tay mua về từ 5 năm trước, cũng là tự tay y dạy dỗ.
Một con chó hoàn toàn trung thành với y.
Nhưng tên bị y mua về dạy dỗ thành chó ngoan trước mắt ——
Lại chính là kẻ cầm quyền trong tương lai, cũng như chủ nhân trẻ tuổi nhất của bán đảo Tây Phất —— Đại vai ác.