Tần Nhạc trừng mắt chẳng hiểu gì nhìn Quách Chính, kịch bản này không đúng rồi! Dựa theo dự đoán của anh đêm qua thì hiện nay anh hẳn là đã về nhà từ sớm, đang nằm trên giường suy xét xem có nên nể mặt thầy giáo đi học một buổi hay không chứ không phải nằm trong khách sạn bối rối không biết có nên xác lập quan hệ yêu đương với đàn ông hay không thế này.
Tần Nhạc không thể kìm nén nổi lại bắt đầu thấy đau đầu, anh vừa nâng tay xoa bóp huyệt thái dương vừa nói với Quách Chính rằng: "Anh nói đi, trước đây tôi có nói với anh tôi là thẳng nam không đó? Cái loại thẳng nam thẳng tắp thà gãy chứ không cong ấy!"
"Thẳng nam mà lại tìm đàn ông thường xuyên à?" Quách Chính đáp lại, trong giọng tràn ngập sự không tin.
Tần Nhạc há miệng thở dốc, muốn phản bác, cuối cùng lại phát hiện hình như mình chẳng có lời nào để nói. Thế nên anh dứt khoát ngậm miệng không nói nữa.
Thấy anh không hề phản bác, Quách Chính mới nói thêm: "Cho nên như vậy mà nói, nếu em không phải thẳng nam thì vì sao lại không đồng ý hẹn hò với tôi? Không lẽ ngoài tôi ra em còn làm loại chuyện này với thằng nào khác à?"
"Những lời anh nói như thể đang ghen tị ấy." Tần Nhạc cứ cảm thấy không khí không quá thích hợp khiến cho anh cảm thấy Quách Chính đang định thổ lộ vậy. Không đúng, phỏng chừng không phải ảo giác đâu. Anh nói: "Nói cho rõ nào, chuyện đêm qua là do uống say, anh cũng biết mà, chuyện này anh cũng hiểu nên đừng suy nghĩ nhiều."
Quách Chính chỉ dõi mắt nhìn anh chứ không biểu đạt bản thân muốn cái gì.
Tần Nhạc bị anh ta nhìn đến phát ngượng nên đành quay đầu đi không thèm nhìn anh ta nữa, đồng thời bắt đầu vơ quần áo mặc lên người.
Quách Chính cứ nhìn chằm chằm anh đến tận khi anh mặc xong quần áo, cầm vì tiền ra đến cửa mới mở miệng nói: "Nếu lúc nào đó em còn muốn tìm đàn ông, thì cứ tìm tôi."
"Lời này làm anh như thể nghiện lên giường với tôi ấy nhỉ." Tần Nhạc than thở một câu rồi mở cửa ra ngoài.
Cũng không nghe thấy Quách Chính nhỏ giọng nói khi anh vừa ra khỏi cửa "Khả năng đúng là nghiện rồi."
Thời tiết vẫn lạnh như vậy, hơn nữa không biết do làm cả đêm nên mệt mỏi hay sao mà Tần Nhạc cứ cảm thấy hôm nay ra đường còn thấy lạnh hơn cả hôm qua.
Hối hận mình không mặc nhiều quần áo hơn, càng hối hận mới nãy mình không ăn bữa sáng Quách Chính mua về. Từ trước đến nay mỗi lần làm xong cùng anh là sáng hôm sau người kia đều chạy đi mua một phần bữa sáng về đặt trên bàn, tào phớ và sữa đậu nành. Đều là thức ngọt mà Tần Nhạc thích.
Đột nhiên cảm thấy thật ra hẹn hò với Quách Chính cũng không tồi? Ít nhất sở thích của tên ấy cũng có vài phần tương tự mình. Tỷ như thích uống bia, thích xem bóng đá, thích ăn tào phớ ngọt chứ không phải mặn...
Nghĩ rồi Tần Nhạc ngây ngẩn cả người, anh bắt đầu hiểu rõ Quách Chính như vậy từ khi nào? Nếu chỉ đơn thuần là bạn giường thì hình như không tất yếu hiểu rõ đối phương như vậy chứ?
Chuyện này chứng minh anh là một người rất giỏi quan sát!
Tần Nhạc tự an ủi bản thân như thế, vô tâm vô phế cảm thấy không cần, xốc jacket trên người mình một cái rồi nhanh chân đi bộ về ký túc xá.
Một hồi lâu sau khi anh đi, Quách Chính mới đứng dậy cử động hai chân có hơi tê cứng của mình. Nụ cười cách thức hóa bên khóe miệng đã biến mất từ khi nào, cái mặt như thể cả thế giới thiếu anh ta mấy trăm đồng tiền vậy, anh ta đứng dậy cầm áo khoác của mình rồi cũng bỏ đi.
Ký túc xá của nghiên cứu sinh đại học D đều giống nhau, phòng của Quách Chính cũng chỉ có hai người. Lớp học ban sáng anh đã bỏ mất, bạn cùng phòng cũng đã trở lại ký túc xá.
Người kia thấy anh về thì hỏi: "Hôm nay thầy giáo hỏi tại sao mày không lên lớp, tao nói mày bị bệnh."
"Cảm ơn nhé." Quách Chính lên tiếng, đi đến bàn của mình ngồi xuống, đoạn im lặng một hồi rồi nói: "Lương Tử, nếu thích một người thì làm thế nào để cho người ta biết rằng là mình thích người ta?"
"Mày nói thẳng là được chứ gì." Nam sinh bị gọi là Lương Tử trả lời đặc biệt dứt khoát.
"Nói thẳng? Nhưng quan hệ hiện tại của bọn tao có chút không thích hợp." Quách Chính cau mày nói, nói thật là anh cũng không biết xử lý vấn đề này thế nào.
"Quan hệ gì?" Lương Tử nghe anh nói vậy thì xoay người nhìn anh thật lòng thật dạ nói, "Kém cỏi nhất thì là bạn giường, mày sợ cái khỉ gì a."
Quách Chính im lặng vài giây, dùng loại ngữ khí mất mát không thể nói lên lời để đáp lại: "Thật ra quan hệ của bọn tao hiện nay chính là bạn giường, nói trắng ra thì ngay cả bạn giường cũng không bằng, chỉ là muốn thì đến một cái thôi."
"Mày ấy..." Lương Tử bị đáp án của anh dọa sợ, rối rắm một hồi mới đáp lại, "Cứ thổ lộ trước đi, mặc kệ thế nào thì thổ lộ trước cũng không sai đâu."
Quách Chính gật gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa.
Thật ra trước khi nói anh cũng hiểu được bi kịch này, trước khi phát sinh quan hệ lần đầu tiên với Tần Nhạc là anh đã biết khoa văn có một đàn anh như vậy rồi. Nói nhan khống cũng được mà thanh khống* cũng tốt, dù sao sau khi Quách Chính nhìn thấy Tần Nhạc vài lần ở nhà ăn hoặc trên lớp là đã nhớ kỹ người này.
*Nhan khống: Yêu thích người ngoại hình đẹp, thanh khống: Yêu thích người có giọng hay.
Không nghĩ tới mình đến quán bar cạnh trường có một lần mà đã đụng phải Tần Nhạc chơi bời muôn nơi.
Quách Chính chưa từng nói cho Tần Nhạc biết, anh thật ra không phải một thằng cuồng dâm. Trước khi lên giường với Tần Nhạc, anh chỉ làm một hai lần lúc học trung học chưa vỡ chuyện đời thôi. Nhưng sau khi làm với Tần Nhạc một lần, anh cảm thấy bản thân như thể một người tìm kiếm đã lâu giữa sa mạc cuối mới tìm thấy một ốc đảo vậy, chỉ cần tìm thấy rồi là sẽ không bao giờ có ý định buông ra.
Tình yêu bắt đầu từ khi nào Quách Chính cũng không rõ, dù sao đợi đến khi anh phản ứng lại thì thật ra anh mua bữa sáng thật sớm cho Tần Nhạc vào mỗi sáng rồi bỏ chạy lấy người khi người ta chưa tỉnh có lẽ đã là thích rồi, nhưng Tần Nhạc lại nói muốn kết thúc với anh.
Quách Chính không biết rốt cuộc Tần Nhạc suy nghĩ thế nào vì anh, bất quá sau khi nghe Lương tử nói, anh vẫn ôm suy nghĩ thử một lần nên bèn lấy di động gửi tin nhắn cho Tần Nhạc.
Sau khi tin nhắn gửi đi, Quách Chính mới đột nhiên phản ứng lại, anh với Tần Nhạc quen biết nhau lâu như vậy rồi mà tin nhắn này lại là tin nhắn đầu tiên không phải hẹn ra ngoài làm.
Tần Nhạc nằm ở trên giường một hồi lâu mà vẫn không hiểu được hành động ban sáng của Quách Chính là có ý gì, bất quá mặc kệ là ý gì, nếu đã xác định là không chơi nữa thì anh cũng không tất yếu phải hiểu.
Nghĩ như vậy, Tần Nhạc định bỏ di động xuống ngủ một giấc. Kết quả vừa buông di động ra, nó lại rung thật mạnh khiến cho anh hoảng đến độ thiếu điều quăng luôn cả điện thoại.
Một tin nhắn, Quách Chính gửi ——
【 Em suy xét một chút xem, chúng ta đến với nhau thì có sao đâu? Tôi thành tâm thổ lộ đấy.】
Nếu trước đó nói Tần Nhạc dùng tay nắm chặt di động chỉ sợ nó rơi mất thì sau khi nhìn thấy tin nhắn này, di động Tần Nhạc thật sự bị anh ta quăng đi.
Nhất định là do phương thức mở khóa không đúng rồi, bằng không sao lại nhìn thấy thứ đáng sợ như vậy.
Chẳng qua trạng thái lừa mình dối người này chẳng duy trì được bao lâu, di động lại nhận được một tin nhắn nữa. Người gửi vẫn là Quách Chính.
【 Tôi không vội đòi em trả lời đâu, chỉ là lần sau nếu em hẹn tôi ra ngoài thì tôi sẽ coi như em đồng ý đến với tôi. Nếu như muốn làm cùng đàn ông thì hy vọng em sẽ chỉ hẹn một mình tôi.】
Tần Nhạc nhìn tin nhắn, ngón tay run lên nửa ngày, cuối cùng vẫn chẳng đáp lại. Chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó khó chịu vô cùng.
Tin nhắn nọ gửi qua được mấy ngày rồi mà Tần Nhạc vẫn chẳng trả lời, nhưng anh lại phát hiện một vấn đề bi thương, đó chính là mặc kệ anh có làm quen với bao nhiêu em gái hợp khẩu vị thì anh hình như cũng chưa từng có xúc động muốn hẹn hò gì với người ta.
Đây là bệnh, tuyệt đối là bệnh.
Vì thế sau khi bị cái bệnh có tên là "Cảm giác của tui với con gái càng ngày càng giảm" quấn quanh hơn một tháng trời đồng thời phá lệ học tập sâu sắc cấm dục một tháng, Tần Nhạc cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, gửi cho cái người mà mình vẫn hằng đêm thương nhớ nhưng chẳng dám liên hệ một tin nhắn.
Nửa giờ sau, khách sạn quen thuộc, căn phòng quen thuộc.
Quách Chính vẫn treo nụ cười trước mặt như trước, Tần Nhạc phát hiện hình như đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự "vui vẻ" thật sự bên trong nụ cười của anh ta.
Quách Chính nói: "Lần này là em chủ động hẹn tôi đấy, chúng mình xem như đến với nhau nhé."
"Đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy." Tần Nhạc nhíu nhíu mày, lần đầu tiên cảm nhận được sự ngại ngùng thần kỳ của một buổi hẹn hò. Anh nói: "Xem như hẹn hò, nhưng tôi không biết có thể hẹn hò trong bao lâu, nếu lúc đó muốn chia tay, anh đừng có mà oa oa oa khác người đấy."
"Được."
Quách Chính cười nói.
Hắn không nói cho Tần Nhạc biết, một người tìm mãi mới thấy ốc đảo giữa sa mạc thì làm sao có thể dễ dàng rời khỏi ốc đảo đó được.
TOÀN VĂN HOÀN