Hạ Nhiên chớp mắt hoàn hồn, toàn thân chỗ nào cũng đau, còn chưa kịp hiểu đầu đuôi mọi chuyện như nào, một bóng đen nhanh nhẹn lao đến, nhẹ nhàng tặng Hạ Nhiên một đao trước ngực.
"Hé lô bấy bì, hẹn gặp cưng vào lần tới hen~~"
Tiếng cười lảnh lảnh như chuông ngân từ trên cao truyền xuống, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, đúng vậy, là cái thằng chó chết đã hành anh lên bờ xuống ruộng ở thế giới trước.
Hạ Nhiên: щ(゜ロ゜щ)
Đậu xanh rau má!!!
Hoa Cúc, Hoa Cúc đâu rồi, mày mau lăn ra đây cho ông.
Sao mày bảo cổng thế giới mà đóng thì gã cũng tèo theo cơ mà, thế quái nào cổng đóng kín mẹ rồi, gã lại bình yên vô sự ở đây được vậy hả?
Hạ Nhiên gào muốn rách mẹ luôn cổ họng nửa ngày trời, chả có ma nào thèm nghe.
Vì sao à?
Bởi vì lúc này anh rơi tự do từ độ cao hơn 5000m -)))
Bên tai "ù ù" tiếng gió, Hạ Nhiên phẫn nộ nhìn gã áo đen đứng trên miệng vực vui vẻ vẫy tay với anh như thân nhau từ kiếp nào, khoé miệng trào ra máu tươi, ngậm cục tức không sao nuốt xuống được, cứ thế rơi thẳng xuống dưới vực sâu thăm thẳm không thấy đáy.
Tích____________
Nguyên chủ gọi là Giang Mẫn, là con trai độc tôn của Giang đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy một thời.
Nhưng trái với tiếng thơm của cha, Giang Mẫn lại nổi tiếng với xấu danh là Giang dâm công tử, vì phàm là nơi nào có con gái có chút tư sắc, nơi đó liền có bộ dạng đê hèn của Giang công tử đến ghé qua.
Nói là đê hèn nhưng Giang Mẫn lớn lên cũng khá lắm, dáng người cao cao, mặt tiền cũng sáng sủa anh tuấn khôi ngô khiến bao cô mê đắm cam tâm tình nguyện quỳ dưới đũng quần của hắn hằng đêm, nào có chuyện cưỡng ép.
Khốn nỗi, tráng sĩ độc thân trong giang hồ đỏ mắt ghen tị hắn số hưởng, bèn gọi hắn như vậy nhằm thoả lòng tiểu nhân.
Vậy là một người gọi, trăm họ gọi theo, Giang Mẫn xui xẻo bị ụp cái xấu danh trời ơi đất hỡi này lên đầu, có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa trôi hết được.
Nếu là người bình thường bị vậy xấu hổ trốn trong nhà không dám gặp mặt ai, nhưng Giang thiếu hiệp thì khác, trời sinh hắn bị thiếu dây thần kinh xấu hổ nên ai đồn hắn thì đồn, hắn mặc kệ, dửng dưng đi rải thính rắc hoa khắp nơi càng làm người ta ghét cay ghét đắng tung ra thêm mấy lời đồn đại vô căn cứ nữa, nào là không bằng cầm thú đi đẩy bà già xuống biển để cưỡng dâm một con heo, nào là thích ăn thịt người, mây mây và vân vân, không sao kể hết được.
Thế là trên đầu Giang thiếu hiệp lại đội thêm mấy cái tin đồn, đã xấu lại còn xấu hơn trong mắt nữ chính là Hoa Vô Ưu - bông sen trắng thuần khiết chuyên đi trừ gian diệt ác.
Lần đầu gặp mặt, Giang Mẫn đã đổ trước vẻ đẹp trong sáng thánh thiện của Hoa Vô Ưu, từ đó rửa tay gác kiếm đi theo sau mông nàng ta tình nguyện làm một con chó trung thành bảo đi tây chắc chắn sẽ không đi đông.
Giang chó thật vất vả bảo vệ chủ nhiều năm, đáng tiếc nữ chính một cái liếc nhìn cũng không thèm cho hắn, còn ghét bỏ hắn bám đít mình như mấy tên biến thái, khóc tố hắn với nam chính số hai mập mờ bảo phái người đi xử hắn.
Các bạn đọc đến đây thì không lầm đâu, đây là quyển ngôn tình np một nữ nhiều nam kể về một cô gái nhỏ mang trong mình mười ba dòng máu lai xuyên không đến cổ đại làm một đoá hoa trắng trong lòng người khác chuyên giúp người nghèo khổ và trừng trị kẻ ác.
Cuối cùng nhờ IQ 400/300 cô vừa thuận lợi về nhà vừa tiện tay ẩm theo 6 ông chồng hờ về theo, sống một cuộc sống hạnh phúc không ai bì được.
Còn phản diện vì cô ta mà trúng độc mù hai mắt, ngày rằm mỗi tháng chịu đau đớn như bị lóc thịt lóc xương thì bị cô ta cùng 6 anh chồng hờ hiệp lực giết chết, được người người vinh danh xưng tụng là anh hùng ngàn năm có một vì đã trừ mối hại cho dân.
Vậy nên nhiệm vụ lần này của Hạ Nhiên là giúp phản diện tiêu trừ độc tố trong người, đưa hắn lên làm võ lâm minh chủ, lấy lại hết những gì hắn vốn nên có.
"Này, nếu đã tỉnh rồi thì tự ngồi dậy uống thuốc đi"
Hạ Nhiên mở mắt, cả người ê ẩm khó tả, anh thẩn thờ nằm bất động trên giường, quanh ngực quấn mấy vòng vải trắng.
Vết thương do tên chó chết kia để lại tuy không lấy mạng anh nhưng hít thở lấy oxy thôi cũng thấy đau, huống hồ chi là tự mình ngồi dậy.
Thấy anh không phản ứng, tiểu hài tử mặc lam y tức giận đặt mạnh bát thuốc lên bàn, xắn tay áo hậm hực đến chỗ Hạ Nhiên giáng xuống một bạt tai.
Chát___
Nhờ đứa nhóc kia sấn lại đây Hạ Nhiên mới được dịp nhìn rõ, nó nhìn qua cũng không lớn lắm, áng chừng chắc chỉ 11 hoặc 12 tuổi.
Mắt xếch trông có vẻ cực kỳ kiêu ngạo nhưng bù lại môi nó đỏ thắm, mặt trắng, dáng nhỏ xinh.
Khi ánh mắt anh lia đến ngực nó, không khỏi cảm thán ở trong lòng.
Tuổi còn nhỏ nhưng ngực thì không có nhỏ đâu nha.
Đứa nhỏ bị Hạ Nhiên nhìn chằm chằm vào chỗ tế nhị, buồn bực muốn giáng thêm một bạt tai bằng tay bên kia, đáng tiếc ý đồ không thành, ngược lại còn bị anh bắt được thêm một tay, thế là thẹn quá hoá giận chửi anh bằng một tràng câu hoa mỹ.
Bất quá tuổi nó còn nhỏ, vốn từ vựng để chửi không nhiều, thành ra chỉ chửi được anh đúng một câu nghe lọt tai.
"Đồ không biết liêm sỉ"
Bởi vì lâu rồi mới nghe ai đó chửi đã như vậy, Hạ Nhiên không giận ngược lại còn cười phá lên như tên thần kinh, lồng ngực run run, máu theo đó thấm ướt một mảng lớn băng trắng, dọa cho đứa nhỏ kia mặt mày trắng bệch, liều mạng rút tay về bỏ chạy mất, mặc anh tự sinh tự diệt một mình tại chỗ này.
Hạ Nhiên tiếc nuối nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của nó, chép miệng chuyển tầm nhìn hướng lên mấy cây cột nhà, rảnh rỗi đếm mấy con chuột chạy ở trên đó.
Đếm còn chưa được ba con, có lẽ là vì vừa đau vừa đói, Hạ Nhiên tỉnh lại chưa được bao lâu lại tiếp tục lâm vào hôn mê.
Đợi đến khi anh tỉnh lại, lúc này đã là xế chiều.
Hạ Nhiên phát sốt, cơ thể anh nóng bừng lên, mặt và tay chân đều đỏ như thể anh vừa được vớt lên từ hầm rượu vang vậy.
Hạ Nhiên cố mở đôi mắt nặng trĩu, anh mơ mơ màng màng nhìn về phía bóng người áo trắng ngồi bên mép giường trúc tận tụy vắt khô khăn đặt lên trán anh làm giảm bớt nhiệt.
Mặc dù không nhìn rõ được mặt người đó nhưng không hiểu sao anh lại có thể tin chắc rằng hắn rất đẹp, còn đẹp hơn chắc mấy người con gái anh từng chơi đùa qua.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Hạ Nhiên run rẩy vươn tay ra bắt lấy tay người nọ, không nghĩ ngợi gì gọi ra một cái tên vừa lạ lại vừa quen, cái tên mà đã rất lâu rồi anh mới chợt nhớ đến.
"Thời Dương"
Động tác lau trán của người áo trắng thoáng khựng lại.
Đó không phải là tên hắn.
Người này chỉ là đang mê sảng nên nhận nhầm hắn thành ai đó mà thôi.
Dù biết là thế nhưng trái tim hắn lại không nghe lời mà đau nhói, đây là lần thứ hai hắn bị người ta nhận nhầm rồi gọi bằng tên của một kẻ khác.
Cảm giác phẫn nộ vì bị xem là thế thân lại một lần nữa dâng lên, hắn tức giận gạt mạnh tay anh, đứng dậy mò mẫm cây trúc dựng bên cạnh, lặng lẽ chống gậy đi khỏi căn phòng đầy ngột ngạt này.
Hạ Nhiên lúc này còn không biết mình lại bị người ta bỏ rơi lần hai, ngây ngốc nằm một mình trên giường, được một lúc thì mệt mỏi nhắm mắt lại, hôn mê thêm lần thứ hai.
Lần thứ ba tỉnh lại, đầu mặc dù còn choáng nhẹ nhưng đỡ hơn lần thứ hai rất nhiều.
Hạ Nhiên nghiêng đầu nhìn bóng lưng nhỏ nhắn ngồi xổm trên đất bận rộn lau dọn bãi chiến trường là mấy bãi ói của anh, không biết nhục còn bình thản huýt sáo muốn làm quen.
"Hey, nhóc tên là gì thế?"
Đứa nhỏ ngẩng đầu lên lườm anh bằng nửa cặp mắt, sau đó rất nhanh lại cúi đầu xuống, không thèm để ý đến anh mà tiếp tục lau nốt cho xong mấy bãi ói còn lại.
Để sống xứng với danh là kẻ không biết liêm sỉ, dù bị người ta cho ăn quả bơ đẹp, Hạ Nhiên không nản chí, quyết đeo bám theo tới cùng.
Vì ở đây anh đâu còn trò nào để giải trí nữa đâu.
"Thấy nhóc dễ thương tặng nhóc một bài làm quen nhé"
Hạ Nhiên cười xấu xa quay đầu, nhìn mấy cây cột nhà khơi dậy nguồn cảm hứng, hít một hơi dồn nội lực bắt đầu ngân nga hát, anh không thuộc tủ bài nào nên toàn đem mấy câu anh thuộc trong bài này gắn qua bài kia, kết quả là hát thành một bài ca hỗn độn tra tấn lỗ tai người nghe.
"Im đi, ngươi đang hát cái thứ quái quỷ gì đấy hả?" - Đứa nhỏ kia rốt cuộc cũng chịu không nỗi buộc phải đứng dậy tắt cái máy hát dỏm chạy bằng cơm kia.
Hạ Nhiên cong mắt cười: "Thì chính là hát đó"
"Hát như chó tru thế kia à?"
"Hát như chó thì ngươi vẫn nghe được đó thôi"
"...!"
"Ngươi mắng ta là chó?"
"Này ngươi tự nói, không phải ta nói"
"...!"
"Chó nhỏ à, ta đói bụng quá, cho ta miếng cơm lót dạ được không?" Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ, trong bụng Hạ Nhiên chả có gì hết, đã sớm đói đến mức da bụng dán vào da lưng luôn rồi.
Ỷ mình đẹp trai, anh chớp chớp mắt nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, nhẹ tênh nói thêm: "Nếu được thì thêm một cái đùi gà nữa nha chó nhỏ"
Cái người được gọi là chó nhỏ kia thật ra có cái tên cũng đẹp lắm.
Bạch Dạ.
Dù tức lắm nhưng nhớ lời công tử dặn phải chăm sóc anh, Bạch Dạ cố nuốt cục tức xuống bụng, không tình nguyện quẩy mông đi xới một chén cơm đầy ụ đem tới đặt trên bụng Hạ Nhiên như cúng cho người khuất mặt khuất mày.
(Thật ra nên đặt nải chuối xanh để giúp người chết đỡ đói mới đúng)
Dòm xuống chén cơm toàn rau với cỏ đem cho chó ăn nó còn chê, Hạ đại gia lại lên cơn trở chứng chê ỏng chê eo không thèm ăn, dù trước đó anh thậm chí còn phải ăn cỏ mà sống.
Bạch Dạ bực mình ném nùi giẻ trong tay xuống đất, giậm chân hét lên: "Giờ ngươi muốn ăn hay nhịn?"
Hạ đại gia nghe vậy im ỉm ngồi dậy ngoan ngoãn và cơm vào miệng nuốt lấy nuốt để.
Anh chọn nhịn.
Bởi vì người ta bảo miếng ăn là miếng nhục mà..