“Ta muốn cho nàng làm hoàng hậu nương nương của ta nhưng cha ta không muốn. Thật ra ông không muốn là người khởi xướng chiến tranh, nếu thật sự muốn đoạt thiên hạ, không biết muốn đánh bao nhiêu nữa, đến lúc đó loạn trong giặc ngoài, khổ nhất vẫn là bá tánh.” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết gật gật đầu thở dài: “Hầu gia thật sự yêu Đại Lương, yêu bá tánh, thật sự không biết vị ngồi trên ngai vàng kia đang nghĩ gì nữa!”
“Tuổi lớn rồi, ông luôn nghi ngờ người khác giành long ỷ với mình.” Cố Doãn Tu cười lạnh nói, “Cũng có gì hiếm lạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy Hầu gia định làm như nào?” Giang Lam Tuyết lại hỏi.
“Đợi giải quyết xong việc này, sang năm sau khi chúng ta thành thân, sau đó hồi kinh, tiếp cận mấy vị hoàng tử.” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết cúi đầu không nói lời nào, trước tiên hồi kinh, vậy phải rời xa cha nương ư.
“Nàng có phải không yên tâm nhạc phụ nhạc mẫu không? Mang theo bọn họ vào kinh là được. Lần này đại bá nàng làm ra chuyện như vậy, vừa hay đã phân nhà, mang theo tổ phụ cùng đến Kinh thành là được.” Cố Doãn Tu hiểu được lòng của Giang Lam Tuyết.
“Ừ, ta sẽ nói với cha nương.” Giang Lam Tuyết nói, “Hiện tại quan trọng nhất vẫn là sớm một chút cứu cha ta ra.”
Trời tối đen như mực, Cố Doãn Tu mang theo Giang Lam Tuyết đã cải trang vào đại lao tri phủ.
Cố Doãn Tu đã sắp xếp tất cả, hai người thuận lợi vào đại lao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Lam Tuyết thấy cha nàng rõ ràng gầy đi rất nhiều, quần áo trên người dơ bẩn, tóc ở trên đầu cũng rối, đau lòng gọi một tiếng: “Cha.”
Giang Kế Viễn vội xoay người: “Lam Tuyết, con về rồi.”
Giang Lam Tuyết nắm lấy cửa lao, nước mắt chảy xuống: “Cha, người chịu khổ rồi.”
Giang Kế Viễn lại cười cười: “Làm gì có chuyện đó, cha vẫn rất tốt. Không ai làm khó gì cha.”
Giang Lam Tuyết lau nước mắt: “Cha, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu người đi ra ngoài.”
Cố Doãn Tu cũng nói: “Nhạc phụ yên tâm, ta cùng cha ta nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.”
Giang Kế Viễn nhìn Cố Doãn Tu, hắn cũng ở trên quan trường, tuy chỉ là chức quan nhỏ bé, cũng biết lợi hại trong này, liền nói: “Việc này thật sự kỳ lạ, ta căn bản chưa từng viết thư gì cho bọn họ, nhưng bút tích kia giống của ta đến mức ta cũng cảm thấy là do ta viết. Còn nữa, sao chỗ bạc đó lại ở trong phòng ta, bọn họ như vậy trăm phương ngàn kế mà phải đối phó ta, vì sao chứ.”
“Chuyện chỗ bạc đó chắc chắn là người đại bá làm ra.” Giang Lam Tuyết oán hận nói, “Cho nên cha nghĩ lại xem gần đây bọn họ có gì khác thường không?”
“Hừ, cha cũng từng nghi ngờ nhưng rốt cuộc vẫn là cháu trai ruột của mình nên chưa từng nói gì, hy vọng có thể tra ra chứng cứ khác chứng minh không phải là hắn làm. Là cha hồ đồ. Nhắc đến khác thường, đúng thật là có. Có mấy lần Bình Trung tới mượn cha bốn quyển lời giải của Thanh Dương tiên sinh, bộ sách kia đựng trong một cái hộp. Hắn mượn xong lại trả, cứ như thế vài lần, ta cũng không để ý.” Giang Kế Viễn thở dài.
Hóa ra chuyện là như vậy. Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu nhìn nhau. Thật sự cũng không phải là thủ đoạn cao siêu gì chẳng qua bởi vì là người thân nên không có ai hoài nghi hắn ta, ai cũng không nghĩ đến hắn lại có ý đồ hại người nhà.
“Cha, người yên tâm, mọi chuyện trong nhà đều tốt, chúng con sẽ cứu người ra khỏi đây nhanh thôi.” Giang Lam Tuyết nói.
Giang Kế Viễn cười cười: “Ta ở đây cũng không có việc gì, bọn con cứ yên tâm, tri phủ đại nhân không làm khó ta.”
Giang Lam Tuyết nhìn cha mình, trong lòng khó chịu vô cùng. Sau khi trùng sinh trở lại, nàng chỉ quan tâm đến bản thân mình, lại không để cho cha nương sống một ngày yên ổn, ngược lại, vì nàng mà liên lụy đến thanh danh trong sạch của cha, khiến ông phải vào đại lao.
Dường như Cố Doãn Tu cảm nhận được tâm tình không tốt của Giang Lam Tuyết, vỗ nhẹ vào vai nàng, nhìn nàng an ủi.
“Các con về đi, ta không sao. Lam Tuyết về nhà khuyên nương con. Nương con rất thích khóc. Nói với nàng rằng ta vẫn rất ổn.” Giang Kế Viễn cười nói.
Giang Lam Tuyết lại khóc.
Cố Doãn Tu thấy nàng khóc, cảm thấy đau lòng vô cùng: “Chúng ta về trước đã, chỗ này cũng không thích hợp ở lại lâu.”
Giang Lam Tuyết gật đầu, lại nói với Giang Kế Viễn: “Cha, con về trước, lần sau con đến chính là lúc đón cha về, nhanh thôi, người yên tâm.”
“Được.” Nụ cười dần biến mất trên mặt Giang Kế Viễn.
Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu ra khỏi đại lao tri phủ, trở về Giang phủ.
Cố Doãn Tu sợ Giang Lam Tuyết tự trách bản thân mình, an ủi nàng: “Tiên Tiên, trước khi chúng ta làm việc gì đó, dụng ý đều tốt, cho dù chuyện này, có dẫn đến hậu quả không được như ý muốn, thế nhưng cũng không phải là lỗi của chúng ta. Như chuyện này, nếu nhạc phụ biết rõ ngọn nguồn, chắc chắn cũng sẽ ủng hộ nàng.”
Giang Lam Tuyết hiểu lý lẽ này, thế nhưng nàng vẫn tự trách bản thân mình.
Thấy Giang Lam Tuyết không nói gì, Cố Doãn Tu cũng im lặng, hai người chầm chậm đi về nhà.
Cố Doãn Tu mang nàng về trước cửa Giang phủ, lại an ủi nói: “Tiên Tiên, về nhà ngủ một giấc thật ngon, sáng mai sẽ có tin tức tốt.”
Giang Lam Tuyết ngây ngốc gật gật đầu.
Ngày hôm sau quả thực có tin tức tốt.
Tuy ba người chỉ ra Giang Kế Viễn bảo rằng không quen biết nhau nhưng sau khi bọn họ tới thành Ngân Châu lại thường xuyên cùng nhau ra vào một cửa hàng sách tên là Mặc Hương Trai. Người của Hầu phủ lần theo manh mối, tra được chủ nhân Mặc Hương Trai lại là Thành vương trong Kinh thành.
Trấn Viễn Hầu tự mình thẩm vấn chưởng quầy của Mặc Hương Trai, kết quả thẩm vấn lại là kết quả mà chả ai nghĩ tới. Bọn họ đều cho rằng việc này nhắm tới Hầu phủ nhưng vẫn không biết sự việc liên quan trong đó, hiện giờ đã biết, hóa ra là vì hôn sự của Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết.
Chưởng quầy của Mặc Hương Trai nói chuyện này do Mẫn quận chúa cầm đầu, vì muốn phá hỏng hôn sự của thế tử và Giang Lam Tuyết. Tra xét kỹ càng mới biết được, Mẫn quận chúa Mẫn vốn dĩ còn muốn ra tay với Giang Lam Tuyết, chỉ là Giang Lam Tuyết vẫn luôn ở bên ngoài du ngoạn, khiến nàng ta không có cơ hội ra tay.
Ba vị thí sinh kia đều là bị chưởng quầy Mặc Hương Trai mua chuộc, Giang Bình Trung cùng với vị công văn kia đều bị chưởng quầy lừa. Thậm chí ba bức thư của Giang Kế Viễn, cũng là do chưởng quầy, một người rất giỏi bắt chước bút tích viết ra.
Chân tướng vụ án đã được làm rõ, chưởng quầy Mặc Hương Trai bị bắt vào đại lao. Mẫn Đức quận chúa, là hoàng thân quốc thích, cháu gái ruột của Hoàng thượng, không thể bắt nàng lại đây hỏi tội, Kiều tri phủ chỉ có thể báo lên trên sự tình như vậy, để Hoàng thượng quyết định.
Sự việc này khiến Giang Lam Tuyết tức giận vô cùng. Nếu là như thế, cha nàng hoàn toàn là tai bay vạ gió. Tuy mọi chuyện giống với điều nàng nghĩ trước đó, đều là bởi vì Hầu phủ, thế nhưng nguyên nhân bên trong không giống nhau. Nếu không phải Trấn Viễn Hầu phản đối ý của Hoàng thượng, đắc tội Thành vương gia cùng Mẫn Đức quận chúa, nhất quyết muốn Hoàng thượng ban hôn cho nàng và Cố Doãn Tu, cũng sẽ không có nàng cảnh cha nàng phải vào tù như thế này.
Giang Lam Tuyết vốn đang tự trách mình hiện giờ lại trút hết tức giận lên người Cố Doãn Tu.
Sau khi biết tiền căn hậu quả của việc này Cố Doãn Tu lập tức cảm thấy không tốt, quan hệ của hắn và Giang Lam Tuyết mãi mới hòa dịu, lúc này sợ rằng mọi chuyện là trở về như ban đầu.
Giang Kế Viễn trở về Giang gia, phục lại chức quan.
Trấn Viễn Hầu mang theo Cố Doãn Tu đến cửa Giang gia đích thân tạ lỗi.
Giang Kế Viễn đón tiếp cha con Hầu gia, Giang Lam Tuyết cũng không có mặt, trong lòng Cố Doãn Tu thấp thỏm vô cùng.
“Giang đại nhân bị liên lụy, nguyên nhân đều là bởi vì ta suy nghĩ không chu đáo.” Trấn Viễn Hầu thành khẩn nói.
Giang Kế Viễn vội nói: “Lời của Hầu gia nghiêm trọng quá, ai cũng không đoán trước được việc sẽ như thế này. Hơn nữa nếu không phải Hầu gia ra mặt, sợ rằng ta vẫn còn đang ở trong đại lao.”
Trấn Viễn Hầu thở dài: “Đúng thật là ta không nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này, Giang đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ không để yên việc này, khi nào về Kinh thành, ta nhất định khiến Thành vương phải giải thích chuyện này rõ ràng với ta.”
Giang Kế Viễn vội nói: “Tình hình hiện giờ của Hầu phủ ta cũng biết, Hầu gia đừng lại xung đột với Hoàng thượng.”
“Chuyện đã vậy, ta có làm như thế cũng chả sao. Lúc nào ta cũng nhẫn nhịn bỏ qua, không nghĩ tới lại xảy ra kết quả này.” Trấn Viễn Hầu nói.
Sao mà Giang Kế Viễn không muốn công bằng cơ chứ, cũng may khuê nữ lúc đó ở ngoài, nếu vị Mẫn Đức quận chúa kia động tay động chân với con gái ông, chắc chắn ông sẽ đến Kinh thành liều mạng với nàng ta! Thấy thái độ Trấn Viễn Hầu kiên quyết như vậy, ông cũng không phản đối nữa.
Giang Kế Viễn vẫn còn tốt chán, trong lòng cũng không cảm thấy Hầu phủ có lỗi trong chuyện này. Ngược lại cảm thấy lúc ông gặp chuyện, Hầu phủ chạy khắp nơi tận tâm giúp ông hết sức mình. Vi thị lại không nghĩ như vậy, bà chỉ nói một câu: “Nếu không phải do nhà bọn họ cầu thánh chỉ ban hôn, nhà chúng ta đã không có chuyện này!”
Cho Giang Kế Viễn có nói, có khuyên bà như thế nào thì Vi thị cũng không nghe. Giang Kế Viễn bất lực, đành phải bảo Giang Lam Tuyết khuyên bà mấy câu. Thật ra trong lòng Giang Lam Tuyết cũng nghĩ giống như Vi thị, sau khi nghe Giang Kế Viễn nói xong, nàng mới chuyển biến một ít. Rốt cuộc đúng thật là không ai nghĩ đến việc này, thái độ của Hầu phủ cũng rất tốt. Lại nghĩ đến chính Hầu gia cũng là người bị hại, Giang Lam Tuyết bèn khuyên Vi thị vài câu.
Lần này thật sự không khuyên được Vi thị, đến Hầu phu nhân cho người mời mẹ con hai người đến nhà, bà đều giả bệnh từ chối. Có người muốn hại phu quân và con gái bà, sao có thể thuyết phục được bà tha thứ cho bọn họ. Bà không thể trách cứ Thành vương gia, quận chúa Mẫn Đức, chỉ có thể trách Hầu phủ.
Giang Kế Viễn thấy Vi thị từ chối thiệp mời của Hầu phu nhân bèn tới khuyên bà: “Sang năm Lam Tuyết phải đến nhà bọn họ rồi, giờ nàng còn khó chịu gì với Hầu phủ nữa? Nàng muốn con nàng vào hầu phủ rồi tự mình sống sao?”
“Không gả nữa, Hầu phủ cái gì chứ, vô duyên vô cớ bỗng dưng bị liên lụy!” Vi thị tức giận.
Giang Kế Viễn thở dài: “Nàng đừng có giận quá mất khôn. Hầu gia và thế tử đã tới nhà xin lỗi, Hầu phu nhân mời hai người đi, cũng muốn trấn an hai người. Nàng làm loạn như vậy, Lam Tuyết đến khi đó vẫn phải gả cho bọn họ.”
“Nhưng thiếp không nuốt trôi cục tức này được!” Vi thị nói.
“Ta biết, ta biết, nàng đừng giận nữa. Việc đã đến nước này, không phải là truy cứu trách nhiệm, mà là xem thái độ của Hầu phủ. Nàng xem trước khi chuyện này xảy ra làm sao mà biết được việc sẽ như thế này, Hầu phủ sẽ để tâm chuyện của ta như vậy? Việc này tuy rằng căn nguyên ở nhà bọn họ, nhưng cũng không phải ra bọn họ điều mà bọn họ muốn.” Giang Kế Viễn chậm rãi nhỏ nhẹ khuyên nhủ.
Vi thị thở dài một hơi: “Bỏ đi, ta không so đo nữa nhưng thiếp cũng không tha thứ cho bọn họ, thiếp vì Lam Tuyết của thiếp!”
“Đúng đúng đúng, chính là vì con gái, Hầu phu nhân lần tới mời hai người đừng từ chối nữa. Còn mấy tháng nữa là tới đám cưới rồi, hai người chắc chắn vẫn còn việc cần phải bàn bạc.” Giang Kế Viễn nói.
Vi thị nói: “Ta đã biết, lúc này thiếp có làm kiêu bọn họ cũng chẳng làm gì được.”
Vi thị cũng thôi không tính toán với Hầu phủ nữa, cũng vì bà suy nghĩ cho khuê nữ Hầu phủ nên không so đo, thế nhưng còn nhà Đại bá phụ, bà không thể để chuyện này trôi qua như vậy.
Vụ án của Giang Kế Viễn kết thúc, tất nhiên chuyện Giang Bình Trung hãm hại thúc phụ cũng bị điều tra ra. Quả thật Giang Bình Trung cũng là rơi vào bẫy của chưởng quầy Mặc Hương Trai. Giang Bình Trung đúng là bị trúng mỹ nhân kế, hắn vẫn là một học sinh chưa lấy vợ, nếu như bị tố cáo vũ nhục phụ nữ nhà lành, tương lai của hắn chắc chắn huỷ hoại, vì thế hắn nghe lời người ta, nhiều lần mượn bộ Tứ thư, bỏ bạc vào thư phòng Giang Kế Viễn.
Lúc trước, Giang Kế Viễn xảy ra chuyện, cả nhà bọn họ đều dọn tới Chu gia, hiện Giang Bình Trung đã bị bắt, cả nhà lại bị Chu gia đuổi trở về.
Chu thị chạy đến trước mặt Giang lão thái gia khóc lóc, nói cái gì mà trưởng tử đích tôn, không thể bị hủy hoại như vậy, bảo Giang Kế Viễn ra mặt cứu hắn ta.
Trải qua việc này Giang lão thái gia này già đi rất nhiều, thấy Chu thị khóc lóc như thế, ông không nói gì, chỉ gọi người đuổi Chu thị ra ngoài.
Chu thị thấy Giang lão thái gia không chịu quan tâm, ở trước của phòng Giang lão thái gia khóc lóc nửa ngày, lại chạy đến Tây viện náo loạn.
Vi thị không được trút giận, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bà bà mắng Chu thị không ngóc đầu dậy được.
Lần đầu tiên Chu thị thấy Vi thị như vậy la lối khóc lóc, ngược lại cũng có chút sợ sệt, hơn nữa bà vẫn cần sự giúp đỡ của bọn họ, chỉ có thể nói lời hay. Vi thị không nghe, lần này đại phòng dám hại bọn họ như vậy, lần sau không biết bọn họ lại làm gì nữa! Không có ngàn ngày đề phòng cướp, chỉ có cùng cướp phân rõ giới hạn.
Vi thị nói, phải chia nhà trước khi Giang Lam Tuyết thành thân.
Chu thị thấy thái độ Vi thị kiên quyết, mặt mày xám xịt trở về Đông viện.
Sau khi Chu thị trở lại Đông viện liền mắng Giang Kế Thiên tới tấp: “Ngươi còn không đi khuyên nhủ huynh đệ ngươi, bảo hắn cứu Bình Trung ra! Nó chính là con trai ruột của ngươi!”
Giang Kế Viễn rầu rĩ nói: “Kế Viễn là huynh đệ ruột của ta! Sao Bình Trung có thể làm như vậy! Đều là do nàng chiều nó!”
Chu thị vừa bị chọc tức, thấy Giang Kế Thiên nói như vậy, tức giận nhảy dựng lên: “Bình Trung cũng không phải cố ý hại Nhị thúc hắn, nó bị người ta gài bẫy mới làm như vậy! Nó vẫn còn là một đứa trẻ!”
“Nàng ồn ào cái gì, việc này có làm loạn cũng không có tác dụng, tri phủ đại nhân đã bẩm báo vụ này lên trên. Bình Trung tuổi còn nhỏ, lại là bị người ta gài bẫy, sẽ không bị phán quá nặng. Chi bằng hiện tại chúng ta nghĩ cách làm như thế nào nối lại quan hệ với nhà Nhị thúc!” Giang Kế Thiên nói.
“Nối lại! Nối lại cái rắm, đệ tức (3) ngươi nói phải chia nhà trước khi tam nha đầu thành thân!” Chu thị kêu lên.
“Cái gì!” lúc này Giang Kế Thiên mới kích động, “Sao có thể như thế được!”
“Không tin! Chờ huynh đệ ngươi trở về ngươi đi hỏi!” Chu thị lại quát.
Giang Lam Hân xuất giá từ nửa năm trước, lúc này đã mang thai. Nàng ở Mạnh gia ngược lại rất tốt, hơn nữa lại mang thai, càng làm Mạnh gia chiều nàng. Lần này trong nhà xảy ra chuyện, Mạnh gia cũng không có làm khó nàng, ngược lại kêu nàng trở về xem gia đình như thế nào.
Giang Lam Hân trở về nhà mẹ đẻ.
Chu thị vừa thấy Giang Lam Hân liền nói: “Lam Hân, con nghĩ biện pháp cứu Đại ca con đi!”
“Nương, con thì làm gì có biện pháp gì chứ!” Giang Lam Hân một tay ôm bụng, một tay nâng eo, ngồi xuống mép giường.
“Nhà chồng con chắc chắn sẽ có biện pháp!” Chu thị nôn nóng nói.
“Nương, đừng hại con! Trong nhà xảy ra chuyện này, bọn họ không hưu con là tốt lắm rồi, còn dám vì việc này đi tìm công công (4), nương thấy cuộc sống con bình yên quá hả!” Giang Lam Hân vuốt ve bụng mình nói.
Chu thị thấy Giang Lam Hân như vậy, khóc rống lên: “Cả đám các người đều mặc kệ sống chết của Bình Trung!”
Giang Lam Hân không kiên nhẫn nói: “Tội của Đại ca cũng không phải tử tội. Nương người nghĩ rộng ra, việc này vốn dĩ chính là lỗi của Đại ca!”
“Con chính là không muốn giúp! Một đám các người đều giống nhau, lúc này Nhị thúc còn muốn chia nhà, bọn họ chính là muốn ép ta vào đường cùng!” Chu thị vừa khóc vừa ầm ĩ.
“Cái gì, muốn chia nhà?” Tất nhiên Giang Lam Hân cũng không muốn phân nhà rồi, tuy rằng Mạnh gia bên ngoài không nói, nhưng bọn họ ít nhiều vẫn là nhìn thấy Giang gia và Hầu phủ là thông gia mới đối xử với nàng tốt như vậy.
“Đúng! Chính miệng Nhị thẩm con nói!” Chu thị nói.
“Thật là khinh người quá đáng!” Giang Lam Hân tức giận, “Nương, nếu bọn họ khăng khăng muốn chia nhà, chúng ta liền nói chuyện Lam Tuyết nữ giả nam câu dẫn thế tử ra ngoài! Bọn họ không cho chúng ta yên ổn, chúng ta cũng không cho bọn họ yên ổn!”
Chu thị nói: “Đúng! Nếu như không phá hỏng được hôn sự của bọn họ, cũng phải khiến Hầu phủ thêm phiền phức! Dựa vào cái gì mà con trai ta phải vào đại lao, con gái nàng ta lại được gả vào hầu môn!”
Giang Kế Viễn từ tri phủ trở về, Vi thị nói cho ông chuyện Chu thị tới làm loạn, đồng thời cũng nói chuyện bà muốn phân nhà.
Giang Kế Viễn còn có chút do dự: “Hay là chờ đến sau khi Lam Tuyết rồi xem.”
Vi thị kích động nói: “Xem gì mà xem! Một ngày thiếp cũng không muốn đợi, ai biết bọn họ lại có ý đồ gì nữa! Thiếp mặc kệ, lần này chắc chắn phải phân.”
“Vậy phía cha thế nào?” Giang Kế Viễn nói.
“Cha sẽ đồng ý! Cũng không trông cậy vào bọn họ chăm sóc cho cha. Cha sẽ sống cùng chúng ta, chúng ta cũng không cần bạc của bọn họ, chỉ cần chuyển đến chỗ cách xa bọn họ là được.” Vi thị nói.
“Vậy bọn nhọ thì sao?” Giang Kế Viễn lại nói.
Vi thị lập tức bảo Tiểu Liên đi gọi Giang Lam Tuyết cùng Giang Bình Nghĩa đến đây.
Giang Bình Nghĩa vẫn không tin việc đại ca hãm hại cha cậu. Từ nhỏ cậu được dạy dỗ anh em hòa thuận, thật sự không thể tin được Đại ca sẽ là người như thế này. Đối với việc chia nhà, cậu cũng không có ý kiến gì bèn nói đều nghe nương.
Giang Lam Tuyết nghĩ đến việc Cố Doãn Tu nói lúc trước, trước khi trở lại Kinh thành, cảm thấy chia nhà cũng là chuyện tốt, liền đồng ý phân nhà. Bởi vậy, Giang Kế Viễn cũng chỉ có thể đồng ý.
“Vậy ta đi hỏi ý kiến của cha, nếu như ông không đồng ý, chúng ta đợi thêm chút nữa.” Giang Kế Viễn nói.
Vi thị nói: “Chàng đi đi, chắc chắn cha sẽ đồng ý.”
Quả nhiên Giang Kế Viễn đi nói chuyện với Giang lão thái gia, Giang lão thái gia liền đồng ý, cũng đồng ý sống cùng bọn họ. Thế nhưng Giang lão thái gia nói muốn để nhà này cho Đại bá phụ, bọn họ ở nhà khác.
Giang Kế Viễn về đến Tây viện truyền lại lời của lão thái gia cho Vi thị.
Vi thị nói: “Cho thì cho thôi, thà chúng ta không cần cái viện này, cũng phải tách bọn họ ra.”
Đêm hôm đó Giang lão thái gia gọi huynh đệ Giang Kế Viễn ra nói chuyện phân nhà. Bình thường Giang lão thái gia sẽ không quản mấy chuyện, thế nhưng một khi ông đã để ý đến thì nói một là một không có chuyện thay đổi. Chuyện phân nhà cứ quyết định như vậy.
Vi thị thấy Giang lão thái gia chia nhà cho bọn họ, yêu cầu nhị phòng ngay lập tức chuyển đi khiến cho Vi thị tức suýt chết, lúc đó lại bảo Giang Kế Viễn ra ngoài tìm nhà. Hầu phủ nghe được chuyện muốn chia nhà, tặng cho bọn họ khế đát của một căn tứ hợp viện ba tiến(1), song Giang Kế Viễn cùng Vi thị nói không cần gì cả.
Chuyện nhà ở mới có đầu, lại có tin đồn truyền đến tại Vi thị, nói Giang tam tiểu thư chính là Giang Lam, nữ giả nam, lừa gạt Lục tiên sinh, câu dẫn Thế tử gia. Vi thị tức giận đến phát run, việc này không cần nghĩ cũng biết là do đại phòng làm.
Vi thị chạy đến Đông viện mắng Chu thị một trận.
Vi thị trở về Tây viện, thấy Giang Lam Tuyết còn cười hì hì, cả giận: “Con còn cười được, không biết bên ngoài người ta đồn thành những gì rồi!”
Giang Lam Tuyết cười nói: “Nương, không nghĩ tới nương cũng có mặt lợi hại như vậy, con học được rồi.”
Vi thị trừng mắt nhìn Giang Lam Tuyết: “Con học cái này làm cái gì!”
“Cùng người khác cãi nhau.” Giang Lam Tuyết cười nói, “Tin đồn cũng đã truyền đi, tin đồn bậy bạ, không đúng sự thật. Cố Doãn Tu cũng không phải là không biết.”
“Tóm lại vẫn ảnh hưởng đến thanh danh của con.” Vi thị nói.
“Tốt hay không tốt gì, con cũng không để ý.” Giang Lam Tuyết nói.
“Hầu gia cùng Hầu phu nhân bên kia, cũng không dám nói đi…” Vi thị nói.
“Hầu gia rất tôn sùng sư phụ con, biết con là đệ tử của sư phụ, chỉ có thể vui mừng, còn Hầu phu nhân, bà cũng không phải người quan tâm mấy lời đồn đãi. Biết nhau đã lâu, bà biết con là người như thế nào, cũng sẽ không để ý những việc đó. Cho nên nương, người cũng đừng để ý, người càng để ý, không phải càng đúng ý bọn họ sao?” Giang Lam Tuyết nói.
Nghe Giang Lam Tuyết nói như vậy, Vi thị mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Gần đây Giang gia nhiều việc, Hầu phủ cũng không ít việc. Cố Doãn Tu cũng không có thời gian đi tìm Giang Lam Tuyết, chỉ là trong lòng vẫn còn lo lắng Giang Lam Tuyết trách hắn việc của cha nàng. Thế nhưng, trách hắn cũng không sao, dù gì nàng cũng là cảm thấy hắn sai, Cố Doãn Tu an ủi mình như vậy.
Ngày tám tháng Mười, Giang gia dọn vào nhà mới. Nhà mới cách rất xa Giang phủ, Vi thị rất hài lòng.
Cả nhà Trấn Viễn Hầu đều tới chúc mừng việc tốt của Giang gia. Lần này Vi thị vui mừng nghênh đón Hầu phu nhân.
Tính ra cũng đã hơn một năm Giang Lam Tuyết chưa gặp Hầu phu nhân, Hầu phu nhân vừa thấy Giang Lam Tuyết liền vui vẻ.
“Xem ra con ở bên ngoài một năm đã cao lên nhiều rồi, nhìn người cũng có da có thịt.” Hầu phu nhân nắm tay Giang Lam Tuyết nói.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Có lẽ là do đi bộ nhiều.”
Hầu phu nhân cười nói: “Lúc trước Doãn Tu nói con chính là Giang Lam công tử, ta rất bất ngờ. Hiện tại nghĩ lại, cũng chỉ có dáng người này của con giả thành nam nhân mới giống. Nếu là những cô nương yếu đuối mong manh kia, chắc chắn nhìn một cái là nhận ra.”
Giang Lam Tuyết không nghĩ đến Cố Doãn Tu lại nói chuyện nàng giả nam ra cho Hầu phu nhân nghe, nhìn dáng vẻ Hầu phu nhân không tức giận. Cũng không biết Cố Doãn Tu nói như thế nào nhưng một khi đã như vậy, Hầu phu nhân cũng sẽ không để ý những lời đồn đãi đó.
Vi thị nghe Hầu phu nhân nói như vậy vội nói: “Lam Tuyết bướng bỉnh nhưng vẫn ngoan ngoãn. Phu nhân đừng để ý.”
“Không để ý, ta thích còn không được, Hầu gia vốn dĩ thích Lục tiên sinh, biết được Lam Tuyết là đệ tử của Lục tiên sinh, cũng rất vui vẻ. Lòng ta cũng thích, chỉ là, một năm này Lam Tuyết lại không viết cho ta một bức thư nào, làm ta đau lòng.” Hầu phu nhân vui đùa nói.
Vi thị vội nói: “Còn không phải sao! Này vừa đi đã hơn một năm, cũng chỉ viết cho gia đình bốn năm bức thư!”
Giang Lam Tuyết cười nói: “Dù sao về sau con cũng không đi nữa, hai người đừng trách con mà.”
Hầu phu nhân lại nói: “Không đi sao? Doãn Tu nói đến lúc đó bảo con dẫn ta ra ngoài chơi!”
Cố Doãn Tu người này!
Giang Lam Tuyết đành phải cười nói: “Vậy mang người ra ngoài chơi, càng không cần phải viết thư!”
Hầu phu nhân ha ha cười: “Nói cũng đúng. Sau khi trở về từ Hồ Châu, Doãn Tu khen không dứt lời, bảo chỗ nào ở Hồ Châu cũng tốt, những chỗ bên cạnh kia không đi, Hồ Châu ta nhất định phải đi nhìn. Giang phu nhân, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi.”
Vi thị vốn dĩ trong lòng có chút không yên, lúc này thấy Hầu phu nhân thích con gái như vậy, chút vướng mắc kia liền biến mất.
Ăn xong tiệc chuyển nhà, Cố Doãn Tu lén đi tìm Giang Lam Tuyết. Từ lúc chuyện lần trước kết thúc đến giờ, bọn họ vẫn chưa gặp lại nhau lần nào.
Chú thích
(3): em dâu.
(4): cha chồng.