Giang Lam Tuyết hất tay Cố Doãn Tu ra: “Sao thế tử gia lại không biết tâm ý của người ta chứ.”
Cố Doãn Tu chống hai tay lên bàn, kẹp Giang Lam Tuyết giữa hai tay hắn: “Nàng nhìn thấy tâm ý của người ta từ đâu? Thật không ngờ tới máu ghen nàng lớn như vậy, một nữ nhân không biết từ đâu đến lại khiến nàng nhớ đến tận bây giờ, còn để nàng ta vào trong phủ, nàng không thấy phiền à?”
Giang Lam Tuyết đẩy tay Cố Doãn Tu ra, trốn đến một bên nói: “Ta không có. ta chính là muốn làm hiền thê, kiếp trước thế tử gia thích nữ nhân như vậy, ta nhất định sẽ giúp người tìm từng người một về.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiên Tiên tốt bụng, nàng bỏ qua cho ta đi, ta đời này kiếp này cũng chỉ muốn một mình nàng, những người khác. Nhân lúc còn sớm nàng đuổi nha đầu kia đi, nhìn thấy nàng ta liền đau mắt, sao ta có thể thích nàng ta dược! Ta căn bản cũng không nhớ rõ kiếp trước lại có người như vậy ở đây!” Cố Doãn Tu xin khoan dung nói.
Giang Lam Tuyết dựa vào cột giường nghiêng đầu hỏi: “Quả thực không cần?”
“Tất nhiên không cần, có nàng là đủ rồi.” Cố Doãn Tu vội đi đến.
“Cả đời này sẽ không nạp thiếp?” Giang Lam Tuyết lại hỏi.
“Tuyệt đối không nạp!” Cố Doãn Tu bảo đảm.
Giang Lam Tuyết làm dáng vẻ suy tư: “Lưu Vân kia vào phủ năm nào?”
Cố Doãn Tu tức giận: “Ngày lành tháng tốt, nàng muốn đề cập đến những người không liên quan làm gì!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Di, ngươi gấp cái gì? Không phải ngươi nói muốn nói chuyện sao? Lưu Vân năm nào vào phủ?” Giang Lam Tuyết lại nói.
“Ta không nhớ rõ! Nàng không phải bị nàng siết cổ chết sao!” Cố Doãn Tu tức giận đến mức nửa người nằm trên giường, dựa vào trên đệm mềm nhìn Giang Lam Tuyết. Giang tam quá độc ác, nàng tính sổ với hắn từng chuyện của kiếp trước, muốn tính tới khi nào chứ?
“A, ta nhớ ra rồi, hình như là năm ngươi ba mươi tám tuổi, đáng khen, vẫn còn sớm.” Giang Lam Tuyết vừa nói vừa cười, lắc đầu.
“Nàng lại có suy nghĩ gì không đúng đắn đấy?” Cố Doãn Tu nói.
“Nào có, ta đều có ý tốt.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu thấy bộ dạng kỳ quái của Giang Lam Tuyết, trong lòng vừa yêu vừa hận, sao từ trước hắn lại không biết nàng thích ghen như vậy!
Cố Duẫn Tu một tay kéo Giang Lam Tuyết lên trên giường, đè nàng xuống: “Tiên Tiên, sao ta lại không biết nàng thích ghen, từ trước bắt nàng nhịn đủ rồi, giả vờ hiền huệ có mệt hay không?”
Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu: “Vốn dĩ ta hiền huệ, ta cần gì phải giả vờ cái gì. Ta sớm đã hết hy vọng với ngươi, ngươi nạp mấy người thiếp thì có gì to tát đâu.”
Cố Doãn Tu hôn chụt lên đôi môi đỏ mọng của Giang Lam Tuyết: “Còn mạnh miệng, ta biết kiếp trước là ta phụ nàng, đời này ta nói được thì làm được, tuyệt đối không nạp thiếp.”
Giang Lam Tuyết đẩy Cố Doãn Tu ra: “Chờ ngươi qua ba mươi tám tuổi rồi nói!”
Hai người ở trong phòng vui đùa ầm ĩ cả một buổi sáng.
Bên ngoài Thải Liên nhỏ giọng nói với Thải Cúc: “Thế tử gia cùng thế tử phu nhân tình cảm thật tốt, thế nhưng sao hôm qua lại không viên phòng.”
Thải Cúc nhìn thoáng qua trong phòng: “Chuyện của chủ tử đâu phải là việc chúng ta có thể nói? Phẩm mạo thế tử phu nhân như vậy, thế tử chắc chắn sẽ thích.”
Thải Liên gật gật đầu: “Nghe Vân Thi nói thế tử phu nhân mặc nam trang cũng đẹp, có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của một quý công tử, ta rất muốn nhìn một lần.”
“Được rồi, làm việc của ngươi đi. Hầu hạ chủ tử cho tốt mới là việc chính, đừng nghĩ chuyện khác.” Thải Cúc nói.
Đến giữa trưa, Thải Cầm đại nha hoàn bên người Hầu phu nhân chính viện, đến đây mời hai người qua đó dùng cơm trưa.
“Ơ, sao các ngươi đều ở bên ngoài, ai đi theo thế tử gia cùng thế tử phu nhân hầu hạ? Chẳng lẽ là các ngươi bị thay rồi?” Thải Cầm nhỏ giọng nói với Thải Cúc.
Thải Cúc cười cười: “Không có, thế tử gia và thế tử phu nhân không cần người hầu hạ, bọn họ vẫn đang ở trong phòng.”
Thải Cầm bừng tỉnh, cười trộm nói: “Hóa ra là như thế này, vậy các ngươi ai đi vào mời bọn họ, Hầu gia cùng phu nhân đang chờ thế tử gia bọn họ đến ăn cơm trưa.”
Thải Cúc nói: “Thải Nguyệt ngươi đi đi, nói không chừng thế tử phu nhân muốn làm đầu.”
Mấy cái nha hoàn nhìn nhau trộm cười.
Thải Nguyệt đi tới trước cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng gõ cửa: “Thế tử gia, thế tử phu nhân, Hầu gia và phu nhân mời hai người qua đó dùng cơm trưa.”
Trong phòng Cố Doãn Tu đang quấn lấy Giang Lam Tuyết hỏi nàng khi nào có thể động phòng.
“Tiến vào.” Giang Lam Tuyết nói
Thải Nguyệt vào phòng ngủ, thấy tóc Giang Lam Tuyết quả nhiên có chút loạn, lớp trang điểm cũng có chút nhạt bớt. Quần áo thế tử gia cũng có chút loạn, ban ngày ban mặt hai người ở trong phòng không biết làm nữa.
“Giúp ta chải đầu lại đi.” Giang Lam Tuyết nói.
“Vâng ạ.” Thải Nguyệt đáp.
Giang Lam Tuyết ngồi xuống trước bàn trang điểm, Cố Doãn Tu dựa vào cột nhìn nàng.
Giang Lam Tuyết từ trong gương trừng mắt nhìn hắn, người này thật là vừa dính ngườu vừa phiền, lúc này mới là ngày thành thân đầu tiên mà đã phiền như thế này rồi.
Cố Doãn Tu lại cười với Giang Lam Tuyết trong gương cười cười, quả nhiên thành thân rồi không giống nhau, Tiên Tiên vẫn có cảm tình với hắn. Tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ nhưng trong lòng lại là có mình. Tuy rằng nói là tình ý dắt tay thế nhưng hắn cũng được hôn vài lần. Cố Doãn Tu theo bản năng mà liếm môi, vừa lúc bị Giang Lam Tuyết nhìn thấy.
Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn, đồ không biết xấu hổ.
Giang Lam Tuyết làm tóc, trang điểm lại lần nữa, cùng Cố Doãn Tu đi chính viện dùng cơm trưa.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, lúc mặt trời đang ở đỉnh đầu, nắng chiếu làm cho người cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết chậm rãi đi đến chính viện.
Lúc này Cố Doãn Tu lại rất ngoan ngoãn, đi bên cạnh vô cùng yên tĩnh.
Đến chính viện, cơm trưa đều đã được dọn lên. Ngày đầu tiên tân hôn, Hầu phu nhân cũng không cần Giang Lam Tuyết hầu hạ, hai người trực tiếp ngồi xuống.
Hầu phu nhân cười hỏi Giang Lam Tuyết: “Người trong viện có dùng được không?”
Giang Lam Tuyết cười trả lời: “Đều là người nương chọn, ai cũng tốt.”
Làm gì có ai không thích nghe lời nói dễ nghe. Hầu phu nhân nghe thấy con dâu khen, cười vui vẻ: “Lúc trước nghe nương ngươi nói ngươi thích ăn đồ ăn phía Nam, ta đã mời riêng một đầu bếp ở Giang Nam đến làm, con nếm thử.”
Giang Lam Tuyết cười nói: “Vậy đồ ăn chắc chắn sẽ rất ngon.”
“Còn mấy tháng nữa là các con liền trở về Kinh thành, thời gian này, các con đến ăn cơm trưa cùng ta đi?” Hầu phu nhân nói.
“Nương không đi cùng chúng con sao?” Giang Lam Tuyết nói.
“Ta sẽ đi sau. Ăn cơm xong Lam Tuyết đi cùng ta đến hoa viên đi bộ một chút.” Hầu phu nhân nói.
Giang Lam Tuyết gật gật đầu. Trong lòng tính toán, Hầu phu nhân không cùng nàng và Cố Doãn Tu hồi kinh, đây là bảo nàng một mình đến nơi nguy hiểm trùng trùng Hầu phủ ở Kinh thành sao. Kiếp trước có Hầu phu nhân che chở nàng trước mặt lão phu nhân, kiếp này nàng nàng phải cẩn thận hơn mới được. Giang Lam Tuyết nghĩ đến Hầu phủ ở Kinh thành trong lòng có chút uể oải, nàng đã quen với những ngày tiêu dao, ai muốn đến nhà cao cửa rộng kia ngầm đấu đá cùng lão thái bà. Vốn dĩ nghĩ có Hầu phu nhân ở phía trước, nàng chỉ cần làm phụ trợ là được, không nghĩ tới bà lại bảo hai người quay về trước.
Giang Lam Tuyết trong lòng có tâm sự, ăn đồ ăn của đầu bếp Giang Nam nấu cũng không thấy ngon miệng nữa.
Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, Giang Lam Tuyết với Hầu phu nhân đi đến hoa viên tản bộ.
Cố Doãn Tu lại bị hắn cha kêu vào thư phòng.
Giang Lam Tuyết cùng người hầu phủ đi ở trong hoa viên, Hầu phu nhân nói: “Ta vừa rồi nhìn thấy có vẻ con không quá muốn đến Kinh thành?”
Giang Lam Tuyết cười nói: “Bị nương nhìn ra rồi.”
Hầu phu nhân cười cười: “Không chỉ mỗi mình con không muốn, ta cũng vậy. Thế nhưng trước mắt cũng là không có biện pháp, không biết Doãn Tu có nói cho con không, gần đây thành Ngân Châu, quân doanh cũng vậy, đều không yên.”
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Thế tử cũng có nói với con.”
Hầu phu nhân thở dài: “Vốn dĩ ta với Hầu gia cũng không trông chờ vào Doãn Tu có tiền đồ gì, chỉ hy vọng nó bình yên là được rồi, không nghĩ tới nó không nói gì mà làm ra áo giáp rèn lạnh và cung Thần Tí, lại khiến người ta chú ý đến hắn.”
Giang Lam Tuyết không nói gì, chủ mưu của việc này chính là nàng.
“Doãn Tu ở quân doanh rèn luyện hai năm, trưởng thành lên rất nhiều, nhìn cũng có thể một mình đảm đương một phía. Cho dù hầu phủ ở Kinh thành, con cũng đừng sợ, đến lúc đó ta bảo Thích ma ma cùng các con trở về, nàng sẽ giúp đỡ con.” Hầu phu nhân nói.
“Cảm ơn nương.” Giang Lam Tuyết thấy Hầu phu nhân đưa cho nàng Thích ma ma có chút ngạc nhiên.
“Tình trạng Hầu phủ ở Kinh thành, không biết Doãn Tu đã nói với con chưa” Hầu phu nhân tiếp tục nói, “Hiện tại hầu phủ ở Kinh thành do tổ mẫu Doãn Tu, Hầu lão phu nhân quản lý. Nói vậy chắc con cũng biết, Hầu lãophu nhân và ta luôn không hợp nhau, mà con lại là người mà ta khăng khăng muốn cưới vào cửa, bà chắc chắn cũng sẽ không thích con. Thế nhưng con cũng đừng sợ, nên làm như thế nào thì làm như thế, bà là lão phu nhân, con là thế tử phu nhân, trong tương lai, Hầu phủ còn không phải giao cho con sao. Nếu bà gây khó dễ cho con, con giả bộ được thì cứ giả bộ, có thể trốn thì trốn, bà cũng không dám làm gì con. Lúc cần thiết, cũng nên đanh đá một chút, bà cũng sẽ sợ.”
Giang Lam Tuyết cười, kiếp này Hầu phu nhân nói thẳng hơn nhiều so với kiếp trước. Có lẽ là đời này hai người đã tiếp xúc nhiều từ trước, hiểu biết về nàng cũng nhiều.
Thấy Giang Lam Tuyết cười, Hầu phu nhân cũng cười, cầm tay qua Giang Lam Tuyết nói: “Ta cũng không biết như thế nào, vừa thấy con liền thích, giống như nhìn thấy con gái thất lạc nhiều năm của mình vậy. Nếu không phải trước mắt tình thế Hầu phủ bất lợi, ta cũng không nỡ để con đến Kinh thành.”
Hầu phu nhân nói vô cùng chân thành, Giang Lam Tuyết cười nói: “Sớm muộn gì cũng phải về, về sớm một chút cũng tốt, vẫn còn mấy tháng nữa, nương dạy con nhiều một chút. Con cũng không phải là người sợ phiền phức, Hầu phủ ở Kinh thành cho dù nơi đó là nơi nguy hiểm con cũng xông vào.”
Thấy Giang Lam Tuyết nói như vậy, Hầu phu nhân vui mừng gật gật đầu, bà quả nhiên không nhìn lầm người.
Hầu phu nhân cười nói: “Không đến mức là nơi cực kỳ nguy hiểm, chính là lão phu nhân người nọ là một người chỉ nghĩ đến nhà mẹ đẻ. Còn lại chính là có một số người rảnh rỗi không an phận, về sau ta sẽ từ từ nói với con. Tóm lại như thế nào đi nữa, sau khi trở về trừ bỏ lão phu con phải tôn trọng, nếu ai không cho con thể diện, con cứ việc tức giận.”
“Con biết rồi nương.” Giang Lam Tuyết nói.
Trấn Viễn Hầu gọi Cố Doãn Tu vào thư phòng, là có nhiệm vụ. Phu nhân nói con trai không biết viên phòng, người làm cha như ông phải dạy dỗ. Đều là nam nhân Trấn Viễn Hầu cảm thấy chuyện này không có khả năng, thế nhưng ông vẫn gọi Cố Doãn Tu vào thư phòng.
Đầu tiên cha con thảo luận chuyện ở quân doanh sự, nguyên nhân cung Thần Tí bị trộm vẫn chưa điều tra ra, đây là vẫn là khúc mắc trong lòng hai cha con, hai người thảo luận nửa ngày xem người nào có khả năng nhất trộm cung Thần Tí. Thảo luận xong rồi quân doanh sự, hai người lại thảo luận tình cảnh hiện giờ Hầu phủ cùng thế cục trong Kinh thành, và sau khi hồi kinh hắn và Giang Lam Tuyết phải chú ý những gì, Cố Doãn Tu nói được càng nhiều, Trấn Viễn Hầu càng cảm thấy từ trước ông đã xem thường con trai, nếu sớm hơn một chút ông mang hắn bên người dạy dỗ, trước mắt có thể kế thừa ông rồi.
Hai phụ tử uống xong hai ấm trà, Trấn Viễn Hầu giọng thanh thanh nói: “Hôm nay nương ngươi giao cho ta một việc.”
“Chuyện gì ạ?” Cố Doãn Tu nói.
“Khụ khụ…” Trấn Viễn Hầu hơi khó mở mồm, “Cái kia, nương ngươi cảm thấy ngươi không biết việc nam nữ, bắt ta phải dạy dỗ ngươi.”
Cố Doãn Tu mới bưng chén trà lên uống một ngụm, nghe xong lời cha hắn suýt nữa phun ra, trừng mắt nói: “Sao nương lại nghĩ như vậy!”
Trấn Viễn Hầu nói: “Nương ngươi nói ngươi lớn như vậy cũng chưa từng đụng vào một nha đầu nào, nghĩ ngươi không biết.”
“Nương con thật là… tưởng tượng quá đà.” Cố Doãn Tu nói, “Cha, con biết mà.” Quả thực Cố Doãn Tu muốn nói mình mười tám kiểu võ nghệ mọi thứ tinh thông.
Trấn Viễn Hầu xấu hổ cười cười: “Ừ ừ. Ha ha! Biết thì tốt, biết thì tốt.” Ông cũng không biết dạy như thế nào!
Giang Lam Tuyết cùng Hầu phu nhân đi bộ xong, sau khi đưa Hầu phu nhân về phòng, nàng quay trở về viện của bọn họ.
Cố Doãn Tu quấn lấy nàng cả sáng, lúc này vừa hay nhàn rỗi, sửa sang lại nhà kho một chút. So với kiếp trước, lần này bọn họ trở lại Kinh thành chắc là sẽ không quay về Ngân Châu nữa, cho nên một ít đồ vật quý trọng, lần này đi liền phải trực tiếp mang đi.
Giang Lam Tuyết mang theo Vân Thi vào nhà kho.
Vân Thi cả ngày cứ trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, vẫn không có thói quen nhiều người trong Hầu phủ cùng nhau hầu hạ tiểu thư. Lúc này vào nhà kho, chỉ có hai người ở trong, Vân Thi mới nói: “Tiểu thư, người ở trong Hầu phủ thật nhiều, quy củ cũng nhiều.”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Có phải ngươi không quen hay không?”
Vân Thi gật gật đầu, lại lắc đầu: “Noo tỳ sẽ học.”
Giang Lam Tuyết cười nói: “Ngươi học được hay không cũng không quan trọng, khi nào đến Kinh thành, ta tìm cho ngươi một nhà tốt rồi gả ngươi đi.”
Vân Thi nghe xong nóng nảy: “Noo tỳ không cần, nô tỳ muốn cả đời đi theo tiểu thư! Tiểu thư chê nô tỳ ngốc ngếch không cần em sao?”
Giang Lam Tuyết không nghĩ đến Vân Thi kích động như vậy, liền nói: “Nha đầu ngốc này, cả đời hầu hạ người khác có gì tốt.”
“Hầu hạ tiểu thư chính là tốt, tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi.” Vân Thi nói, lại nghĩ tới hôm nay ủy khuất, muốn khóc.
Giang Lam Tuyết vội nói: “Nói ngươi ngốc ngươi thật đúng là ngốc, trước sửa sang lại đi, khi nào về ta lại cùng ngươi nói. Nếu ta không cần ngươi, sao có thể bảo ngươi đến nhà kho cùng ta!”
Vân Thi ngẫm lại cũng đúng, nhà kho chính là nơi quan trọng, tiểu thư chỉ mang một người vào. Tiểu thư vẫn là tín nhiệm nhất nàng, Vân Thi nín khóc mà cười.
Cố Doãn Tu từ thư phòng cha hắn trở về viện, nổi giận đùng đùng muốn tìm Giang Lam Tuyết tính sổ. Bởi vì đêm qua không viên phòng, nương hắn lại nghi ngờ hắn chuyện gì cũng không biết! Nói không chừng còn nghi ngờ hắn không thể!
“Thế tử phu nhân đâu?” Cố Doãn Tu trở về phòng không nhìn thấy Giang Lam Tuyết, liền hỏi Thải Cúc.
Thải Cúc nói: “Thế tử phu nhân cùng Vân Thi ở nhà kho ạ.”
Cố Doãn Tu nghe thấy vậy cũng đi tới nhà kho.
Giang Lam Tuyết và Vân Thi đang sắp xếp lại trang sức châu báu.
“Tiểu thư, cái này đẹp như vậy, lấy ra cài đi, đặt ở nhà kho rất tiếc.” Vân Thi cầm một cái trâm bằng vàng màu đỏ.
“Mấy cái bên ngoài không khác nhau lắm thu đi.” Giang Lam Tuyết nhìn thoáng qua nói.
Cố Doãn Tu thấy các nàng không nhìn thấy hắn, nhìn nhìn qua đó, muốn dọa Giang Lam Tuyết một cái.
CHờ đến khi hắn đi đến phía sau hai người, Giang Lam Tuyết bỗng nhiên xoay người: “Lén lút làm gì!”
Cố Doãn Tu ngược lại bị Giang Lam Tuyết làm hoảng sợ.
Cố Doãn Tu vỗ ngực nói: “Sao nàng lại biết ta tới, gáy nàng có mắt à. Mau cho ta xem.” Cố Doãn Tu nói xong liền bới tóc Giang Lam Tuyết ra xem.
Giang Lam Tuyết hất tay hắn ra. Cố Doãn Tu à, không cần nhìn Giang Lam Tuyết cũng có thể cảm nhận được hắn tới.
“Nàng đang làm gì?” Cố Doãn Tu dựa vào giá Đa Bảo Các hỏi Giang Lam Tuyết.
“Không nhìn thấy sao, ta đang sắp xếp lại nhà kho. Không phải sắp quay trở lại Kinh thành sao, chuẩn bị sớm một chút.” Giang Lam Tuyết nói.
“Bảo các nàng dọn dẹp là được, ta có chuyện cần nói.” Cố Doãn Tu nói.
“Các nàng không biết ta cần gì, không cần gì.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết nhanh nhẹn phân loại châu báu trang sức, từng hộp được sắp xếp gọn gàng, trong lòng có cảm giác thỏa mãn.
“Nàng lại đây, đừng làm nữa, vẫn còn thời gian mà.” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết không để ý tới hắn, người này cứ quấn lấy nàng, phiền phức quá đi.
Cố Doãn Tu thấy nàng không để ý tới mình, đi qua đó lấy đồ vật trên tay nàng để xuống, sau đó kéo nàng đi ra nhà kho.
“Ngươi làm gì.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu chép miệng: “Tân hôn ngày đầu tiên chẳng lẽ nàng không nên cùng ta ân ái nhiều sao.”
Giang Lam Tuyết trừng hắn một cái, có cái gì đâu mà ân với chả ái, cả hai đều sống qua một kiếp, không thấy phiền sao. Giang Lam Tuyết không để ý tới hắn, kêu Thải Cúc: “Thải Cúc bê nước lại đây, ta muốn rửa tay.”
Thải Cúc vội chạy đi bưng nước lại đó, Giang Lam Tuyết rửa tay.
Thải Liên đổ nước trà, bưng trà bánh lại đây.
Giang Lam Tuyết ngồi trên đệm mềm mại, uống một ngụm trà. Cố Doãn Tu cũng quấn lấy, cầm một miếng điểm tâm lên ăn.
Thải Cúc cùng Thải Liên ở bên hầu hạ, Cố Doãn Tu nói: “Các ngươi đi ra ngoài.”
“Dạ.” Hai người yên lặng mà lui xuống.
Hai người đi tới cửa, đóng cửa lại.
Thải Nguyệt thấy hai người ra, nhỏ giọng nói: “Lại bị thế tử đuổi ra rồi?”
Hai người gật gật đầu, Thải Liên nói: “Cũng không biết thế tử muốn làm gì.”
Thải Cúc đảo: “Lo việc của chủ tử làm gì, cho ngươi nhàn rỗi còn không tốt sao.”
“Ta nào có nhàn rỗi, ta đến phòng bếp nhìn bữa tối xem sao.” Thải Liên nói.
“Nàng biết cha kêu ta đi làm gì không?” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết uống ngụm trà: “Không biết.”
Cố Doãn Tu tức giận: “Nương cảm thấy ta không biết việc nam nữ, kêu cha dạy ta!”
Giang Lam Tuyết vừa nghe cười: “Lại là nói về cái này sao? Vậy phu nhân là xem thường thế tử gia rồi, thế tử gia quen biết vô số, kinh nghiệm đầy mình, sao có thể không biết động phòng.”
Cố Doãn Tu trừng mắt nhìn Giang Lam Tuyết: “Sao ngày nào nàng cũng như vậy thế, ngày còn chưa hết, hiện tại ta không có một ai hết! Thân mình hiện tại này của ta rất trong sạch, nàng đừng suốt ngày lấy chuyện kiếp trước ra sỉ nhục ra. Hơn nữa, kiếp trước ta cũng chỉ có mấy người, làm gì có vô số người.”
“Vậy ngươi đuổi hết nha hoàn ra ngoài chỉ vì muốn nói điều này à?” Giang Lam Tuyết nói.
“Đúng! Đêm nay ta phải viên phòng! Ta muốn chứng minh bản thân mình!” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Vẫn còn sớm!”
“Nàng không thể như vậy!” Cố Doãn Tu giận dỗi, “Cha nương ta đều biết chúng ta không viên phòng rồi!”
“Ta có thể như thế. Nếu không ngươi đi thỉnh ý chỉ ly hôn đi.” Giang Lam Tuyết thong thả ung dung nói, mượn việc uống trà trộm nhìn hắn.
Cố Doãn Tu xanh mặt: “Nàng đừng có mơ!”
Giang Lam Tuyết lại tỏ vẻ đau lòng. Tay nâng má nói: “Thế mà còn nói chuyện gì cũng để ta lên hàng đầu, đền bù cho ta những sai lầm ở kiếp trước, khá khen, hóa ra tất cả đều là lừa dối. Được, ta cũng không trông cậy vào ngươi, khi nào tới Kinh thành ta sẽ tự nghĩ cách đi thỉnh chỉ.”
“Giang tam!” Lần này Cố Doãn Tu thật sự tức giận, hét lên một câu.
“Thảm nào đuổi hết nha hoàn ra ngoài, hóa ra là muốn bắt nạt ta.” Giang Lam Tuyết mếu, như là muốn khóc.
Cố Doãn Tu nhìn, sững sờ: “Giang tam, hiện tại nàng đúng là ngón giọng, độc thoại, điệu bộ, võ công(1), cái gì cũng lành nghề. Lúc ở bên ngoài du ngoạn nàng đi theo gánh hát học hỏi đấy à?”
“Ôi, thích thì gọi Tiên Tiên, không thích thì gọi Giang tam, nam nhân à… Ôi phải tự mình chọn phu quân, từ trước đến nay đều thiệt thòi…” Giang Lam Tuyết lắc đầu, còn giả vờ lau nước mắt.
Hiện tại Cố Doãn Tu thật sự bái phục, làm lễ với Giang Lam Tuyết: “Giang tam tiểu thư, thế tử phu nhân, Tiên Tiên tiểu tiên nữ, nương tử đại nhân, ta sai rồi, ngài bỏ qua cho ta đi! Ngài nói lúc nào viên phòng thì lúc đó viên phòng, đừng nhắc đến chuyện ly hôn cùng đổi phu quân.”
“Ồ, ngươi nói rồi đấy. Lần sau đừng có vì việc này lại quấn lấy ta!” Giang Lam Tuyết khôi phục bộ dáng bình thường.
“Được được được, nàng nói gì chính là cái đó!” Cố Doãn Tu nhỏ giọng nói, “Đúng là biết diễn, không biết học từ đâu nữa.”
Giang Lam Tuyết lén cười. Cố Doãn Tu muốn nhìn nàng, nàng lại khôi phục bộ dáng nghiêm túc.
Cố Doãn Tu bắt được khoảnh khắc Giang Lam Tuyết cười trộm, duỗi tay nhéo má Giang Lam Tuyết một cái: “Nàng đúng là xấu lắm!”
Hai người ăn bữa tối trong viện của mình, dưới sự cắt xén của Giang Lam Tuyết, Cố Doãn Tu chỉ ăn lửng dạ. Tất cả những đồ dầu mỡ, đồ ngọt đều không được ăn.
“Người đã không được ăn, giờ đến cơm cũng không cho ăn no!” Cố Doãn Tu không cam tâm mà buông đũa xuống, nhìn một bàn ăn ngon oán giận nói.
“Vậy ngươi ăn đi, ta còn sống đến tám mươi tám tuổi, còn ngươi…” Giang Lam Tuyết nói.
“Dừng dừng dừng, đừng nói nữa, ta không ăn là được chứ gì.” Cố Doãn Tu phát hiện ra giờ mình hoàn toàn bế tắc với Giang Lam Tuyết.
“Mau vào dọn dẹp đi!” Giang Lam Tuyết kêu một tiếng.
Trước khi ăn cơm Cố Doãn Tu lại đuổi hết nha hoàn ra ngoài, lúc bọn họ nói chuyện, hai người luôn nói đến chuyện ở kiếp trước, có nha hoàn ở gần thật sự không tiện.
Thải Liên mang theo mấy nha đầu lưu nhanh chóng dọn dẹp bàn sạch sẽ.
Thấy Cố Doãn Tu ngồi ở kia bất động, Giang Lam Tuyết nói: “Ăn xong rồi phải hoạt động, tiêu cơm.”
Cố Doãn Tu hừ một tiếng: “Ta luyến tiếc tiêu, chỉ một chút, còn tiêu cơm cái gì.”
Giang Lam Tuyết thấy hắn như vậy, cười: “Là ta quá sốt ruột, ngày mai cho ngươi ăn nhiều một chút, một chút một chút.”
Lúc này Cố Doãn Tu mới đứng dậy: “Đây mới là Tiên Tiên tốt của ta, hay là ta cùng nàng ra ngoài đi một chút.”
“Lạnh lắm, thôi bỏ đi.” Giang Lam Tuyết nói.
“Cũng tốt, ngủ sớm một chút.” Cố Doãn Tu cười xấu xa.
Giang Lam Tuyết lườm hắn một cái.
Hai người rửa mặt xong rồi lên giường, vẫn là một người một giường chăn.
Cố Doãn Tu oán trách nhìn Giang Lam Tuyết: “Tiên Tiên, ngươi cho ta thời gian được không? Để cho ta có cái mà hi vọng.”
Giang Lam Tuyết cười nói: “Chờ ngươi ba mươi tám tuổi, chắc chắn không nạp Lưu Vân đã.”
Cố Doãn Tu nhảy từ trong chăn ra: “Giang tam ngươi quá độc ác! Đến lúc đó ta sợ ta thật không thể nữa!”
Giang Lam Tuyết trốn ở trong chăn cười khúc khích.
Cố Doãn Tu ôm nàng vào trong ngực: “Nàng còn cười, nàng còn cười, thật không biết nàng nghĩ gì nữa!”
“Ngươi mau buông ta ra.” Giang Lam Tuyết nói.
“Không buông, hôm nay tình ý chúng ta tới mức có thể ôm được rồi.” Cố Doãn Tu nói.
“Ngươi nói không tính, nể tình buổi tối hôm nay ngươi ăn ít, tay có thể cho ngươi cầm nhiều hơn.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu coi như mình không nghe thấy, lấy chăn của mình đắp lên chăn của Giang Lam Tuyết, ôm Giang Lam Tuyết giả bộ ngủ. Giang Lam Tuyết đẩy hắn vài lần, không đẩy được nên đành phải từ bỏ.