Edit: Phong Lữ
Bọn Cao Hiên Thần không muốn tham chiến, người Vương Gia Bảo hiển nhiên cũng biết điểm này.
Cho nên bọn họ mang người nhà Ngụy Thúc đi, cố ý lưu lại một túi thơm, mà không phải lưu cho bọn họ một đống thi thể mới, điều này rõ ràng là truyền cho họ một tin khiêu khích: Vương Hữu Vinh ‘giúp’ bọn họ không cần đi vội, cứ đàng hoàng đi tìm hắn.
Trong ba người này cũng chỉ có Kỷ Thanh Trạch có thể coi là thận trọng, bây giờ ngay cả Kỷ Thanh Trạch còn không thèm đến xỉa tới, Tưởng Như Tinh cùng Cao Hiên Thần càng là người không sợ phiền phức không thua gì nhau, ngay lập tức liền phóng tới sơn động ban nãy đi qua mà không vào.
Động tác của bọn họ nhất định phải nhanh, phải giết Vương Hữu Vinh trước khi hắn điều động nhiều người hơn, tạo càng nhiều cạm bẫy hơn!
Đến cửa vào sơn động, Tưởng Như Tinh như một thanh kiếm rời vỏ, liền muốn lao vào trong, lại bị Cao Hiên Thần kéo lại: “Ngươi đi phía sau ta!”
Tưởng Như Tinh kinh ngạc nhìn hắn: “Tại sao?”
Nếu như nói Cao Hiên Thần muốn bảo vệ nàng, cũng không khỏi quá làm kiêu.
Người luyện võ, dù không nói không để ý chuyện sinh tử, nhưng ít nhất sẽ không nép dưới cánh người khác để được che chở.
Cao Hiên Thần không vào ngay mà đưa cây đuốc trong tay luồn vào chung quanh trong động chiếu một phen để thăm dò, xác định trên vách động không có cái gì bám vào, lúc này mới tiến bước vào, Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh theo sát phía sau.
Cao Hiên Thần đi tiên phong, vừa đi vào vừa giải thích: “Muốn luyện chế thành một người cổ, người cổ kia nhất định phải bị nhiều loại trùng độc rắn độc cắn từ bên trong, Vương Gia Bảo nuôi nhiều người cổ như vậy, các ngươi ngẫm xem bọn họ phải nuôi bao nhiêu độc vật?” Nói đoạn, hắn từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ, mở nút lọ ra, đổ lên cây đuốc trong tay.
Trong bình là một ít chất lỏng, nhỏ vào lửa, khiến lửa cháy mạnh hơn, đồng thời đốt ra mùi thơm thảo dược.
Kỷ Thanh Trạch hỏi: “Đuổi trùng?”
“Đúng.” Hắn liền lấy bình thuốc hướng vẩy vài giọt trên người mình rồi ném cho Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh.
Tưởng Như Tinh học bộ dạng hắn, vẩy vài giọt nước thuốc lên tay và cổ mình, rồi vứt cho Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch nhìn bọn họ mỗi người đều chỉ dùng ba, năm giọt, cũng học theo.
Song, khi y phải đưa bình thuốc trả Cao Hiên Thần, ánh mắt lại dính vào chiếc lọ không nỡ đưa.
Cao Hiên Thần bị ánh mắt y chọc cho không nhịn được cười mà phải bật cười.
Kỳ thực, gặp lại sau một năm, hắn cảm thấy Kỷ Thanh Trạch thay đổi rất nhiều.
Kỷ Thanh Trạch mà hắn quen là một người có chút biệt nữu, thích thứ gì cũng không dám nói thích, muốn thứ gì cũng không dám đòi nhiều, bởi vì y từ nhỏ đã quen muốn gì cũng không được.
Nhưng y chung quy vẫn là người có thất tình lục dục, trong lòng y vẫn có sự yêu thích.
Nhưng mấy ngày nay ở chung, y luyện thành thục đến độ khiến Cao Hiên Thần cảm thấy y giống như cả khát vọng vốn đã ít ỏi trong lòng cũng bị vứt đi mất, cả người đều chỉ có một vẻ đoan chính như pho tượng Bồ Tát.
Sau khi tiến vào Vương Gia Bảo này, Kỷ Thanh Trạch lơ đãng biểu lộ một ít tiểu tâm tình, mới làm hắn cảm thấy được, Kỷ Thanh Trạch lúc trước trở về.
Cao Hiên Thần không có đưa tay đón bình thuốc, chỉ nói: “Thoa nhiều chút đi, ngươi da mềm thịt mịn, ta mà là trùng xà là ta liền chỉ chăm chăm cắn ngươi! Cắn cho ngươi toàn thân đều sưng lên, ha ha!” Nói rồi không nhịn được sờ sờ đôi môi, thật là có kích động quay đầu lại cắn một cái, nhìn tiểu đoan chính gầy bây giờ cắn có còn vừa miệng như trước đây hay không.
Kỷ Thanh Trạch không cãi nhau với hắn, nhanh chóng lại mở bình thuốc ra thoa nhiều một chút lên người.
Tưởng Như Tinh thấy hắn sau khi thu hồi bình thuốc lại giấu vào trong ngực, không nhịn được nói: “Trên người ngươi rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu đồ vật?”
Cao Hiên Thần thoạt nhìn hai tay trống trơn, nhưng mỗi khi cần thiết, hắn luôn có thể từ chỗ nào trên người không biết, móc ra mấy thứ hữu dụng, lúc thì là củ ấu nhỏ, lúc thì lại là đuốc nhỏ tự chế cùng đá lấy lửa, lúc thì lấy ra thuốc nữa.
Cao Hiên Thần cười đắc ý, không trả lời, để nàng đoán tự đoán đi.
Phải biết hắn lần này đi một mình ra, nguy hiểm rất nhiều.
Tuy nói khối thân thể này của hắn không biết còn có thể chống đỡ bao lâu, nhưng nhiều hơn một ngày cũng là đáng quý một ngày, hắn cũng không muốn bỏ mạng nhỏ vô ích vào nơi không đáng.
Thế nên tự khắc phải nghĩ tới tình huống rủi ro, có thể chuẩn bị gì đều tận lực chuẩn bị thật tốt.
Ba người vừa xông vào bên trong sơn bảo, vách núi cực hẹp, đến khi đi vào, bên trong dần dần rộng ra.
Không bao lâu, phía trước xuất hiện hai lối rẽ.
Bên trong động đen kịt, chỉ dựa vào đuốc trong tay nên tầm nhìn cũng không xa, hai con đường sâu thẳm như hai cái xoáy nước sâu không đáy, không có cách nào thấy quang cảnh bên trong.
Tưởng Như Tinh không thích lựa chọn, lập tức dừng bước lại, chờ bọn hắn nói đi hướng nào, nàng liền đi cùng.
Kỷ Thanh Trạch lại tháo roi dài xuống—— bọn họ sợ lại gặp người cổ nên vẫn luôn mang roi dài ở trên người không ném đi——quất tới vách động!
Tưởng Như Tinh còn tưởng rằng y muốn thử xem trên vách núi có bố trí cơ quan hay không một chút, nhưng sau khi hai cái lối rẽ vách núi đều bị quất vào, Tưởng Như Tinh liền hiểu ra dụng ý của y —— roi dài va chạm với vách động phát ra tiếng vang trong hành lang hẹp dài, nhưng mà hai cái tiếng vang nghe ra hoàn toàn khác nhau.
Con đường bên trái tạo tiếng vang tốt hơn, rất nhanh đã có tiếng vọng truyền về, rõ ràng nói lên đáy động cách đó không xa; con đường bên phải tạo tiếng vọng tới lâu hơn, tiếng đi không thấy vọng lại, có thể thấy rõ con đường này sâu hơn nhiều.
Như vậy không phải nói nhiều nữa, ba người lập tức tiếp tục tiến lên con đường bên phải.
Càng đi sâu vào trong, động vật ly kỳ cổ quái trên vách cũng càng nhiều.
Quả nhiên đúng như Cao Hiên Thần từng nói, bò sát tám chân, rắn độc, bò cạp độc đâu đâu cũng có.
Khi bị cây đuốc trong tay của hắn hun hơi, độc trùng liền giống như thuỷ triều rút đi.
Tiếng chân của trăm ngàn con trùng cùng tiếng cọ bụng rắn ma sát vào trong vách động ẩm ướt tối lạnh, phát ra tiếng sàn sạt, quả thực là âm thanh buồn nôn nhất bọn họ từng nghe từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ.
Suốt một đường đi đều phải xoa da gà nổi trên tay mình, tình cảnh này tính ra cũng đúng là buồn cười.
Lại đi tiếp một đoạn đường phía trước, Kỷ Thanh Trạch tiếp tục quất roi dài trên tay để dò đường, y quất một roi tạo ra vang, theo tiếng vang vọng lại, bọn họ nghe thấy bên trong động có người phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, lập tức lao tới chỗ tiếng kêu!
Rất nhanh, một gian thạch lao bên trong động hiện ra trước mặt bọn họ.
Thạch lao giam giữ bảy, tám người, trẻ có già có, lớn nhỏ gì thoạt nhìn đều khá quen mặt, vì bọn họ và Ngụy Thúc có một khuôn mặt tròn y như nhau.
Lần này liền không cần phải hỏi, những người này chính là người nhà Ngụy Thúc.
Lúc này, mỗi người bọn họ đều mặt đầy hoảng sợ nhìn ba người đột nhiên xông vào, giống như bị người khác điểm huyệt, động một chút cũng không dám động.
Mới đến cửa thạch lao, mùi tanh hôi mục nát liền xông vào mũi.
Cao Hiên Thần lập tức đem đuốc vươn vào trong đó, đánh giá bốn phía, cũng không nhìn thấy độc vật gì.
Như vậy mùi hôi kia như là từ trước để lại.
Tưởng Như Tinh tính tình nóng nảy, mới vừa chờ hắn dùng đuốc điều tra xong xuôi, liền vọt vào trước tiên.
Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch không đi vào cùng, bày trận canh giữ ở cửa thạch lao, phòng ngừa có người đánh lén.
Tưởng Như Tinh lấy tay kéo một tiểu nam hài ngồi ở trên tảng đá, nói: “Đi mau!”
Tiểu nam hài lại toàn thân căng thẳng, mặt nhăn như cái vỏ bánh bao, ôm chặt mình không nhúc nhích.
Tưởng Như Tinh lập tức bắt mạch của cậu nhóc, nhưng câu không bị người khác điểm huyệt, cũng không có dấu hiệu trúng độc.
Trừ cậu ra, mấy người khác lại cũng không nhúc nhích, chỉ đảo con ngươi tràn ngập sợ hãi nhìn bọn họ.
Tưởng Như Tinh không hiểu bọn họ đang sợ cái gì, đột nhiên nhớ tới mình vẫn chưa tự báo thân phận, tưởng là bị bọn họ hiểu lầm, vội nói: “Chúng ta là bằng hữu Ngụy Thúc, mau theo chúng ta ra khỏi đây rồi nói tiếp!”
Nghe đến hai chữ Ngụy Thúc, trong mắt tiểu nam hài không còn chỉ có sợ hãi, một tia cảm xúc khác lấn át.
Cậu nhóc lệ quang lấp lóe, lẩm bẩm nói: “Tỷ…”
Tưởng Như Tinh đang muốn ôm cậu lên, lại nghe cậu nhóc thấp giọng nói: “Chạy mau…”
Nhưng vào lúc này, Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch đang trông coi ở bên ngoài chợt nghe có tiếng “Phựt” vừa vang lên, hệt như có cái gì vốn đang bị giữ chặt bỗng được buông lỏng ra.
Hai người lập tức phản ứng, Cao Hiên Thần lùi một bước về sau, Kỷ Thanh Trạch tiến một bước lên, roi dài vung ra, đánh bay đầu mũi tên!
Trong nháy mắt, vô số mũi tên dài từ trong bóng tối phía trước bay tới phía bọn họ!
Kỷ Thanh Trạch không chút hoang mang, vung roi lần nữa, roi dài cực nhanh mà bay lượn, hình thành một bức tường roi, ngăn lại vô số tên bay.
Cao Hiên Thần ở bên áp trận cho y, dẹp bỏ những mũi tên lọt lưới.
Hai người lần thứ hai bày ra độ phối hợp cực cao, ở bên trong hang núi chật hẹp đối mặt trận mưa tên, thế mà lại một đường không ngừng ép gần, thoáng cái đã xông đến trước mặt cung thủ.
Một loạt cung thủ bắn xong tên liền lui về phía sau, một lần nữa cài tên giương cung lên, đổi chỗ cho hàng cung thủ thứ hai.
Ngay vào lúc việc bắn tên dừng lại do sự luân chuyển hàng cung thủ này, Kỷ Thanh Trạch thu roi rút kiếm, hai người đột nhiên lao ra, trong nháy mắt phá tan một loạt cung thủ, hai thanh kiếm đan xen ra vào, trợ giúp lẫn nhau, nỗ lực đánh cho đám cung thủ phải thối lui.
Dưới chân Cao Hiên Thần bỗng nhiên di động, nhanh như cắt đột tiến vào trong đám người, nhiều cung thủ bị mũi kiếm của hắn bức bách, né tránh lui về phía sau, bất tri bất giác bị hắn dồn dứng thành một đường cong.
Vào ngay lúc này, kiếm bản to trong tay Kỷ Thanh Trạch vung lên, ở trong bóng tối vẽ ra một đường hình cung ánh bạc, lưỡi kiém sắc liên tiếp chặt đứt mấy cái cổ.
Bỗng trong chốc lát, mười mấy tên cung thủ đã bị bọn họ trảm dưới dưới kiếm.
Kỷ Thanh Trạch càng hoảng sợ, nghi ngờ dâng trào ra: “Ngươi… Rốt cuộc là ai?” động tác Cao Hiên Thần rõ ràng đã dừng.
Lại dường như tiếp tục chuyển động ở trong đầu của y.
Trong lúc trên đài cao trong đại hội võ lâm Nhạc Hoa sơn hắn liên tục thoái nhượng, lúc dưới chân núi hắn ứng đối trường đao Tưởng Như Tinh đột nhiên lên nhào lộn một vòng, lúc giữa núi rừng hắn tiếp khoái đao của Diệp Vô Dục, lúc trong Vương Gia Bảo hắn phối hợp áp trận, còn có vừa nãy hắn dồn người có tính toán… Người này, đối với mình, đối với Tưởng Như Tinh, vô cùng quen thuộc!
Đối mặt với câu hỏi của y, Cao Hiên Thần chỉ có thể âm thầm thở dài.
Hắn chỉ mới nghĩ muốn tra án, chỉ nghĩ thân phận của hai bên đã là kẻ thù.
Nào có nghĩ tới tình huống buộc bọn họ phải kề vai chiến đấu.
Hắn vốn cũng đã mất nội lực, nếu như còn muốn giấu giấu diếm diếm chiêu thức nữa thì chính là tự sát và hại bằng hữu.
Hắn hiểu rất rõ Kỷ Thanh Trạch, nhưng hắn cũng không nên hiểu rõ Kỷ Thanh Trạch như vậy, nhiều thêm mấy chiêu, tự nhiên sẽ bị nhìn ra manh mối.
Quan hệ giữa bọn họ, bị từng chiêu từng thức của hắn, kéo căng tới độ như dây cung rồi.
Đáng tiếc người Vương Gia Bảo sẽ không cho bọn họ có cơ hội từ từ làm rõ.
Hai hàng cung thủ đã ngã xuống, nhưng phía sau cung thủ cách đó không xa còn có bốn người đang đứng, ba vị phía trước chính là Vương Gia Bảo tam đại cao thủ Thanh, Tử, Lan, mà trốn ở đằng sau kia, chính là Vương Gia Bảo bảo chủ Vương Hữu Vinh!
Cao Hiên Thần phi thân nhào ra, Thanh Tuyết kiếm đâm thẳng Vương Thanh! Vương Thanh không hoảng hốt không vội vàng, hai tay đỡ ra, ỷ vào nội lực mình thâm hậu, muốn dùng bàn tay kẹp lấy Thanh Tuyết kiếm.
Nhưng mà hắn chưa kẹp tay, đã thấy tay trái Cao Hiên Thần nhấc lên.
Tuy trong bóng tối không thấy rõ là cái gì, nhưng có thể nghe tiêng ám khí xé.
Củ ấu nhỏ bắn thẳng tới mặt Vương Hữu Vinh!.