Mỗi Ngày Rời Giường Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án FULL


Edit: Phong Lữ
Tạ Cảnh Minh đuổi theo Tề Hữu Đức suốt một đường, chỉ thấy đạo thân ảnh kia lúc ẩn lúc hiện, y đuổi theo một mạch đến nơi núi rừng sâu xa, bóng người kia triệt để biến mất, lại không xuất hiện nữa.
Tạ Cảnh Minh loanh quanh vài vòng ở trong rừng, không tìm được Tề Hữu Đức, cũng không tìm được đường quay về.

Lúc này y mới biết, chính mình cũng trúng kế, bị tách khỏi mọi người.
Thiên Ninh giáo có thể đứng vững ở trong võ lâm trăm năm không ngã, cũng nhờ phần lớn vào địa hình Xuất Tụ sơn dễ thủ khó công.

Nơi mà đám người Tạ Cảnh Minh lên núi, chính là một lớp bình phong của Xuất Tụ sơn.

Lúc trước mặc dù bọn họ không lên núi, chỉ ở trong thung lũng cũng dễ dàng gặp phục kích, còn khi bọn họ lên núi, thì lại càng khiến Thiên Ninh giáo bớt việc hơn.

Trên núi chưa nói chuyện dễ dàng lạc đường, trong núi lại nhiều độc vật, ngựa bọn họ mang theo lúc trước ngoại trừ bị bệnh chết, còn lại hầu hết đều bị độc nấm độc quả độc trên núi hại chết.

Nếu không phải đói bụng đến mất đi lý trí, cũng không ai dám nếm thử trái cây trên núi, hoàn toàn dựa vào đồ ăn mình mang để duy trì qua ngày.
Mấy ngày về sau, Tạ Cảnh Minh chỉ nhớ rõ hai chữ: Đói bụng.
Khi y gặp lại được Tưởng Vân Thiên, đã là bảy ngày sau đó.
Y mò ra một khối lương khô cuối cùng bản thân tiết kiệm được, đột nhiên sau lưng một đạo kình phong kéo tới.

Y cũng là đói bụng mấy ngày, phản ứng chậm chạp, tránh chậm một bước, bị người đụng vào cánh tay, đồ ăn rơi xuống đất.
Đói bụng sẽ khiến cho người ta mất lý trí, phản ứng đầu tiên của y không phải là xem người đánh lén, mà là đi tìm lại khối lương thực cuối cùng này.

Người đánh lén cũng đánh về phía lương thực, hai người lần nữa đụng vào nhau.
Bọn họ mặt mày xám xịt, tóc tai rối bù, vì một khối lương khô mà dùng hết khí lực còn dư lại không nhiều, quyền đấm cước đá mấy chiêu, rốt cuộc mới nhận ra đối phương.
Tạ Cảnh Minh không tin được nói: “Tưởng đại ca?”
Mấy ngày nay, y miễn cưỡng dùng nước mưa giải khát, giọng từ lâu đã khàn khàn.

Tưởng Vân Thiên không biết đã trải qua cái gì, còn thảm hại hơn y, vết máu đầy người, xanh xao vàng vọt.

Chỉ mấy ngày, mà có thể biến một anh hùng hảo hán uy chấn giang hồ trở nên không ra người không ra quỷ.
Tưởng Vân Thiên bị người nhận ra, theo bản năng mà kéo một lọn tóc dính máu, che kín mặt mình hơn.

Hai người lúng túng như vậy chốc lát, lại đồng thời bị cơn đói khống chế, đánh về phía đồ ăn.

Tạ Cảnh Minh cách đồ ăn gần hơn, trước tiên bắt được một khối bánh nhỏ rớt xuống, vội vội vàng vàng đưa lên miệng.
Tưởng Vân Thiên đói bụng mù quáng, thúc ra khí lực hiếm hoi còn sót lại trong người, đột nhiên đánh về phía cánh tay phải Tạ Cảnh Minh!
“A!” Tạ Cảnh Minh kêu thảm thiết.
Y bị Tưởng Vân Thiên trong lúc điên cuồng dùng nội lực đánh trúng, cánh tay phải đau đớn thấu xương, đồ ăn sắp đưa tới miệng rơi xuống đất.

Y vồ tới tiếp, ngã xuống đất, bàn tay tiều tụy gắt gao nắm lại đồ ăn không chịu buông.
Tưởng Vân Thiên nhào lên như thú hoang, lấy cùi chỏ đánh mạnh cánh tay của y, sau khi đánh mấy cái mới lấy miếng đồ ăn cuối cùng trong bàn tay vô lực kia.
Tưởng Vân Thiên chảy nước mắt, vội vội vàng vàng nhét miếng đồ ăn dính bùn vào trong miệng, xoay người rời đi.

Đi được mấy bước, quay đầu lại liếc nhìn Tạ Cảnh Minh ngã trên mặt đất ôm tay mình đau đớn run rẩy, do dự mò tới chuôi đao của mình.
“Xin lỗi…” Hắn run rẩy rút đao ra hai tấc: “Nữ nhi của ta còn nhỏ, ta đã hứa mua cho nó quần áo mới mang về…”
Khí tiết anh hùng có thể khiến người ta thể hiện sự dũng cảm trong nhất thời, nhưng không thể chịu đựng dằn vặt dai dẳng.

Hắn có thể chết dưới đao người khác, lại không thể chịu đựng được bảy ngày đói bụng.
Đao ra khỏi vỏ 5 tấc rồi dừng lại chốc lát, lại bị đẩy về trong vỏ đao.

Tưởng Vân Thiên lảo đảo chạy đi.
Tạ Cảnh Minh đói bụng khốn đốn, xương cánh tay lại bị người ta đánh gãy, đau đến ngất đi.

Y không có lương thực, không có khí lực, cũng mất đi hi vọng sống sót.

Lúc mê lúc tỉnh, không biết đã qua bao lâu, y cảm giác được có người nhét đồ ăn vào trong miệng của y, nhưng mà ngay cả sức nhai y cũng không có, mất thời gian rất lâu mới nuốt xuống đồ ăn, lại tốn thời gian rất lâu, rốt cuộc mới có thể mở mắt ra.
Y nhìn thấy là một nam tử.
Nam tử kia thân mặc bạch y, so với những hảo hán bị lạc trong rừng, gầy trơ cả xương như dã nhân thì hắn rất sạch sẽ, như tiên nhân hạ phàm, hay là ác quỷ xuất thế, nói chung ở trong mắt Tạ Cảnh Minh, hắn quả thực không giống người của thế gian này.
Nam tử kia lại đút cho Tạ Cảnh Minh chút nước và thức ăn, lấy tay đỡ lưng của y.

Bỗng nhiên, Tạ Cảnh Minh cảm giác được một dòng nước ấm truyền vào trong cơ thể y, khiến cho y khôi phục một chút khí lực.
Tạ Cảnh Minh nhìn chằm chằm bạch y nhân kia cực kỳ lâu, nếu không phải người y đang vô cùng đau đớn, e là y rất khó phân rõ mình rốt cuộc là ở trong mơ hay là hiện thực.


Y chỉ nhìn người ta thôi mà nhìn tới khi sắp hết sức, mới mở miệng nói câu nói đầu tiên: “Sao lại là ngươi?”
Bạch y nhân nói: “Là ta.

Ta là Hữu hộ pháp Thiên Ninh giáo.

Sau này ngươi có thể gọi ta Bạch Kim Phi.”
Tạ Cảnh Minh im lặng cực kỳ lâu, lâu đến sắc trời đều tối sầm, gió đêm nổi lên, y mới hỏi câu thứ hai: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Bạch Kim Phi nói: “Ta muốn cứu ngươi.”
Tạ Cảnh Minh nói câu nói thứ ba: “Thiên Ninh giáo ngươi gây xích mích ly gián.”
Bạch Kim Phi cũng không phủ nhận, nói: “Đúng, Tề Hữu Đức là nội gián của Thiên Ninh giáo ta, ta nghe nói ngươi là người đầu tiên nhận ra hắn, ngươi rất thông minh.

Nhưng thế thì đã sao? Lẽ nào chỉ có thể cho võ lâm chính đạo các ngươi tấn công Thiên Ninh giáo chúng ta, mà không chấp nhận bị chúng ta đánh trả sao? Lẽ nào ma giáo yêu nhân phải ngồi chờ chết? Đừng ngốc thế, ai cũng muốn tiếp tục sống mà, không phải sao?”
Tạ Cảnh Minh nhắm mắt lại, nghiến răng ra mấy chữ: “Các ngươi? Chúng ta?” Qua chốc lát, thần sắc bi thương: “Ác độc.”
Bạch Kim Phi hơi ngẩn người, ánh mắt lấp loé, chợt nở nụ cười: “Ngươi không cảm thấy rất thú vị sao? Ta chỉ phái ra một người, mà đội ngũ trăm người các ngươi đã tan rã rồi.

Tề Hữu Đức không hề động thủ giết một người nào, các ngươi lại gần như toàn quân bị diệt.

Ngươi nói xem, người ác độc rốt cuộc là ai?”
Tạ Cảnh Minh không hề trả lời.
Bạch Kim Phi nặn nặn cánh tay phải vặn vẹo của y, y nhất thời đau đến kêu lên thảm thiết.

Bạch Kim Phi điểm huyệt đạo của y, tạm thời dừng đau đớn của y lại, ôm y lên, đi ra khỏi núi.
Hắn nói: “Cảnh Minh, gia nhập Thiên Ninh giáo đi, ta tin tưởng, đây sẽ là một nơi thích hợp với ngươi.”

Cao Hiên Thần vươn tay quơ quơ trước mặt Bạch Kim Phi, nhíu mày nói: “Phi thúc thúc, người nghĩ cái gì thế?”
Bạch Kim Phi hồi thần lại, cười nhạt.


Hắn nói: “Tạ Cảnh Minh, y hận Thiên Ninh giáo chúng ta, Phạt Ma đại chiến năm đó, chúng ta từng phái ra một người, bày chút kế nhỏ, ly gián chính đạo, khiến cho bọn họ tự giết lẫn nhau.

Cánh tay phải của Tạ Cảnh Minh, chính là khi đó đã bị Tưởng Vân Thiên đánh gãy.

Nhưng y không hận Tưởng Vân Thiên, y lại hận chúng ta.”
Cao Hiên Thần hoàn toàn không biết lại còn có một đoạn chuyện cũ như vậy, nhất thời cực kỳ kinh ngạc: “Gây xích mích… Ly gián?”
Bạch Kim Phi nói: “Đúng, gây xích mích ly gián.

Lẽ nào chuyện gì cũng phải dọn võ đài một chọi một quang minh chánh đại, đánh một trận một mất một còn sao? Không đâu, võ lâm chính đạo cũng sẽ không làm như vậy, chỉ có kẻ ngu chân chính mới có thể làm như vậy, nhưng cõi đời này kẻ ngu cũng không nhiều.

Quang minh chánh đại chém giết, đó là muốn chết người, chúng ta cũng sẽ chết rất nhiều người, cho nên gây xích mích ly gián, mới là kế sách tốt nhất.”
Trong lúc nhất thời, Cao Hiên Thần không biết nói gì.

Đây là ân oán của các tiền bối, hắn không bị thù hận cắm rễ từ nhỏ, cũng không từng trải qua giai đoạn tàn khốc kia.

Trong lòng hắn đương nhiên thiên vị Thiên Ninh giáo, nhưng đối với Tạ Lê, cũng có mấy phần tình nghĩa thầy trò.
Hắn đột nhiên không đầu không đuôi ném ra một câu: “Tạ Lê hận Thiên Ninh giáo? Nhưng mà y từng nói, trên đời này không có môn phái cùng hung cực ác, chỉ có người táng tận thiên lương…”
Bạch Kim Phi sững sờ, hiển nhiên không biết một đoạn này.

Hắn lập tức rơi vào trầm tư, một lát sau mới nói: “Hóa ra y còn nói như thế.

Nhưng mà Tiểu Thần, con phải biết, đạo lý trên đời này thì hầu hết mọi người đều hiểu, bởi vậy bọn họ cũng có thể đàng hoàng tự tin nói ra.

Nhưng lúc thực sự cần áp dụng, lại không có mấy người làm được.

Đặc biệt là thù hận, thứ này sẽ làm người ta phát điên.”
Lời nói này quá nặng nề, Bạch Kim Phi nhấn rất nặng, Cao Hiên Thần nghe thấy còn nặng nề hơn.

Trong lòng hắn đột nhiên thấy khổ sở không hiểu lý do.
Hắn nhớ mấy lần gặp Tạ Lê, y luôn đuổi đánh hắn tới cùng, hóa ra là bởi vì cái lý do này sao?
Không biết có phải Bạch Kim Phi nhận ra được hắn khó chịu hay không, đột nhiên ôm hắn vào trong ngực, vô cùng dùng sức ôm hắn.
Cao Hiên Thần nói: “Phi thúc thúc?”
Bạch Kim Phi dần dần thả lỏng, dịu dàng vuốt vuốt tóc của hắn: “Ngủ đi, không cần nghĩ nhiều như thế.

Chuyện này hoàn toàn không liên can tới con, ta sẽ bảo vệ con.”

Cao Hiên Thần còn muốn nói nhưng Bạch Kim Phi lại cố để cho hắn nằm xuống nghỉ ngơi, quay người đi ra ngoài.
Cao Hiên Thần sao lại ngủ yên được? Bạch Kim Phi đi không bao lâu, hắn liền nhẹ nhàng ngồi dậy, định đẩy cửa sổ đi ra ngoài.

Nhưng đẩy một cái mới phát hiện, cửa sổ của hắn vậy mà đều bị khóa cứng từ bên ngoài.
Bạch Kim Phi sớm đoán được hắn không an phận như vậy, nhất định nửa đêm sẽ trốn, cho nên đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Cao Hiên Thần tức giận đến đạp cửa sổ, không thể làm gì, chỉ có thể tạm thời ngủ trên giường.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Kim Phi mở cửa đi vào, chỉ thấy chăn trên giường căng phồng một cục, giống như là Cao Hiên Thần dùng chăn trùm đầu.

Hắn một bước nhảy vào phòng, đột nhiên phía sau mát lạnh, một ngọn gió cuốn tới phía sau.
Bạch Kim Phi đã sớm chuẩn bị, quay người chụp tới, đè xuống vai Cao Hiên Thần đang muốn chạy ra ngoài.
Hóa ra Cao Hiên Thần vốn không nằm ở trên giường, vẫn luôn trốn ở sát cửa, chờ Bạch Kim Phi vào liền nhân cơ hội đào tẩu.

Đáng tiếc là, trò vặt của hắn vẫn bị Bạch Kim Phi nhìn thấu.
Cao Hiên Thần tức đến nổ phổi: “Hữu hộ pháp!!!”
Trong bụng Bạch Kim Phi nhất định toàn màu đen, ngày thường không để lộ ra ngoài, dung túng hắn khắp nơi, nhưng thực ra chút thủ đoạn hắn đối phó Bạch Thanh Dương, Bạch Kim Phi đều hỏi thăm rõ ràng, cũng ghi vào trong đầu, chỉ là không tính toán với hắn.

Một khi đã tính, thực sự rất khó đối phó.
Bạch Kim Phi vẻ mặt ôn hòa: “Giáo chủ đói bụng rồi sao? Muốn ăn cái gì?”
Cao Hiên Thần nói: “Tức no rồi!”
Bạch Kim Phi trầm mặc.

Một lát sau, hắn khẽ thở dài, mềm giọng: “Tiểu Thần, đừng như vậy.

Con dằn vặt chính mình như vậy là muốn ở cùng với hài tử Kỷ gia kia?”
Cao Hiên Thần nói: “Ta không có dằn vặt chính mình, sao người lại cảm thấy ta ở bên ngoài tiêu dao lại chịu dằn vặt hơn cả ngày ngâm mình ở thùng thuốc?”
Bạch Kim Phi lại làm như không nghe thấy hắn đang nói cái gì, nói: “Ta phái người đi bắt Kỷ Thanh Trạch tới, cho y đến Vạn Ngả cốc bồi con là được.

Con còn muốn ai? Tưởng gia cô nương? Thẩm gia tiểu tử? Hốt về hết cũng được.” (bá đạo thực sự=)) )
Cao Hiên Thần nhíu chặt mày lại.

Hắn đột nhiên nghiêm túc lên, không thể nào hiểu được mà nhìn chăm chú vào Bạch Kim Phi: “Bọn họ là con mèo con chó người nuôi sao?”
Bạch Kim Phi ngẩn ra, chưa kịp trả lời, lại nghe Cao Hiên Thần nói tiếp: “Hay là ta, ta là con mèo con chó của người nuôi?”
Huyết sắc trên mặt Bạch Kim Phi thoáng chốc đã lui, một câu cũng không nói được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận