Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Đan Khuyết và Hàn Cẩm đoạt ngựa chạy một đường, bởi ngựa trong Xích Hà Giáo đều đã bị Hàn Cẩm hắt bột ớt, cho nên bọn chúng không thể đuổi theo.

Bọn họ chạy một đường mãi đến trưa ngày hôm sau mới dừng lại.

Hàn Cẩm tới bên bờ sông gặp mặt, Đan Khuyết theo sau, ngồi không bên cạnh hắn, nhẹ giọng gọi: “Cẩm Cẩm.”

Hàn Cẩm như con cún con mà lắc lắc nước trên mặt mình, mở to đôi mắt mờ mịt quay đầu lại: “Dạ?”

Đan Khuyết nói: “Ngươi từng gặp qua Vô Mi?”

Hàn Cẩm nói: “Lúc còn bé cha từng đưa Cẩm Cẩm đến Vạn Ngải Cốc chữa bệnh, có lẽ hắn ta gặp Cẩm Cẩm ở đó.”

Đan Khuyết hơi nhíu mày, lầm bầm nói: “Vạn Ngải Cốc..”

Hàn Cẩm vốc tay lấy nước uống, Đan Khuyết nói: “Ta nghe nói, Vô Mi từng là đệ tử của cốc chủ Vạn Ngải Cốc – Đỗ Húy..”

“Phụt!!” Hàn Cẩm phun hết nước ra ngoài.

Đan Khuyết kinh ngạc: “Ngươi biết Đỗ Húy sao?”

Hàn Cẩm do dự một chút, chột dạ lắc đầu: “Đỗ Húy, đã gặp qua.” Cuối cùng hắn cũng nhớ ra rốt cuộc Vô Mi là ai. Đỗ Húy có tổng cộng hai đệ tử, một người là Đạo Mai, một người tên Vân Đan, Vân Đan chính là Vô Mi ngày hôm nay. Vốn Đỗ Húy chỉ tính nhận Đạo Mai làm đệ tử, thế nhưng Vân Đan là con của cố nhân, trước lúc lâm chung ông ta giao nhi tử bơ vơ không nơi nương tựa cho Đỗ Húy, Đỗ Húy không còn cách nào, đành phải nhận Vân Đan làm đệ tử. Đỗ Húy xuất chúng y thuật độc thuật, vốn là ông muốn bồi dưỡng Đạo Mai thành độc sư, bồi dưỡng Vân Đan làm y sư trị bệnh, thế nào chỉ trong chớp mắt, Vân Đan đỡ trở thành cao thủ dụng độc của Xích Hà Giáo.

Đan Khuyết ngồi không bên cạnh hắn một hồi, từ từ nói: “Có đôi khi, ta thấy ngươi không giống một kẻ ngốc.”

Hàn Cẩm vừa mới vốc nước lên, lại phụt toàn bộ ra ngoài một lần nữa.

Đan Khuyết bị hắn chọc cười, kéo đầu hắn dựa vào lồng ngực mình, dùng tay áo lau nước bên miệng hắn. Hàn Cẩm chột dạ oán trách: “Cẩm Cẩm vốn đâu phải kẻ ngốc.”

Đan Khuyết xoa xoa đầu hắn: “Tối hôm qua ngươi làm rất tốt. Lại còn nghĩ tới chuyện hạ thuốc cho ngựa của bọn chúng, ca ca còn không nghĩ tới chuyện này.”

Hàn Cẩm cười gượng hai tiếng, vùi mặt vào trong lòng Đan Khuyết: “Ca ca thưởng cho Cẩm Cẩm đi.”

Đan Khuyết nhéo tai hắn nói: “Muốn thưởng cái gì?”

Tròng mắt Hàn Cẩm đảo một vòng, nghĩ tới mình bị giày vò lâu như vậy mà vẫn chưa tu được thuật hợp hoan, thế là ôm lấy mông Đan Khuyết, Đan Khuyết cúi đầu hôn lên môi Hàn Cẩm, nắm tay hắn nói: “Đi thôi.”

Hàn Cẩm xụ mặt xuống, bất đắc dĩ từ dưới đất bò dậy.

Hai người lên ngựa, Đan Khuyết cắn vành tai Hàn Cẩm hỏi: “Si nhi, có phải ngươi rất muốn tu luyện với ca ca không?”

Tâm can tiểu sỏa tử run rẩy, da mặt đỏ lên, ấp a ấp úng mà nói: “Rõ, rõ ràng là ca ca muốn học.”

Đan Khuyết khẽ cười một tiếng, hơi thở phả lên gương mặt Hàn Cẩm làm lòng hắn ngứa ngáy, hận không thể xoay người đè Đan Khuyết xuống điên cuồng hôn.

Đan Khuyết nói: “Đúng vậy, ca ca cũng rất muốn. Nhưng bây giờ chúng ta phải nhanh chóng tới Vạn Ngải Cốc.” Giọng y ngưng trọng: “Vô Mi xuất thân từ Vạn Ngải Cốc, nghe nói độc thuật Vạn Ngải Cốc khép kín, người ngoài rất khó giải độc mà độc sư Vạn Ngải Cốc hạ thủ. Ta sợ trong thân thể chúng ta vẫn còn độc của Vô Mi, bởi vậy nên phải nắm chắc thời gian mà chạy tới. Vốn ta còn đang lo người của Vạn Ngải Cốc không chịu giúp chúng ta, nhưng ngươi đã quen cốc chủ Đỗ Húy, như vậy sự tình sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Hàn Cẩm cũng muốn mau chóng tìm Đỗ Húy giải cái gì mà Triêu Hàn Mộ Noãn trong cơ thể mình, tuy rằng hắn có dược hoàn giải bách độc, nhưng hắn đã cho Đan Khuyết uống một viên, viên còn lại hắn không nỡ uống, có thể tìm người giải độc thì tìm, nói không chừng sau này lúc gặp nguy hiểm, viên thuốc kia lại có tác dụng.

Bọn họ không ngừng chạy đi, qua vài ngày, Hàn Cẩm phát hiện một chuyện xấu —— cũng không phải người của Xích Hà Giáo đuổi tới, mà hắn phát hiện ra trí nhớ mình dần dần kém đi.

Trước đó hắn trúng độc, Đan Khuyết phong kinh mạch hắn, hắn mạnh mẽ giải ra, không hiểu sao lại thông minh sớm hơn vài ngày. Mà hôm nay vẫn còn chưa tới lúc hắn hoàn đồng, hắn lại cảm thấy điềm báo hoàn đồng tới sớm hơn bình thường, có lẽ là để bù lại mấy ngày lúc trước còn thiếu. Chuyện hoàn đồng này, cái tốt là không cần phải mệt mỏi như vậy, không phải nhọc tâm khổ trí. Mấy ngày qua hắn ở cùng một chỗ với đám Vô Mi, Kỷ Thư, suốt ngày bị bọn họ tính toán khi dễ, chỉ cảm thấy mệt mỏi trong lòng, trái lại lúc hoàn đồng, tuy cũng bị Đan Khuyết đánh chửi, nhưng lúc nào cũng vui vẻ. Thế nhưng nếu thật sự hoàn đồng, sẽ có nhiều việc rất bất tiện, còn làm ra một vài chuyện ngu xuẩn mình không thể hiểu.

Nhưng, đồng vẫn cứ phải hoàn, dù Hàn Cẩm cao hứng hay ưu sầu, trời vẫn cứ mưa, giáo chủ vẫn cứ phải hoàn đồng.

Chưa tới hai ngày sau, bọn họ lại tới một thành trấn, ở trong hoang dã lâu ngày, gần như đã quên mất giường là cái gì, cho nên bọn họ quyết định qua đêm ở một quán trọ trong thành trấn. Sau khi thương lượng, Đan Khuyết quyết định dùng số tiền bán ngọc bội mua một cặp ngựa tốt, đồng thời mua một bộ xe ngựa, sau đó đi bằng xe ngựa. Cưỡi ngựa tuy rằng nhanh, nhưng dù sao cũng rất khổ cực, thân thể Đan Khuyết lại không tốt, Hàn Cẩm cũng càng ngày càng yếu ớt, mua một chiếc xe ngựa, hai người thay nhau lái xe, còn có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Sắp xếp trong quán trọ xong rồi, Đan Khuyết đi ra ngoài mua xe ngựa và đồ tiếp tế, để Hàn Cẩm ở lại trong quán trọ chờ. Dạo này tinh thần Hàn Cẩm không tốt lắm, còn thường xuyên đổ mồ hôi, y lo Hàn Cẩm ngã bệnh, lại sợ là thuốc của Vô Mi quấy phá, nên mỗi ngày để Hàn Cẩm ngủ nhiều thêm một lúc, hy vọng có thể chống đỡ tới Vạn Ngải Cốc.

Đan Khuyết vừa xuất môn, Hàn Cẩm liền chạy ra ngoài, nhân lúc đầu óc mình còn dùng được mà đi xem cảnh vật thành trấn này.

Hàn Cẩm đi dạo trên đường, phát hiện phía đối diện có một sạp bán kẹo hồ lô, nhất thời hai mắt sáng lên, đang định tiến lên nhìn, đường nhìn lại dời lên, đến khi trông thấy rõ tướng mạo người bán kẹo hồ lô, bước chân ngưng lại. Sau đó chỉ trong chốc lát, hắn xoay người đi về phía đối diện đường, bắt chéo chân nhìn chằm chằm sạp kẹo hồ lô.

Cũng không bao lâu sau, chủ sạp chủ động cầm hai xiên kẹo hai tay, cười híp mắt băng qua đường, đi tới trước mặt Hàn Cẩm, đưa xâu kẹo hồ lô cho hắn: “Tiểu công tử, có muốn nếm thử hay không?”

Hàn Cẩm như đại thiếu gia mà nhận lấy, liếm một cái, lầm bầm nói: “Kẹo hồ lô của ngươi không ngọt.”

Chủ sạp cười cười nói: “Tiểu công tử, ăn tạm đi, sau này mời công tử ăn ngon hơn.”

Hàn Cẩm liếc mắt nhìn, gặm nửa quả sơn trà, ra vẻ mà hỏi: “Ngươi là ai? Sao niềm nở với ta thế?”

Chủ sạp hơi sững ra, chỉ vào mũi mình nói: “Ta là ai?”

“Ừ.” Hàn Cẩm lại gặm nửa quả sơn trà còn lại, phun mưa xuân mà nói: “Ngươi là ai?”

Khóe miệng chủ sạp giật một cái, nhìn bốn phía xung quanh một chút, ân cần nhỏ giọng gọi: “Tiểu giáo chủ.”

Hàn Cẩm liếc mắt nhìn, lầm bầm nói: “Ồ, ta còn đang thắc mắc là ai, hóa ra là Bạch Tiểu Hữu. Hữu hộ pháp à, lâu lắm rồi không gặp, bổn giáo chủ suýt chút nữa không nhận ra ngươi.” Hắn liếm nước đường bên khóe miệng: “Ngươi ở đây làm gì?”

Bạch Tiểu Hữu dán râu giả và đội khăn trùm đầu nói: “Lần trước thuộc hạ quay trở về Tụ Sơn, tiểu giáo chủ ở bên ngoài… khụ.. làm nhiều chuyện như vậy, thuộc hạ phải quay về nghe Thiên Tôn và tam đại trưởng lão giáo huấn, sau đó truyền ý chỉ cho tả hộ pháp. Vốn là Thiên Tôn không có hứng thú gì với Xích Hà Giáo, nhưng tiểu giáo chủ cảm thấy hứng thú, Thiên Tôn bèn để thuộc hạ đi điều tra chuyện Xích Hà Giáo. Thuộc hạ nằm vùng ở đây, dò la tin tức giang hồ.”

“Ồ.” Hàn Cẩm gật đầu: “Ta còn tưởng ngươi trốn ở đâu vui vẻ. Nếu đã như vậy, vậy tha thứ cho ngươi.”

Khóe miệng Bạch Tiểu Hữu giật một cái: “Sao tiểu giáo chủ lại ở chỗ này?”

Hàn Cẩm nói: “Nói ra rất dài dòng, ta không nói cho ngươi đâu, dù sao thì chuyện bổn giáo chủ dự định làm rất oanh oanh liệt liệt.”

Bạch Tiểu Hữu quen cái đức hạnh này của hắn rồi, không thể làm gì hơn là nhún vai.

Ăn xong kẹo hồ lô, Hàn Cẩm định rời đi, Bạch Tiểu Hữu nói: “Phải rồi, tiểu giáo chủ, lần trước tiểu giáo chủ gửi thư cho Thiên Tôn.”

Hàn Cẩm vừa xoay người một nửa, vội vã quay trở về, thái độ quay ngoắt làm Bạch Tiểu Hữu hoảng sợ. Hai mắt Hàn Cẩm sáng lấp lánh, vội vàng nói: “Thiên Tôn nói thế nào?”

Bạch Tiểu Hữu chần chờ một chút, nhỏ giọng nói: “Thiên Tôn.. bực bội một trận.”

Khuôn mặt tươi cười của Hàn Cẩm lập tức nhăn lại: “Hử.. vì sao?”

Bạch Tiểu Hữu nhỏ giọng nói: “Thiên Tôn nói tiểu giáo chủ bất học kém cỏi, làm mất mặt Tụ Sơn.”

Hàn Cẩm đáng thương bĩu bĩu môi: “Làm sao bây giờ? Cha giận ta rồi.”

Bạch Tiểu Hữu chạy lại, lấy trong bọc ra một quyển sách bọc giấy dầu, đưa cho Hàn Cẩm: “Lúc thuộc hạ rời Tụ Sơn, Thiên Tôn nói, nếu như gặp tiểu giáo chủ, hãy đưa quyển sách này cho giáo chủ. Thiên Tôn còn nói, nếu như giáo chủ không học được nội dung trong sách, thì đừng.. đừng… đừng quay về Tụ Sơn nữa.” Câu tiếp theo càng nói giọng lại càng nhỏ.

Hàn Cẩm vội vã mở sách ra nhìn. Trong quyển sách Bạch Tiểu Hữu đưa cho hắn có hình vẽ minh họa, có văn tự nói rõ, Hàn Cẩm xem qua mặt đỏ tới mang tai.

Bạch Tiểu Hữu tò mò ghé đầu vào: “Là công phu gì vậy?”

Hàn Cẩm nói: “Ngươi chưa xem sao?”

Bạch Tiểu Hữu lắc đầu: “Không có sự đồng ý của Thiên Tôn và tiểu giáo chủ, thuộc hạ không dám đọc trộm.”

Hàn Cẩm nhìn sắc trời không còn sớm, gập sách lại, vội vã nhét vào trong lòng, nhỏ giọng nói: “Là đồ tốt, bổn giáo chủ học trước, nếu như luyện tốt rồi sẽ truyền thụ cho ngươi, ngươi có thể luyện cùng với tả hộ pháp.”

Bạch Tiểu Hữu cao hứng mà gật đầu: “Vâng vâng.”

Hàn Cẩm vỗ vỗ vai hắn: “Tiếp tục cố gắng, ta đi trước.” Dứt lời liền cẩn thận ôm lấy bảo bối trong lòng, nhanh chóng tiêu thất trong tầm mắt Bạch Tiểu Hữu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui