Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Trương Hiền vội nắm lấy chuôi kiếm của mình, vừa muốn rút kiếm ra khỏi vỏ, Hàn Cẩm đã nhanh hơn một bước, ngón tay duỗi ra một cái, điểm trúng huyệt đạo hắn, hắn lập tức không cử động được.

Trương Hiền hét lớn: “Bọn chúng chính là ma đầu của Xích Hà Giáo.”

Tiếng hô lớn nhất thời khiến trà lâu yên tĩnh lại, ngay cả tiểu nhị đang chạy đi bưng bê cũng dừng bước.

Uông trưởng lão ngồi bên cạnh Đan Khuyết vội đứng dậy, đỡ lấy Trương Hiền đang thẳng đơ ngã xuống, nhưng cũng không lập tức xuất thủ, mà là nghiêm túc quan sát Hàn Cẩm và Đan Khuyết.

Trong giây phút Hàn Cẩm xuất thủ điểm huyệt, Đan Khuyết do dự nên nhân lúc mọi người không kịp phản ứng mà vội kéo Hàn Cẩm bỏ đi, hay là cố cãi quanh cãi co, cuối cùng loại bỏ khả năng đầu tiên, giờ bọn họ đã thu hút sự chú ý của người khác như vậy, toàn bộ nhân sĩ võ lâm ở hai tầng đều đang nhìn chòng chọc bọn họ, có không ít người đã lôi vũ khí ra.

Muốn đánh, nhất định không có phần thắng, nơi này có mấy chục kẻ địch, nhưng không có lấy một đồng minh. Bản thân y còn bị thương chưa lành, Hàn Cẩm có thể phát độc bất cứ lúc nào, một khi bị đánh bại, sẽ chặt đứt đường lui.

Lúc bấy giờ Uông trưởng lão lên tiếng: “Xin hỏi hai vị huynh đài đến từ môn phái nào?”

Đan Khuyết giả vờ bình tĩnh đứng lên, đi tới trước mặt Trương Hiền. Trương Hiền không thể cử động, Uông trưởng lão ở phía sau ra tư thế phòng bị. Đan Khuyết rút lấy bích họa từ trong tay Trương Hiền ra, nhìn một cái, trong đây có tổng cộng ba bức họa, trừ y và Hàn Cẩm ra, lại còn có Kỷ Thư.

Y trông thấy bức họa của Kỷ Thư thì sửng sốt một chút, bình tĩnh hỏi: “Mấy bức họa này, các người lấy từ đâu?”

Uông trưởng lão không trả lời, nâng giọng lên hỏi lại một lần nữa: “Xin hỏi hai vị huynh đài đến từ môn phái nào?”

Lúc này hai đệ tử phái Loan Sơn ở bàn bên kia chạy tới, đoạn nói: “Sư thúc, việc gì phải dong dài với bọn chúng! Bọn chúng là ma đầu Xích Hà Giáo!”

Đan Khuyết hơi nhíu mi. Nếu Uông trưởng lão không lập tức động thủ, nói rõ, thật ra ông ta không xác định được thân phận của y và Hàn Cẩm. Nếu nghĩ kỹ hơn một chút liền minh bạch: Ba bức họa kì lạ này, có y, có Hàn Cẩm và Kỷ Thư, nhưng không có Vô Mi. Nếu như chỉ có y và Hàn Cẩm, có lẽ còn khó đoán đến tột cùng ai là người gây khó dễ cho họ, nhưng nếu có Kỷ Thư, chắc chắn kẻ giở trò phía sau là Vô Mi!

Đan Khuyết vừa sắp xếp lại suy nghĩ, vừa nói: “Chúng ta không phải người của Xích Hà Giáo. Dọc đường này đi, ta cùng với đệ đệ vẫn luôn bị đuổi giết, nhưng không biết nguyên do. Xin hỏi tiền bối, sao ở đây lại có bức họa của ta và đệ đệ? Sao lại cho rằng chúng ta là người của Xích Hà Giáo?”

Nếu như là trước kia, chắc chắn Đan Khuyết sẽ không dây dưa dài dòng với đám người này. Thật ra y trí kế không ít, nhưng lòng dạ rất cao, vô luận là Từ Tiểu Miêu khi trước, hay là đám đệ tử phái Loan Sơn bây giờ, những người này đều chỉ là đám kiến hôi trong mắt y, y cũng rất khó chấp nhận sự thật vì mình bị tẩu hỏa nhập ma mà đến những con kiến hôi này cũng không đấu lại được, bởi vậy chẳng thèm đấu trí so dũng khí với đám người này. Nhưng mà đoạn đường này y đã gặp qua nhiều khó khăn như vậy, đến tính tình và sự chịu đựng cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều, lúc này mới có thể bình tâm nói chuyện với những người kia.

Tên đệ tử phái Loan Sơn kia nói: “Không phải ngươi nói không phải là người của Xích Hà Giáo hay sao? Sao vẫn không chịu nói tên môn phái.”

Đan Khuyết nhìn hắn, từ từ nói ra hai chữ: “Điểm Thanh.”

Điểm Thanh không thể nói là môn phái nổi đình nổi đám trong giang hồ, nhưng cũng không phải môn phái nhỏ, vẫn có rất nhiều người biết rõ kiếm pháp phái Điểm Thanh. Đan Khuyết liếc mắt nhìn Hàn Cẩm, đoạn nói: “Đệ đệ, mau xuất một bộ kiếm pháp Điểm Thanh ra cho họ nhìn.”

Hàn Cẩm được lệnh, nắm thanh kiếm lên, cũng không mất nhiều thời gian, lập tức thể hiện bộ kiếm pháp kinh điển của Điểm Thanh “Thần Tiên Sầu”. Chiêu này rất khó luyện, đệ tử bình thường trong Điểm Thanh cũng phải khổ luyện ít nhất năm năm mới có thể tiếp xúc với kiếm pháp này.

Hàn Cẩm thu kiếm lại, mọi người ồ lên.

Không ngờ, mấy tên đệ tử Loan Sơn vẫn còn chưa buông lỏng cảnh giác, hoài nghi trong ánh mát lại càng nồng đậm hơn.

Uông trưởng lão không nhanh không chậm nói: “Nếu hai người đã là người phái Điểm Thanh, vậy sao phải kêu tiểu huynh đệ đây thể hiện kiếm pháp? Ngươi không biết sao?”

Đan Khuyết nhíu mày: “Có lẽ tiền bối không biết, tại hạ đang có thương tích trong người.”

Uông trưởng lão vẫn khăng khăng muốn y dùng kiếm: “Ồ? Có thương tích sao, xuất một hai chiêu kiếm pháp vẫn có thể chứ.”

Không đợi Đan Khuyết lên tiếng, Hàn Cẩm tiến lên che trước mặt y, cả giận nói: “Cái lão gia hỏa này, sao lại bắt nạt ca ca ta chứ? Ca ca bị thương, không thể vận công, ông có bản lĩnh thì tỷ thí với Cẩm Cẩm một trận đi!”

Uông trưởng lão mỉm cười, nói: “Bị thương không thể vận công, ra là thế, như vậy nếu lệnh huynh xuất thân phái Điểm Thanh, không cần nội công, hẳn cũng biết chiêu thức chứ? Để chứng minh thân phận nhị vị, xin lệnh huynh sử dụng một bộ kiếm pháp trước mặt mọi người, tự chứng minh mình trong sạch.”

Chân mày Đan Khuyết càng nhíu chặt hơn. Cái ông Uông trưởng lão này giống như biết Hàn Cẩm và y không phải xuất thân cùng một môn phái, theo lý thuyết thì bọn họ không nên nghi ngờ nhiều như vậy mới phải. Vả lại ban nãy Hàn Cẩm vừa thể hiện “Thần tiên sầu”, vẻ mặt đám đệ tử Loan Sơn kia hết sức kì quái.

Y âm thầm lau mồ hôi, lạnh lùng nói: “Sao tiền bối cứ phải ép buộc? Ta không chỉ bị nội thương, khuỷu tay phải vừa bị trật khớp hôm trước, đến kiếm cũng không cầm được. Lần này ta qua thành Loan Sơn, chính là để tới Vạn Ngải Cốc nhờ người trị thương cho.”

Đệ tử phái Loan Sơn nói: “Còn nhiều lời thoái thác! Ta thấy căn bản ngươi không biết kiếm pháp Điểm Thanh thì đúng hơn.”

Uông trưởng lão giơ tay lên cản vị đệ tử kia lại, mỉm cười, lại chuyển qua Hàn Cẩm nói: “Nếu lệnh huynh bị thương trong người, vậy ta cũng không miễn cưỡng. Vị tiểu huynh đệ đây, ban nãy ngươi thể hiện “Thần tiên sầu” ta còn chưa thấy rõ, không biết tiểu huynh đệ có thể thể hiện kiếm pháp nhập môn phái Điểm Thanh, “Yên trùng cửu thiên” cho chúng ta nhìn được không?” (Yên trùng cửu thiên: Yến bay chín tầng mây)

Lần này đến lượt Hàn Cẩm sững sờ. Sở dĩ hắn biết công phu bách gia, là bởi võ công phái Ngũ Luân vốn hội tụ từ nhiều môn phái, trừ bỏ cám bã, tích lại tinh hoa võ công bách gia, bởi vậy nên hắn chỉ biết võ công nổi bật trong môn phái ấy, ngược lại, những thứ như võ công nhập môn, hắn toàn toàn không biết. Hắn lại chưa từng giao thủ với người của phái Điểm Thanh, nên đến bắt chước theo cũng không được.

Đan Khuyết ghé vào tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Ngươi biết không?”

Hàn Cẩm nhẹ giọng nói: “Không biết.”

Trong lòng Đan Khuyết thầm nghĩ hỏng bét rồi.

Trương Hiền gắng gượng dựa vào người sư huynh đệ, cười lạnh nói: “Trên giang hồ, người biết “Thần tiên sầu” không chỉ có mình người phái Điểm Thanh. Ma giáo Thiên Ninh Giáo, còn có phái Ngũ Luân không chính cũng chẳng tà đều có thể sử dụng “Thần tiêu sầu”. Thế nhưng người của phái Điểm Thanh, không ai là không biết “Yến trùng cửu thiên”.”

Lúc này đã có vài người cầm vũ khí tới gần.

Uông trưởng lão thấy Hàn Cẩm vẫn đứng bất động, gương mặt già cỗi từ từ họa lên một nụ cười, trong thoáng chốc khóe mắt có thêm mấy nếp nhăn: “Cách đây không lâu trưởng môn phái ta nhận được mật thư, biết chuyện giáo đồ ma giáo mượn đường thành Loan Sơn, muốn đánh tới Vạn Ngải Cốc, chiếm đoạt độc thuật và y thuật của Vạn Ngải Cốc cho mình, để gây họa cho võ lâm chính đạo. Trong đó có hai tên ác đồ gọi nhau là huynh đệ, hai người này đều có địa vị rất cao, ca ca đến từ Xích Hà Giáo xấu xa, đệ đệ lại là ma nhân Thiên Ninh Giáo tiếng xấu truyền xa!”

Đan Khuyết giật mình! Y không thể nghĩ ra, Uông trưởng lão phái Loan Sơn này lại dùng một chiêu gậy ông đập lưng ông để gạt y và Hàn Cẩm! Lúc này y càng chắc chắn chuyện này là Vô Mi gây ra để hại y và Hàn Cẩm. Vô Mi nói Hàn Cẩm là người của Thiên Ninh Giáo, có lẽ là bởi lo võ lâm chính đạo sẽ cố kỵ với phái Ngũ Luân, bởi vậy nên mới nói là ma đầu Thiên Ninh Giáo. Cứ như vậy, Hàn Cẩm cũng trở thành người của ma giáo, môn phái chính đạo đều muốn tiêu diệt hai tên tuổi lớn của Thiên Ninh Giáo và Xích Hà Giáo.

Lúc này Hàn Cẩm đã bắt đầu nóng nảy. Nếu cứ như vậy, Triêu Hoàn Mộ Noãn trong người hắn lại sắp phát tác, đã đến nước này rồi, không bằng cứ thẳng tay giết đi, cái phái Loan Sơn bỏ đi này hắn còn không để vào mắt.

Sau lưng Đan Khuyết đã ướt một lớp mồ hôi. Y nhận ra Hàn Cẩm muốn gây rối, âm thầm nắm tay Hàn Cẩm, ý bảo hắn an ổn một chút. Dù Hàn Cẩm có thể giết sạch người trong trà lâu, nhưng cả thành Loan Sơn nhiều nhân sĩ võ lâm như vậy, e rằng đều là do Vô Mi đưa tới. Hàn Cẩm có thể đánh hết sao? Nếu như là trước kia, có lẽ cũng được, thế nhưng bây giờ Hàn Cẩm có thể phát độc bất cứ lúc nào, độc phát trong người hắn đã tới giai đoạn khó chịu đến mức lăn lộn dưới đất, một lần phát tác kéo dài nửa canh giờ, đến lúc đó đừng nói cả một thành trì đầy võ lâm chính đạo, có khi chỉ mình Uông trưởng lão thôi hắn cũng không đánh lại được.

Y thầm nghĩ trước kia mình đã đánh giá thấp Vô Mi. Tuy rằng võ công Vô Mi không cao, nhưng hắn rất giỏi mượn đao giết người. Phóng mắt nhìn khắp Xích Hà Giáo ở Nhập Lĩnh Sơn, tuy rằng nội bộ càng đấu càng lợi hại, nhưng cho tới giờ có ai là một ma tôn, lại vì hãm hại đồng môn mà mượn lực lượng võ lâm chính đạo. Tam Loan không bằng, chính y không bằng, Thanh Lê cũng không bằng, chỉ sợ ngay cả Kỷ Thư cũng không làm như vậy.

Đan Khuyết thở dài, vẫn bình tĩnh như trước: “Uông tiền bối, ông chậm chạp không động thủ, như vậy cũng nói rõ, tin tức này không rõ ràng. Ông có biết, người truyền tin tức này ra là ai không?”

Trương Hiền cả giận nói: “Ngươi lại muốn tìm cớ gì nữa? Dù tin này có là người của ma giáo tung ra thì làm sao? Cũng chỉ là ma giáo các ngươi đấu đá lẫn nhau mà thôi.”

Uông trưởng lão nói: “Đúng vậy, ta thừa nhận, tuy rằng tin này chính xác, hơn nữa rất nhiều nội dung trong đó bọn ta đã chứng nhận là thực, nhưng lai lịch tin tức vô cùng quỷ dị. Thế nhưng, như Trương Hiền đã nói, ngươi, là ma nhân Xích Hà Giáo, hắn, là ma nhân Thiên Ninh Giáo, chuyện này không thể nghi ngờ!”

Đan Khuyết cười lạnh một tiếng: “Không thể nghi ngờ sao? Trước đó ta còn không nghĩ ra, đến tột cùng ai đã hãm hại ta và gia đệ, thế nhưng nghe tiền bối nói, ta đã đoán ra được người đứng phía sau giật dây là ai. Ta là đệ tử phái Điểm Thanh, thật sự bởi trên người có thương tích nên không tiện dùng kiếm pháp, mà đệ đệ ta, cũng không phải ma nhân Thiên Ninh Giáo, sở dĩ không muốn tiết lộ thân phận là bởi có nỗi khổ riêng. Nhưng chuyện đã đến mức này, ta không thể không nói rõ. Đệ đệ ta là —— truyền nhân phái Ngũ Luân, Hàn Cẩm!”

Lời vừa ra, những người có mặt đều ồ lên một tiếng.

Vốn trên người Hàn Cẩm có một miếng bảo ngọc tổ truyền, có thể lấy ra chứng minh thân phận, nhưng bởi lo bại lộ thân phận nên hắn không mang theo trên người, mà để lại trên xe ngựa.

Đan Khuyết nói: “Phái sư Thiên Ninh Giáo và Ngũ Luân Phái đồng tông, nhưng Thiên Ninh Giáo và Ngũ Luân Phái lại có một sự bất đồng lớn, đó là đệ tử Thiên Ninh Giáo chỉ học binh khí, chỉ tinh thông một thứ. Ví dụ như học kiếm giả, tuy rằng bọn họ thông hiểu kiếm pháp bách gia, nhưng lại không thể dùng tới đao thương. Mà truyền nhân Ngũ Luân lại học đủ tất cả, đao thương côn bảng tất cả đều biết, chỉ cần tiện tay cầm liền có thể dùng như vũ khí.” Y nhìn một vòng xung quanh, cao giọng nói: “Có ai nguyện ý cho mượn vũ khí để thử không? Thứ gì cũng được, chỉ cần là vũ khí thì đều được cả.”

Lập tức có một người ném roi ngựa lên.

Hàn Cẩm cắn môi một cái, nhặt roi lên, đầu tiên vụt hai cái để lấy cảm giác, sau đó như mây bay nước chảy mà thực hiện một bộ tiên pháp mạc môn.

Đan Khuyết nói: “Đến giờ các chư vị đã tin chưa?”

Lần này, cuối cùng trên mặt trưởng lão Uông cũng có vẻ do dự.

Trương Hiền hừ lạnh nói: “Thế thì sao? Đúng vậy, đệ tử Thiên Ninh Giáo bình thường chỉ học một binh khí, nhưng ta biết, cấp cao ở Thiên Ninh Giáo cũng giống như phái Ngũ Luân, tinh thông đủ mọi kỹ năng! Hai năm trước đám người trong phái Bạch Vân đã giao thủ với tả hữu hộ pháp của Thiên Ninh Giáo, theo những người sống sót trở về nói, tả hữu hộ pháp của Thiên Ninh Giáo sử dụng được nhiều loại binh khí. Đệ đệ của ngươi, xấp xỉ tuổi với tả hữu hộ pháp, mà ta nghe nói, giáo chủ đương nhiệm của Thiên Ninh Giáo năm nay cũng chỉ mới mười tám tuổi, cũng không sai biệt với đệ đệ ngươi là bao!! Ai biết được liệu hắn có phải đại ma đầu của Thiên Ninh Giáo hay không?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui