Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Tối hôm đó, Hàn Cẩm cũng không giúp Đan Khuyết “xoa bóp” nữa, trên thực tế, mấy ngày liền sau đó hắn cũng không như vậy nữa. Thứ nhất là bởi hắn lại thấy sợ một lần nữa, không dám gặp lại Đan Khuyết, thứ hai, ngày nào hắn cũng bị Đỗ Húy lăn qua lăn lại, Đỗ Húy vừa giải độc Triêu Hàn Mộ Noãn cho hắn, vừa cho hắn sử dụng độc Thanh Hoa, muốn trị chứng “Hoàn đồng” của hắn, kết hợp cùng châm cứu giác hơi ngâm thuốc, hành Hàn Cảm thương tích khắp người, đến cánh tay cũng không nhấc lên được, bởi vậy cho nên cũng không có cách nào đi gặp Đan Khuyết.

Hàn Cẩm không đi, phải để Đản Đản đi thay, thế nhưng Hàn Cẩm nhớ lại mình vừa mới nói với Đan Khuyết mỗi lần ngâm dược tuyền xong đều phải bôi thuốc, nhưng lại không muốn Đản Đản đụng vào cặp mông cực phẩm thuộc về hắn, thế là bảo Đản Đản nói cho Đan Khuyết, cao dược kia đã bị Đỗ Húy lấy đi thay đổi cách bào chế, tạm thời không dùng được.

Mỗi tối, Hàn Cẩm đều gọi Đản Đản tới, hỏi cậu ta một ngày của Đan Khuyết.

Ngày thứ ba, Đản Đản nói với Hàn Cẩm: “Trưa nay ngâm dục tuyền xong, Đan công tử nói y không muốn quay về, bảo thuộc hạ cùng đi dạo trong cốc một chút. Vốn là thuộc hạ muốn dẫn y tới rừng trúc, nhưng y không đi, nói muốn thuộc hạ dẫn y tới chỗ các môn đệ nhìn. Thuộc hạ nói cho y biết, các môn đệ không ở cùng một chỗ, thường ở cùng với một dược sư và một độc sư, tự chọn một dược điền để ở lại, chỉ khi nào cốc chủ triệu kiến mới tụ tập lại.”

Hàn Cẩm nói: “Sau đó thì sao?”

Đản Đản nói: “Sau đó Đan công tử bảo thuộc hạ dẫn tới chỗ ở của cốc chủ, lấy chỗ ở của cốc chủ làm trung tâm mà đi dạo một vòng lớn, mỗi lần đi tới phía trước sân các môn đệ ở, y sẽ dừng lại nhìn vào trong một hồi.”

Hàn Cẩm run run một chút: “Chẳng lẽ…. y tìm ta?”

Đản Đản gật đầu: “Thuộc hạ cũng đoán là như vậy. Y còn hỏi thuộc hạ, gần đây có một người tên là công tử Hàn Cẩm vào cốc không.”

Hàn Cẩm vội hỏi: “Ngươi nói như thế nào.”

Đản Đản nói: “Công tử yên tâm. Đương nhiên thuộc hạ không thể nói cho y biết rồi! Thuộc hạ không nói, y lại hỏi, gần đây trong cốc có khách nhân khác không, Kỷ Thư và Vô Mi của Xích Hà Giáo có tới không, thuộc hạ đều nói với y là không có.”

Hàn Cẩm vội nói: “Đản Đản ngoan lắm.” Sau đó cầm một nắm kẹo mơ do Đạo Mai đặc chế vào tay cậu ta: “Ta mời ngươi ăn kẹo.”

Đản Đản liền nhét kẹo vào trong tay áo, nói: “Sau đó, Đan công tử lại hỏi thuộc hạ, mỗi ngày cốc chủ làm gì, trước đây ngày nào cốc chủ cũng tới gặp y, nhưng dường như gần đây bề bộn công việc, đã mấy ngày rồi không tới gặp y, chuyện giúp y châm cứu cũng để đại đệ tử Đạo Mai của cốc chủ làm. Y rất nhớ cốc chủ, muốn cốc chủ tới gặp y nhiều hơn một chút, cùng y nói chuyện, một mình y ở trong cốc rất cô đơn.”

Hàn Cẩm vội mở to mắt: “Cái gì??!!!”

Đản Đản nhún vai xòe tay ra.

Hàn Cẩm chống nạnh cả giận nói: “Đỗ bá bá sắp năm mươi rồi!!!”

Đản Đản lại tiếp tục nhún vai xòe tay ra.

Hàn Cẩm không tốn hơi nhiều lời nữa, xua tay: “Ta biết rồi, ngươi đi đi.”

Đản Đản vừa ra khỏi cửa, Hàn Cẩm liền ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường.

“Tuy Đỗ bá bá cũng đẹp, nhưng mà dù sao cũng đã nhiều tuổi rồi, ca ca không thể nào thích bá bá được!” Hắn ôm chăn ngồi dậy, tức giận nghĩ tới. Sau đó lại nằm xuống, lại lăn trên giường mấy vòng, thầm nghĩ: Nhưng sao ca ca lại phối hợp trị liệu như vậy? Ca ca đa nghi như vậy, còn hận mình lừa ca ca, sao lại tin tưởng Đỗ Húy, thành thành thật thật để bá bá trị liệu? Lẽ nào ca ca thật sự…

“Aaaa!” Hàn Cẩm ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, dùng sức cắn chăn tiếp tục lăn.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Húy tìm tới Hàn Cẩm. Hàn Cẩm thấy ông, mệt mỏi rũ rưỡi chẳng phản ứng gì. Đỗ Húy ngạc nhiên nói: “Tối hôm qua con ngủ không ngon à? Thần sắc không tốt lắm.”

Hàn Cẩm dẩu môi cao lên tận mũi.

Đỗ Húy tiến lên trước sờ sờ trán hắn: “Bệnh sao?”

Hàn Cẩm giãy giụa cựa ra, bắt lấy tay ông nói: “Đỗ bá bá, hôm nay bá bá tới xem Đan Khuyết một chút đi.”

Đỗ Húy sửng sốt: “Sao?”

Hàn Cẩm nói: “Dẫn cả Đạo Mai đi cùng, ừm… hôn Đạo Mai trước mặt Đan Khuyết luôn.”

Đỗ Húy lại ngây người: “Hở?”

Hàn Cẩm cười lấy lòng: “Đỗ bá bá, mau đi đi đi đi.”

Đỗ Húy cau mày cốc lên trán hắn một cái: “Lại nổi điên cái gì đấy. Hôm hay đã hai tư tháng chạp rồi, con cảm thấy thế nào?”

Hàn Cẩm nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Vẫn tốt.”

Đỗ Húy vuốt chòm râu dê nói: “Xem ra kết quả chữa trị không tồi, trước đây đến tầm này, con nói chuyện còn không lưu loát được như vậy.” Nói rồi xoa xoa đầu Hàn Cẩm, “Không ngờ con trong họa lại gặp phúc, từ nay có thể chữa khỏi được chứng hoàn đồng của con. Thế nhưng tiểu giáo chủ, đợi con chữa khỏi chứng hoàn đồng rồi, chỉ sợ không đạt được trạng thái như lúc trăng tròn, rất có thể chỉ giống như người thường. Như vậy rồi, con còn muốn tiếp tục điều trị không?”

Hàn Cẩm dẩu môi cong tít: “Cái gì? Bổn giáo chủ sẽ phải tục tằng? Như vậy sao được?” (Tục tằng: thấp hèn)

Đỗ Húy thầm nói trong lòng: Chỉ sợ đến lúc đó còn kém hơn người thường một chút, không khác gì con bây giờ, chỉ là không dám nói cho con biết.

Hàn Cẩm nói: “Không được! Cha mà biết cũng sẽ không đồng ý đâu!” Hắn bắt chéo hai chân hất lên, “Nếu không thể thành thục hơn người thường, vậy thà trẻ con hơn người ta còn hơn, dù sao thì cũng không thể được giống người bình thường!”

Đỗ Húy: “………..”

“Được, vậy… trẻ con hơn người ta nhiều hơn một chút là được.” Đỗ Húy sờ sờ trán, cười nhẹ một tiếng, đoạn nói: “Mấy hôm nữa là sang năm mới, năm nay con phải ở lại Vạn Ngải Cốc mừng năm mới. Xế chiều nay có đệ tử tới thôn trang bên cạnh đặt mua hàng tết, con có muốn gì không?”

Hàn Cẩm suy nghĩ một chút, nói: “Đan Khuyết thích ăn bánh mân côi, Đỗ bá bá bảo người ta mua nhiều bánh mân côi về là được. À, huynh ấy còn thích uống rượu nếp, phải nhạt một chút, không thì sẽ uống say.”

Đỗ Húy nhướn mày đầy thâm sâu: “Ồ? được rồi.”

Đỗ Húy xoay người đi ra ngoài, Hàn Cẩm ở sau lưng ông hét lên: “Đỗ bá bá không được quên dẫn Đạo Mai đi gặp Đan Khuyết đâu đấy!!!!”

Đỗ Húy mỉm cười đáp lại: “Yên tâm đi tiểu giáo chủ.”

Buổi tối, Đỗ Húy thật sự dẫn Đạo Mai đi xem Đan Khuyết, sau đó quay về phòng cười khúc khích. Đạo Mai vừa trải chăn vừa hỏi ông: “Sư phụ cười cái gì?”

Đỗ Húy tiến lên trước, từ phía sau ôm lấy lưng y: “Ta cười tiểu sỏa tử của Thiên Ninh Giáo kia! Hôm qua Đan Khuyết hỏi Đản Đản nhật trình của ta, còn nói muốn gặp ta, sáng hôm nay tiểu sỏa tử phát cáu với ta, muốn ta dẫn em đi gặp Đan Khuyết, còn muốn ta thân thiết với em ngay trước mặt y. Thằng bé không chịu suy nghĩ một chút, Đan Khuyết cho rằng ta giấu tiểu sỏa tử của y đi rồi, muốn nghe nhật trình của ta chẳng qua là muốn nghe tin tức tiểu sỏa tử từ trong miệng Đản Đản. Phi thố như vậy mà tiểu sỏa tử cũng ăn được.” (Phi thố: thố là giấm, giấm chua là ghen tuông thì mọi người đều biết rồi, còn phi thố là ăn giấm chua ngay cả khi không có lý do gì)

Đạo Mai cũng mỉm cười: “Đệ thấy tiểu giáo chủ thật sự rất để ý tới Đan Khuyết.”

Đỗ Húy vuốt râu nói: “Thằng bé ngốc nhiều năm như vậy, tâm tư rất đơn giản thuần khiết, chỉ sợ ngay đến chính bản thân nó cũng không rõ tâm tư mình.”

Đảo mắt đã tới trừ tịch, ngày trừ tịch, buổi sáng Hàn Cẩm ngâm thuốc ở chỗ Đỗ Húy, trước trưa lại một lần nữa cải trang thành Đản Đản, mang theo một đống đồ chuẩn bị tới chỗ ở của Đan Khuyết. (trừ tịch: giao thừa)

Hắn vừa ra khỏi cửa, liền gặp Đản Đản thật, Đản Đản đưa cho hắn một vò rượu nếp: “Hàn công tử, đây là do cốc chủ tự tay cất, giúp bổ khí lưu thông máu, cả công tử và Đan công tử đều có thể uống.”

Hàn Cẩm nhận lấy, nói: “Giúp ta cảm ơn cốc chủ nhà ngươi.”

Hắn đang muốn đi, Đản Đản lại do do dự dự gọi hắn lại: “Hàn công tử, mùi thuốc đông y trên người công tử rất nặng.”

Hàn Cẩm sửng sốt, vội đưa tay áo lên ngửi, thế nhưng hắn không ngửi được cái gì. Mùi thuốc đông y hắn ngâm rất gay mũi, ngửi quen rồi cũng không thấy gì, bởi vậy nên hắn không ngửi ra. Hắn ngạc nhiên nói: “Rất nặng sao? Ta không ngửi thấy cái gì cả.”

Đản Đản lấy hộp cao hương trong tay mình, đưa cho hắn, hắn đưa lên mũi ngửi một hồi, lại ngửi da mình, lập tức nhíu mày: “Vị thuốc đông y rất nặng.. nguy rồi!” Ngày hôm đó hắn cũng ngâm thuốc xong rồi đi gặp Đan Khuyết, còn ôm Đan Khuyết lăn trên giường nửa ngày, nhất định Đan Khuyết đã ngửi ra.

Nhưng mà đã sắp tới trưa rồi, Hàn Cẩm cũng không để ý gì nữa, ôm vò rượu và đồ đạc muốn đi.

Đến nơi ở của Đan Khuyết, Đan Khuyết đã đứng ngoài sân chờ, thấy hắn từ xa chạy tới, cau mày không vui nói: “Ngươi tới muộn.”

Hàn Cẩm cười lấy lòng: “Công tử, sáng nay thuộc hạ phải bào chế thuốc, cho nên tới chậm, xin công tử thứ lỗi.” Hắn vòng qua người Đan Khuyết, đi vào sân bỏ đồ vật xuống, sau đó cầm lấy y phục và đồ dùng hằng ngày rồi đưa Đan Khuyết đi ngâm thuốc. Lúc hắn đi qua bên người Đan Khuyết, Đan Khuyết sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt dán lên người hắn. Hàn Cẩm xoay người thấy Đan Khuyết dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn mình, nhất thời tim đập nhanh hơn, làm bộ mờ mịt mở to mắt nhìn: “Công tử?”

Đan Khuyết thu hồi đường nhìn, nói: “Đi thôi.”

Hai người sóng vai đi tới chỗ dược tuyền, đột nhiên Đan Khuyết nói: “Trên người ngươi có mùi thuốc đông y.”

Hàn Cẩm đã sớm nghĩ cớ xong, vội nói: “Thưa công tử, từ trưa tới giờ thuộc hạ đều xay thuốc, không kịp thay quần áo, cho nên toàn thân dính mùi thuốc đông y.”

Đan Khuyết trầm mặc một hồi, lại hỏi: “Ngươi xay thuốc gì.”

Hàn Cẩm lại sửng sốt, mập mờ không rõ mà nói: “Rất nhiều loại thuốc.”

Đan Khuyết lại trầm mặc một hồi, nói tiếp: “Gần đây sau khi ta luyện công có học thêm nhận biết các vị thuốc, hình như trên người ngươi có mùi tanh của máu đỉa đen. Máu đỉa đen được dùng cho người bệnh mất nhiều máu, ngươi nhận người bệnh nào bị trọng thương sao?”

Hàn Cẩm lau mồ hôi lạnh, ấp úng nói: “Chỉ là luyện bào chế thuốc mà thôi.”

Đan Khuyết há miệng, lại nuốt lời bên miệng xuống, lặng lẽ vào dược tuyền. Y muốn hỏi nhiều hơn một chút thương thế Hàn Cẩm thế nào, đã giải hết độc chưa, vết thương trên cổ tay hắn lần trước là có chuyện gì, gần đây có vất vả lắm không. Y cũng muốn gây khó dễ, muốn bắt Hàn Cẩm lại, thế nhưng lần trước y chưa còn chưa làm gì Hàn Cẩm mà hắn đã sợ đến lặn mất tăm mấy ngày không thấy, vạn nhất hắn lại quay đầu bỏ chạy như lần trước thì làm sao bây giờ? Thật ra Đan Khuyết chỉ muốn biết, rốt cuộc Hàn Cẩm tiếp cận mình với rắp tâm gì. Hắn nói thích y, thế nhưng thích y, sao lại phải giả làm kẻ ngốc? Hơn nữa rõ ràng ngay từ đầu Hàn Cẩm đã biết thân phận y là ma tôn tiền nhiệm của Xích Hà Giáo, là người của Thiên Ninh Giáo, hắn không thể nhọc công tiếp cận y chỉ vì muốn thân cận mà không có bất cứ ý đồ gì với Xích Hà Giáo. Nếu như vậy, Hàn Cẩm dễ dàng ăn kẹo hồ lô Kỷ Thư bỏ độc, sau đó chuyện hắn và y đột nhiên bị mắc Triêu Hàn Mộ Noãn, dường như đã có thể giải thích được, nói như vậy, hắn cố ý trúng độc sau đó mượn cơ hội lẻn vào Xích Hà Giáo, mà trong tay hắn lại có một viên thuốc giải bách độc, cho nên nhiễm độc cũng không lo lắng gì. Nhưng nếu hắn không thích y, sao phải lừa gạt y làm loại chuyện đó? Sao trong lúc y bị thương lại kiên trì chăm sóc y? Sao hắn lại nhịn uống thuốc giải mà cho mình? Sao đã tới gần Kỷ Thư và Vô Mi rồi lại vì y mà bỏ đi, chạy khỏi nơi đó?

Đan Khuyết nghĩ những thứ này đến sắp phát điên! Y tự nói vói mình, tiếp tục chịu đựng, xem rốt cuộc Hàn Cẩm muốn như thế nào. Y tuyệt đối không thừa nhận, quyết tâm này là bởi vì một tia lưu luyến trong lòng gây ra.

Ngâm dược tuyền xong, Hàn Cẩm do dự hồi lâu, rốt cuộc không dám lấy hộp thuốc giấu trong tay áo ra nói “Đỗ cốc chủ đã cải tiến cao dược mới”, thở dài theo sau Đan Khuyết quay về sân của y.

Vào sân rồi, Hàn Cẩm không lập tức đi ngay như trước kia, mà lấy bọc đồ hắn mang tới trước đó ra, lấy những thứ như pháo đốt, nói: “Đan công tử, hôm nay là trừ tịch.”

Đan Khuyết nhướn mày, ý bảo hắn nói tiếp.

Hàn Cẩm lắp bắp nhìn Đan Khuyết, cắn môi một cái, nhỏ giọng nói: “Đan công tử, thuộc hạ sợ công tử cô đơn một mình, cho nên muốn cùng công tử qua trừ tịch.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui