Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc



Hàn Cẩm nghe lời Đan Khuyết nói xong có hơi đau lòng, thế nhưng hắn vẫn kiên trì theo Đan Khuyết, bồi y luyện công, theo sau mông y mà chơi đùa, thi thoảng tìm cơ hội ăn vụng chút đậu hũ.

Đan Khuyết rất đau đầu với thái độ này của hắn. Sau khi y nói câu nói kia, thật ra y mong Hàn Cẩm có thể phản ứng kịch liệt một chút, hoặc là trong cơn tức giận quay trở về Thiên Ninh Giáo, hoặc là nghiêm túc nói dù không chiếm được gì cũng sẽ theo y, thế nhưng ngoài rầu rĩ không vui suốt mấy giờ ra, sau đó hắn lại không có vẻ gì khác mọi ngày. Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, tỏ thái độ không phải tính cách của Hàn Cẩm —— Hàn Cẩm là một người tùy tâm, hắn muốn ở với Đan Khuyết, bất kể thế nào đi chăng nữa cũng sẽ đi theo, lúc hắn không thích, có lẽ sẽ dứt khoát phủi mông rời đi, chẳng cho một lời giải thích nào. Nhưng đó là Hàn Cẩm, cũng là tiểu sỏa tử của Đan Khuyết, nếu là tiểu sỏa tử, sẽ chỉ cười hì hì ôm Đan Khuyết không buông tay, nói: “Chỉ cần ca ca chấp nhận Hàn Cẩm là được rồi.”

Nửa tháng sau, quả nhiên Đan Khuyết rời cốc, Hàn Cẩm cũng theo y một lần nữa tái xuất giang hồ.

Mục tiêu đầu tiên của Đan Khuyết khi rời cốc là tìm những thủ hạ trước kia của y, xem rốt cuộc họ còn có thể sử dụng được hay không, sau đó sẽ dựa vào thế cục tranh đấu của Vô Mi và Tam Loan để quyết định bước tiếp theo nên làm thế nào. Lúc này đây, y vẫn lên đường tới thành Loan Sơn.

Lần này thân thể Đan Khuyết đã hoàn toàn tốt, mà Hàn Cẩm cũng không còn bị đau ốm, họ không cần ngồi xe ngựa, hai người cầm roi da thúc ngựa, chưa tới mười ngày đã tới gần thành Loan Sơn.

Hôm nay, hai người đi đường mệt mỏi, liền dừng chân nghỉ ngơi ở một tiệm trà ngoài ngoại ô.

Trong lúc đợi dâng trà, Hàn Cẩm gục xuống bàn, chán muốn chết mà chơi với kiếm tuệ [1], hắn thở than: “Chúng ta nên đi đâu tìm thủ hạ của ca ca bây giờ?” Thế lực thủ hạ của Đan Khuyết cũng không lớn mạnh, sợ bị Vô Mi và Tam Loan tiêu trừ, bởi vậy nên tuy rằng những người đó đưa tin rằng muốn tìm Đan Khuyết, nhưng hành tung cũng rất ‘giảo thố tam quật’ [2], đến Bạch Tiểu Tả và Bạch Tiểu Hữu cũng không tra ra được đến tột cùng họ ở đâu, dù tra ra được thì cũng chỉ là tạm thời, cứ dăm ba ngày lại chuyển chỗ ở, vẫn cần Đan Khuyết phải tự nghĩ biện pháp đoàn tụ cùng bọn họ.

Lúc này, tiểu nhị trong điếm đã bưng trà lên.

Đợi tiểu nhị rời đi rồi, Đan Khuyết thưởng thức trà, thấp giọng nói: “Ta dự định gây ra chút động tĩnh. Có lẽ giờ họ đang không xác nhận được ta còn sống hay không, ta muốn trả lời họ một tin chính xác. Chúng ta lưu lại chút dấu tích ở dọc đường, nhưng không được quá rõ ràng, để những người đó có thể hiểu được đại thể hướng chúng ta đi, thu gọn phạm vi tìm kiếm, thế nhưng, để đề phòng Vô Mi và Tam Loan cùng với võ lâm chính đạo, cho nên không thể lưu lại tin tức quá rõ ràng. Đến lúc đó họ cũng sẽ dùng phương pháp tương tự để thăm dò. Nói chung, không cần nóng vội, dù sao cũng phải đề phòng nhiều người, ngay cả những thủ hạ cũ của ta ta cũng không tin, chỉ thử xem mà thôi.”

Hàn Cẩm thở thật dài: “Sao lại phiền toái như vậy. Ca ca dùng bọn họ, còn không bằng dùng người của đệ.”

Đan Khuyết nhìn hắn một cái, liền chau mày lại: “Người của ta, với ta mà nói, chỉ là quân cờ. Hơn nữa, đây là chuyện của ta.”

Hàn Cẩm sửng sốt một chút, hiểu ra ý của y rằng người của Thiên Ninh Giao với y mà nói không phải quân cờ có thể tùy tiện vứt bỏ, bởi vậy nên không thể tùy ý sử dụng. Nếu như chỉ câu này thôi, Hàn Cẩm còn có chút cảm động, nhưng nghe nửa câu sau hắn lại không vui nổi.

Bọn họ ngồi một hồi, nghỉ ổn rồi, liền chuẩn bị rời đi, đột nhiên thấy một đoàn người từ xa đi tới. Thị lực Hàn Cẩm tốt, nheo mắt lại nhìn một chút: “Nhìn y phục, hình như là người phái Loan Sơn.”

Hắn hỏi Đan Khuyết: “Ca ca, chúng ta có cần phải mau chóng đi, né tránh họ hay không?”

Đan Khuyết nhìn chằm chằm đám người kia một hồi, không nhiều người tới lắm, cũng chỉ khoảng bảy tám người. Y suy nghĩ một chút, liền ngồi vững chỗ, lắc đầu với Hàn Cẩm: “Ta sẽ gây ra động tĩnh.”

Hàn Cẩm cũng có chút giật mình, thuận theo mà ngồi xuống.

Không bao lâu sau, đám phái nhân Loan Sơn lại tới gần, cũng đi về phía quán trà này. Bọn họ đi vào trong quán trà, chia ra làm hai ba bàn mà ngồi xuống, một người lớn tuổi nói với tiểu nhị: “Đầu tiên cho mỗi người một tách trà nóng đi.”

Hàn Cẩm và Đan Khuyết nhân cơ hội này quan sát những người đó, thế mà lại thấy được oan gia cũ —— Trương Hiền và Uông trưởng lão cũng ở trong đám người kia, ngoài ra, còn có một hai người trước đây cũng từng động thủ với Đan Khuyết và Hàn Cẩm, ngoài Uông trưởng lão ra còn có vài người lớn tuổi khác, thoạt nhìn cũng là nhân vật cấp trưởng lão của phái Loan Sơn.

Hàn Cẩm và Đan Khuyết nhận ra bọn họ, nhưng bọn họ không nhận ra Đan Khuyết và Hàn Cẩm —— để tránh những phiền toái không cần thiết, trong thời gian ở trong cốc Hàn Cẩm đã dạy Đan Khuyết chút thuật dịch dung đơn giản, bọn họ đều tân trang lại dung mạo mình.

Khóe miệng Đan Khuyết lóe lên một tia cười nhạt: “Tự dâng tới miệng.”

Hàn Cẩm tò mò nhìn y: “Muốn động thủ sao ca ca?”

Đan Khuyết lắc đầu: “Không nóng vội, đợi đã.”

Thế là bọn họ lại gọi hai tách trà nóng, ngồi một hồi, Đan Khuyết nhìn đám đệ tử phái Loan Sơn bên kia cũng nghỉ ngơi được tương đối rồi, thế là lấy một cây ngân châm khắc lên bàn, cố ý khắc ra âm thanh mạnh một chút, liền có đệ tử phái Loan Sơn chú ý tới, tò mò quay đầu quan sát bọn họ. Y vẽ trên bàn một hình Xích Vân Văn của Xích Hà Giáo, sau đó cầm dao, nói với Hàn Cẩm: “Chúng ta đi.”

Hàn Cẩm ngoan ngoãn đứng lên cùng y ra khỏi quán trà, hai người cưỡi ngựa, chạy về phía ngoại ô. Hàn Cẩm vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn, thấy trong quán trà có người đứng lên tra xét bàn Đan Khuyết và Hàn Cẩm vừa ngồi qua.

Chẳng mấy chốc, cả quán trà loạn lên, có người hét lớn: “Hai người ban nãy là người của Xích Hà Giáo! Mau đuổi theo!”

Ngay sau đó, phía sau vang lên tiếng vó ngựa loạn lên, là người phái Loan Sơn đuổi tới. Đan Khuyết nhếch mép mỉm cười, cố ý khống chế tốc độ ngựa, lúc nhanh lúc chậm, không đến mức bỏ rơi những người phía sau bọn họ, cũng không đến mức bị bọn họ đuổi theo, cứ như vậy, dẫn bọn họ tới một nơi ngoại ô hoang vu không có dấu người, Đan Khuyết liền dừng ngựa lại, Hàn Cẩm cũng dừng theo.

Phái nhân Loan Sơn đuổi theo, dừng ngựa trước mặt họ. Uông trưởng lão quan sát họ, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc các ngươi là ai?”

Đan Khuyết cười lạnh nói: “Không phải các ngươi đã nhìn thấy rồi hay sao?”

Một vị trưởng lão khác nhíu mày: “Các ngươi là người của Xích Hà Giáo? Sao lại cố ý dẫn chúng ta tới đây để thử?”

Đan Khuyết lạnh lùng nói ra mấy chữ: “Giết các ngươi.”

Lời vừa nói ra, phái nhân Loan Sơn đều biến sắc, mọi người đều rút kiếm ra, bao vây Đan Khuyết và Hàn Cẩm lại, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào. Trương Hiền ngạc nhiên nghi ngờ mà quan sát Đan Khuyết: “Giọng nói này rất quen tai, dường như ta đã từng nghe được ở đâu rồi.”

Đan Khuyết ngồi trên ngựa, từ trên cao liếc mắt nhìn hắn, khí thế trong ánh mắt y vô cùng uy hiếp, khiến Trương Hiền sợ đến lui về phía sau nửa bước. Trước đó ở quán trà trong thành Loan Sơn, Trương Hiền từng bị ánh mắt của Đan Khuyết làm cho kinh hãi toát mồ hôi lạnh, khí thế kiêu ngạo và ánh mắt lạnh lùng vẫn còn như mới ngày hôm qua, thế nên trong thoáng chốc đã nhận ra được Đan Khuyết, lớn tiếng kêu lên: “Uông sư thúc! Là bọn họ! Là bọn họ! Là hai tên ma đồ của Xích Hà Giáo!!”

Uông trưởng lão cũng nghĩ ra, cả kinh nói: “Là các ngươi? Rốt cuộc các ngươi là ai?”

Đan Khuyết liền nhảy xuống, từ từ lấy thanh Đan Hà Đao ra, khẽ nhấc cằm lên, hờ hững nhìn đám phái nhân Loan Sơn, đoạn nói: “Hôm nay chính là ngày giỗ của các ngươi, trước khi chết, ta sẽ ban cho các ngươi một cái chết minh bạch. Ta chính là ma tôn Sí Diễm của Xích Hà Giáo!”

Một vị trưởng lão giật mình nhìn y: “Ma tôn Sí Diễm? Chính là tên đại ma đầu đã đột nhiên biến mất hơn một năm trước sao?”

Hàn Cẩm cũng lập tức nhảy xuống theo, tay cầm thanh kiếm của mình, đứng sau lưng Đan Khuyết, kêu lên: “Ca ca.”

Đan Khuyết lại nói: “Lên ngựa đi, chuyện ở đây, không cần ngươi ra tay, để ta kiểm nghiệm thành quả ba tháng nay.”

Hàn Cẩm chu mỏ một cái, lại nhảy về.

Thái độ của Đan Khuyết hiển nhiên đã chọc tức mọi người. Trương Hiền cả giận nói: “Khẩu khí của ngươi lớn thật đấy! Ngươi đã là đại ma đầu của Xích Hà Giáo, hôm nay phái Loan Sơn chúng ta sẽ thay trời hành đạo, diệt trừ tên yêu nghiệt ngươi!” Lúc hắn nói lời này vô cùng phấn khích. Mấy tháng trước, đến mình Uông trưởng lão Đan Khuyết cũng không đánh lại được, mà Hàn Cẩm cũng chỉ miễn cưỡng đối phó với vài tên tiểu đệ tử, hôm nay có ba trưởng lão ở đây, lại có năm đệ tử bình thường, dù hai người kia có là ba đầu sáu tay, cũng không phải đối thủ. Bọn họ dám mạo hiểm, chủ động chọc tới phái nhân Loan Sơn, quả đúng là không biết tự lượng sức.

Không nhiều lời, Uông trưởng lão dẫn đầu xông lên, bên cạnh ông có hai đệ tử theo sau giúp đỡ.

Một trưởng lão khác chạy tới chỗ Hàn Cẩm, chỉ thấy hắn ta nhảy bật lên, từ trên cao mà chém về phía Hàn Cẩm, Hàn Cẩm không chút hoang mang, đến kiếm cũng không rút ra khỏi vỏ, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc, giơ chuôi kiếm lên đón lấy đòn này của hắn, cổ tay vừa động một cái, vị trưởng lão kia liền bay ra phía sau, phải lui lại bảy tám bước mới có thể đứng vững. Nét mặt Hàn Cẩm tràn đầy mong đợi nhìn Đan Khuyết, cũng không buồn liếc mắt nhìn vị trưởng lão kia, giọng nói đầy ngây thơ: “Không nghe ca ca ta nói gì sao? Ta không động thủ với các ngươi.”

Vị trưởng lão kia không thể tin nhìn chằm chằm Hàn Cẩm, nhất thời không tìm được tiếng nói.

Chỉ thấy Uông trưởng lão phi thân tiến lên, thanh kiếm dài đâm thẳng về phía Đan Khuyết, hai đệ tử khác cũng ở bên cạnh ông, giúp ông bảo vệ đường, tránh cho Đan Khuyết tấn công từ tứ diện. Nhưng Đan Khuyết lại không hoang mang chút nào, đến đao cũng cũng không buồn nhấc, chỉ dịch bước chân, liên tiếp tránh mấy đòn của Uông trưởng lão, động tác lưu loát mà vô cùng tự nhiên.

Nét mặt Uông trưởng lão dần trở nên kinh ngạc —— mấy tháng trước, thân thủ Đan Khuyết đâu có nhanh như vậy!

Đột nhiên, cuối cùng Đan Khuyết cũng rút đao, chợt thấy y nghiêng người, né kiếm Uông trưởng lão ra, giơ đao lên đánh mạnh về phía bên cạnh ông ta. Đệ tử phía bên phải của ông vội vã giơ kiếm lên đỡ lấy, Đan Khuyết lại sửa đường đao, trở tay một cái, sống đao nặng nề chém vào bên mạn sườn tên đệ tử kia, đệ tử kia hoàn toàn không có sức phản kháng mà bay ra ngoài, ngã xuống mặt đất phun ra một bụm máu tươi, không thể đứng dậy nổi nữa.

Uông trưởng lão vô cùng kinh ngạc vì thân thủ linh hoạt mà nhanh chóng của y, tuy rằng ông có thể cố gắng nhìn được động tác của Đan Khuyết, nhưng không thể đuổi kịp tốc độ của y. Đan Khuyết lại chém một đao tới, ông giơ kiếm lên đỡ, hai vũ khí chạm nhau, lòng bàn tay ông tê dại, suýt chút nữa buông thanh kiếm trong tay xuống —— nội lực của ông kém xa Đan Khuyết! Mà mấy tháng trước, rõ ràng nội lực Đan Khuyết không bằng ông!

Hiển nhiên ông ta không biết khi đó Đan Khuyết và Hàn Cẩm đều mang trọng thương trong người, càng không biết ba tháng này Đan Khuyết bế quan tu luyện trong cốc, chỉ kinh ngạc trong thoáng chốc, đã bị Đan Khuyết chèn ép không còn sức đánh trả.

“Xoẹt!”

Một tiếng động lớn vang lên, là tiếng thanh kiếm của Uông trưởng lão bị thanh Đan Hà Đao chém thành hai đoạn.

Mắt thấy Uông trưởng lão sắp mất mạng dưới đao Đan Khuyết, hai vị trưởng lão ở chỗ khác đều vội tới đây giúp đỡ, có thể giúp Uông trưởng lão có cơ hội thở dốc, chật vật rời khỏi cuộc chiến. Ông ném đoạn kiếm trong tay, Trương Hiền vội vã đưa thanh kiếm của mình tới: “Sư thúc, dùng của con đi.”

Uông trưởng lão nhận lấy kiếm của hắn, thở hổn hển lấy hơi, sau đó lại nhảy vào trong cuộc chiến.

Tam đại trưởng lão vây lấy Đan Khuyết, nhưng Đan Khuyết vẫn như cũ không hề kinh hãi, chỉ thấy y không kiêu ngạo chẳng hề nóng ruột, cũng không vội xuất thủ, đầu tiên là tránh phòng thủ, âm thầm quan sát đối thủ đổi chiêu thức, sau đó tìm lấy một cơ hội, nhân lúc hai vị trưởng lão đồng thời ra tay với y, y làm cho binh khí hai người đụng vào nhau, sau đó rút đao ra, khiến hai người kia đánh nhau. Còn dư một trưởng lão, y không tốn bất cứ công phu nào, chỉ một chiêu đao pháp đã khiến người nọ không còn sức đánh trả, chỉ hai chiêu đã chém vị trưởng lão kia dưới đao. Trong thời gian này có vài tiểu đệ tử tiến lên hỗ trợ, đều bị y dễ dàng chém lấy.

Tổng cộng chỉ mới hơn mười chiêu, vẫn chưa tới một chung trà, tam đại trưởng lão phái Loan Sơn và vài đệ tử đã bị chết và bị thương, chỉ còn mình tên Trương Hiền đưa vũ khí của mình cho Uông trưởng lão vẫn đứng đó!

Trương Hiền sợ tới mức cặp đùi run lên, không ngừng lui về phía sau, run giọng nói: “Ngươi.. ngươi… ngươi…” Lúc này, ngay cả một câu đầy đủ hắn cũng không nói nên lời.

Đan Khuyết cầm thanh Đan Hà Đao dính đầy máu tanh bước từng bước gần về phía hắn, đột nhiên hắn kêu một tiếng phế tâm phế liệt, xoay mông ướt nước tiểu mà chạy bỏ đi.

Đan Khuyết cũng không đuổi theo.

Hàn Cẩm tò mò hỏi: “Để hắn đi?”

Đan Khuyết khẽ hừ một tiếng, xé một miếng vải lau khô máu trên đao, thu vào vỏ, nhảy lên ngựa, không để ý mà nói: “Để hắn lại báo tin.”

Hàn Cẩm gật đầu, cười nói: “Ca ca thật lợi hại.”

Đan Khuyết nhìn hắn một cái, trong lòng nghĩ: Đây không phải tiểu sỏa tử của y. Tiểu sỏa tử của y không thích y giết người. Y thu hồi đường nhìn, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”"Kt

[1] Kiếm tuệ: Là tua rua hay được buộc dưới kiếm

[2] Giảo thố tam quật: Thỏ khôn có ba ngách hang. Ý nói: thỏ có ba ngách hang để tránh cho khỏi bị chết; cũng như con người phải có trí mưu tự tồn. (Nguồn: tangthuvien)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui