Tang lễ của Thư Tình được tiến hành ngay trong bệnh viện, sau khi xác của cô được hỏa táng, một phần tro cốt sẽ được gửi lại cho nhà họ Lê.
“Cảm ơn.” Vì Dương Dung đã bệnh liệt giường, Lê Cảnh thì lấy cớ bận rộn công việc, người đến nhận tro cốt là Thư Di.
“Gia đình nén bi thương.”
“Vâng.” Thư Di cầm tro cốt của Thư Tình, môi mím chặt rồi quay mặt đi.
Có trời mới biết, lúc cầm lấy hũ tro cốt, cô ta cao hứng tới mức nào, thế là Thư Tình hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô ta, trên đời này, chỉ có một mình Thư Di mới là tiểu thư chân chính của Lê gia.
Ở phía sau, Trần Mình nhìn bóng lưng của Thư Di, anh không thể kìm chế được sự phẫn nộ, thở hắt một hơi.
Là người trực tiếp hại chết Thư Tình, chị gái mình, thế mà Thư Di vẫn còn giả vờ thể hiện bộ mặt đau xót đó cho được.
Nếu không phải thật sự chứng kiến phản ứng của cái gia đình cực phẩm này, Trần Minh ắt hẳn vẫn không thể tin hoàn toàn những lời Thư Tình nói cho anh ta nghe.
...
Ba ngày trước.
Sau khi rời khỏi phòng của Vincent trở lại khoa ngoại thần kinh, Trần Minh nhận được kết quả kiểm tra của Thư Tình.
Mọi thông số đều ổn, chỉ là tổn thương ngoài da, thậm chí cái thai vẫn còn được bảo toàn.
Lúc ấy Trần Minh không khỏi cảm thán, người phụ nữ này đúng là phúc lớn mạng lớn.
Bởi thân là người làm việc trong khoa lành ít dữ nhiều như khoa ngoại thần kinh, hành nghề bác sĩ cũng hơn mười năm, thế nhưng những trường hợp may mắn đến nghịch thiên cải mệnh như Thư Tình thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nếu bệnh nhân đã không có gì nguy hiểm, Trần Minh định chuyển cô sang khoa khác.
Thế rồi, vào ngay lúc đó, Vincent đẩy cửa phòng của anh ra, trên gương mặt vốn ngả ngớn lông bông thường ngày ngập đầy hốt hoảng.
“Dừng tin tức đang phát trên bệnh viện ngay cho em!”
“Tại sao?”
“Chuyện rất dài, anh cứ cho ngừng đi đã.
Cô ấy là người quen của em!”
Vincent hét lớn, giống như Trần Minh không ngăn tin tức này lại thì anh sẽ lao vào đánh cậu anh họ này vậy.
Vincent không biết Thư Tình đã gặp phải chuyện gì kể từ sau lúc anh bị đuổi ra khỏi phòng bệnh của cô, thế nhưng khi nhìn cô một thân đầy thương tích nằm đó, linh cảm cho anh biết nó đều là do Thẩm Thiều Đình gây ra.
Bây giờ nếu công khai tin tức ra để rồi hắn tìm được cô, thế khác nào đẩy cô vào hố lửa một lần nữa.
Sau khi Trần Minh đồng ý ngừng phát tin tức, Vincent mới yên tâm mà trở lại phòng bệnh của Thư Tình.
Thư Tình đã tỉnh lại, thấy bản thân vẫn lành lặn thì chỉ biết cảm ơn ông trời, bởi ngay cái giây phút xe của Thư Di lao tới, cô đã nghĩ cuộc đời của mình chấm dứt từ đó.
Đưa tay sờ lên bụng, dẫu biết đây là một khả năng mong manh song Thư Tình vẫn nhìn bác sĩ với ánh mắt hi vọng.
“Đứa bé…”
“Nó vẫn ổn, chỉ bị động thai mà thôi.
Sau khi hội chẩn cùng khoa sản và tiêm thuốc thì đã ổn.”
“Cô là trường hợp kỳ tích nhất mà tôi từng biết.” Trần Minh lại thêm một lần nữa cảm thán cho sự quật cường của Thư Tình cũng như đứa trẻ trong bụng cô.
“Cảm ơn…” Thư Tình bật khóc, cảm ơn ông trời cũng như cảm ơn những vị bác sĩ tốt bụng ở đây.
Qua bao biến cố, cô vẫn sống và giữ được đứa bé trong bụng.
Nhìn những dòng nước mắt đang tuôn ra như mưa của Thư Tình, Vincent đứng phía sau Trần Minh không biết phải làm cách nào mới khiến cô ngừng khóc, chỉ có thể nói những câu an ủi.
“Thư Tình, mọi chuyện đã qua rồi.”
Lúc này Thư Tình mới chú ý tới có sự có mặt của Vincent trong phòng, cô mờ mịt nhìn anh, không lẽ, anh lại là người cứu cô một lần nữa?
“Cảm ơn anh…” Lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau, bây giờ Vincent mới được thấy thiện ý trong mắt của Thư Tình.
“Tôi đã làm được gì đâu.” Vincent cười gượng.
“Tôi chỉ vô tình gặp cô ở đây thôi, người đưa cô vào bệnh viện là một người khác.”
“Không đâu.
Anh thật sự tốt bụng.” Thư Tình áy náy mà nhìn anh, hôm ở trong phòng bệnh cùng với Thẩm Thiều Đình, cô biết anh bất bình vì cô, nhưng vì để khiến hắn không tức giận thêm cũng như liên lụy với anh, đành phải thờ ơ đáp lại lòng tốt đó.
“Thư Tình…” Những lời này của Thư Tình như tiếp thêm động lực cho Vincent, anh đi tới cạnh giường.
“Nếu cô tin tưởng tôi là người tốt thì có nhờ vả gì cứ nói với tôi.
Nếu làm được tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Anh nói thật?” Thư Tình bị ánh mắt kiên định của Vincent thuyết phục, dẫu biết đây chỉ là người lạ mới gặp mặt được vài lần, nhưng không hiểu sao, cô lại muốn đánh cuộc.
Có lẽ khi đã chết tâm với thứ gọi là tình thân, cô cũng không còn sợ hãi với việc đánh cược liều lĩnh này.
“Anh có thể giúp tôi thoát khỏi Thẩm Thiều Đình không?”
Chỉ vì một câu nói này của cô, Vincent đã tạo ra một kế hoạch điên rồ nhất trong gần ba mươi năm cuộc đời của anh.
…
Sân bay Paris, Pháp.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi.” Thư Tình không giấu được nỗi cảm kích, Từ việc thay thân đổi phận hay việc làm hộ chiếu để đưa cô qua đây, đều là nhờ sự giúp đỡ của Vincent, thì ra hơi thở của tự do chính là như thế này.
Thấy Thư Tình có ý muốn chia tay anh ngay tại đây, Vincent không khỏi thất vọng, nhưng hiện tại, quan hệ giữa anh và cô chỉ coi như là hai người bạn, không thể đòi hỏi điều gì hơn.
“Em đã có dự định gì chưa?”
“Tất nhiên là một công việc ổn định, tìm chỗ ở...” Thư Tình vô thức đưa tay sờ lên bụng, dù không thể cho đứa bé một gia đình đầy đủ nhưng cô sẽ cố gắng để cho nó một cuộc sống tốt nhất.
“Đây là danh thiếp của anh, nếu cần giúp đỡ thì em cứ gọi cho anh, đừng ngại.”
“Cảm ơn anh.”
“Đừng nói những câu khách sáo như thế nữa.
Em đi trước đi.”
Mặc dù tiếc nuối nhưng Vincent biết ngày tháng về sau còn dài, anh vẫn còn rất nhiều cơ hội, không sợ không theo đuổi được Thư Tình.
“Vâng…” Thư Tình nắm chặt tấm danh thiếp, quay lưng...
Đi được vài bước, đột ngột, khung cảnh trước mắt Thư Tình nhòe đi, đầu Thư Tình truyền đến một cảm giác đau nhói vô cùng.
“Á…” Cô hét lên, hai tay ôm đầu, đau đến mức không thể bước tiếp.
Ở cách đó không xa, Vincent vẫn còn đứng dõi theo cô, thấy phản ứng khác thường của Thư Tình, vội vàng chạy tới.
“Đau...đau quá.” Thư Tình rên rỉ từng tiếng trong thống khổ rồi ngất đi trong tay Vincent.
Bệnh viện Paris.
Vincent ngồi canh bên giường bệnh của Thư Tình suốt một ngày một đêm thì mới thấy cô tỉnh lại, mặc dù trước đó mọi thông số kiểm tra đều ổn nhưng anh vẫn có cảm giác lo lắng.
“Em sao rồi? Đã đỡ đau chưa?”
“Tôi…” Thư Tình nhìn Vincent với ánh mắt mờ mịt, câu đầu tiên cô hỏi lại là.
“Tôi là ai?”
Vincent bị phản ứng này của Thư Tình làm cho hoảng hốt: “Em đừng đùa nữa.”
“Không...tôi không biết.” Thư Tình lắc đầu, điều này lại khiến đầu cô xuất hiện cảm giác đau nhói.
“A...tôi đau quá!”
“Anh...anh đi gọi bác sĩ.”
Sau khi được tiêm một liều giảm đau, cơn đau của Thư Tình mới dịu bớt, cô nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Còn Vincent thì ôm một tâm trạng nặng nề tới phòng của bác sĩ điều trị.
“Bác sĩ, chuyện này là sao?” Rõ ràng kết quả kiểm tra sau khi bị tai nạn thì não Thư Tình không có thương tổn.
Trần Minh là một bác sĩ giỏi, không có lý nào anh lại bỏ sót được.
Vị bác sĩ ngồi đối diện Vincent trầm mặc, đợi cho anh qua cơn xúc động, mới từ từ giải thích: “Đây là một trường hợp khá hiếm gặp.
Mặc dù không có tổn thương mới nhưng qua kiểm tra, chúng tôi phát hiện có một vùng tổn thương cũ nhỏ, rất khó thấy, nếu không phải sử dụng công nghệ cao thì e cũng không phát hiện được.”
“Theo suy đoán của chúng tôi, có lẽ trong quá khứ não cô ấy từng bị tổn thương.
Bây giờ chỉ cần một chấn động nhẹ cũng có thể làm nó tái phát.”
“Liệu cô ấy có thể hồi phục trí nhớ được không?” Đây là điều mà Vincent quan tâm nhất hiện tại.
“Cái này phụ thuộc vào bệnh nhân.” Vị bác sĩ thẳng thắn.
“Có thể mất vài tháng, cũng có thể là vài năm, cũng có thể là cả đời…”
Có thể là cả đời? Vincent bị câu nói này ám ảnh từ lúc anh ra khỏi phòng của bác sĩ cho đến lúc về tới phòng bệnh của Thư Tình.
Nếu cả đời Thư Tình đều không nhớ lại, vậy thì có phải cả đời cô đều sẽ tin những gì mà anh nói với cô?
Nhìn hai mắt đang không giấu được sự mong đợi như một đứa trẻ của Thư Tình mà Vincent không khỏi mâu thuẫn.
Anh có thể làm giả cho cô một cái tên, làm giả cho cô một thân phận hoàn toàn khác, nhưng liệu anh có thể làm giả cho cô cả cuộc đời?
“Tên em là Tịnh Kỳ, tuổi hai mươi hai…” Trong sự chờ đợi của Thư Tình, Vincent ngập ngừng nói những điều thuộc về cô.
.