Giữa ánh đèn đổ xuống như dòng thác, Tịnh Kỳ xinh đẹp trong bộ váy dạ hội màu lam, khoan thai mà khoác lấy tay Giang Khải, bạn trai của cô, cả hai như một đôi tiên đồng ngọc nữ cùng sánh vai tiến vào hội trường.
Hóa ra là thế! Nếu lúc trước Thẩm Thiều Đình còn mơ mơ hồ hồ nửa tin nửa ngờ vì thân thế của Tịnh Kỳ thì khi thấy cô xuất hiện cùng với Giang Khải, hắn đã gần như chắc chắn.
Không thể nào có nhiều sự trùng hợp như vậy được!
Sự tức giận khiến Thẩm Thiều Đình quên nỗi đau đớn da thịt, chỉ hận không thể đi tới tách hai con người đang thân thiết ấy ra.
Thẩm Thiều Đình đầy khí thế đi tới, thế nhưng khi chỉ cách hai người ấy vài bước chân, lý trí trong hắn lại tìm về.
Hắn không thể hành sự một cách lỗ mãng nữa, chuyện tại nhà hàng lần trước đã để lại cho Thư Tình ấn tượng quá xấu về hắn.
Nhưng nếu không đi tới tách hai người kia ra, hắn sẽ bị hình ảnh chói mắt này làm cho tức chết mất.
Thẩm Thiều Đình nhăn trán, trong nội tâm là hai luồng suy nghĩ đấu đá lẫn nhau.
Và nó chỉ chịu kết thúc khi Hàn Đông ở bên cạnh gọi hắn.
“Thẩm Thiều Đình, cậu sao thế?” Máu trên tay hắn đang nhỏ xuống từng giọt, thế mà tên này không để tâm.
Lúc này Thẩm Thiều Đình mới chịu để ý tới bàn tay đã be bét của hắn, thở dài một tiếng, hắn cố dằn cơn kích động của mình lại.
Hàn Đông chỉ mới tới, không rõ chuyện gì đã đả kích Thẩm Thiều Đình, nhưng trước hết thì phải gọi một ai tới giúp Thẩm Thiều Đình băng bó đã.
Vừa hay bắt được Lăng Triệt, Hàn Đông lôi anh ta đi.
…
Lần đầu tiên tới những bữa tiệc như thế này, Tịnh Kỳ có phần lạ lẫm.
Cô chỉ biết đi theo một bên Giang Khải gặp mặt những người bạn của anh, nghe bọn họ chào hỏi nhau bằng những lời khách sáo.
Thỉnh thoảng gật đầu phối hợp khi có ai mở lời khen ngoại hình của cô hay sự xứng đôi của hai người.
Tuy nhiên Giang Khải không giới thiệu Tịnh Kỳ là bạn gái mà giới thiệu hẳn cô là vị hôn thê của mình, điều này khiến Tịnh Kỳ có phần lúng túng.
Cô không biết mình có quá nhạy cảm hay không, cảm giác mỗi lần Giang Khải nhắc tới ba chữ ‘vị hôn thê’, thanh âm đều mang theo vài phần chiếm hữu.
Đợi cho đến lúc không gian chỉ có hai người, Tịnh Kỳ đem vấn đề này hỏi anh.
“Chúng ta mới chỉ kết giao, sao anh đã vội nói em là vị hôn thê của anh.”
“Anh xin lỗi.” Giang Khải tranh thủ lúc mọi người không để ý, cúi xuống hôn lên trán Tịnh Kỳ, vẫn không nhận ra được là mình sai ở đâu, lời nói nửa đùa nửa thật.
“Trước sau gì em cũng là vị hôn thê của anh, anh chỉ sử dụng nó trước thôi.”
“Nhưng lần sau anh phải hỏi ý kiến của em trước đã.” Tịnh Kỳ bực bội, giọng điệu bắt đầu có ý trách móc anh.
“Giả sử sau này nếu chúng ta không đến được với nhau, vậy những lời anh nói hôm nay chẳng phải sẽ thành trò cười sao?”
“Ý em là gì?” Nụ cười trên môi Giang Khải đông cứng, anh bắt đầu thay đổi sắc mặt.
“Tịnh Kỳ, chúng ta chỉ mới bắt đầu mà em đã nghĩ tới chuyện kết thúc rồi?”
“Không phải.” Tịnh Kỳ lắc đầu, cũng biết là những lời của mình có phần quá đáng, liền chủ động nắm lấy tay anh.
“Em chỉ sợ…”
“Đừng nói gì nữa…” Giang Khải đem tay cô siết chặt trong lòng bàn tay mình.
“Anh không thích nghe những lời như thế này đâu.”
Nói rồi, Giang Khải kéo Tịnh Kỳ đi.
...
Trong khi đó, tại một căn phòng ở tầng trên hội trường.
Ba người đàn ông với vẻ ngoài xuất chúng đang tập hợp lại đây, vì khí chất mạnh mẽ toát ra từ trong hơi thở của bọn họ, căn phòng rộng lớn cũng bị áp bức mà trở nên chật chội.
Lăng Triệt ngồi bên cạnh Thẩm Thiều Đình, vừa gắp những mảnh vỡ thủy tinh trên tay hắn vừa nhìn đương sự bằng ánh mắt ngờ vực, bởi với liên tiếp những chuyện xảy ra gần đây, anh ta bắt đầu không còn nhận ra Thẩm Thiều Đình nữa rồi.
“Cậu lại nổi điên gì nữa thế?”
Có thể đem ly thủy tinh bóp vụn thành thế này, anh ta cũng là lần đầu tiên thấy.
Thẩm Thiều Đình không trả lời, hắn chỉ mở miệng nói một câu bâng quơ.
“Tôi gặp được cô ấy rồi.”
“Ai?” Cả Hàn Đông lẫn Lăng Triệt đều ngẩng đầu.
“Thư Tình.
Những chuyện xảy ra gần đây đều là tác phẩm của cô ấy.”
“Thẩm Thiều Đình, đùa chuyện này không vui đâu.” Trừ Thẩm Thiều Đình thì Hàn Đông là người rõ nhất về chuyện của Thư Tình, thế nên anh ta là người phản bác nó đầu tiên.
“Cậu say rồi.”
“Tôi không say.
Dù không có bằng chứng nhưng tôi chắc chắn cô ấy là Thư Tình.”
“Cậu đúng là hết thuốc chữa thật rồi.” Lăng Triệt giúp hắn băng kín cánh tay, lắc đầu một cách bất lực.
Bởi bốn năm qua, vì chuyện xảy ra với Thư Tình mà Thẩm Thiều Đình sống như một kẻ điên, tưởng sau cái vụ tai nạn thập tử nhất sinh, hắn sẽ tỉnh táo ra một chút.
Không ngờ cái căn bệnh này chỉ thu liễm đi và sẵn sàng bùng phát khi nó có cơ hội.
Thẩm Thiều Đình mặc kệ việc Hàn Đông và Lăng Triệt có tin hay không, hắn trở lại hội trường, vì không muốn kinh động, hắn chỉ lặng lẽ đứng từ một phía nhìn cô.
Thấy Tịnh Kỳ cùng Giang Khải lên xe, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn cũng lái xe bám theo bọn họ.
Giang Khải dẫn Tịnh Kỳ về trước căn hộ của cô, Thẩm Thiều Đình cũng biết nơi này, bởi trong tập hồ sơ điều tra về cô, cũng có nhắc đến nơi này, khu chung cư Hoành Nghi, tầng mười.
Từ sau cửa kính, Thẩm Thiều Đình chứng kiến cảnh Giang Khải đỡ Tịnh Kỳ xuống xe, phải dùng hết sự bình tĩnh tích cóp của nửa đời sau, hắn mới không xuống xe gây sự.
Hắn phải ngồi yên, trước khi hắn đem mọi chuyện càng rối tung hơn nữa.
Tay Thẩm Thiều Đình siết chặt vô lăng, hắn không muốn chứng kiến những hình ảnh quá chướng mắt này nữa, định quay đầu xe.
Mà ở phía trước, Giang Khải vẫn lưu luyến không rời lấy tay Tịnh Kỳ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người đang đối diện mình, trong lòng luôn có một suy nghĩ thôi thúc rằng cô gái này thuộc về anh.
Giang Khải từ từ cúi đầu, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng mà mình đã mơ tưởng lâu nay.
Nó không còn là một nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn đạp nước nữa mà là một nụ hôn đầy mãnh liệt.
Có trời mới biết, anh đã hối hận thế nào khi đem Tịnh Kỳ tới bữa tiệc.
Bởi chứng kiến những ánh mắt trầm trồ, tán thưởng mà cánh đàn ông dành cho cô, anh chỉ muốn đem cô giấu kín một nơi không để ai biết mà thôi.
Tịnh Kỳ bị nụ hôn này tập kích một cách bất ngờ, cô cứ nghĩ sẽ là những nụ hôn nhẹ nhàng giống mọi lần nên cũng vui vẻ đón nhận.
Đến khi bắt đầu cảm nhận được sự khác thường, cô mới phản ứng.
Đang ở bên ngoài, cô không muốn phô bày những hành động quá thân mật như thế này đâu.
Ngón tay Tịnh Kỳ khẽ đấm sau lưng Giang Khải, bảo anh dừng lại.
Giang Khải đã công thành đoạt đất đủ, anh mới thỏa mãn mà rời khỏi môi Tịnh Kỳ, đem cô ôm vào lòng.
“Tịnh Kỳ, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau phải không?”
“Vâng.” Tịnh Kỳ không chỉ cho anh một câu trả lời khẳng định mà còn dùng vòng ôm của mình để củng cố thêm nó.
Cô không biết lý do vì sao mà ngày hôm nay Giang Khải luôn có cảm giác thiếu an toàn như vậy.
Nhưng nếu điều này làm anh vui, cô không ngại.
Dưới ánh trăng, bóng hai người ôm nhau tạo nên một hình ảnh vô cùng đẹp và viên mãn.
Song dưới ánh mắt của Thẩm Thiều Đình, nó lại là một hình ảnh chướng mắt vô cùng, nó khiến hắn khó chịu tới nỗi muốn khoét hết não bộ của mình ra.
Đáng lẽ ra hắn nên đi ngay lập tức chứ không nên chần chừ ở lại, để bây giờ hắn muốn đi cũng không được, mắt cứ chăm chăm vào dõi theo hai người kia, muốn biết bọn họ đã phát triển tới mức nào rồi.
Mặc dù biết là vô lý song Thẩm Thiều Đình luôn có một hi vọng mong manh rằng mối quan hệ của hai người sẽ chỉ đến đó mà thôi, sau nụ hôn chướng mắt kia, Giang Khải sẽ chia tay Thư Tình và đi về.
Thẩm Thiều Đình tự huyễn hoặc với ảo tưởng của riêng mình cho đến khi Giang Khải dắt tay Thư Tình lên lầu, nó mới chịu vỡ nát.
Đứng dưới chung cư, Thẩm Thiều Đình đưa mắt nhìn lên căn hộ ở tầng mười, nhìn cho đến lúc đèn ở trong phòng đều bật tắt, hắn mới không có lý do tự lừa mình dối người nữa.
Tim giống như bị ai bóp nghẹn, đau đến không thở nổi.
Người trên lầu trải qua mộng đẹp còn ở dưới lầu, Thẩm Thiều Đình thức trắng một đêm.
…
Hôm sau, dem theo một trái tim rỉ máu trở về, Thẩm Thiều Đình biết hắn không có quyền oán thán, là năm xưa hắn đã để lạc mất Thư Tình.
Nhưng nếu ông trời đã cho hắn cơ hội gặp lại cô, hắn nhất định không để lạc mất cô lần nào nữa.
Thẩm Thiều Đình cho người đào lại ‘cái chết’ của Thư Tình năm xưa, hắn muốn biết năm đó Giang Khải đã qua mặt hắn để chiếm Thư Tình làm của riêng như thế nào.
Đầu tiên hắn tìm được bác sĩ năm đó điều trị cho Thư Tình, dùng quyền lực ép người này nói ra những gì mình biết.
Cuối cùng trong những lời mà anh ta nói, hắn cũng tìm ra điểm mấu chốt.
Vị bác sĩ đó nói rằng đây là một trường hợp mà mình thấy khá khó hiểu, rõ ràng lúc đưa vào bệnh viện, mọi kết quả kiểm tra đều ổn, thế nhưng sau đó tình hình bệnh nhân lại diễn tiến nặng.
Lúc đó bác sĩ Trần Minh toàn quyền phụ trách bệnh nhân này, anh ta cũng không tham gia vào việc điều trị sau đó nữa.
Thẩm Thiều Đình lại tiếp tục cho người điều tra Trần Minh, khi kết quả anh ta là anh họ đằng ngoại của Giang Khải thì mọi thứ cũng thông suốt.
Thẩm Thiều Đình ném hết tài liệu xuống bàn, tức giận tới mức muốn nổ tung.
Hắn ngu ngốc! Hóa ra lâu nay hắn đã bị lừa bởi màn kịch của anh em nhà này!
.