Vợ?
“Thẩm Thiều Đình đã có vợ? Tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này.”
Không phải là Tịnh Kỳ quá quan tâm đến tin tức của Thẩm Thiều Đình mà ngày trước, lúc quyết định vào làm ở Thẩm thị, cô đã từng tìm kiếm về cái tên Thẩm Thiều Đình một lần.
Mọi thông tin đều nói anh ta độc thân, không hề nghe nhắc đến chuyện đã có vợ.
Nhìn dáng vẻ khó hiểu của Tịnh Kỳ, Jade chỉ cười, bởi thân là thư ký ở bên cạnh Thẩm Thiều Đình nhiều năm, cô cũng chưa hề biết mặt người vợ bí ẩn này.
Nhưng có một điều Jade chắc chắn.
“Thẩm Thiều Đình rất yêu vợ của mình.”
Nói rồi, Jade chuyển chỗ sang ngồi cạnh Tịnh Kỳ, ghé sát vào tai cô, tỏ ra bí mật mà nói.
“Đây là chuyện cấm ở Thẩm thị, không ai dám nhắc đến…”
“Thẩm Thiều Đình cưới về một cô vợ được đúng hai tháng, không biết nội tình bên trong thế nào thế nhưng khi vợ anh ta mất, Thẩm Thiều Đình giống như một kẻ điên vậy.
Thậm chí anh ta còn cuồng tín tới mức thuê cả pháp sư về để gọi hồn…”
Tịnh Kỳ: “...” Nghe đến đây thì toàn bộ gai ốc của cô đều nổi hết cả lên, cô đẩy Jade ra.
“Đừng kể nữa.”
“Ừ.” Vẻ mặt bà tám của Jade tỏ ra tiếc nuối, song vẫn nói thêm.
“Năm đó, Thẩm thị từng một thời lao đao, tôi suýt nữa thì mất việc…”
Tịnh Kỳ nghe Jade nói xong, vẫn không tin nổi, Thẩm Thiều Đình trong lời Jade hoàn toàn khác một trời một vực so với Thẩm Thiều Đình mà cô ấn tượng.
Tịnh Kỳ đem suy nghĩ này nói với Jade, cô nàng chỉ cười, câu chuyện lấy Thẩm Thiều Đình là nhân vật chính cứ thế kết thúc.
...
Trước khi chia tay ở căng tin, Jade hẹn Tịnh Kỳ tan làm đi mua sắm, song Tịnh Kỳ lại nhún vai từ chối.
“Alice sắp vào lớp một rồi.
Dạo này tâm tư dành hết vào việc tìm trường cho nó.”
Jade nghe xong thì không cố năn nỉ Tịnh Kỳ, tuy vậy vẫn âm thầm ghi nhớ thông tin này trong đầu, cảm thấy đây là một thông tin có thể giúp Thẩm Thiều Đình đẩy nhanh tiến độ.
“Cô nên tìm hiểu kỹ, nếu có người quen thì đừng ngại nhờ vả.
Thành phố đất chật người đông, muốn tìm một trường tốt không phải dễ.”
“Tôi biết.” Tịnh Kỳ thở dài, cô đương nhiên không muốn con gái mình thiệt thòi, chắc chắn phải tìm trường tốt nhất cho nó.
Nhưng tốt đồng nghĩa với học phí tương đối cao.
Mà với kinh tế hiện tại của cô thì đúng là vấn đề nan giải.
Song về chuyện tiền bạc thì Tịnh Kỳ không muốn than vãn quá nhiều với Jade.
Hai người chia tay, cô trở về bàn làm việc, suy nghĩ về chuyện có nên sắp xếp thêm vài buổi tăng ca.
…
Jade vẫn như cũ là một thư ký rất lành nghề từ trong việc chính cho đến công việc ngoài lề.
Thế nhưng khi càng ngày càng thân thiết với Tịnh Kỳ, Jade lại càng cảm thấy có lỗi.
“Thẩm tổng.” Jade hít sâu một hơi, đầy quyết tâm mà nói.
“Đây là lần cuối cùng tôi nói với anh về những chuyện liên quan đến Tịnh Kỳ.”
“Cô nói gì?” Thẩm Thiều Đình đang ký tá giấy tờ thì dừng bút, ngẩng đầu nhìn Jade.
“Cô chê tiền lương ít?”
Jade lắc đầu: “Không phải.”
“Chỉ là tôi không muốn mất một người bạn như Tịnh Kỳ.”
Bởi càng tiếp xúc, Jade càng quý Tịnh Kỳ, một cô gái hiền lành, thiện lương như cô ấy, không nên chịu đựng những lừa lọc dối trá này.
Cuối cùng, Jade nói với Thẩm Thiều Đình điều mà mình muốn khuyên hắn từ rất lâu.
“Thẩm tổng, cũng nên dừng lại thôi.
Tịnh Kỳ giờ đã độc thân, anh cũng vậy...”
“Chả nhẽ lại không theo đuổi được người ta...” Mấy lời sau cũng Jade chỉ dám lẩm bẩm trong miệng, song vẫn bị Thẩm Thiều Đình nghe được, hắn đôi tập văn kiện lên bàn.
“Có phải lâu nay tôi quá dễ dãi với cô rồi không?”
Nếu việc theo đuổi Tịnh Kỳ dễ dàng như Jade nói, hắn còn phải mất công làm bày nhiều bẫy như vậy.
Nghĩ lại thấy buồn bực, Thẩm Thiều Đình kéo cavat ra một chút.
Tuy vậy, hắn vẫn không quên dặn Jade chuyện quan trọng.
“Hẹn một buổi gặp mặt với trưởng phòng giáo dục thành phố Hà cho tôi.”
Hắn chỉ có một đứa con gái, nhất định phải trải con đường hoa cho nó đi.
…
Chuyện trường học của Alice Thẩm Thiều Đình đã lo hết, nhưng hắn vẫn không thể báo tin vui này cho Tịnh Kỳ.
Chỉ có thể đứng ngoài đau lòng nhìn cô tăng ca.
Hôm nay, Tịnh Kỳ vẫn như mọi bận tăng ca đến tối muộn.
Lúc sắp xếp đồ chuẩn bị ra về thì Jade đến tìm cô.
“Có chuyện gì thế?” Tịnh Kỳ nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Jade, quan tâm hỏi.
Jade ôm bụng, cô nàng vừa vịn vào bàn vừa nhấc từng bước đi tới.
“Tịnh Kỳ, giúp tôi một việc được không?”
Tịnh Kỳ đỡ Jade ngồi xuống.
“Việc gì, giúp được thì tôi sẽ giúp.”
Jade lau mồ hôi, mặt mày trắng bệch.
“Hôm nay, tôi phải đi cùng với Thẩm Thiều Đình tới một bữa tiệc, mà hiện tại ‘bà dì’ đến thăm không báo trước.
Giờ tôi đau bụng quá...cô...cô…”
Tịnh Kỳ: “Nhờ tôi giúp cô báo với hắn một tiếng.
“Không phải.” Jade lắc đầu, lại lấm lét nhìn Tịnh Kỳ.
“Cô có thể đi thay tôi không ấy.”
“Đi thay cô?” Tịnh Kỳ cao giọng.
“Jade, cô đau bụng chứ có bị ấm đầu đâu.”
“Đây là việc của phòng thư ký các cô chứ.
Không người này thì có người khác.”
“Không được.” Jade khó xử mà nói.
“Phòng thư ký có hơn mười người, mà giờ này đa số đều về hết rồi.”
“Hơn nữa không có ai có dáng vóc tương tự như tôi để đi thay lễ phục.
Cô biết đấy, là bộ mặt của Thẩm Thiều Đình, tất nhiên những lễ phục này đều là hàng cao cấp.
Đổi người khác, phải chuẩn bị lại từ đầu.
Mà thời gian thì đâu còn nữa...”
Giải thích một tràng cho Tịnh Kỳ, Jade cũng muốn hụt hơi.
Giờ thì cô nằm gục luôn xuống bàn.
Nhìn Jade thế này, Tịnh Kỳ cũng cảm thấy áy náy.
Song giúp chuyện gì thì giúp, riêng chuyện đi cùng Thẩm Thiều Đình thì không được!
Tịnh Kỳ uyển chuyển từ chối.
“Tôi đi làm cả ngày rồi, tối về muốn dành thêm thời gian cho con gái.”
“Cô cứ nói thật với Thẩm Thiều Đình, chắc chắn hắn sẽ không bắt cô đi đâu.”
Tịnh Kỳ đã nói vậy, Jade cũng đành thôi, cô chống tay ngồi dậy, vẻ mặt tiếc nuối mà nói.
“Tiền lương tăng ca nhân ba, tháng này tạm biệt một em túi xách Birkin.”
Tăng ca nhân ba? Tịnh Kỳ đang dọn dẹp đồ để vào bàn, nghe đến con số này, vô thức ngẩng đầu.
Đúng là mấy ngày nay cô vì chuyện tiền nong làm mụ mị đầu óc, giờ cứ nghe nhắc đến tiền là lại vểnh tai lên
Tinh quái như Jade sao không nhận ra được chút thay đổi nhỏ này của Tịnh Kỳ, cô quyết định không về, tiếp tục thuyết phục.
“Cô tăng ca một giờ được bao nhiêu? Trong khi cùng đi với Thẩm Thiều Đình có một chút đã được nhân ba tiền lương.”
“Là tính trên tiền lương của tôi đấy.”
Tiền.
Tịnh Kỳ trầm tư, đúng là con số hấp dẫn thật.
Nhưng trên đời này chẳng có miếng bánh nào tự dưng mà rớt xuống cả.
Tịnh Kỳ hạ quyết tâm.
“Xin lỗi, tôi không đi.”
Nói đến thế này rồi mà Tịnh Kỳ vẫn không nghe, Jade lắc đầu.
“Chả lẽ cô sợ Thẩm Thiều Đình ăn thịt mình?”
Tịnh Kỳ: “Ừ!”
Vì đi cùng một kẻ đáng sợ lại ngang ngược như Thẩm Thiều Đình nên cô mới chần chừ.
Jade nghe xong thì phá lên cười, cô nàng cười to đến nỗi khiến Tịnh Kỳ nghi ngờ không biết Jade có đau bụng thật hay không.
“Tôi lấy danh dự cam đoan với cô.
Những bữa tiệc này đều là tiệc làm ăn, vô cùng trong sạch.
Đến lúc đó, nếu cô cảm thấy không hợp, có thể xin phép về trước…”
Jade đã lấy danh dự ra đảm bảo, lấn cấn cuối cùng trong Tịnh Kỳ cũng lung lay, cô đồng ý.
Jade lập tức lấy lễ phục xuống cho Tịnh Kỳ thay.
Lễ phục là một bộ váy dài chấm gót với chất liệu lụa cao cấp và voan.
Kiểu dáng cổ điển thanh lịch, chỉ có điều phần chiết eo hơi nhỏ.
Lúc Jade thử còn khóc ròng vì dạo này mình hơi béo làm phần eo chật ních.
Song Tịnh Kỳ mặc vào thì hoàn toàn vừa vặn, cứ như nó sinh ra là để dành cho cô vậy.
Dáng người Tịnh Kỳ hơi gầy song chỗ nào cần có thịt thì vẫn có.
Đứng ở phía sau nhìn Tịnh Kỳ, Jade thầm nghĩ không biết Thẩm Thiều Đình có còn tâm tư để mà dẫn cô tới tiệc không nữa.
Đúng như những gì Jade đã nghĩ, khi Thẩm Thiều Đình thấy người đi ra là Tịnh Kỳ, bất ngờ tới mức cả người đơ ra..