Rời khỏi phòng bệnh, Tịnh Kỳ gọi điện thoại tìm Thẩm Thiều Đình, hẹn hắn tối nay đến nhà.
Với tình hình của ông nội Thẩm, Tịnh Kỳ nghĩ có lẽ nên nghiêm túc bàn với Thẩm Thiều Đình chuyện kết hôn.
Thẩm Thiều Đình không biết ý định của Tịnh Kỳ, thế nên nỗi bực bội hiện tại vẫn không có cách nào xua đuổi.
Thẩm Thiều Đình nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trên sofa, giọng dứt khoát.
“Hứa tổng, ông có giảm nữa thì cũng thế.
Trước giờ Thẩm Thiều Đình tôi chưa bao giờ rút lại lời mình đã nói.”
Mặt Hứa tổng tối lại, ông ta nới lỏng cà vạt, tuy vậy sự bí bách vẫn không giảm bớt.
“Thẩm Thiều Đình, cháu có cần thiết phải khiến cả hai đều tổn thất.
Ta đã chủ động nhượng bộ đến thế rồi.”
Từ ngày Thẩm Thiều Đình dừng hết việc làm ăn với Hứa thị, cổ phiếu tập đoàn càng ngày càng tụt dốc.
Trước tình hình thảm hại của tập đoàn, Hứa tổng cũng phải bỏ xuống mặt mũi để tìm Thẩm Thiều Đình thương lượng.
“Cháu cũng biết đấy, thời buổi kinh tế khó khăn, là chỗ quen biết với nhau, chúng ta nên kết bạn chứ đừng trở mặt thành kẻ thù.”
“À…” Thẩm Thiều Đình đặt bút xuống.
“Hứa tổng nên đem đống đạo lý này về dạy con gái ông đi.”
Thẩm Thiều Đình đã nhắc đến con gái ông, Hứa tổng cũng vin vào vào đó mà uyển chuyển thuyết phục hắn.
“Chuyện con bé làm loạn trên mạng, chú sẽ về nhắc nhở.”
“Với lại cháu cũng nên thông cảm cho nó.
Chồng của nó, bố của con nó đột ngột thành ra như thế, nó không suy nghĩ thấu đáo được không?”
Thẩm Thiều Đình: “Giờ vợ tôi đang bị bạo lực mạng, ông nói xem tôi có suy nghĩ thấu đáo được không?”
“Thẩm Thiều Đình!” Hứa tổng đập bàn.
“Mày đừng có ngang ngược! Tuổi tao đáng tuổi bố của mày đấy.”
Thẩm Thiều Đình cười nhạt: “Đem việc tuổi tác ra giáo huấn người khác chỉ là trò của kẻ thất bại.”
“Mày…” Tức giận khiến Hứa tổng chỉ biết ôm ngực, ông ta mắng đổng Thẩm Thiều Đình.
“Đồ vong ơn phụ nghĩa… Tao điên rồi mới tới đây gặp mày!”
Lần này thì Thẩm Thiều Đình coi ông ta giống như không khí.
Từ nói nhẹ nhàng đến đả kích Thẩm Thiều Đình vẫn không thể khiến hắn thay đổi ý định.
Hứa tổng bực bội đi ra khỏi phòng, đem nỗi giận trút lên vợ của ông ta.
“Còn không đi quản con gái của bà lại!”
…
Hứa phu nhân bị chồng quở trách, gọi điện thoại cho Hứa Du, mắng cô ta một trận, thế nhưng Hứa Du còn đang say trong dư vị của chiến thắng, cô ta nào chịu nghe.
“Mẹ thôi đi! Đây là chuyện riêng của con!”
Nói rồi cô ta cúp điện thoại cái rụp, tiếp tục ngồi canh bên giường bệnh.
Ngày nào Giang Khải còn chưa tỉnh lại thì ngày đó cô ta còn khiến Tịnh Kỳ không được yên.
Hận thù làm mờ mắt Hứa Du, khiến cô ta không nhìn ra được sự khác thường của Giang Khải, chỉ đến khi một giọng nói rất nhỏ lọt vào tai cô ta.
“Dừng lại đi…”
…
Tịnh Kỳ nghe được tin Giang Khải tỉnh lại khi cô đang chuẩn bị bữa tối.
“Thật không?” Tịnh Kỳ gần như hét lên, khiến thanh âm mừng rỡ của cô vang vọng khắp căn nhà.
Thẩm Thiều Đình đang ngồi cùng Alice, đứng dậy tới phòng bếp.
“Chuyện gì vậy?”
“Giang Khải...anh ấy tỉnh rồi.” Tịnh Kỳ đưa tay lau giọt nước mắt vừa rớt xuống, nhưng lau một giọt nó lại chảy một giọt, cuối cùng cô mặc kệ luôn nó.
Thẩm Thiều Đình ôm Tịnh Kỳ vào lòng, giờ trong lòng hắn đã không còn ghen tị việc Tịnh Kỳ đối đãi với Giang Khải quá đặc biệt mà chỉ thấy cao hứng thay trước tin tức này.
“Thế là tốt rồi…” Thẩm Thiều Đình vỗ lấy vai Tịnh Kỳ, lại giúp cô lau nước mắt chảy ra.
…
Hôm sau Tịnh Kỳ cầm một bó hoa tới thăm Giang Khải.
Thấy Tịnh Kỳ, Giang Khải muốn ngồi dậy nhưng lại không thể, hiện tại anh vẫn đang còn rất yếu.
“Anh cứ nằm vậy đi.” Tịnh Kỳ ngồi xuống bên giường bệnh.
“Em chỉ tới một lúc thôi.”
Giang Khải nhìn Tịnh Kỳ, tự nghĩ đây có lẽ là cơ hội cuối cùng mình có thể trực tiếp nhìn thấy cô.
Bởi khi anh đã tỉnh lại, Tịnh Kỳ cũng không còn áy náy gì nữa, cô sẽ không đến thăm anh nữa.
Anh thì lại càng không thể mặt dày tới tìm cô rồi lại gây phiền phức cho cô.
Thế nên Giang Khải càng trân trọng những phút giây hiện tại để nói hết những gì muốn nói với Tịnh Kỳ.
“Tịnh Kỳ… Có thể anh nói ra điều này sẽ khiến em hiểu lầm anh.
Nhưng…em có thể khoan hãy kết hôn với Thẩm Thiều Đình được không?”
“Tại sao?” Đôi mắt hạnh của Tịnh Kỳ mở to, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt của Giang Khải để xác nhận.
Vì rất nhiều lý do.
Giang Khải thầm nghĩ.
Nhưng trước tất cả các sự thật xấu xa về Thẩm Thiều Đình, anh chỉ dám nói một phần.
Bởi anh cũng có một phần lỗi khi nói dối về thân thế cũng như người chồng của cô.
Giờ nghĩ lại Giang Khải mới thấy hối hận, giá như lúc đó anh dám nói cho Tịnh Kỳ rằng Thẩm Thiều Đình là chồng của cô ấy, thì có lẽ kết quả đã khác.
Thế nhưng, trên đời này không có hai chữ giá như, giờ thì anh chỉ có thể tìm cách cứu vãn nó.
Giọng anh chậm rãi: “Nói ra điều này không phải để đổ lỗi cho việc em chia tay anh.
Tịnh Kỳ, anh chỉ muốn nói rằng Thẩm Thiều Đình không đơn giản, ngay cả việc anh ta đến với em, khiến em yêu anh ta, đều có tính toán cả.”
Không phải tự dưng mà những hợp đồng anh cố gắng dành được đều bị Thẩm Thiều Đình cướp mất.
Với vị thế của hắn, cần gì phải bỏ công sức giành giật mấy hợp đồng nhỏ lẻ của anh.
Chỉ khi hắn cố tình muốn làm thế, muốn khiến anh bế tắc và nghĩ đến chuyện liên hôn.
“Đêm xảy ra chuyện với Hứa Du, anh thừa nhận là anh sai, nhưng em không nghĩ việc mình có mặt ngay tại đó cũng quá trùng hợp ư?”
Giang Khải lại tiếp tục kể việc từng kiểm tra camera của khách sạn nơi Hứa Du đưa anh đi để xem cô ta giở trò với anh không nhưng lại phát hiện một tên đàn ông khả nghi đi theo sau hai người họ.
Tịnh Kỳ nghe hết câu chuyện này, đôi mày cô nhăn lại, phản ứng đầu tiên là: “Giang Khải, chỉ dựa vào những gì mà anh nói thì có quá phiến diện không?”
Cô biết Thẩm Thiều Đình không tốt lành gì nhưng đổ lỗi tất cả những gì xảy ra với Giang Khải đều là do hắn thì quá vô lý.
Vì để ý Giang Khải mới tỉnh lại, Tịnh Kỳ không dám nói thẳng suy nghĩ của mình, chỉ bảo Giang Khải nghỉ ngơi cho tốt.
Giang Khải chỉ cười, nói: “Có lẽ là anh đã suy nghĩ quá nhiều.”
Lúc này có điện thoại gọi tới, Tịnh Kỳ thấy cái tên hiển thị trên đó là Thẩm Thiều Đình thì chào Giang Khải rồi đi ra.
Giang Khải vẫn hướng ánh mắt về cô, tai vẫn nghe rõ mồn một hai chữ ‘em đây’ của Tịnh Kỳ khi nghe điện thoại.
Hóa ra cô đã yêu Thẩm Thiều Đình đến mức này, đến nỗi những lời cảnh báo của anh cô cũng để ngoài tai.
…
Thẩm Thiều Đình hẹn Tịnh Kỳ chiều nay sau khi tan ca thì cùng cô tới thăm ông cụ Thẩm.
Tịnh Kỳ đồng ý.
Mặc dù chuyện kết hôn là vội vàng để kịp cho ông cụ Thẩm chứng kiến song không vì thế mà Thẩm Thiều Đình làm nó qua loa.
Hắn liên hệ với bạn làm ăn của mình ở Nam Phi, muốn anh ta tìm cho mình một viên kim cương tinh khiết nhất, trọng lượng cũng không thể tầm thường để làm nhẫn cầu hôn cho Tịnh Kỳ.
“Thế đã chọn được màu gì chưa?” Đầu máy bên kia hỏi Thẩm Thiều Đình.
Màu gì? Bây giờ Thẩm Thiều Đình mới nhớ ra vấn đề quan trọng là chưa hỏi Tịnh Kỳ về màu yêu thích của cô.
Hắn đành hẹn lại với cậu bạn vào hôm khác.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thiều Đình định gọi điện hỏi Tịnh Kỳ về màu yêu thích của cô nhưng lại thấy vậy quá lộ liễu, liền đặt điện thoại xuống.
Để tối nay hắn tìm cơ hội thăm dò cô.
Jade tới đưa văn kiện cho Thẩm Thiều Đình, thân là người làm việc cho Thẩm Thiều Đình hơn sáu năm, bản lĩnh nhìn mặt đoán người cũng trở nên cao siêu.
“Chúc mừng anh nha.” Jade nháy mắt tinh nghịch.
“Cuối cùng cũng rước được người đẹp về nhà.”
“Sao cô biết?”
“Anh quên Tịnh Kỳ là bạn thân của tôi à, có chuyện gì mà cô ấy không kể cho tôi đâu.”
Nhắc đến Tịnh Kỳ, Jade cong cong môi, cô nàng nói.
“Phải cảm ơn Thẩm tổng, nếu không nhờ làm gian tế cho anh, chắc tôi sẽ không tìm được một cô bạn thân như Tịnh Kỳ.”
Jade vì cao hứng nên thanh âm hơi lớn, thanh âm này truyền qua khe hở nơi cánh cửa, khiến bàn tay đang định gõ cửa của Tịnh Kỳ đông cứng lại.
Cô không nghe lầm, Jade vừa nhắc đến hai chữ ‘gian tế’.
Chiều hôm nay Tịnh Kỳ đã xin nghỉ một buổi đi vào bệnh viện thăm Giang Khải, thế nên Thẩm Thiều Đình không cần đợi đến lúc cô tan ca.
Vì điều này Tịnh Kỳ muốn cho hắn một kinh hỉ, không ngờ hắn lại cho cô một kinh hỉ lớn hơn.
Hai người bên trong phòng không nhận ra sự xuất hiện của Tịnh Kỳ, vẫn rất thoải mái.
Thẩm Thiều Đình không vui nhìn cô nàng.
“Tôi vẫn ghim cô cái vụ tự ý chấm dứt hợp đồng trước thời hạn đấy.”
Jade cười ha ha.
“Không phải giờ anh đã rước được Tịnh Kỳ về nhà rồi à? Anh đã bày lắm trò thế rồi, tôi chỉ là giúp anh bớt tạo nghiệp thêm thôi.”
Jade không nói cụ thể ra song ở bên ngoài Tịnh Kỳ liên hệ nó với những gì Giang Khải vừa nói, cảm giác như sự thật đang vạch trần ra trước mắt cô.
Tất cả đều là Thẩm Thiều Đình tính toán?
Tịnh Kỳ ôm mặt, toàn thân đều muốn bài xích những gì mình vừa nghe được.
Nỗi bàng hoàng ập đến khiến hai chân Tịnh Kỳ cũng trụ không vững, cô đụng phải cánh cửa, sau đó một tiếng động lớn vang lên...