Tiếng động này khiến cả Jade và Thẩm Thiều Đình cùng nhìn ra cửa, Tịnh Kỳ cũng không còn đủ sức để mà che dấu, sững sờ nhìn bọn họ.
“Tịnh Kỳ…” Thẩm Thiều Đình chạy tới, luống cuống cầm tay cô.
“Em nghe anh giải thích…?”
“Giải thích gì?” Tịnh Kỳ giật tay ra khỏi hắn.
“Giải thích rằng anh đã bày bố thế nào để đưa tôi vào bẫy.”
“Không...không phải…” Giọng Thẩm Thiều Đình giờ lắp bắp giống như một đứa trẻ.
Muốn giải thích cũng không biết phải sắp xếp câu từ như thế nào.
Phản ứng của Thẩm Thiều Đình đã đốt sạch một chút hi vọng còn lại trong Tịnh Kỳ, cô hỏi hắn: “Việc tôi gặp Giang Khải và Hứa Du ở khách sạn đều do anh sắp xếp, anh đã biết trước hết mọi chuyện, đúng không?”
Thẩm Thiều Đình: “Anh…”
“Anh chỉ cần trả lời là có hay không!”
Đôi mắt Tịnh Kỳ đỏ hoe, tiếng hét của cô như xé toạc không gian tĩnh lặng, khiến Thẩm Thiều Đình không còn cơ hội trốn tránh.
Hắn thừa nhận: “Là anh.”
“Bốp!”
Một cái tát giáng xuống mặt của Thẩm Thiều Đình.
Tịnh Kỳ nhớ tới cái ngày Thẩm Thiều Đình bắt gặp cô khóc trên sân thượng.
Cảm giác bản thân chẳng khác gì một trò hề trước mắt hắn.
Có phải lúc cô khóc, trong lòng hắn rất thỏa mãn vì phá hỏng chuyện tình yêu của cô không.
Một giọt nước mắt sánh ra, rồi hai giọt, Tịnh Kỳ ôm mặt khóc.
không muốn chấp nhận sự thật hai lần cô mở lòng đều là hai lần nhận về giả dối.
Nhìn bờ vai đang run lên từng hồi của Tịnh Kỳ, Thẩm Thiều Đình muốn tới ôm cô vào lòng, song còn chưa kịp chạm vào, Tịnh Kỳ đã hét lên, coi hắn cứ như kẻ thù.
“Đừng có đụng vào tôi nữa!”
Tịnh Kỳ đẩy hắn ra, nhưng phía sau Thẩm Thiều Đình lại là Jade.
Nhìn thấy Jade, nỗi đau trong ngực Tịnh Kỳ càng thêm nhức nhối.
Cô đã thật sự coi Jade là bạn, là người thân của mình, thế mà Jade lại chỉ coi cô như công cụ để ghi điểm trong mắt Thẩm Thiều Đình mà thôi.
Sự tính toán của Thẩm Thiều Đình khiến cô hận Tịnh Kỳ khiến cô hận thì sự dối trá của Jade lại khiến cô đau, cổ họng cứ uất nghẹn đến nỗi một câu mắng chửi cô cũng không làm được.
Trong khi đó, ở phía đối diện, Jade chỉ biết cúi đầu, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Tịnh Kỳ và đối diện với chất vấn.
Chỉ có thể xấu hổ nói hai chữ “xin lỗi.”
Jade không muốn bao biện cho bản thân, bởi sự thật rành rành rằng cô tiếp cận Tịnh Kỳ vì lợi ích mà Thẩm Thiều Đình mang lại.
“Coi như tôi chưa từng có một người bạn như cô!” Tịnh Kỳ lau giọt nước mắt còn sót lại trên má, lạnh lùng bước qua Jade.
Thẩm Thiều Đình muốn đuổi theo Tịnh Kỳ, song lại bị Jade ngăn lại.
“Để Tịnh Kỳ một mình đi.
Anh càng đuổi theo, càng ép cô ấy thì cơ hội vãn hồi càng khó.”
Nói rồi, Jade thở dài, đúng là nghiệp không sớm thì muộn nó cũng sẽ ập tới với Thẩm Thiều Đình.
…
Tịnh Kỳ tự nhận là người nhỏ nhen, không thể chấp nhận việc tình yêu bị vấy bẩn dù chỉ là hạt cát.
Hôm sau, cô làm đơn xin thôi việc đem đến phòng giám đốc Hà.
“Tịnh Kỳ…” Giám đốc Hà khó xử đẩy tờ thôi việc vào tay cô.
“Cô nên nói chuyện này với Thẩm tổng.
Tôi…”
“Không phải bà trực tiếp quản lý tôi ư?” Tịnh Kỳ tức giận.
“Có mỗi việc phê duyệt quyết định nghỉ việc bà cũng không làm được.”
“Tịnh Kỳ…” Giám đốc Hà tiến thoái lưỡng nan.
Chẳng lẽ giờ nói thẳng vì cô là bạn gái của Thẩm Thiều Đình nên bà không dám thông qua việc này trước mặt hắn.
Đành đùn đẩy.
“Cô cứ lên gặp Thẩm tổng đi.”
“Bà…” Tịnh Kỳ nghẹn họng trước thái độ đùn đẩy trách nhiệm của giám đốc Hà.
Trong đầu một ý nghĩ cũng manh nha nổi lên.
Có phải Thẩm Thiều Đình đứng sau giở trò không?
Cơn giận dữ lan tỏa khắp Tịnh Kỳ như đồng cỏ khô bị đốt cháy.
Cô cầm tờ đơn thôi việc lên thẳng phòng Thẩm Thiều Đình.
Vừa trùng hợp Thẩm Thiều Đình cũng muốn xuống tìm gặp cô, cả hai đụng độ nhau nơi thang máy.
“Tịnh Kỳ…” Nét mặt đang căng như dây đàn của Thẩm Thiều Đình giãn ra, hắn nghĩ rằng Tịnh Kỳ đã hết giận, chủ động cầm lấy tay cô.
“Anh sai rồi.”
“Bỏ ra đi!” Tịnh Kỳ trừng mắt, đặt tờ đơn thôi việc vào tay hắn.
Vì đang ở bên ngoài, âm thanh của Tịnh Kỳ làm kinh động mấy nhân viên ở phòng truyền thông gần đó, những đôi mắt liền hóng hớt nhìn ra.
Thẩm Thiều Đình không muốn đem chuyện xấu vạch ra cho người ngoài xem, kiên nhẫn kéo tay Tịnh Kỳ.
“Chúng ta vào phòng làm việc của anh rồi nói.”
“Không cần!” Tịnh Kỳ lạnh lùng.
“Đơn tôi đã đưa, anh có chấp nhận hay không thì tôi cũng nghỉ việc!”
“Nghỉ? Ai cho em tự ý nghỉ!” Mày kiếm của Thẩm Thiều Đình cau lại, hắn đã nhượng bộ thế nhưng Tịnh Kỳ vẫn cứ khăng khăng làm theo ý mình, liền không muốn nhẹ nhàng với cô.
“Em muốn chấm dứt luôn chuyện tình cảm của chúng ta? Tịnh Kỳ, tôi nhắc cho em nhớ.
Chúng ta sắp sửa kết hôn chứ không phải mấy đứa nhóc mới yêu nhau.”
“Ha? Kết hôn?” Tịnh Kỳ thấy nực cười thay Thẩm Thiều Đình.
“Sau mấy chuyện xấu xa anh làm, anh còn dám nói hai chữ kết hôn với tôi.”
Thẩm Thiều Đình ngang ngược: “Mặc dù tôi nhúng tay nhưng chuyện Giang Khải phản bội em là thật.
Chuyện em yêu tôi cũng là thật.
Như thế là đủ!”
Cái đồ điên này! Tịnh Kỳ lại cho hắn một cái tát, tiếng tát oanh động một đám khán giả đang vây xem.
Bọn họ đưa tay che cái miệng há hốc, gần như không thể tin nổi.
Tịnh Kỳ dám đánh Thẩm Thiều Đình, dám đánh chủ tịch cao cao tại thượng của bọn họ.
Đúng là thế giới đảo điên hết rồi.
Thẩm Thiều Đình bị đánh một cái tát đau điếng, mọi cảm xúc giờ đổ dồn vào một bên má tê rần, nào đâu để ý được mình đang là đối tượng cho kẻ khác vây xem.
Hắn nghiến răng, gằn từng chữ một.
“Tịnh Kỳ, em muốn chia tay với anh?”
Tịnh Kỳ không trả lời hắn, sự im lặng chẳng khác gì đem kiêu ngạo của Thẩm Thiều Đình dẫm dưới chân.
Khi Thẩm Thiều Đình cảm thấy máu nóng trong hắn đều bốc hết lên thì có tiếng điện thoại gọi tới, số máy là bệnh viện, hắn điều chỉnh giọng nói của mình.
“Alo?”
Tịnh Kỳ cũng nhân cơ hội này trốn khỏi sự ‘áp bức’ của Thẩm Thiều Đình, song cánh tay của hắn đã nhanh chóng bắt lấy cô lại, không cho ý định này được thực hiện.
Tịnh Kỳ định mở miệng mắng hắn thì giọng nói thất thanh của Thẩm Thiều Đình cắt ngang.
“Ông nói gì?”
Thẩm Thiều Đình siết chặt lấy tay Tịnh Kỳ, thân hình cao lớn giống như mất điểm tựa, giọng cũng run run.
“Đi với anh tới bệnh viện một chuyến trước đã!”
Tịnh Kỳ bị hắn kéo đi, giờ cô mới để ý bàn tay Thẩm Thiều Đình đã lạnh ngắt từ bao giờ.
Hai người vội vàng đến bệnh viện, vừa tới trước cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng khóc sụt sùi bên trong.
Bác sĩ nói với Thẩm Thiều Đình: “Bệnh tình của ông cụ trở nặng rất nhanh.
Cậu vào gặp ông lần cuối đi.”
Mọi người thấy Thẩm Thiều Đình thì tự động tách ra nhường chỗ cho hắn.
Thẩm Thiều Đình đi tới cầm lấy tay ông cụ.
“Ông nói sẽ cố gắng đợi đến lúc cháu kết hôn mà.” Nước mắt hắn rớt xuống bàn tay đã khô quắt của ông cụ, khóc như một đứa trẻ.
Ông cụ Thẩm nhìn hắn, gắng gượng mà nói: “Nhớ những lời ông đã dặn.”
Thẩm Thiều Đình gật đầu.
“Cháu nhớ rồi, sẽ không làm ông thất vọng.”
“Tốt lắm.” Ông cụ Thẩm cười, lại chuyển ánh mắt tới đứa cháu dâu đang rụt rè đứng phía sau Thẩm Thiều Đình.
Tịnh Kỳ hiểu ý ông cụ, đi tới cầm tay ông.
“Cháu đây.”
Ông cụ Thẩm cố níu lấy chút hơi tàn, dặn dò.
“Hãy ở bên nó, cứu rỗi nó, nó đã không còn người thân nào nữa.”
Nửa đời còn lại của Thẩm Thiều Đình phải được sống vui vẻ thì ông cụ mới yên tâm mà ra đi.
Đây là lời mà một người đang hấp hối cố gắng để nói với Tịnh Kỳ, sao cô có thể không để ông yên lòng ra đi.
Tịnh Kỳ gật đầu trong nước mắt.
“Cháu hứa với ông.”
Những canh cánh trong lòng đã được giải thoát, ông cụ Thẩm nhắm mắt, ra đi một cách thanh thản.
...
Tang lễ của ông cụ Thẩm được tổ chức tại tư gia, vì thân phận lúc sinh thời của ông cụ mà người đến viếng thăm không ít.
Thẩm Thiều Đình bận rộn với việc tổ chức đám tang chu toàn, đến khi có thể tìm gặp Tịnh Kỳ thì đã là một tuần sau.
Tịnh Kỳ thấy gương mặt tiều tụy của Thẩm Thiều Đình đứng trước cửa, không đành lòng nói lời nặng nề với hắn.
“Anh vào đi.”
Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Thiều Đình bỗng ôm chầm lấy Tịnh Kỳ, đem cả thân thể đang nóng hổi của mình đè lên.
Tịnh Kỳ bị hắn ôm đến khó thở, cô đẩy hắn, giải thích.
“Lúc đó chỉ là nói để ông cụ Thẩm yên tâm ra đi thôi.
Còn chuyện kết hôn…
“Đừng nói gì nữa! Anh mệt lắm!”
Thẩm Thiều Đình vùi đầu vào tóc Tịnh Kỳ, muốn tìm lấy chút hơi thở bình yên sau những ngày căng thẳng.
Như hắn đã lường trước được, việc ông cụ trao hết cổ phần của Thẩm thị cho hắn sẽ khiến đám con cháu trong nhà nhảy dựng lên.
Bên ngoài Thẩm Thiều Đình vừa phải tiếp đón những người đến tang lễ, bên trong phải đối phó với đám người ghen ghét.
Thật sự mệt mỏi.
Hơi thở nặng nhọc của Thẩm Thiều Đình phả bên tai Tịnh Kỳ, cô lại mềm lòng với hắn, để mặc hắn ôm.
Nhưng Thẩm Thiều Đình đúng là được đằng chân lân đằng đầu, chỉ ôm không đủ, môi hắn bắt đầu dọc theo chiếc cổ trắng nõn để tìm đến bên môi Tịnh Kỳ.
Cô đẩy hắn ra nhưng hai tay lại bị Thẩm Thiều Đình giữ lấy, đẩy ngược lên trên.
Hắn nhốt cô vào lồng giam của mình, ngang ngược chiếm lấy môi cô.