“Alice! Alice!”
Một cậu bé xách cặp lon ton chạy theo Alice vào giờ tan lớp.
Thấy bé dừng lại, cậu liền lấy trong cặp ra một chiếc kẹo bông.
“Cho cậu này.”
Việc trong lớp mới chuyển đến một cô bạn mới xinh xắn dễ thương như Alice khiến rất nhiều bạn nam muốn làm quen cùng, cậu bé này cũng không ngoại lệ.
Nhưng Alice lại lắc đầu không nhận, khiến hai má bánh bao của cậu bạn nhỏ xẹp xuống.
“Cậu không thích ăn nó?”
Alice gật đầu.
“Tớ chỉ thích ăn kem thôi.”
Nhưng mẹ nói ăn kem nhiều sẽ đau họng, mỗi tuần chỉ cho bé ăn một cây, Alice đã dùng hết lượt vào ngày hôm qua rồi.
Biết lý do, cậu bé đứng bên cạnh không nỡ để Alice buồn, dụ dỗ cô.
“Hôm nay chúng ta được nghỉ sớm, mẹ cậu còn lâu mới tới đón.
Chúng ta ăn một cây thì mẹ cậu không biết đâu.”
“Không được!” Alice cắt ngang, giọng nói non nớt nhưng đầy cương quyết.
“Tớ không thể nói dối mẹ!”
Cậu bé im bặt, không dám nói gì nữa, chỉ đứng một bên Alice cùng đợi với cô.
...
Bóng lưng của con bé thu vào mắt người đang đứng một góc là Thẩm Thiều Đình, phải kiềm chế rất nhiều, hắn mới không kích động chạy tới ôm con bé, khen ngợi nó, cưng chiều nó.
Đúng là con gái ngoan của hắn!
Việc Thẩm Thiều Đình tìm được tới đây cũng phải cảm ơn cái bản thảo dang dở của Thư Tình mà hắn vô tình đọc được.
Dựa theo thông tin mà bút danh này đăng ký tác phẩm, từ đó tra ra địa chỉ IP của người dùng, cuối cùng tìm được đến nơi mà Thư Tình đang sống.
Việc này nói thì dễ nhưng tìm đến được tận nơi cũng phải mất rất nhiều ngày.
Cơ mà tìm được là tốt rồi, hắn chỉ sợ cô lại đi và thời gian hắn đợi phải tính theo năm giống như trước đây.
Thẩm Thiều Đình đứng nhìn Alice, đứng đợi cho đến lúc Thư Tình tới đón con bé, rồi lại lặng lẽ đi theo hai mẹ con cô về nhà của bọn họ.
Hiện tại thì ban ngày Thư Tình làm biên tập cho một công ty phát hành sách, buổi tối lại ngồi vào bàn viết tiểu thuyết mạng.
Tiền lương tuy không dư dả như hồi còn làm ở Thẩm thị nhưng cũng đủ để hai mẹ con và Dương Dung trang trải qua ngày.
Hôm nay như mọi ngày, khi Thư Tình vừa đăng chương mới lên chưa được năm phút thì khung bình luận đã nhảy ra một bình luận mới, là một độc giả với hình đại diện mặc định của hệ thống.
Thư Tình để ý là mỗi lần cô đăng chương mới thì người này đều là người để lại bình luận đầu tiên, cứ như là đã canh sẵn thời gian vậy.
Lời nói thì cũng muôn hình vạn trạng, nhưng có một điểm chung là không giống bình thường, hôm nay lại là: “Trời trở lạnh rồi, tác giả nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Thư Tình mặc dù dở khóc dở cười với vị độc giả kỳ lạ nhưng cũng để lại cho người này một icon trái tim.
Xe của Thẩm Thiều Đình đang đậu bên ngoài căn nhà, ở trong xe, hắn nhìn thấy tín hiệu trả lời của Thư Tình thì môi khẽ nở ra nụ cười.
Mặc dù hắn tự biết với mỗi người để lại bình luận Thư Tình đều làm vậy, nhưng nhờ nó, hắn có cảm giác như ngọn gió ấm áp của thành phố Hà đang thổi qua trái tim lạnh buốt của hắn, khiến hắn đỡ cô đơn.
Sau khi Thẩm Thiều Đình nhận lấy chút vui vẻ cuối ngày này thì mới quay xe trở về khách sạn.
…
Hôm sau là cuối tuần, Thư Tình cho phép mình ngủ nướng thêm ba mươi phút, song số thời gian hưởng thụ ít ỏi này nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng chuông của nhân viên giao hàng.
Bình thường thời tiết ở tỉnh Lâm đã lạnh, về đêm lại càng lạnh hơn, hiện tại thì dù có đang vào xuân thì thời tiết cũng chẳng có mấy ấm áp, vì thế Thư Tình mới đặt thêm hai lò sưởi, cũng đã chuyển khoản trả tiền trước.
Tuy nhiên, có vẻ thấy Thư Tình đã thanh toán trước nên nhân viên giao hàng rất vô trách nhiệm, anh ta chỉ thả đồ trước nhà cô rồi đi, không hề hay biết trong nhà chỉ toàn đàn bà con gái.
Thư Tình đứng giữa đống đồ, tức đến giậm chân, lòng thầm nghĩ phải đánh giá một sao cho dịch vụ chăm sóc khách hàng này!
Lúc Thư Tình còn loay hoay chưa biết phải đem vào thế nào thì một đôi tay giúp cô đỡ lấy, Thư Tình ngẩng đầu, trước mặt cô là một thanh niên mang bộ đồ thể thao.
“Trạch Văn.” Môi Thư Tình cong thành một nụ cười còn rực rỡ hơn gió xuân, nó làm đông cứng bước chân đang muốn xông lên làm anh hùng của Thẩm Thiều Đình.
Hắn đành ngồi yên vị trong xe, quan sát cậu thanh niên vừa mới xuất hiện và phản ứng của Thư Tình.
Cả hai có vẻ rất thân thiết, thanh niên này giúp Thư Tình bưng lò sưởi vào nhà, lại còn quay đầu nói gì đó với cô, Thư Tình che miệng cười.
Giờ Thẩm Thiều Đình mới nhận ra sự thật cay đắng rằng, không có Giang Khải thì cũng có rất nhiều người đàn ông trẻ tuổi hơn hắn tiếp cận Thư Tình.
...
Trạch Văn là hàng xóm sát một bên nhà của Thư Tình, là bác sĩ đang công tác tại bệnh viện trực thuộc tỉnh.
Ngày mới dọn đến, vì Alice chưa quen với thời tiết ở đây nên ốm một trận, nửa đêm Thư Tình hoảng loạn ôm con bé vào bệnh viện, cũng may nhờ có Trạch Văn giúp đỡ nên tình hình mới không rối ren hơn.
Sau khi giúp Thư Tình bưng hai lò sưởi vào, Trạch Văn còn giúp cô kiểm tra thiết bị, sau khi xác nhận máy móc không có vấn đề mới lắp đặt, rất nhanh, hơi ấm tỏa ra khiến toàn bộ căn nhà đều vô cùng ấm áp.
Để cảm ơn, Thư Tình đem những chiếc bánh còn nóng hổi hổi trong lò nướng chia cho Trạch Văn một nửa, anh chàng này cũng không ngại ngần gì, cầm lấy quà mang về.
“Cảm ơn cô.” Trạch Văn ngửi mùi bánh, cười tươi, để lộ chiếc răng khểnh lấp ló.
“Tôi mới ra trực, bụng đang biểu tình đây.”
Thư Tình cười, tiễn anh chàng ra cửa.
Từ trong xe, Thẩm Thiều Đình chứng kiến hành động thân thiết của hai người, lại còn thấy anh chàng này còn được gói đồ mang về, trong lòng nảy ra một cỗ hậm hực vô cớ.
Mới chia tay hắn chưa được mấy ngày mà Thư Tình đã có mối khác nhanh đến thế rồi.
...
Sau khi tiễn Trạch Văn, lúc Thư Tình chuẩn bị vào nhà thì cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô chạy ra cổng một lần nữa, thấy chiếc xe ở góc đường vẫn còn nằm im ở đó.
Đây là vùng ngoại thành, đời sống của dân cư cũng chỉ tạm gọi là khá giả, ở đâu xuất hiện một chiếc xe sang trọng như thế này?
Ban đầu Thư Tình cứ nghĩ là xe của Trạch Văn, nhưng không phải, cô tiến thêm vài bước.
Qua cửa kính, Thẩm Thiều Đình đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Thư Tình, giật nảy người, sau khi hoảng hốt hắn mới nhớ ra đây là kính một chiều, Thư Tình đâu thấy được ai ngồi trong xe.
Thẩm Thiều Đình đạp mạnh chân ga, quay xe đi trước khi Thư Tình kịp nhìn ra điều gì.
Đúng là hành động của một kẻ gian, Thư Tình nhíu mày, trong đầu bỗng nảy ra một cái tên nào đó.
Không thể nào! Thư Tình đập chết ý định đó ngay khi khi nó vừa đâm rễ.
Sao có thể bị hắn tìm ra nhanh đến thế được!
…
Trong khi đó, Thẩm Thiều Đình chẳng có vẻ gì là sợ với sự cố suýt bị Thư Tình phát hiện.
Thậm chí vì tự nhủ muốn kiểm tra nhân phẩm của người đang theo đuổi Thư Tình, hắn còn tới đây với tần suất thường xuyên hơn.
Ban ngày, Thẩm Thiều Đình xử lý công việc qua máy tính, còn ban đêm, lại chẳng khác gì kẻ gian rình rập trước nhà hai người.
Hôm nay, anh chàng Trạch Văn không cần lý do gì, trực tiếp mặt dày mày dạn qua nhà Thư Tình xin ăn ké.
Thư Tình đang bận rộn trong bếp, cô nói còn thiếu ít gia vị, Trạch Văn liền xung phong đưa cô đi.
Thấy người ta chuẩn bị có ăn còn mình thì ôm cái bụng trống rỗng, Thẩm Thiều Đình vô cùng ghen tị, hắn lái xe lén theo sau hai người.
Bọn họ vào siêu thị, hắn cũng vào theo, chính mình cũng không biết bản thân đang nghĩ cái quái gì trong đầu.
Những lúc như vậy, hắn lại bao biện rằng mình chỉ muốn quan sát xem cậu thanh niên này có giở trò hay không thôi.
Khi Thẩm Thiều Đình còn đang ngổn ngang trong những suy nghĩ thì một người phía sau lặng lẽ đi tới, anh ta kẹp lấy cổ hắn, đá vào đầu gối hăn, chế ngự hắn dưới nền đất.
“Thư Tình, cô ra đây mà xem, đây chính là tên biến thái đã theo dõi cô mấy ngày qua.”
Sau đó Thẩm Thiều Đình nghe thấy tiếng bước chân của Thư Tình đi tới, hắn cười khổ, không dám ngẩng đầu nhìn cô, gặp lại trong hoàn cảnh thế này thà hắn đào quách một lỗ chôn mình còn hơn.