Trạch Văn khinh thường nhìn Thẩm Thiều Đình, nhưng quần áo xa xỉ trên người hắn khiến anh ta chú ý, lại mở mang thêm tầm mắt về thể loại của mấy kẻ biến thái.
Đúng là thành phần nào cũng có cả.
“Giờ cô tính xử lý sao?”
Mặt mũi của Thẩm Thiều Đình đã mất hết, nhưng thà xấu hổ với Thư Tình còn hơn là mất mặt với người ngoài, hắn định mở miệng gọi cô một tiếng thì bị Thư Tình cắt ngang.
Cô thờ ơ.
“Tôi không quen anh ta!”
Rồi lại bảo Trạch Văn.
“Anh đưa anh ta tới đồn cảnh sát đi!”
Từ đầu đến cuối, mắt Thư Tình vẫn không dừng lại ở Thẩm Thiều Đình.
Trạch Văn nghĩ hắn là biến thái thật, giữ cánh tay của Thẩm Thiều Đình bẻ ngược ra sau, lực đạo vẫn không hề nhẹ đi dù hắn đã giải thích: “Tôi không phải là biến thái! Tôi có lý do!”
Trạch Văn: “Có gì thì nói rõ ra đi! Còn nếu không tôi sẽ đưa anh tới đồn cảnh sát!”
Mặt Thẩm Thiều Đình đã đen hết lại, hắn tức điên nhưng vẫn phải nói: “Tôi là chồng...cũ của cô ấy!”
Đáp án này làm mặt Trạch Văn ngẩn ra.
Anh ta biết Thư Tình đã có con gái, nhưng không ngờ bản thân vừa mới tính đường theo đuổi Thư Tình thì rắc rối đã tới sớm thế này.
Cơ mà… “Là chồng cũ thì đâu còn liên quan gì tới cô ấy nữa! Hành vi của anh vẫn phạm pháp.
Tới đồn cảnh sát đi!”
Cãi nhau một hồi Thẩm Thiều Đình vẫn thua trong tay thanh niên thẳng tính này, hắn bị dẫn tới đồn cảnh sát ngày gần đó, muối mặt nộp phạt cho hành vi được xem là ‘biến thái’.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Thẩm Thiều Đình sờ một bên vai đau nhức, đằng nào chuyện cũng đã bại lộ, hắn lại tìm tới nhà Thư Tình.
Thư Tình đang đặt đồ ăn lên bàn thì nghe tiếng chuông cửa, song khi vừa hé cửa ra đã thấy Thẩm Thiều Đình đứng đó, cô lập tức khóa kín cửa lại.
“Thư Tình.” Thẩm Thiều Đình chen tay vào cánh cổng.
“Nghe anh nói một lần thôi, được không?”
“Không còn gì để nói cả!” Thư Tình vẫn cương quyết.
“Tôi đã nói là không muốn quay lại với anh!”
Lý lẽ trước sau như một của Thư Tình khiến Thẩm Thiều Đình bực muốn chết.
Cô không cho hắn nói thì hắn biết bào chữa thế nào đây?
Tâm trạng tiêu cực khiến suy nghĩ của Thẩm Thiều Đình cũng không được đúng đắn, hắn ngang ngược ra điều kiện.
“Thì ít nhất chúng ta cũng phải gặp nhau một lần nói về chuyện ly hôn.
Thư Tình, sổ kết hôn vẫn đang còn ở nhà tôi.”
“À.” Thư Tình cười khẽ một tiếng.
Thẩm Thiều Đình không nhắc thì cô cũng quên cái sổ kết hôn được đóng dấu chớp nhoáng đó rồi.
“Được rồi, nếu anh thích thì tôi sẽ viết cho anh một tờ đơn ly hôn ngay bây giờ!”
Còn việc nhìn mặt hắn, thêm một giây một phút cô cũng không chịu nổi.
Thư Tình lại dùng sức kéo cổng, Thẩm Thiều Đình lại muốn đẩy ra, hai người giằng co nhưng sức đàn ông và phụ nữ thì lại khác biệt, Thư Tình không phải là đối thủ của hắn, cô bất lực hét lên.
“Thẩm Thiều Đình! Làm thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi!”
“Anh…Anh…” Thẩm Thiều Đình muốn bào chữa, nhưng khi hắn còn luống cuống tìm câu từ biện minh thì Thư Tình đã nhanh hơn đem cổng khóa kín.
Cô bịt hai tai.
“Tôi không muốn nghe!”
Thư Tình bỏ vào nhà, nhưng vừa mới quay đầu, bước chân chững lại khi thấy Alice đang đứng trước mặt.
Bé đứng đây từ khi có tiếng ồn ào ngoài cổng, chứng kiến hết cảnh mẹ và chú Thẩm cãi nhau.
Alice còn quá nhỏ để hiểu chuyện của người lớn, chỉ thấy khi hai người cãi nhau, mặt chú Thẩm buồn, mặt mẹ bé cũng không vui.
“Mẹ…” Bàn tay nhỏ của Alice nắm lấy tay Thư Tình.
“Mẹ đừng khóc…”
“Mẹ có khóc đâu.” Thư Tình lau vội giọt nước mắt trên má, biện minh.
“Nãy là bụi bay vào mắt mẹ thôi.”
“Chúng ta vào nhà đi!” Thư Tình dẫn Alice vào nhà, tiếp tục dọn ra bữa cơm bị Thẩm Thiều Đình làm gián đoạn.
Cảm xúc là thứ không thể tảng lờ được, ngoài mặt Thư Tình có thể tỏ ra với Dương Dung và Alice rằng mình không có gì, nhưng tâm trạng tồi tệ khiến miệng cô đắng ngắt, Thư Tình chỉ động vài miếng rồi lại buông đũa xuống.
Dương Dung nhìn cô một lúc, bà không nói gì, tiếp tục dỗ Alice ăn hết phần của nó.
Đến khi Alice vào phòng, Dương Dung mới nghiêm túc nói chuyện với Thư Tình.
“Con với Thẩm Thiều Đình định tính thế nào?”
“Không có thế nào cả.” Thư Tình thờ ơ nói, tay vẫn chuyên tâm với công việc dọn dẹp.
Rồi cô lại nhìn Dương Dung.
“Mẹ, hay là mẹ còn muốn khuyên con quay lại với hắn?”
“Không…không…” Dương Dung sợ Thư Tình hiểu lầm, vội vàng bào chữa.
“Ý của mẹ không phải thế này.”
“Thư Tình.” Dương Dung ôm cô.
“Mẹ đã biết những chuyện ngày trước là mẹ sai rồi.”
Thư Tình lắc đầu.
“Con cũng không có trách mẹ đâu.”
Dù sao cũng là người đã thân sinh ra cô, sao Thư Tình có thể trách bà, chỉ thấy đáng buồn khi tư tưởng đời trước đã áp đặt bà vào cái lý lẽ lấy chồng thì phải phục tùng chồng thôi.
Dương Dung đã sống trong suy nghĩ ấy hơn năm mươi năm, thế nên khi bà khuyên Thư Tình hãy dứt khoát rõ ràng với Thẩm Thiều Đình, Thư Tình đã rất ngạc nhiên.
Dương Dung cầm lấy tay cô, bà nói: “Bây giờ thời đại cởi mở rồi, con muốn ly hôn thì mẹ cũng ủng hộ, không lấy chồng nữa cũng không sao.
Sau này Alice lớn nó sẽ hiểu cho con.”
...
Dưới sự động viên của Dương Dung, quyết tâm dứt khoát trong Thư Tình càng thêm củng cố.
Sau khi hoàn thành công việc về đêm.
Cô gõ nhanh một tờ đơn ly hôn, in ra, ký tên mình vào đó.
Bên ngoài Thẩm Thiều Đình vẫn cố chấp đậu xe trước cửa, thấy Thư Tình, hắn rời mắt khỏi điện thoại, mở cửa xe.
Thư Tình chủ động ra gặp, Thẩm Thiều Đình cứ tưởng cô đã mềm lòng, trong lòng vô cùng cao hứng, ánh mắt cũng sáng lên.
“Thư Tình…”
Cô không trả lời hắn, mọi sự chú ý đổ dồn vào màn hình điện thoại vẫn còn sáng đèn của Thẩm Thiều Đình, cô không nhìn lầm, là giao diện của trang văn học mạng mà cô vẫn thường đăng tải tác phẩm.
Thư Tình nhớ tới việc mình làm trước đó vài phút, nhớ tới icon trái tim mà cô vừa trả lời vị độc giả kỳ lạ.
Xâu chuỗi mọi thứ lại thì đáp án gần như đã có, cả người Thư Tình như bốc hỏa.
“Thẩm Thiều Đình, có trò biến thái nào là anh không làm nữa không?”
Ban đầu Thẩm Thiều Đình vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi nhìn xuống màn hình điện thoại, mới biết nguyên nhân khiến Thư Tình kích động là do đâu.
“Tôi chỉ muốn quan tâm em nhiều hơn…”
“Thôi đi!” Thư Tình cắt ngang lời hắn, đặt vào tay Thẩm Thiều Đình tờ giấy ly hôn.
“Tôi đã ký xong rồi, anh cầm về đi.”
Trong sự hoang mang của Thẩm Thiều Đình, cô cũng không quên trào phúng: “Năm xưa Thẩm tổng có thể xử lý việc kết hôn trong vòng mười phút thì giờ anh cũng làm được chuyện tương tự, đúng không?”
Thẩm Thiều Đình không muốn nghe, sau khi đọc được bốn chữ “đơn xin ly hôn”, hắn đã vò nát tờ giấy, ném đi.
“Thư Tình, đừng nói nữa...” Giọng Thẩm Thiều Đình khản đặc, giờ một mặt yếu đuối nhất của bản thân hắn cũng không thèm che giấu nữa.
Sự dứt khoát đến lạnh lùng của cô khiến hắn tuyệt vọng, giống như một kẻ sắp chết đuối, hắn liều mạng bám lấy phao cứu sinh.
Thế nhưng cái phao này không những không vớt hắn lên, còn dìm hắn đến khó thở.
“Nếu anh còn đến làm phiền tôi một lần nữa, tôi sẽ dẫn Alice trốn đi.
Anh tìm một lần, tôi trốn một lần, cho đến khi nào anh buông tha cho mẹ con tôi thì thôi!”
“Em…” Cổ họng Thẩm Thiều Đình giờ đã khô khốc, ngôn từ cạn kiệt, hắn chỉ có thể dùng hành động trực tiếp nhất để cầu xin Thư Tình.
Thẩm Thiều Đình quỳ xuống.
Thư Tình vì hành động bất ngờ của hắn mà lùi người ra xa.
Trong cái nhìn bàng hoàng của cô, Thẩm Thiều Đình vẫn không có ý định đứng dậy, người cao lớn của hắn sụp xuống trên nền đất, tôn nghiêm cùng kiêu ngạo cũng bỏ xuống, tất cả chỉ để mong Thư Tình có thể suy nghĩ lại.
“Thư Tình...làm thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh?”
“Tha thứ cho anh?” Thư Tình cười nhạt.
Hai chữ tha thứ Thẩm Thiều Đình nói ra thật đơn giản, vì anh ta đâu có trải qua nó.
Một bông tuyết rớt xuống gò má của Thư Tình, hòa chung với giọt nước mắt nóng hổi vừa rớt xuống.
Thư Tình quệt nó đi, lạnh lùng nhìn Thẩm Thiều Đình đang quỳ dưới đất.
“Nếu anh quỳ như thế một ngày một đêm, tôi sẽ suy nghĩ lại.”
“Được!” Thẩm Thiều Đình dứt khoát.
“Thư Tình, em nói lời thì phải giữ lấy lời.”