“Vương gia nói không muốn cụt hứng, nô tỳ đành phải nghe lời, nhưng tuyệt đối không có ý đồ vô lễ.” Nàng trả lời cẩn thận.
“Chìa tay ra!” Giang Ngọc Thục nói.
Giang Cẩm Tâm tuyệt vọng nhắm mắt lại, siết chặt bàn tay, chậm chạp không dám chìa ra.
“Bước lên!”
Nàng cắn răng, đành phải bước về phía trước chìa tay ra, sau đó mấy bà tử tiến lên đè tay nàng lên bàn, thị nữ bên cạnh thuần thục lấy ra một chiếc hộp, mở ra sẽ thấy trong hộp là những chiếc kim thêu hoa chiều dài khác nhau.
Nhìn nàng, Giang Ngọc Thục lấy một cây kim, hỏi: “Đêm qua mấy lần?”
Giang Cẩm Tâm sợ hãi đến nỗi run lẩy bẩy: “Một lần.”
“Nói dối! Hà ma ma ở bên ngoài đếm kia kìa!” Giang Ngọc Thục lạnh lùng nói.
Giang Cẩm Tâm âm thầm rên rỉ, càng tuyệt vọng hơn.
“Ba lần.”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Ngọc Thục trầm xuống, hung ác đâm vào móng tay cái của nàng.
Giang Cẩm Tâm đau đớn đến nỗi kêu rên, vội vàng quỳ xuống: “Trưởng tỷ, tỷ tha cho ta được không? Ta không hầu hạ Vương gia nữa.”
Câu nói của nàng cũng không giúp Giang Ngọc Thục bớt nguôi giận.
Nàng ta bóp cằm Giang Cẩm Tâm: “Không hầu hạ sao được? Ngươi hầu hạ tốt, khiến Vương gia không thể rời khỏi thân thể của ngươi, ấy là bản lĩnh của ngươi, nhưng cũng đừng trách ta tàn nhẫn.
Ta phải nhắc nhở ngươi, đừng tưởng rằng có chút công phu thì có thể cưỡi lên đầu lên cổ ta.
Mẫu thân và tiểu đệ của ngươi vẫn đang kiếm ăn dưới tay mẫu thân của ta đấy.”
Nhìn cây kim thêu hoa to hơn, Giang Cẩm Tâm sợ hãi rụt tay lại theo phản xạ.
Bà tử lại nhéo eo nàng một phát khiến nàng hét lên.
Khi đang định đâm cây kim thứ hai thì có người từ bên ngoài tiến vào thông truyền, Vương gia đã về.
Mọi người nhanh chóng dọn dẹp, bà tử nâng Giang Cẩm Tâm đứng dậy, đưa ra đằng sau, Kiều Nhi chặn trước mặt nàng, khẽ cảnh cáo: “Nếu ngươi dám mách lẻo thì kết cục của ngươi sẽ thê thảm hơn nữa.”
Lúc này, Duệ Vương sải bước vào phòng.
Giang Ngọc Thục hân hoan đứng dậy: “Hôm nay Vương gia không vào triều ạ?”
“Có việc đột xuất nên xin nghỉ, lát nữa phải ra ngoài.
Ta nghĩ nàng đang mang thai nên đến đây thăm nàng.
Hài tử trong bụng có ngoan không?”
Duệ Vương đỡ nàng ta ngồi xuống, ngước mắt lên như đang tìm kiếm thứ gì đó, thấy một bóng người đứng đằng sau đám nha hoàn, lông mày của hắn nhướn lên, bèn ngồi xuống.
Tất nhiên Giang Ngọc Thục sẽ không bỏ lỡ biểu cảm này của hắn, cũng hiểu ý Duệ Vương, bèn nói với Giang Cẩm Tâm: “Cẩm Tâm ngươi tiến lên hầu hạ Vương gia dùng bữa.”
Nghe vậy, Giang Cẩm Tâm nhắm mắt lại, trong lòng càng tuyệt vọng.
Chờ Vương gia rời đi, chắc chắn nàng sẽ tiếp tục bị đâm kim vào móng tay.
Nàng không dám chậm trễ, đành phải tiến lên chia thức ăn cho họ.
“Nàng cũng ngồi xuống đi.
Đêm qua mệt mỏi, quả thực không nên gọi nàng đến đây hầu hạ.” Duệ Vương ôn tồn nói.
Giang Ngọc Thục sửng sốt trong chốc lát, thấy ánh mắt nhu hòa mà Duệ Vương nhìn Giang Cẩm Tâm, nàng ta suýt nữa thì không ngồi vững.
Nhưng nàng ta vẫn phải giữ gìn hình tượng hiền lương kính cẩn nghe lời, bèn cười nói: “Cẩm Tâm, Vương gia bảo ngươi ngồi xuống thì ngươi cứ ngồi xuống đi.”
Rồi sau đó, nàng ta nhìn về phía Duệ Vương: “Đều tại thiếp suy nghĩ không chu đáo, niệm tình nàng ấy có công nên mới gọi đến đây nhận thưởng, không ngờ vậy mà Vương gia cũng đau lòng.”
Bị trêu ghẹo kiểu này, Duệ Vương không khỏi nhíu mày, nhưng không nói gì.
Chẳng qua Giang Ngọc Thục vốn muốn thể hiện sự bất mãn của mình nên đâu thèm quan tâm Vương gia có giận hay không.
“Nàng ấy là do nàng đưa đến đây, nếu đã là người hầu hạ trong phòng của bổn vương thì nàng cũng nên cho nàng ấy một danh phận mới phải lẽ.” Duệ Vương nói tiếp.