Lời nói của hai người này khiến động tác gắp thức ăn của Giang Cẩm Tâm khựng lại, cẩn thận quan sát biểu cảm của hai người.
Giang Ngọc Thục muốn giữ gìn hình tượng mà suýt nữa không được, nói: “Nàng ấy chẳng qua xuất thân là tiện nô, mặt mũi xinh đẹp, được hầu hạ Vương gia là phúc khí của nàng ấy.
Chờ Vương gia chán rồi thì đưa về nhà, Vương gia cần gì phải để bụng như vậy.”
Tề Viễn Hầu phủ không có tên của mẹ con họ.
Họ sống ở Hầu phủ với thân phận là người hầu, cho nên tỷ đệ Giang Cẩm Tâm tất nhiên cũng là con cái của gia phó.
Duệ Vương nhíu mày chặt hơn, càng cảm thấy hôm nay vị Vương phi này của hắn hơi khác thường.
Chẳng phải nàng ta vẫn luôn thích lấy lòng mình à? Nhưng hắn không chấp nhận nữ nhân đã từng hầu hạ mình lại đưa về nhà gả cho người khác.
Nghĩ đến đây, hắn lại không còn khẩu vị, buông đũa xuống, cầm khăn lau tay rồi thản nhiên nói: “Nâng nàng ấy lên làm thị thiếp đi, vừa lúc Tây Uyển Mai Hương cư không ai ở, để nàng ấy dọn sang đó, cứ dưỡng theo phân lệ của thị thiếp là được.
Cho dù sau này bổn vương chán rồi cũng không được đưa đi, Vương phủ không thiếu miếng ăn này.”
Dứt lời, hắn vứt khăn tay xuống bộ đồ dùng, bày tỏ thái độ xong thì đứng dậy rời đi.
Đẳng cấp thân phận trong hậu viện Vương phủ bao gồm: thông phòng, thị thiếp, Thứ phi, Trắc phi, Chính phi.
Chính phi một người, Trắc phi hai người, Thứ phi ba người, thị thiếp thông phòng không giới hạn số lượng.
Theo lẽ thường, nô tỳ bán mình được Vương gia sủng hạnh thì phải xem tâm tình có cho vị phân hay không.
Nô tỳ làm thuê được sủng hạnh, bình thường sẽ trở thành thông phòng, có thai thì được nâng lên thị thiếp.
Nhưng vị phân cũng phải ban dựa theo yêu thích của Vương gia.
Nếu Vương gia không lên tiếng thì tất nhiên sẽ để Vương phi định đoạt, cứ xử lý theo lệ thường.
Tại Hầu phủ, Giang Cẩm Tâm được coi là con gái của gia phó, nô tỳ bán thân, là công cụ mà Vương phi dùng để củng cố sự sủng ái của Vương gia, không cho vị phân cũng được.
Bây giờ Vương gia lại phá lệ cho nàng thân phận thị thiếp, sao Giang Ngọc Thục không tức giận cho được?
Ban đầu nàng ta nghĩ rằng nàng dễ khống chế, mẫu thân và đệ đệ của nàng đều bị nằm trong tay nàng ta, không sợ nàng dám phản bội.
Nhưng không ngờ Vương gia lại có hứng thú với người này đến thế.
Thấy ánh mắt như ăn thịt người của nàng ta, Giang Cẩm Tâm thở dài, cam chịu tiến lên, chìa tay ra.
Giang Ngọc Thục cũng không nương tay, đâm vào cả bốn ngón tay.
Thấy Giang Cẩm Tâm đau đớn vô cùng, sắc mặt trắng bệch, nàng ta mới thoải mái hơn đôi chút, lạnh giọng nói: “Đừng tưởng rằng Vương gia coi trọng ngươi thì ngươi có thể cưỡi lên đầu ta.
Trước mặt ta, ngươi vĩnh viễn chỉ là một con tiện nô.”
Nghe vậy, mặt ngoài Giang Cẩm Tâm vẫn kính cẩn nghe lời, đáp một tiếng “vâng”.
Nhưng khi rời đi, nàng nhìn bụng của Giang Ngọc Thục bằng ánh mắt hờ hững, chậm rãi dời tầm mắt rồi rời đi.
Về phòng của mình, nàng mới hoàn toàn thả lỏng cảm xúc.
Nhìn ngón tay sưng đỏ của mình, suy nghĩ của nàng dần trở nên hỗn loạn.
Nàng phải nghĩ cách để vừa khiến mình không có việc gì, vừa có thể giữ được sự an nguy của mẫu thân và tiểu đệ.
“Bẩm chủ tử, nô tỳ là Liên Dung, Vương gia sai khiến đến đây chăm sóc chủ tử.” Một giọng nói cắt ngang qua suy nghĩ của nàng.
Giang Cẩm Tâm ngước mắt lên, thấy một nha hoàn xinh xắn đáng yêu, vừa nhỏ nhắn vừa hoạt bát đứng bên ngoài.
Nàng sững sờ trong chốc lát, đoạn hỏi: “Ngươi đang gọi ta à?”
“Đúng vậy, chẳng phải ngài là Giang tiểu chủ tử vừa được nâng lên thị thiếp à? Nô tỳ đến đây để đón người dọn sang Mai Hương cư.”