Nguỵ Vô Tiện đang liều mạng nhìn chằm chằm Nhiếp Hoài Tang, một bộ tỏ ra nếu không nhìn trừng trừng cho đến khi hắn thủng một lỗ thì không tha.
Nhiếp Hoài Tang, ta nhìn lầm ngươi ~
Lam Hi Thần - người cầm chịch – ho nhẹ một tiếng, đọc tiếp chương sau, chưa đến lúc kết thúc mà, tại sao không ai thèm để ý hết vậy?
Nguỵ Vô Tiện hừ nhẹ một tiếng, tạm thời buông tha Nhiếp Hoài Tang.
Sao có thể không thèm để ý? Hắn để ý hơn tất cả mọi người! Chính mình, sư tỷ Kim Tử Hiên, còn có những người khác, rốt cuộc làm thế nào đi đến ngõ cụt không thể cứu vãn?
Nhiếp Hoài Tang bị trừng đến nỗi tim không đập thở không nổi nhưng vẫn đang trộm cười: Đa tạ Hi Thần ca ca.
[Chương 17: Hán quảng]
Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tư; Hán hữu du nữ, bất khả cầu tư.
(Phía nam có cây cao to, nhưng không thể nghỉ ngơi bên dưới; Sông Hán có cô gái bơi lội, nhưng không thể mong nhớ nàng).
Hán chi quảng hĩ, bất khả vịnh ti; Giang chi vĩnh hĩ, bất khả phương ti.
(Sông Hán rộng vậy, không thể bơi qua; Trường Giang dài như vậy, không thể dùng bè xuôi theo).
(Mấy câu thơ trên trong bài thơ Hán Quảng 1 nói về tình yêu đơn phương)
Chỉ đọc hai chữ 'Hán quảng' này, là Lam Hi Thần đã biết, chương này chắc là viết về chuyện của Vong Cơ và Nguỵ công tử rồi.
Vốn tưởng rằng hai người khó vượt qua được vực sâu ngăn cách, Vong Cơ sẽ mang theo tình cảm ngưỡng mộ khó đạt được mà hối tiếc cả một đời, cũng may bây giờ lưỡng tình tương duyệt, suốt đời thành đôi.
Dùng chân thành đối đãi, sẽ có được chân tình, đủ để an ủi một đời.
[Sau khi đánh xong trận này, Ôn Ninh cũng bởi vì biểu hiện hung hãn nóng nảy khiến người ta hãi hùng đó, dần dần truyền ra cái biệt hiệu khó nghe kia, đó là chuyện sau này.
Tuy rằng bị Giang Trừng đâm thủng bụng, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại không quan tâm, đem ruột nhét trở lại trong bụng, còn làm như không có việc gì điều khiển Ôn Ninh đi săn mấy con ác linh, mua mấy túi khoai tây to trở về.]
Lam Hi Thần: "......"
Đem ruột nhét trở lại trong bụng....!Ruột...!nhét trở lại trong bụng?!
"A!!" Nhiếp Hoài Tang chỉ vào Nguỵ Vô Tiện hét lên một tiếng, "Nguỵ huynh, ngươi ngươi ngươi...!quá doạ người rồi, ta còn tưởng rằng lúc trước là ngươi khoác lác chứ!"
"....." Nguỵ Vô Tiện cũng không rảnh để ý đến hắn, đang rất cẩn thận nói với Giang Yếm Ly: "À ừ...!sư tỷ, thật sự không nghiêm trọng như vậy, ta khoẻ rồi, thật đó, Lam Trạm đã xử lý miệng vết thương cho ta một lần nữa, trước đó Ôn Tình bắt mạch cho ta cũng nói khôi phục rất khá".
Nói xong còn kéo Lam Vong Cơ một cái, ý bảo y hỗ trợ làm chứng.
Lam Vong Cơ nhíu mày thật sâu, sắc mặt nặng nề, rốt cuộc cũng không cự tuyệt mà "Ừm" một tiếng.
Ôn Tình làm như không nghe thấy, đây là cái người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, truy cứu chuyện này còn không bằng hỏi xem biệt hiệu của Ôn Ninh rốt cuộc là cái gì vậy.
Nguỵ Vô Tiện:.....
Giang Yếm Ly coi những lời nói của Nguỵ Vô Tiện chỉ là những lời an ủi của riêng hắn, thần sắc không giấu được sự buồn bã, nhưng vẫn xốc lại tinh thần một chút, nói với Lam Vong Cơ: "A Tiện sau này mong Hàm Quang Quân tốn nhiều công sức, quan tâm....!chăm sóc hắn".
Lam Vong Cơ gật đầu, "Vong Cơ biết".
Giang Yếm Ly đối với Lam Vong Cơ vẫn rất yên tâm, thấy y đồng ý, khoé miệng hơi mỉm cười.
Sau đó nhìn lại về phía Giang Trừng, thấy y cũng trong bộ dạng tràn đầy vẻ không tin tưởng, lại thở dài một cái.
Đều đã lớn rồi đó, nhưng rốt cuộc tại sao lại trở thành thế này.
Kim Tử Hiên: A Ly nhìn ta nè, ta nghe lời nhất ~
Giang Trừng rất khiếp sợ, vết thương của Nguỵ Vô Tiện do chính mình ra tay, y tất nhiên biết rõ, chỉ là y rõ ràng đã chú ý nắm chắc được chừng mực, cho nên sau khi hai người cùng bị thương, mới yên tâm kéo lê cánh tay trái bị gãy, đầu không ngoảnh lại mà rời đi.
Hai tay Giang Trừng siết chặt, ngay cả cánh tay của mình còn chưa lành cũng không màng.
Y không biết Nguỵ Vô Tiện không có kim đan, đã không còn linh lực hộ thân, vậy thì sự chừng mực quỷ quái kia có ích gì đâu!
Vết thương của Nguỵ Vô Tiện rất nặng sao? Đặt vào tình huống đao kiếm không có mắt trên chiến trường, đúng thật là không phải vết thương nặng nề gì, nhưng đây không phải là chiến trường, lại còn là người thân như huynh đệ ra tay.
Những người khác không rõ nguyên do, thật sự giật mình, tại sao chỉ giả vờ quyết liệt để che mắt người trong tiên môn mà phải làm tới mức này?
[Sau khi trở về Loạn Tán Cương, Ôn Tình băng bó vết thương cho hắn cẩn thận, mắng hắn máu chó đầy đầu, bởi vì đã kêu hắn mua hạt giống củ cải.
Từ đó trở đi, ngược lại trải qua một khoảng thời gian bình đạm yên ổn không xảy ra việc gì.
Nguỵ Vô Tiện dẫn 50 tu sĩ Ôn gia ở trên Loạn Tán Cương người thì trồng trọt, người thì xây nhà, người thì luyện thi, người thì làm đạo cụ.
Thời gian rảnh mỗi ngày thì chơi với đứa con trai hai tuổi Ôn Uyển của anh họ Ôn Tình, treo nó trên cây, hoặc là chôn dưới đất chỉ chừa cái đầu ra, dụ nó nói rằng phơi nắng một chút rồi tưới nước một chút là có thể lớn nhanh hơn, sau đó bị Ôn Tình quát cho một trận.
Như thế trôi qua mấy tháng, ngoại trừ những đánh giá ở bên ngoài đối với Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng tệ, thì ngược lại cũng không tiến triển thêm bước nào nữa.]
Thẳng thắn mà nói, Kim Quang Dao rất là bội phục người như Nguỵ Vô Tiện vậy.
Hắn có thể nắm giữ đạo nghĩa trong lòng mình, lòng mang thiên hạ, làm chuyện mình cho là đúng, không sợ sức mạnh của dư luận, không sợ thiên hạ phản đối, như thế cần phải có nội tâm mạnh mẽ bao nhiêu mới có thể chịu đựng được?
Nhưng đồng thời cũng cảm thấy hắn thực là tự cao tự đại, suy nghĩ không khỏi quá sức đơn giản.
Cái gọi là lời đồn đãi, cái gọi là lòng người, cũng không phải không quan tâm tới là có thể yên ắng trở lại.
Đặc biệt là dưới tình huống có người đổ thêm dầu vào lửa, rốt cuộc sẽ có một ngày, phá huỷ dần xương cốt, gây hại một cách vô hình.
Nguỵ Vô Tiện tự cao tự đại lúc này đang bị đe doạ đến tính mạng.
Chỉ bởi vì bị đọc được mấy kiểu 'chơi với con nít' khiến người ta trợn mắt há mồm kia.
Vì thế, chơi với con nít, nhưng lại chọc phải 'người lớn'.
"Nguỵ Vô Tiện, ngươi là đang trông coi a Uyển đó hả? Ngươi muốn tìm chết phải không!" Ôn Tình khí thế sắc bén khắp người, xông thẳng đến chỗ Nguỵ Vô Tiện, hận không thể đánh cho hắn thành cái sàng.
Ôn Ninh: Ta nên giúp...!bên nào?
Nguỵ Vô Tiện vừa quyết đoán giấu mình bên dưới thân hình của Lam Vong Cơ, vừa cười đến ngã lăn ra, bổn lão tổ quả nhiên là bổn lão tổ, sao có thể nghĩ ra cách thú vị như thế chứ? Cho nên a Uyển sau này lớn lên rất cao phải không ha ha ha ~
Lam Vong Cơ: "....."
Giang Yếm Ly cũng không nhìn nổi, quả nhiên trưởng thành gì đó đều là nhầm lẫn, ảo giác, chịu đựng cảm xúc dở khóc dở cười giúp Ôn Tình dạy dỗ Nguỵ Vô Tiện đàng hoàng lại một trận.
Nhiếp Hoài Tang cũng bị chọc cười, nhìn nhìn dáng vẻ mặt mày ngơ ngác của tiểu a Uyển trước mắt còn chưa bị trồng càng thấy rất vui mừng, không biết sau này hắn có thể cướp được quyền gieo trồng đứa nhỏ này đầu tiên không? Trồng ở Bất Tịnh Thế, tốt hơn nhiều so với trồng ở Loạn Tán Cương nha, nói không chừng còn có thể cao lớn giống đại ca hắn vậy đó.
Chẳng lẽ, hắn lớn lên không cao, chính là vì trước giờ đại ca chưa từng đào hố trồng hắn hay sao?
Khụ, nghĩ vậy thôi, hông lẽ thật.
Hiểu Tinh Trần: "Ha ha ha, trồng đứa nhỏ ha ha, Vô Tiện sư điệt sao có thể nghĩ ra được, ha ha ~"
Tống Lam: Đương nhiên là dùng đầu để nghĩ ra.
Giang Trừng chỉ cảm thấy mấy người này chuyện bé xé ra to, treo trên cây, trồng đứa nhỏ tính là gì, chạy tán loạn điên cuồng khắp Liên Hoa Ổ, lặn dưới ao sen cả nửa ngày để giả thuỷ quỷ đều là chuyện như cơm bữa được chưa.
Nhưng trồng đứa nhỏ ở Loạn Tán Cương, vẫn thật là rất muốn cười.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến thanh danh của Nguỵ Vô Tiện càng ngày càng tệ, cũng có một phần 'công lao' của trận quyết chiến, đào tẩu kia, thì y cười không nổi nữa..