[Đợi đội kỵ quân Vân Mộng Giang thị cũng đến ngay trước trường bắn, Nguỵ Vô Tiện nói với Lam thị Song Bích đang cài tên thử cung: "Lam Trạm, nhờ một chút?"
Lam Vong Cơ quét mắt nhìn hắn một cái, không nói, Giang Trừng nói: "Ngươi lại muốn làm gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Chuyện gì". Nguỵ Vô Tiện nói: "Mượn mạt ngạch của ngươi dùng một chút?"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ lập tức thu hồi ánh mắt, không thèm nhìn hắn nữa. Lam Hi Thần thì nở nụ cười, nói: "Nguỵ công tử, ngươi có điều không biết..." Lam Vong Cơ lại nói: "Huynh trưởng, không cần nhiều lời".
Lam Hi Thần nói: "Được rồi". Giang Trừng quả thực muốn đập cho Nguỵ Vô Tiện rơi xuống ngựa. Thằng nhãi này rõ ràng biết Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ không cho mượn, còn cố tình hỏi, quả thực nhàn rỗi sinh nông nổi, nếu không phải bây giờ không đúng lúc thì y thề là y sẽ làm như vậy. Y nói: "Ngươi muốn mạt ngạch làm cái gì? Thắt cổ tự sát hả? Ta cho ngươi mượn đai lưng không cần cám ơn".
Nguỵ Vô Tiện vừa cởi băng vải đen quấn cổ tay xuống, vừa nói: "Đai lưng ngươi giữ lại đi, không có mạt ngạch cũng không cần thứ đồ đó của ngươi". Giang Trừng nói: "Ngươi ----"
Lời còn chưa dứt, Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng cột sợi dây đen che hai mắt lại, đặt mũi tên lên dây, kéo cung, bắn tên --- trúng đích! Một loạt động tác liên tiếp hoàn thành như nước chảy mây trôi, như lửa xẹt điện chớp, người khác thậm chí còn chưa phản ứng kịp hắn định làm cái gì, thậm chí không thấy rõ động tác của hắn, hồng tâm trên bia đã bị xuyên thấu. Im lặng một lát, bốn phương tám hướng lúc này mới dậy lên tiếng reo hò dời non lấp bể, càng cuồng nhiệt hơn so với đợt reo hò dành cho Kim Tử Hiên lúc nãy.]
Là một trong những người có mặt ở đó khi ấy, bỏ qua không nhắc tới cái đoạn cạn lời lại một lần nữa đưa tay đòi lấy mạt ngạch bảo bối của Lam gia, thì Nhiếp Hoài Tang vẫn rất là bội phục Nguỵ Vô Tiện, vào thời điểm Lan Lăng Kim thị đang thịnh vượng nổi bật mà dám chính diện cứng rắn đối đầu không nói, mấu chốt là còn đối đầu thắng nữa! Biểu diễn chiêu thức đó, không thể gọi là vô cùng thần kỳ, nhưng cũng thật sự là bản lĩnh cao siêu nha.
"Nguỵ huynh, mũi tên ngươi bắn lúc đó quá đẹp, thật sự không biết tài bắn cung này của ngươi rốt cuộc làm thế nào luyện ra được!"
Nguỵ Vô Tiện tỏ vẻ khinh thường trước sự kinh ngạc của Nhiếp Hoài Tang, lười nhác nói: "Chuyện này có gì mà ngạc nhiên, Lan Lăng Kim thị bố trí mấy cái bia cố định thế này, làm sao so được với gà rừng thành tinh của Vân Mộng".
Nhiếp Hoài Tang ngốc lăng, ".... Cho nên, là do bắt gà rừng luyện ra?" Suy nghĩ một chút, lại liếc mắt nhìn qua, hoài nghi nói: "Không phải chứ, nếu thật như vậy, thì tại sao tài bắn cung của Giang huynh, ờm, không đạt đỉnh cao như vậy chứ?"
Nguỵ Vô Tiện bị lời này làm cho tức cười, nhưng nín cười lại, nghiêm túc nói: "Đó là bởi vì Giang Trừng không bắt gà rừng nhiều bằng ta đó, đợi đến lúc y muốn bắt, thì gà rừng sau núi Liên Hoa Ổ đã bị ta hại chết hết còn đâu".
Nhiếp Hoài Tang: Quá hối hận lúc cầu học thời niên thiếu lại từ chối nhiều lời mời đi bắt gà rừng như vậy.
Giang Yếm Ly cười khẽ, bắt không ít gà rừng như thế thật, canh gà nấu nấm đã từng là món canh xếp thứ hai được trên dưới Liên Hoa Ổ hoan nghênh nhất mà.
Giang Trừng hối hận, tại sao mình bị thương một tay, nếu hai tay hoàn hảo, thì nhất định nạy cái tên gia hoả này ra đấm cho một trận tàn nhẫn.
Kim Tử Hiên: Cho nên, Vân Mộng Giang thị luôn là bên chiến thắng trong các cuộc thi bắn tên của các kỳ Hội Thanh Đàm suốt bao nhiêu năm qua, là bởi vì lãnh địa có nhiều gà rừng sao? Cái quỷ gì chứ!
Mọi người: đột nhiên có một cơn xúc động muốn nhìn thấy tư thế oai hùng của gà rừng ở Vân Mộng.
[Nguỵ Vô Tiện khoé môi hơi cong, xoay chuyển cây cung trong tay hai vòng rồi ném ra phía sau. Kim Tử Huân bên kia.... Trên mặt trong lòng đều không có cảm xúc, lại nói: ".... Bây giờ ngươi che mắt, có bản lĩnh thì cả cuộc đi săn ngươi đều che mắt đi? Đợi lát nữa trên Bách Phượng Sơn thể hiện bản lĩnh thực thụ, sẽ phân thắng bại!".... Vung tay lên, hạ lệnh: "Đi!". Tu sĩ tay chân của gã nhanh chóng giục ngựa vọt mạnh về phía trước, muốn đi vào trước nhất, để chiếm tiên cơ... Kim Quang Thiện thấy Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng vẫn ngồi trên lưng ngựa, cười nói: "Giang tông chủ, Nguỵ công tử, thế nào, các ngươi còn không vào núi sao? Coi chừng Tử Huân cướp sạch con mồi à".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không vội. Hắn cướp không được".
Những người khác đều ngẩn ra, Kim Quang Thiện đang suy nghĩ "Cướp không được" là có ý gì, thì thấy Nguỵ Vô Tiện xoay người xuống ngựa, nói với Giang Trừng: "Ngươi đi trước". Giang Trừng nói: "Ngươi kềm chế một chút, tàm tạm là được rồi".
Nguỵ Vô Tiện xua xua tay, Giang Trừng nắm dây cương, dẫn mọi người Vân Mộng Giang thị cưỡi ngựa đi.
Nguỵ Vô Tiện thì che hai mắt, chắp tay sau lưng, không nhanh không chậm đi lên con đường núi vào Bách Phượng Sơn, làm như không phải tới tham dự săn bắn, mà là đi tản bộ trong sân vườn vắng vẻ nhà mình... Đi một mình hồi lâu, rốt cuộc ở sâu trong núi tìm được một nơi rất thích hợp để nghỉ ngơi. Một nhánh cây cực kỳ to khoẻ, mọc ra từ một cái cây còn to khoẻ hơn, chắn ngang đường đi của hắn. Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ mấy cái lên lớp vỏ cây xù xì, cảm thấy rất là rắn chắc, nhẹ nhàng nhảy lên.
Tiếng ồn ào náo động ở chỗ khán đài xem săn bắn sớm đã bị ngăn cách bên ngoài khu rừng, Nguỵ Vô Tiện dựa vào thân cây, hai mắt nheo lại bên dưới lớp vải đen. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt hắn. Hắn nâng Trần Tình lên, đẩy hơi ra giữa môi, ngón tay khẽ lướt. Tiếng sáo réo rắt như tiếng đàn chim bay về phía chân trời, ngân nga truyền đi xa khắp núi rừng.
Nguỵ Vô Tiện vừa thổi sáo, vừa thả xuống một chân, nhẹ nhàng đung đưa. Mũi giày lướt qua lớp cỏ dại dưới tán cây, bị sương sớm trên ngọn cỏ thấm ướt giày cũng không thèm để ý.
Thổi xong một khúc, Nguỵ Vô Tiện khoanh hai tay, thay đổi sang một tư thế dựa vào thân cây càng thoải mái sảng khoái hơn. Cây sáo nhét vào giữa ngực, còn đoá hoá cài ở ngực áo, toả ra mùi hương thoang thoảng lạnh lùng.]
A, đã đọc được đến đây rồi, Nguỵ Vô Tiện mỗi khi đọc xong một câu, trong lòng lại càng thêm lo sợ bất an, dẫn đến giọng đọc cũng không được to rõ mạch lạc, oang oang như trước.
Nguỵ Vô Tiện hận không thể trở về lúc đó, đánh gãy tay mình, khoe khoang cái gì, che mắt cái gì chứ, bị người ta chiếm tiện nghi đó? Nếu không thì đánh gãy chân mình cũng được, không có việc gì đến khu vực săn băn leo lên cây làm chi, nói cảm nhận gì chứ, bị người ta đè không phản kháng được đó? Lam Trạm ta thật sự không cố ý....
Những người khác không rõ kế tiếp xảy ra chuyện gì, có vài vị không có mặt ở đó lúc ấy rất là khó hiểu, còn không biết rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện tại sao lại làm như thế.
Hiểu Tinh Trần hỏi: "Cuộc săn bắn này hẳn là một sự kiện rất quan trọng đúng không, Vô Tiện sư điệt tại sao lại nghỉ ngơi như thế, ngược lại không đi tham dự à?"
Chưa từng nghĩ lại là Tiết Dương tích cực trả lời Hiểu Tinh Trần câu hỏi này, "Sao lại không tham gia? Con mồi trong khu vực săn bắn của Bách Phượng Sơn, chủ yếu là quỷ, yêu và quái, mà Nguỵ Vô Tiện thổi sáo ngự thi, vạn quỷ nghe lệnh, chỉ bằng mấy điệu sáo nhẹ nhàng, đã đem một phần ba con mồi thu vào trong túi rồi, ván đã đóng thuyền cầm chắc không thua, đương nhiên có nhiều thời gian rảnh để nghỉ ngơi".
Hiểu Tinh Trần chú ý tới, khi Tiết Dương nói lời này, trong đôi mắt toàn là một sự chấp nhất cuồng nhiệt nào đó, trong lúc nhất thời không đáp lại.
Những gì người khác nhìn thấy đều là lối tắt nhẹ nhàng qua cầu độc mộc, có ai biết sau lưng phải trả giá lớn như thế nào đâu.
Mà Vô Tiện sư điệt tuy bất đắc dĩ dấn thân vào quỷ đạo, nhưng dù sao từ đầu đến cuối bản tính vẫn còn chính đạo.
Tiết Dương đã đi vào chính đạo rất tốt đẹp, hành vi cư xử từng có lúc đúng mực, nhưng gã cố tình lại ham thích con đường này, thậm chí rất có thiên phú. Nếu như gã cũng có trái tim lương thiện, nói không chừng còn có thể là tri kỷ của Vô Tiện sư điệt.
Nhưng gã không hề....
[Không biết ngồi bao lâu, lâu đến lúc hắn sắp sửa ngủ thiếp đi, đột nhiên có tiếng động, tỉnh táo lại.
Có người đến gần.
Bất quá trên người của người này không có sát ý, bởi vậy hắn vẫn dựa vào thân cây lười ngồi dậy, ngay cả dải băng đen che mắt cũng lười kéo xuống, chỉ nghiêng nghiêng đầu. Sau một lúc lâu, không nghe thấy đối phương nói chuyện, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được chủ động mở miệng, nói: "Ngươi tới tham gia săn bắn à?"
Đối phương không trả lời.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi ở khu vực gần ta không săn được gì đâu".
Đối phương vẫn như cũ không nói một tiếng, nhưng tiến vài bước đến gần hắn.
Nguỵ Vô Tiện ngược lại thấy hào hứng, tu sĩ bình thường nhìn thấy hắn đều có vài phần e dè, cho dù ở nơi nhiều người thế nào đi nữa cũng không dám đến gần hắn, đừng nói là ở riêng với nhau, lại còn tiến sát vào như vậy. Nếu không phải trên người của người này không mang theo chút sát ý nào, thì Nguỵ Vô Tiện đúng là cảm thấy đối phương hình như không có ý tốt. Hắn hơi nhổm dậy, xoay đầu nhìn thẳng về hướng đối phương, khoé môi nhếch lên, hơi mỉm cười, vừa định nói chút gì đó, đột nhiên bị đẩy một cái thật mạnh.
Nguỵ Vô Tiện bị đẩy đến nỗi lưng đập vào thân cây, tay phải vừa định kéo băng vải đen che mắt xuống, lập tức bị người nọ giữ chặt cổ tay, lực đạo không nhỏ, muốn vùng ra thế nhưng không vùng ra được, nhưng vẫn là không có sát ý. Tay áo trái của Nguỵ Vô Tiện khẽ nhúc nhích đang định lắc cho rơi ra một lá bùa, nhưng bị đối phương cảm nhận được ý đồ, cũng túm lấy, đè hai tay hắn sát lên thân cây, động tác cực kỳ cường ngạnh. Nguỵ Vô Tiện nhấc một chân tính đá ra, chợt thấy trên môi ấm áp, ngẩn ngơ ngay tại chỗ.]
Giọng của Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng nhỏ, lời đọc ra càng lúc càng mơ hồ, rốt cuộc mọi người phát hiện có điều kỳ lạ, ồ, lúc đó Di Lăng Lão Tổ bị che hai mắt lại gặp chuyện như thế xảy ra ha, còn không phải là gặp được tên tu sĩ vô danh nào đó không biết sợ hãi hắn hay sao, vì sao lại làm ra vẻ giống như áy náy sau khi làm chuyện xấu như thế chứ? Nhưng càng nghe về sau càng giật mình, một câu cuối cùng với những từ ngữ loáng thoáng mơ hồ lọt vào tai, một câu khiến cho toàn bộ trợn mắt há hốc mồm!
Nguỵ Vô Tiện đọc vài câu ngắn ngủn mà mồ hôi đầy đầu, thật vất vả kiên quyết thốt ra câu cuối cùng, không kịp quan tâm đến biểu tình như bị sét đánh của các vị ở đây, vội vàng xoay người, khóc lót thảm thiết kêu lên: "Lam Trạm, ngươi nghe ta giải thích!!"
Nhưng mà sau khi biểu tình tại giờ phút này của Lam Vong Cơ đập vào mắt hắn, lời giải thích lại ngậm trong miệng không nói ra được, vẻ mặt của mình đều biến thành thế này: Σ(⊙▽⊙"a
Lam Vong Cơ lúc này không khống chế được cuộn chặt cái ngón tay lại, hai vành tai đỏ rực, thậm chí ánh mắt vạn năm hiếm thấy mà dậy sóng lên.
Không phải, người bị chiếm tiện nghi là ta, Lam Trạm ngươi sao lại bày ra cái bộ dạng nam nhân đứng đắn bị SÀM SỠ thế này hả?
Trong tích tắc tiếp theo, phảng phất một tia sáng trên trời đánh trúng đỉnh đầu, Nguỵ Vô Tiện nghĩ đến một khả năng không thể tưởng tượng được nào đó, lập tức nghiêng người tới trước, dán lỗ tai vào ngực y. Quả nhiên, nghe được âm thanh thình thịch đập kịch liệt không ngừng.
"....." Nguỵ Vô Tiện khiếp sợ nói: "Trời ơi, người nọ thế mà lại là ngươi?!"
Hầu kết Lam Vong Cơ giật giật, nói: "Ta...."
Nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của Nguỵ Vô Tiện, sau một hồi lâu không có phần tiếp theo.
Nguỵ Vô Tiện không thể tưởng tượng nói: "Lam Trạm, thật nhìn không ra nha? Ngươi còn có thể làm ra chuyện thế này?"
Mọi người: "!!!"
Lam Vong Cơ: "....."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi biết không ta vẫn luôn nghĩ một tiên tử thẹn thùng nào đó yêu thầm ta mà không dám nói mới làm ra chuyện này".
Lam Vong Cơ: "....."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi có bản lĩnh lén lút động tay động chân với ta, tại sao không có can đảm nói rõ ràng với ta hả????"
Mọi người: "!!!"
Lam Vong Cơ: "....."
Từ góc độ Nguỵ Vô Tiện nhìn qua, lúc này Lam Vong Cơ vẻ mặt bướng bỉnh, môi mím chặt thành đường thẳng, lông mi rũ xuống, ngay cả đầu cũng vùi xuống, một bộ dạng đang tự suy xét, cực kỳ dễ bắt nạt, dáng vẻ này làm cho trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một ham muốn làm điều xấu, cực kỳ muốn đi bắt nạt một phen.
Đúng lúc Nguỵ Vô Tiện chuẩn bị đưa tay qua, thì nơi này truyền đến tiếng gầm giận dữ bị kềm nén của Lam Khải Nhân:
"Vong Cơ, giải thích rõ ràng cho ta, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!"
Nguỵ Vô Tiện: Thôi toang, quên mất nơi này ngoại trừ hai bọn hắn còn có những người khác nữa, một đời danh tiếng lẫy lừng của Lam Trạm đó!
Nói là kêu Lam Vong Cơ giải thích, thật ra mọi người ở đây đều nghe rất rõ, cũng hiểu rất rõ cho dù là phần nội dung Nguỵ Vô Tiện đọc ra, hay những lời nói qua lại giữa hai người Vong Tiện.
Hàm Quang Quân của Cô Tô Lam thị lợi dụng lúc Di Lăng Lão Tổ che hai mắt ngủ một chút, đã cưỡng ép... cưỡng ép làm cái gì đó một trận, và trước đó hình như Di Lăng Lão Tổ không nhận ra là ai, Hàm Quang Quân cũng chưa từng chủ động thành thật?!!
Lam Vong Cơ cũng bị tiếng kêu làm cho hoàn hồn, khựng một lát, đỡ Nguỵ Vô Tiện nghiêng nghiêng ngả ngả trước mặt ngồi lại đàng hoàng, rồi thi lễ với Lam Khải Nhân, "Vong Cơ biết sai, tất nhiên lãnh phạt".
Lam Khải Nhân: Từ lúc đến cái nơi rách nát này, môn sinh đắc ý này của ông đã nhận tội lãnh phạt lần thứ mấy rồi?
Sắc mặt Lam Khải Nhân đã tăng tới gần giống y chang màu gan heo đã trương sình và ôi thiu, tuy rằng thúc phụ đại nhân có lẽ cũng chưa từng ăn gan heo tươi, ngón tay chỉ vào Lam Vong Cơ không ngừng run rẩy, "Ngươi.... Ngươi....?"
Lam Hi Thần hiếm khi có sắc mặt đỏ bừng: A, thật lo lắng tay thúc phụ cứ run rẩy như vậy sẽ bị rút gân đó (?_?;)
Nguỵ Vô Tiện thấy Lam lão nhân chỉ vào Lam Vong Cơ 'Ngươi ngươi ngươi' nửa ngày cũng không nói ra được ngươi cái gì, lại sợ Lam Vong Cơ thật sự cố chấp đi lãnh phạt, vội nhích người nhào lên lưng Lam Vong Cơ liên tục xua tay, "Đừng nha, phạt cái gì mà phạt, thúc phụ đại nhân đừng nóng giận, người lén lút... khụ... là Lam Trạm, ta mừng còn không kịp nè, làm gì cần phải phạt chứ?"
Mọi người: Nào, Di Lăng Lão Tổ, đọc lại một lần mấy ngàn điều gia quy của Cô Tô Lam thị, xem người Lam gia lại làm ra hành vi vượt lễ giáo như thế, có cần phạt không?!
Lúc này Lam Khải Nhân đối mặt với Nguỵ Vô Tiện, thế nhưng từ đáy lòng lại sinh ra chút cảm giác chột dạ. Vốn tưởng rằng tên nhóc lưu manh này dạy hư cháu trai mình, mặc dù là miễn cưỡng chấp nhận sự thật, nhưng ở trong lòng vẫn liệt kê ra bảy tám chục trang giấy, chuẩn bị sau này dạy dỗ cho đàng hoàng một phen.
Nào biết lại là cải trắng nhà mình tinh thần chiến đấu sục sôi mà ra tay bẻ cong con heo trước, thúc phụ đại nhân không quản giáo tốt cải trắng lập tức không có lập trường để dạy dỗ con heo này.
Thúc phụ đại nhân: Ta có thể làm gì bây giờ, ta thật tuyệt vọng mà!
Giang Trừng bị kích thích không nhẹ, ban đầu còn đang chờ thúc phụ Lam gia phạt cái tên Lam Nhị không biết xẩu hố, nhân lúc cháy nhà đi hôi của này bảy tám chục một trăm thước rồi nhốt vài tháng nửa năm, mới có thể giảm bớt cơn giận trong lòng vì heo nhà mình bị chiếm tiến nghi, thì ngay lập tức bị lời nói của họ Nguỵ chọc cho tức giận đến chết lặng, khó khăn lắm mới khống chế mình không trở thành người run rẩy thứ hai, nghiến răng nói với Nguỵ Vô Tiện: "Ngươi được lắm, ngươi sẽ, cmn sớm muộn gì cũng bị Lam Nhị gặm đến không còn sót lại xương cốt, lúc đó đừng có quay về khóc lóc!"
Nguỵ Vô Tiện chớp mắt, đạo lữ mà, bị gặm rất là bình thường đúng không (?), bất quá, khóc cái gì, "Giang Trừng, đầu óc ngươi không bị hư đấy chứ?" Trước nay chỉ có ngươi khóc đến rối tinh rối mù trước mặt ta được chưa.
Giang Trừng: ".... Lão tử mặc kệ ngươi ĐI! CHẾT!"