[.... Giang Phong Miên thu hồi ánh mắt, nói: "Gần đây bọn họ đang ăn mừng... Ôn Triều dùng sức một mình, chém chết yêu thú Đồ Lục Huyền Vũ". Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện suýt nữa lăn từ trên giường xuống đất: "Ôn gia giết?!"
Giang Trừng cười nhạo nói: "Không thì sao? Ngươi còn trông chờ bọn chúng nói là ngươi giết chắc?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ôn cẩu nói hươu nói vượn thúi quắc không biết xấu hổ, rõ ràng là Lam Trạm giết".
Giang Phong Miên hơi hơi mỉm cười, nói: "Phải không? Vừa khéo, Lam gia Nhị công tử lại nói với ta, là ngươi giết. Vậy rốt cuộc là ai giết?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Tính ra cả hai ta đều có phần đi. Nhưng người giết chính là y. Ta chỉ là chui vào mai của yêu thú xua nó ra ngoài. Lam Trạm một mình ở bên ngoài canh, cùng nó giằng co suốt ba canh giờ mới siết chết nó".
.... Giang Trừng nghe, thần sắc phức tạp, sau một lúc lâu mới nói: "Cũng gần giống với Lam Vong Cơ nói. Như vậy tính ra, là hai người các ngươi hợp lực giết nó. Là ngươi thì là của ngươi, đẩy hết cho một mình y làm gì".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không phải đẩy. Chỉ là cảm thấy so với sức y bỏ ra, ta xác thật là không bỏ công sức gì mấy".
Giang Phong Miên gật đầu nói: "Làm không tồi".
17 tuổi đã có thể chém chết yêu thú to lớn hớn 400 năm tuổi, há chỉ là ở mức "Làm không tồi".
Giang Trừng nói: "Chúc mừng ngươi"..... Nguỵ Vô Tiện liền biết, y đây là lại nổi lên lòng ganh tỵ.... Nguỵ Vô Tiện cười ha ha nói: "Đáng tiếc ngươi không ở đó. Bằng không công lao này cũng có phần của ngươi. Ngươi còn có thể cùng ta trò chuyện giải buồn, ta cmn mấy hôm nay ngồi đối diện với Lam Trạm làm ta nghẹn muốn chết rồi nè".]
Giang Yếm Ly mỉm cười, giơ ngón tay chọt hai cái lên mu bàn tay của Giang Trừng.
Bị tỷ tỷ ruột chế nhạo, khoé miệng Giang Trừng rất không tự nhiên mà giật giật, tuy nói là Nguỵ Vô Tiện đoán không sai, lúc ấy y xác thật là có suy nghĩ này, thế nhưng cứ như vậy bị đọc ra tới, chuyện đó, cũng vẫn là có vài phần quẫn bách.
Người đọc sách Nhiếp Hoài Tang cũng gãi gãi trán, cười hắc hắc hai tiếng, mới nói với Nguỵ Vô Tiện: "Nguỵ huynh, ngươi và Hàm Quang Quân thật đúng là hiểu nhau ghê ha, he he".
Nguỵ Vô Tiện hơi liếc mắt một cái, đã thấy ngay tình trạng quẫn bách của Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang, quấn lọn tóc đen của Lam Vong Cơ quanh đầu ngón tay, không chút khách khí mà cười nói: "Đó là đương nhiên".
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "'ngồi đối diện mấy ngày, thiếu chút nữa nghẹn chết', hửm?"
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Hiểu Tinh Trần mở miệng muốn nói cái gì đó, phía sau đã truyền đến giọng nói của vị nữ y sư họ Ôn kia, hình như đang dạy dỗ vị đệ đệ đã chết và được sư điệt biến thành hung thi có lý trí.
"Mỗi lần nhìn đến đống phế vật Ôn Triều kia, là luôn cảm thấy từ đáy lòng, ngươi trưởng thành như vậy cũng đã khiến ta rất hài lòng rồi!"
Hiểu Tinh Trần: "....." Bọn họ là tỷ đệ ruột đúng không?
Nhiếp Hoài Tang: "....." Có một loại cảm giác như đang nói mình, quay đầu nhìn vào mắt đại ca hắn, đệt, đại ca ngươi vừa mới gật đầu có phải không, cho dù động tác rất nhỏ đến mức khó có thể nhận ra nhưng cũng là gật đầu đúng không Σ( ° △ °|||)
[Giang Trừng nói: "Nghẹn chết ngươi là đáng. Lẽ ra ngươi không nên ra mặt... Nếu như lúc đầu ngươi đừng hành động...."
Đột nhiên, Giang Phong Miên nói: "Giang Trừng"..... Giang Phong Miên cũng không có vẻ trách cứ, nhưng vẻ mặt lại từ bình thản mới vừa rồi đã chuyển sang nghiêm túc. Ông nói: "Ngươi có biết lời ngươi nói lúc nãy có chỗ nào không ổn không?".... Nhìn bộ dạng Giang Trừng bằng mặt không bằng lòng, hơi có vẻ không phục, Giang Phong Miên lắc lắc đầu, nói: "A Trừng, có vài lời ngay cả khi nổi giận cũng không thể nói bậy. Nói thế, có nghĩa là ngươi vẫn chưa hiểu rõ gia huấn của Vân Mộng Giang thị, không...."
Một giọng nữ lạnh lùng nghiêm nghị từ ngoài cửa truyền vào: "Phải, là nó không hiểu rõ, thì có liên quan gì, Nguỵ Anh hiểu rõ là đủ rồi!... 'Biết rõ không thể làm mà vẫn làm', còn không phải là giống hắn hay sao, rõ ràng biết sẽ gây thêm phiền toái cho gia đình, nhưng vẫn muốn làm ồn ào lên!".... Ngu phu nhân cười lạnh nói: ".... Ta đặt lời nói ở đây, các ngươi chờ xem, một ngày nào đó hắn sẽ gây ra một trận đại loạn cho nhà chúng ta!"
Giang Phong Miên đứng dậy nói: "Chúng ta trở về nói chuyện".
Ngu phu nhân nói: "Trở về nói cái gì? Về đâu nói? Ta cứ phải nói ở đây.... Giang Trừng, ngươi lại đây". Giang Trừng kẹp ở giữa phụ thân và mẫu thân, do dự một lát, đứng ở bên cạnh mẫu thân. Ngu phu nhân nắm lấy hai vai y, đẩy cho Giang Phong Miên xem: ".... Ông hãy nhìn cho rõ ràng, người này, mới là con trai ruột của ông, là chủ nhân tương lai của Liên Hoa Ổ. Cho dù ông không thích nhìn nó bởi vì nó là do ta sinh ra, thì nó vẫn là họ Giang! ---- Ta cũng không tin ông không biết bên ngoài người ta đồn đãi cái gì, nói tấm tình si của Giang tông chủ đối với vị Tán Nhân nào đó vẫn không thay đổi sau nhiều năm như vậy, coi con trai của cố nhân như con trai ruột, đều suy đoán Nguỵ Anh có phải là...... (của ngươi hay không)"
Giang Phong Miên quát: "Ngu Tử Diên!"..... Hai người đi ra ngoài tranh cãi, cơn tức giận của Ngu phu nhân càng tăng vọt, Giang Phong Miên cũng là cố gắng kềm chế lửa giận khi cãi nhau với bà.]
Trong lúc nhất thời im lặng không nói gì.
Nhiếp Hoài Tang vẫn như cũ xấu hổ phe phẩy cây quạt, ân oán của hai vợ chồng thế hệ trưởng bối Giang gia...., chậc, nếu bây giờ nói là không muốn đọc, chắc là sẽ không bị đại ca dạy dỗ chứ?
Sau một hồi lâu, Hiểu Tinh Trần thở dài, "Theo lời sư điệt nói, Tàng Sắc sư tỷ đã mất nhiều năm, sao còn có những lời đồn đại giống thật mà là giả, đánh lừa dư luận như thế này kia chứ?"
Lam Khải Nhân hiếm khi mở miệng nói: "Hẳn là tiểu nhân quấy phá, mà có cả nguyên nhân Ngu phu nhân quá mức để tâm".
Vẫn đang tự trách mình vì gây ra rắc rối, Nguỵ Vô Tiện nghe vậy ngẩng đầu, hiếm khi có vài phần do dự, ngần ngừ nói: "Thúc... tiên sinh, đã từng gặp mẫu thân của ta sao?"
Lam Khải Nhân hạ mình liếc nhìn hắn một cái, lại dời tầm mắt đi, rồi mới nói: "Là đồ đệ của Bão Sơn Tán Nhân xuống núi, chẳng lẽ là hạng người vô danh thầm lặng, tất nhiên đã từng gặp qua". Không đợi Nguỵ Vô Tiện lại ấp a ấp úng hỏi câu tiếp theo, đã nói tiếp: "Tàng Sắc Tán Nhân xuống núi, danh tiếng chấn động tiên môn bách gia lúc ấy, được xem là tri kỷ của cựu Giang tông chủ, kết hôn với Nguỵ Trường Trạch của Vân Mộng, cũng đã từng là một giai thoại".
Nguỵ Vô Tiện còn đang mong chờ, lần đầu tiên mong chờ Lam lão đầu có thể nói nhiều hơn một chút, cha mẹ hắn, bản thân hắn từ lâu đã không còn ấn tượng gì. Nhưng mà, thúc phụ đại nhân chỉ vuốt râu mấy cái, lại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần!
Còn gì nữa? Mẹ hắn có đẹp hay không, có phải là người nhẹ nhàng dịu dàng giống sư tỷ hay không? Cha của hắn đẹp trai hay không đẹp trai, có phải là tu vi cao thâm vững vàng đáng tin không? Xin nói thêm mấy câu nữa đi mà!
Lam Khải Nhân: Lão phu há phải là hạng người lắm mồm! Tóm lại tên lưu manh nhà ngươi chỉ là mang diện mạo của hai người Nguỵ, Tàng lúc còn sống mà thôi.
Lam Hi Thần lần đầu tiên thấy vẻ mặt bình đạm nhưng thật ra lại thế nào đó của thúc phụ, sau đó nhìn người sắp cứng đờ trong lòng của đệ đệ, không còn lời gì để nói.
Hiểu Tinh Trần không nỡ nhìn dáng vẻ bị đả kích của sư điệt, vỗ vỗ đầu hắn, lại một lần nữa hứa rằng nếu xuống núi sẽ mang theo bức vẽ đã sao chép lại.
Lam Vong Cơ âm thầm tính toán, đợi Hiểu đạo trưởng mang bức vẽ không biết đến tận lúc nào, có lẽ sau khi trở về nên cầu xin thúc phụ vẽ cho một bức chân dung?
[.... Nguỵ Vô Tiện đành phải lăn xuống giường, chạy theo kéo lại thân hình vừa chua xót vừa cứng đờ.... Nguỵ Vô Tiện giận dữ nhào tới bóp cổ y một phen: "Nghe được còn không trả lời! Muốn ăn đòn!" Giang Trừng mắng "Lăn về giường ngươi nằm đi!"
Nguỵ Vô Tiện nói.... Khoác vai Giang Trừng, vẫn cứ kéo y đến cùng ngồi trên cây mộc lan cạnh hành lang, nói: "Chúng ta nói hết tâm sự đi, đừng làm mình làm mẩy giấu trong lòng. Ngươi là con trai ruột của Giang thúc thúc, là gia chủ tương lai của Giang gia. Giang thúc thúc đương nhiên là phải nghiêm khắc hơn đối với ngươi." Giang Trừng liếc mắc nhìn hắn. Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Nhưng ta là con trai người khác, cha mẹ đều là bạn tốt của Giang thúc thúc, ông ấy đối với ta đương nhiên phải khách sáo một chút. Đạo lý này chắc hẳn là ngươi hiểu rõ phải không?" Giang Trừng hừ nói: "Ông ấy đối với ta cũng không phải là nghiêm khắc, chỉ là không thích".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Làm gì có ai không thích con trai ruột của mình?....."
Giang Trừng nói: "Có đó. Ông ấy không thích mẹ, cho nên cũng không thích ta".
Một câu này, thật đúng là khó có thể phản bác.... Tổ tiên Giang trì - người thành lập Vân Mộng Giang thị - xuất thân từ du hiệp, gia phong sùng bái sự ngay thẳng cởi mở, hào sảng tiêu sái, tinh khí thần của Ngu phu nhân lại hoàn toàn ngược lại. Mà bề ngoài và tính tình của Giang Trừng đều giống mẫu thân... Từ nhỏ các cách giáo dục khác nhau trước sau đếm không xuể, vì thế Giang Phong Miên vẫn luôn tỏ ra dường như không quá ưa thích y.
Giang Trừng hất tay của Nguỵ Vô Tiện ra, đứng lên, phát giận nói: "Ta biết! Tính cách này của ta không phải là kiểu ông ấy thích, ông ấy cảm thấy ta không xứng làm gia chủ, không hiểu gia huấn Giang gia, không hề có khí khái Giang gia. Phải! Ngươi và Lam Vong Cơ hợp lực giết chết Đồ Lục Huyền Vũ, chiến đấu anh dũng và đẫm máu! Giỏi lắm! Còn ta thì sao?!" Y đấm một cái lên cây cột hành lang, nghiến răng nói: ".... Ta cũng là bôn ba mấy ngày, sức cùng lực kiệt, một khắc cũng chưa từng nghỉ ngơi!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Gia huấn tính là gì!.... Làm gia chủ thì nhất định phải chịu gia phong, theo gia huấn hay sao?... Ngay cả Cô Tô Lam thị cũng từng có người khác biệt như Lam Dực, nhưng ai dám phủ nhận thực lực và địa vị của bà ấy đâu?..."
..... Nguỵ Vô Tiện một lần nữa khoác vai y, nói: "Tương lai ngươi làm gia chủ, ta sẽ làm thủ hạ của ngươi, giống như phụ thân ngươi và phụ thân ta vậy. Cô Tô Lam thị có song bích tính là gì, Vân Mộng chúng ta thì có song kiệt! Cho nên, im miệng đi. Ai nói ngươi không xứng làm gia chủ? Ai cũng không thể nói như vậy, ngay cả ngươi cũng không được. Dám nói chính là muốn ăn đòn".]
Lam Khải Nhân: Các ngươi nói chuyện thì nói chuyện, tại sao liên quan đến tổ tiên Lam thị ta!
Sắc mặt Giang Trừng thay đổi nhiều lần, cuối cùng vẫn là tối sầm xuống, tự giễu nói: "Lời nói còn văng vẳng bên tai á, hiện giờ Cô Tô song bích vẫn còn, Vân Mộng đã mất song kiệt, những lời này hẳn là bị chó ăn hết rồi, ha!"
Nghe đoạn này Nguỵ Vô Tiện rũ lông mi xuống, hai tay cũng từ từ siết chặt, nhưng mà nghe được Giang Trừng nói ba chữ 'bị chó ăn' vẫn không kềm được mà hơi run run một chút, rồi sau đó trầm mặc một lát, Nguỵ Vô Tiện nói: "Thực xin lỗi. Ta đã nuốt lời".
Giang Trừng quát: "Ta cmn thiếu câu 'Thực xin lỗi' này của ngươi sao?!" Điều y muốn chính là lời giải thích, là lời giải thích mà từ đầu đến cuối hắn đều giấu thật kỹ!
Nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn không hé răng. Tuy rằng nhìn từ nội dung trên tảng đá trước mắt này, bại lộ là chuyện sớm muộn, nhưng Giang Trừng - một người tranh cường háo thắng đến mức gần như cực đoan, nếu biết được chuyện này, suốt cuộc đời, đều sẽ buồn bực không vui, khổ sở không chịu nổi, không cách nào nhìn thẳng vào chính mình! Nguỵ Vô Tiện yên lặng cân nhắc, nhỡ có thể giấu tiếp được thì sao, cho dù thế nào hắn cũng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nha.
Bị Giang Yếm Ly kéo lại, Giang Trừng hít sâu một hơi, giơ ngón trỏ ra hung hăng chỉ về phía hắn, gương mặt tỏ vẻ từ từ sẽ tính sổ!
Nguỵ Vô Tiện: Nếu thật sự biết được, còn lâu ngươi mới có tâm trạng tính sổ với ta đó!
Nhiếp Hoài Tang phe phẩy quạt, nhớ năm người đứng đầu bảng xếp hạng công tử thế gia năm đó, Cô Tô song bích và Vân Mộng song kiệt chiếm hết bốn vị, mặc dù hiện giờ đối với bên ngoài Nguỵ huynh đã đào tẩu, nhưng mối ràng buộc giữa song kiệt không phải một câu đào tẩu là có thể chấm dứt, 'huynh đệ đồng lòng, tác biển Đông cũng cạn' á, đáng tiếc khi xưa hắn không thể giúp đỡ đại ca một tay.
Nhiếp Hoài Tang nói: "Giang huynh à, ta nghĩ ngươi có chút hiểu lầm đối với cựu Giang tông chủ, ta từng nghe qua Giang tiền bối nói 'Khuyển tử tuy còn nhỏ, nhưng sau này có thể đảm đương được' không chỉ một lần, không tin ngươi hỏi Lam tiên sinh và đại ca ta đi!"
Nhiếp Minh Quyết nhíu mày lại gật đầu tỏ ý, chỉ cảm thấy Giang Vãn Ngâm này quá mức câu nệ tiểu tiết, lại liếc xéo tên đệ đệ ngốc can thiệp vào chuyện người khác, nghe nói hồi nào, lại còn không chỉ một lần?
Nhiếp Hoài Tang nhanh tay lẹ mắt dùng quạt che mặt, miệng huýt sáo, làm như không nhìn thấy ánh mắt nhìn sang của đại ca hắn