[Lần lên núi này của Giang Trừng, chính là bảy ngày..... Nguỵ Vô Tiện vẫn không thấy bóng dáng Giang Trừng đâu, chống hai đầu gối của mình đứng dậy, đầu choáng váng một trận, lảo đảo, đi đến quán trà duy nhất trong thị trấn.... Hắn mới vừa vào cửa, đã có tiểu nhị tươi cười ra chào đón, lập tức trái tim Nguỵ Vô Tiện nhảy dựng lên.... Nhanh chóng quyết định, xoay người rút lui. Ai ngờ, mới bước ra khỏi cửa quán trà một bước, một bóng dáng cao lớn đen thui bay lại, đánh ra một chưởng sấm sét vào ngực hắn.... Ôn Trục Lưu đi qua ngạch cửa.... Nhìn nhìn vào tay mình, như suy tư gì đó. Có người đá một cước vào chỗ đầu gối Nguỵ Vô Tiện, buộc hai đầu gối hắn quỳ thật mạnh xuống mặt đất. Gương mặt Ôn Triều xuất hiện phía trên tầm mắt của hắn, đầy mặt hào hứng tàn nhẫn.....
Vương Linh Kiều gấp không chờ nổi giọng nói cũng cao vút lên: "Nhanh! Ôn công tử, nhanh chém đứt tay hắn!..." Ôn Triều nói: "Không không không, không gấp.... Chưa gì đã chết thì không thú vị. Trước hết hoá đan của hắn, ta muốn nghe tiếng kêu thảm thiết của hắn giống như tên tiểu tạp chủng Giang Trừng lần trước!" Vương Linh Kiều nói: "Vậy hoá đan trước, sau đó chặt tay!"
Nhưng Nguỵ Vô Tiện đột nhiên phun ra một ngụm máu, nói: "Được nha! Các ngươi có khổ hình gì, cứ việc làm đi!"
.... Ôn Triều khinh thường nói: "Chết đến nơi ngươi còn tỏ vẻ anh hùng cái gì!"
Nguỵ Vô Tiện cười lạnh nói: "Đúng là bởi vì chết đến nơi ta mới cao hứng! Các ngươi có gan thì cứ tra tấn chết ta! Càng tàn nhẫn càng tốt, sau khi ta chết tất nhiên hoá thành hung thần lệ quỷ, ngày đêm bám theo Kỳ Sơn Ôn thị từ trên xuống dưới, nguyền rủa các ngươi!"
Nghe vậy, thế nhưng Ôn Triều hơi khựng lại một chút.... Nguỵ Vô Tiện thì khác.... Không có cơ hội nhận nhiều nghi thức huân hồn an phách đó. Nếu sau khi chết hắn thật sự oán khí ngút trời âm hồn không tan, hoá thành lệ quỷ bám riết không thôi, thì có chút khiến người ta đau đầu.... Thấy thế, Vương Linh Kiều vội nói: "Ôn công tử, cũng không phải ai sau khi chết đều có thể biến thành lệ quỷ... huống hồ cho dù thật sự có biến thành, chẳng lẽ Kỳ Sơn Ôn thị còn không xử lý được một cô hồn dã quỷ này!.... Chẳng lẽ bởi vì hắn khoác lác mấy câu, mà buông tha cho hắn?" Ôn Triều nói: "Đương nhiên là không thể!"
Nguỵ Vô Tiện trong lòng biết hắn chắc chắn phải chết, trái lại càng lúc càng bình tĩnh hơn, nỗi căm thù sâu sắc kết thành sự quyết tâm lạnh lẽo như sắt thép. Ôn Triều thấy biểu tình này của hắn, trong lòng không vui, lại có chút sởn tóc gáy, đá một cước vào bụng hắn, nói: "Ngươi còn giả bộ! Định doạ ai! Giả bộ anh hùng hảo hán gì chứ!". Một đám môn sinh hành hung hắn một trận.]
Ôn Ninh lo lắng khẽ gọi một tiếng: "Công tử....". Có lẽ, lúc ấy không nên để Nguỵ công tử, Giang công tử rời đi.
Ôn Tình ở bên cạnh y nghe thấy, nói: "Nguỵ Vô Tiện, tàn nhẫn đối với người khác, sẽ càng tàn nhẫn với chính mình. Sau khi chết hoá thành lệ quỷ, lời này ta tin".
Giang Trừng ngơ ngác, "Lúc ta từ trên núi xuống, không nhìn thấy bóng dáng ngươi, tìm dưới chân núi mấy ngày, còn lén đi qua Trạm giám sát Di Lăng, chỉ là chưa từng nghĩ..." Chưa từng nghĩ tới tình huống tồi tệ nhất, lại là bị tụi chó Ôn Triều, Ôn Trục Lưu bắt được, còn chịu sự sỉ nhục như vậy!
Nhưng Nguỵ Vô Tiện được y quan tâm lại đang rất bực bội, gào lên: "Không viết? Thế mà lại không viết về mấy ngày mổ đan trên núi?! Vậy không phải là ta đã phí công thẳng thắn sao!"
Đột nhiên, hắn lại được Lam Trạm che chở bảo vệ trong lòng ngực, quay đầu nhìn lại, Giang Trừng đang giận dữ trừng hai mắt, siết nắm đấm hướng về phía hắn bên này, nếu không phải Kim Tử Hiên ngăn cản, nói không chừng đã đánh tới rồi.
"....." Nguỵ Vô Tiện ngượng ngùng, trong lòng biết lời nói mới vừa rồi lại giẫm lên tâm tình nhạy cảm của Giang Trừng, sờ sờ sau gáy làm như cái gì cũng chưa nói, "Khụ, ừm, Giang Trừng ngươi mới vừa nói tới cái gì, ta bị Ôn cẩu bắt đúng không? Thật ra lúc ấy Ôn Ninh âm thầm cứu chúng ta ra, sau này chắc hẳn là bị phát hiện ra các dấu vết để lại, cho nên sau khi rời khỏi Trạm Giám Sát Di Lăng, đều dẫn ngươi đi đến các thị trấn vùng núi hoang dã, bất quá ngay cả như thế cũng bị chặn lại, đây đúng thật là...." Quay đầu nhìn thấy dáng vẻ hốc mắt đỏ hoe khổ sở của Giang Yếm Ly, lập tức đổi chuyện nói: "Đây chỉ là tạm thời, sau đó chính là màn kịch hay bổn Lão tổ hoá trang lên sân khấu, đại sát tứ phương". Cũng không biết sư tỷ có sợ một mặt bạo ngược của hắn hay không.
Thiếu niên chẳng bao lâu đã trở về, nhưng trở về lại không còn là thiếu niên nữa.
Nguỵ Vô Tiện chỉ nói một câu này, giấu đi bao nhiêu sự tra tấn đau khổ, nhưng lại ghim một cái gai không thể rút ra ở trong tim của vài người.
Nhiếp Hoài Tang làm như chẳng nhận ra được điều gì, nói tiếp: "Đúng vậy đúng vậy, năm đó trưởng tử Ôn Húc của Ôn thị chết dưới đao của đại ca ta, bị chém đầu cắm trước trận địa, khích lệ sĩ khí; tên Ôn Triều này sau đó lại chết trong tay của Nguỵ huynh, tỏ rõ khí thế của Kỳ Sơn đã mất. Cũng là một giai thoại vào lúc ấy".
Nguỵ Vô Tiện hướng về phía Nhiếp Hoài Tang cười tà ác, "Giai thoại? Hoài Tang huynh, thật hy vọng lúc ngươi đọc đến khúc Ôn Triều bị mất mạng, còn có thể nói ra được hai chữ này".
Nhiếp Hoài Tang: Ta có dự cảm không tốt, cho nên, thật sự không đổi người đọc sao?
Lam Vong Cơ cúi người ở bên tai hắn trầm giọng nói: "Không đọc được cũng tốt". Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, lát sau mới hiểu ra người này là đang trả lời cho câu nói 'Không đọc lúc mổ đan'.
"Nếu ta nghe xong, ta cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa". Nguỵ Anh bị những người kia ra đánh đập tàn nhẫn, tim y liền như bị dao cắt, hận chính mình lúc ấy ở đâu, hận không thể lấy thân mình thay thế, huống hồ là mổ đan....
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, hắn cũng cảm thấy không đọc ra là khá tốt, bản thân mình cũng không có sở thích nhớ tới mấy hồi ức ngọt ngào cay đắng gì đó, tốt nhất việc ở Loạn Tán Cương cũng đừng đọc ra.
Đời người việc không như ý thường chiếm tám chín phần, chuyện đau khổ xé tâm can, cũng phải hai ba phần trong đó. Hắn không cần dựa vào hai ba phần này để giành lấy sự đồng cảm thương tiếc của người khác.
[.... Ôn Trục Lưu đã đi tới, nhấc hắn lên khỏi mặt đất. Nguỵ Vô Tiện cố gắng ngẩng đầu, nhìn cái kẻ giết Giang Phong Miên, Ngu phu nhân, huỷ hoại kim đan của Giang Trừng này, đem gương mặt của y, biểu tình lạnh nhạt của y tất cả khắc ghi thật sâu vào trong lòng.
Mọi người Ôn gia mang theo hắn ngự kiếm lên cao, thị trấn nhỏ và vùng núi sâu càng lúc càng xa, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: ".... Bọn chúng mang ta bay lên cao như vậy làm cái gì, bay đến chỗ cao rồi xô ta xuống cho té chết sao?"
Ngự kiếm đi một lúc, tầng mây trắng như tuyết đột nhiên bị một ngọn núi đen thùi lùi đâm toạc. Ngọn núi này tản ra một luồng tử khí thâm trầm đáng sợ, giống như một khối thi thể khổng lồ ngàn năm tuổi, chỉ nhìn từ xa đã khiến người ta sợ hãi.
Ôn Triều dừng lại ở phía trên ngọn núi này. Gã nói: "Nguỵ Anh, ngươi có biết, đây là chỗ nào không?" Gã cười khằng khặc nói: "Nơi này, gọi là Loạn Tán Cương".
Nghe thấy cái tên này, một cơn ớn lạnh bò dọc từ lưng lên tới gáy Nguỵ Vô Tiện.
Ôn Triều tiếp tục nói: "..... Núi xác, chiến trường xưa, trên núi tuỳ tiện tìm một chỗ, đào xuống một xẻng, đều có thể đào thấy một khối thi thể. Hơn nữa có thi thể vô danh nào đó, cũng sẽ cuốn chiếu và quăng tới nơi này".
Kiếm trận từ từ hạ xuống, tới gần ngọn núi màu đen kia. Ôn Triều nói: "Ngươi nhìn xem lớp khí màu đen kia, chậc chậc chậc, lệ khí nặng nề đúng không? Oán khí nồng đậm đúng không? Ngay cả Ôn gia chúng ta cũng không có cách nào, chỉ có thể bao xung quanh nó cấm mọi người ra vào. Bây giờ vẫn là ban ngày, tới buổi tối, bên trong thật sự là cái thứ quỷ gì cũng có. Người sống đi vào nơi này, ngay cả người mang hồn phách, sẽ có đi mà không có về, vĩnh viễn đừng hòng ra khỏi".
Gã túm tóc Nguỵ Vô Tiện, từng câu từng chữ, cười dữ tợn nói: "Ngươi, cũng vĩnh viễn đừng mong ra khỏi!"
Nói xong, gã liền đẩy Nguỵ Vô Tiện xuống. "A a a a a a a a a a ----!"]
Đến lúc này, mọi người vốn rất tò mò đối với việc 'Quỷ đạo từ đâu ra', đều toát ra một cổ khí lạnh từ đáy lòng, lông tơ dựng ngược, trong lòng run sợ. Ngay cả Hiểu Tinh Trần – cái vị không biết 'Loạn Tán Cương' là nơi nào, chỉ nghe mấy câu ít ỏi, đã có thể kết luận rằng nơi đó từng là chốn địa ngục không có đường về.
Mà Nguỵ Vô Tiện, thân bị trọng thương, bụng không có kim đan, đã trải qua ba tháng ở nơi đó!
Lam Vong Cơ gần như trong nháy mắt giam cả người hắn vào trong lòng, như thể sợ hắn trong khoảnh khắc tiếp theo sẽ biến mất; hai tay Giang Yếm Ly bụm miệng, khóc không thành tiếng; Giang Trừng làm như thất hồn lạc phách, ngơ ngác thẫn thờ; Nhiếp Hoài Tang nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện, làm như gặp phải yêu ma quỷ quái gì đó.
Sau một lát, Nguỵ Vô Tiện thoát ra khỏi sự trói buộc của Lam Vong Cơ, chỉnh quần áo ngồi ngay lại. Đợi đến khi mình thoạt nhìn không có bất kỳ chỗ nào không thoả đáng, mới nói với mọi người: "Đều nhìn ta như vậy làm gì?"
Không một tiếng động, cũng không một lời nói.
"Sư tỷ, ta đã sống sót thoát ra được". Nguỵ Vô Tiện nói với Giang Yếm Ly: "Chính là Loạn Tán Cương, trước đây Xích Phong Tôn và Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân ba người đã từng cùng nhau đi vào trong thời kỳ phát triển rực rỡ nhất, cũng không thể đảm bảo có thể toàn vẹn đi ra được, nhưng ta mang theo một thân tu vi hoàn toàn mới của chính mình, sống sót từ trong đó bò ra ngoài, sư tỷ, người không khen ta một tiếng sao?"
Giang Yếm Ly muốn cười với hắn một cái, nhưng cười không nổi, nghẹn ngào nói: "Phải, a Tiện lợi hại nhất,...." Nàng không dám nghĩ, cho dù là một chút, a Tiện của nàng làm thế nào để sống sót ở nơi đó!
Hai người bị Nguỵ Vô Tiện nêu tên, Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết liếc nhìn nhau, không thể không thừa nhận, điều hắn nói là sự thật. Huống chi, Di Lăng Lão Tổ, cũng không chỉ là sống sót vượt qua, còn biến Loạn Tán Cương trở thành nơi dung thân, chỉ riêng điểm này, trong vòng mấy trăm năm tới, người đi trước kẻ sinh sau đều không có một ai.
Hai người ôm quyền hướng về Nguỵ Vô Tiện, tỏ ý mình không bằng.
Một lần nữa bị người nọ đan mười ngón vào nhau, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, dù cho là bước vào tà môn, mặc dù là thân tu ngoại đạo, đó cũng là hắn dùng mạng để giành lấy, lấy máu để rửa, so với những tiếng thở dài hoặc thật hoặc giả, có được một hai người vài phần thật lòng ngưỡng mộ há chẳng phải càng tuyệt hơn hay sao?
Lam Khải Nhân không khỏi tự hỏi, như thế nào là chính đạo, ma đạo? Rồi cái gì là chính thống, tà tu? Lòng người có thiện ác, đạo lại cũng có tốt xấu hay sao?"