Mối Quan Hệ Chán Ghét

Tất nhiên hắn đến không phải là xem bộ dạng không hề có chút thay đổi của Từ Vân Sam.

Chưa nghe xong bài hát thì tai nghe có âm thanh thông báo, Yến Đình lấy điện thoại di động ra nhìn.

[Bảo Bối] Đã chuyển khoản 500.

Yến Đình ngẩn người, đột nhiên ngồi dậy, sửng sốt nửa ngày với thông báo này mãi sau mới nhận ra đối phương là ai.

Hắn dùng điện thoại riêng nghe nhạc, số Wechat cũng là của hồi xưa bên trong không có cái gì liên quan đến công việc, trợ lý cùng người đại diện cũng chưa thêm.

Hắn "Hừ" một tiếng, trong mắt tràn ngập sự ghét bỏ.

Lúc trước tức giận nên trực tiếp xóa luôn cuộc trò chuyện, ghi chú cũng quên không sửa lại.

Thật đen đủi.

Hắn nằm xuống lần nữa, ngón tay chọc chọc màn hình vài cái gọi điện thoại qua.

................

Từ Vân Sam ghét bỏ nhìn hai chữ "Bạn Trai" trên màn hình.

Lúc trước xóa cuộc trò chuyện cũng không đi tìm đối phương, ghi chú cũng không sửa lại liền như vậy ở trong điện thoại cậu bảy năm.

Màn hình di động sáng lên, Từ Vân Sam sửa lại tên Yến Đình trong ghi chú sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Thật đen đủi.

Từ Vân Sam do dự thật lâu mới nhận điện thoại.

"Thật không ngờ cậu còn giữ Wechat của tôi nha." Đầu dây bên kia châm chọc

"Cậu không xóa tôi, tôi cũng bất ngờ."

"Thích." Yến Đình dừng một chút, "Chuyển tiền làm gì?"

Từ Vân Sam: "Tiền liên hoan."

Yến Đình cười hai tiếng: "Tôi đã nói là mời khách, cậu nghĩ tôi thiếu mấy trăm này à?"

"Đó là chuyện của cậu, tôi chỉ làm chuyện tôi nên làm."

"Bộ dạng tính toán chi li của cậu một chút cũng không thay đổi."

Từ Vân Sam hít sâu một hơi, phát hiện nói thêm liền cãi nhau nên lạnh nhạt nói: "Không có chuyện gì nữa tôi tắt máy."

"Từ từ."

"......"Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, "Nhiều năm như vậy cậu vẫn chưa có đối tượng?"

Từ Vân Sam: "......"

"Bạn trai, bạn gái đều không có? Vì cái gì?" Yến Đình cười nhạo một tiếng, " A, không phải là còn nhớ lúc trước...."


"Không phải việc của cậu."

Không chờ Yến Đình nói xong Từ Vân Sam đã tắt điện thoại.

Màn hình điện thoại sáng lên, Từ Vân Sam sửa lại ghi chú của Yến Đình sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình.

Tiếng còi ô tô cắt ngang suy nghĩ của Từ Vân Sam, cậu thoát khỏi khung chat mở ví Wechat, nhìn trong ví cũng không còn lại bao tiền.

Mỗi lần họp lớp bọn họ đều AA, với tính tình của Từ Vân Sam cho dù Yến Đình có thoải mái bao hết, cậu cũng sẽ đem phần của mình chuyển qua không một chút do dự.

Mới nãy cậu vừa trả tiền ăn, mặc dù tiền không nhiều nhưng với cậu bây giờ vẫn có chút khó khăn.

Bảy năm này, đã có quá nhiều chuyện xảy ra.

Công ty do cha cậu điều hành đến năm thứ ba thì phá sản mất sạch chỉ sau một đêm, mẹ cậu vốn suy sụp trầm trọng sau lần đả kích ấy càng không chống cự nổi, vào buổi đêm trước khi Từ Vân Sam thi đại học kết thúc đi sinh mạng của mình.

Công ty và nhà ở có thể miễn cưỡng trả được nợ, nhưng anh trai của cậu bị bệnh phải dựa vào lượng thuốc men lớn để chống chọi với bệnh tật. Cha cậu lo không nổi, sau khi mẹ qua đời liền bỏ bọn họ đi biệt tích, nhiều năm như vậy không một lần xuất hiện.

Tuy nhiên thu nhập của anh trai cậu cũng không tệ lắm, bệnh tật được khống chế nên cũng không có vấn đề gì. Nhưng ba năm trước, anh ấy phát bệnh một lần, phải tiêu rất nhiều tiền. Trong nháy mắt sự cân bằng của bốn năm bị phá vỡ.

Kể từ lần đó tiền kiếm vẫn không đủ để chi tiêu.

Nhưng bất luận thế nào, cậu hy vọng Yến Đình không phát hiện ra sự khác thường của mình.

Xe taxi dừng đèn đỏ, Từ Vân Sam nhìn qua đồng hồ taxi*, bàn tay không tự chủ được mà siết chặt lại.

Ngày mai Giang Viễn có lịch bay cách chỗ bọn họ liên hoan hơi xa, vậy nên cậu chọn một khách sạn gần sân bay để ở.

Khách sạn gần sân bay nhưng cách chỗ liên hoan rất xa, những con số trên đồng hồ cứ tăng lên liên tục.

Thật vất vả mới đến được nơi, Từ Vân Sam rỉ máu trong lòng rút tiền ra thanh toán rồi đỡ Giang Viễn xuống xe.

Giang Viễn uống say cũng không có quậy phá chỉ là đi đường thì nghiêng ngả, trong miệng thì lẩm bà lẩm bẩm.

Từ Vân Sam cũng không biết hắn đang nói cái gì, cứ như vậy dẫn hắn lên phòng. Sau khi vào phòng liền gọi điện thoại cho Lâm Thiên Chỉ như đã nói.

Có lẽ Lâm Thiên Chỉ đang chờ điện thoại của họ, vừa mới gọi qua liền nghe máy.

Lâm Thiên Chỉ kích động nói: "Ai nha! Giang Viễn em đã bảo anh uống ít thôi mà!"

Giang Viễn nấc một cái, cầm điện thoại nằm bò trên giường: "Không có, không, không, anh không có uống nhiều...."

Đầu óc của hắn không tỉnh táo, Lâm Thiên Chỉ không thèm để ý nữa ngẩng đầu nhìn Từ Vân Sam đang bên cạnh.

"Vân Sam, cảm ơn cậu, bây giờ cậu đi về sao? Hay ngủ lại ở chỗ này đi?"

Từ Vân Sam lắc đầu: "Tớ phải trở về, còn có việc cần làm."

"Đã hơn chín giờ rồi, cậu về đến nơi là mười giờ đúng không? Không thể để ngày mai làm sao?"

Từ Vân Sam mím môi, không giải thích nhiều chỉ bình tĩnh "Ừ" một tiếng.

Cậu khăng khăng phải đi về, Lâm Thiên Chỉ hiểu tính của cậu nên cũng không khuyên anh ở lại nữa. Từ Vân Sam vừa định nói bây giờ đi luôn thì Lâm Thiên Chỉ nói.


"Tớ xem trong nhóm nói là Yến Đình cũng đi?" Lâm Thiên Chỉ vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Từ Vân Sam, cẩn thận nói: "Hai người đã nói chuyện với nhau chưa?"

Từ Vân Sam không bày ra biểu tình gì nhưng không khí xung quanh có chút thấp: "Ừm"

"Nói cái gì? Hai người không cãi nhau sao?" Lâm Thiên Chỉ cười cười nhớ lại hồi xưa rồi nói: "Lúc trước hai người náo loạn lớn như vậy đến hiệu trưởng cũng không can được, tớ nghe nói vết sẹo trên cổ Yến Đình vẫn còn, bình thường quay phim đều phải dùng che khuyết điểm để che đi."

Từ Vân Sam cúi đầu không nói gì, môi cậu mím lại, Lâm Thiên Chỉ đã gợi lên những ký ức không tốt của Từ Vân Sam.

Vào đầu năm thứ hai ở trường trung học Nghệ Thuật và Khoa Học, tất cả các lớp phải chia lại, lúc đó Từ Vẫn Sam gặp được Yến Đình.

Ở trong lớp, Từ Vân Sam và Yến Đình luôn đối đầu nhau. Lúc nào Yến Đình cũng mang vẻ mặt tươi cười như đang được tắm mình trong gió xuân, quan hệ với mọi người cũng rất tốt, đối với ai cũng thân thiết, giống hệt chiếc máy sưởi mấy ngàn oát. Làm Từ Vân Sam thấy rất phiền nhưng không thể trốn được.

Dường như sự nhiệt tình của Yến Đình không cần phí, ai cũng có thể lấy, Từ Vân Sam cũng không ngoại lệ. Sau khi khai giảng được một thời gian, hắn tìm Từ Vân Sam nói chuyện một lần, nhưng bị cậu từ chối. Có lẽ lần đầu tiền bị từ chối nên cả ngày mặt mũi hắn tối sầm lại.

Sau đó hai người không nói chuyện với nhau nữa, chỉ cần đứng chung một chỗ với nhau đã bốc mùi thuốc súng, nhưng giáo viên chủ nhiệm lại không thấy được điều đó, xếp bọn họ ngồi cùng bàn nửa học kỳ.

Hai người giống như hai cực của nam châm, cho dù bên ngoài có tác động như nào thì họ cũng không thể tiến lại gần nhau, quan trọng là cả hai đều không muốn nhượng bộ, mỗi ngày không khí đều nồng mùi thuốc súng suýt chút nữa làm bạn cùng lớp nghẹn chết.

Từ Vân Sam và Yến Đình chính là kẻ thù nhìn nhau không vừa mắt.

Phía sau có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng chỉ có bản thân họ biết.

Từ Vân Sam hồi thần, Lâm Thiên Chỉ tiếp tục nói: "Nhưng mà mấy chuyện này đã là của sáu bảy năm trước rồi, tất cả mọi người đều đã trưởng thành. Bây giờ nghĩ lại thì sự kiện kia trẻ con thật sự, cũng không nên nhắc lại làm gì. Cậu thấy đó thực sự Yến Đình đóng phim rất đẹp, muốn có kỹ thuật có kỹ thuật, muốn có nhan sắc có nhan sắc. Trước không nói với cậu, thực ra tớ cũng là fans của Yến Đình, Giang Viễn cũng thật là, chỉ biết uống rượu! Rất khó mới gặp được Yến Đình cũng không biết xin chữ ký giúp tớ...."

Giang Viễn nghe thấy tên mình liền nhìn màn hình cười ngây ngô hai cái, trong miệng không ngừng nhắc tên Bánh Trôi.

Một nhà ba người nói chuyện điện thoại vui vẻ, Từ Vân Sam thấy không có chuyện của mình nữa liền chào hỏi Lâm Thiên Chỉ rồi rời đi.

Thời gian không còn sớm, sân bay tàu điện tấp nập người kéo hành lý.

Từ Vân Sam đổi trạm ba lần, từ đông đúc đến hầu như không có người cuối cũng về tới nhà.

Sau khi thế chấp nhà ở, cậu và anh trai đi thuê nhà ở. Khi đó cậu đang học đại học, vì để tiết kiệm tiền nên không đăng kí ký túc xá mà sống cùng anh trai trong căn nhà thuê 1000 một tháng.

Ở thành phố A mọi thứ đều đắt đỏ, cả giá nhà ở cũng như vậy. Cho dù sáu năm trước, 1200 cũng chỉ thuê được một căn nhà sập xệ, xuống cấp. Cũng may chủ nhà tốt bụng, bọn họ ở mấy năm cũng không tăng giá,. Nhưng sau đó bệnh tình của Hà Mục Chi trở nên nghiêm trọng bất cứ lúc nào cũng có thể nhập viện, bọn họ chỉ có thể dọn đến gần trung tâm thành phố.

Tiền tiết kiệm đã dùng hết lại thêm gánh nặng tiền nhà, khi đó Từ Vân Sam vẫn đang học đại học. Vậy nên chỉ có thể làm mấy công việc bán thời gian, thỉnh thoảng nhận một số bản vẽ* để phụ giúp gia đình. Tuy rằng Hà Mục Chi cũng có chút danh tiếng nhưng tiền nhuận bút cũng chỉ miễn cương duy trì tiền thuốc mà thôi.

Từ Vân Sam nhớ rõ bản thân từng phải ăn mì gói trong suốt hai tháng, mỗi tuần ngủ không đến ba mươi tiếng đồng hồ, nếu không phải cơ thể đã đến mức báo động, có lẽ cậu sẽ tiếp tục liều mạng.

May mắn là Hà Mục Chi vẫn có cơ hội phục hồi sức khỏe, lần đó bị bệnh nặng nhưng sau khi xuất viện thì bệnh tình đã ổn định trở lại. Viết văn cũng bán được một ít bản quyền, thậm chí còn được một vài biên kịch liên hệ. Nửa năm đen tối trôi qua, cuộc sống dần trở nên ổn định.

Một năm trước hai người lại chuyển nha, xa trung tâm thành phố hơn một chút, tiền thuê nhà cũng giảm không ít.

Từ Vân Sam về đến nhà, xoay chìa khóa ba lần rồi dừng lại, đẩy cửa đi vào, đúng là bên trong không có ai.

Phòng ở không lớn, đứng ở cửa là có thể nhìn không sót thứ gì. Phòng của Hà Mục Chỉ mở cửa, Từ Vân Sam mở đèn phòng khách lên nhìn vào phòng sách. Laptop Hà Mục Chi dùng để làm việc không có trên bàn.

Từ Vân Sam nhíu mày, gọi điện thoại cho Hà Mục Chi.

Rất nhanh đầu bên kia đã nhận điện thoại: "Vân Sam? Bên em kết thúc rồi sao?"


Từ Vân Sam "Vâng" một tiếng: "Anh đang ở đâu?"

"........"

Hà Mục Chi không lập tức trả lời, Từ Vân Sam cũng không vội. Phản ứng này cậu rất quen thuộc, trong lòng đã có phán đoán của mình.

"Anh đang ở bệnh viện, có lẽ phải ở một khoảng thời gian." Hà Mục Chi nói rất tùy ý.

Sau khi dọn về bên này, bệnh của Hà Mục Chi vẫn luôn phải dựa vào thuốc để duy trì, nhưng không biết có phải khoảng thời gian này mệt nhọc quá độ hay không mà bệnh lại tái phát.

Năm Hà Mục Chi ba tuổi được chuẩn đoán là mắc bệnh bạch cầu mãn tính, hơn hai mươi năm qua đều dựa vào thuốc, có thể sống đến bây giờ quả là một kỳ tích.

Mặc dù hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng Từ Vân Sam không thể thả lỏng được.

Từ Vân Sam mím môi, cố gắng bình tĩnh nói: "Phải ở bao lâu?"

"Cũng không biết nữa, hôm nay vừa làm hóa trị bác sĩ nói hiệu quả rất tốt, có lẽ sẽ trụ được rất lâu."

Từ Vân Sam không nói chuyện, khóe môi hơi run run, cậu phải cắn môi dưới mới khống chế được.

Hà Mục Chỉ không nói cho cậu bệnh tình của mình, dù hai người đã sống nương tựa nhau nhiều năm như vậy, Hà Mục Chỉ lúc nào cũng làm ra cái bộ dạng không có gì ghê gớm cả.

Nhưng cậu cũng không ngốc, chỉ ba chữ bệnh bạch cầu này cũng đủ để nói lên tất cả, đến mức phải nằm viện để hóa trị thì làm sao có thể tốt được?

Chỉ là Hà Mục Chi không thích nói nhiều về bệnh của mình, hắn cái gì cũng biểu hiện ra ngoài. Hai người vẫn luôn duy trì cách sống chung như vậy.

Hà Mục Chi nhanh chóng đổi chủ đề: " Anh còn tưởng em sẽ chơi đến khuya lận, sao nhanh như vậy đã kết thúc rồi?"

Từ Vân Sam: "Bọn họ đi tăng hai uống rượu tiếp, em không uống rượu nên không đi."

"Về sau em nên tham gia mấy cái hoạt động này nhiều hơn, em xem em thành cái dạng gì rồi, ngoại trừ làm việc em có cùng người khác trò chuyện sao? Thế này thì làm sao tìm được bạn gái?" Hà Mục Chi thở dài, lo lắng nói.

"......" Từ Vân Sam cảm thấy không phải mình gặp ảo giác, gần đây Hà Mục Chi thường lôi mấy cái vấn đề bạn gái này lên nói, cậu cho rằng với tình trạng bây giờ của mình sẽ không bị thúc giục kết hôn tra tấn, nhưng mà vẫn không tránh được anh trai của cậu.

Hà Mục Chi lại hỏi: "Lần đi đi tụ họp chắc chắn có không ít bạn cũ đúng không? Có bạn nữa nào tìm em nói chuyện không?"

Từ Vân Sam định phủ nhận theo bản năng, nhưng nghĩ tới cái gì đó liền nuốt ngược lời nói trở vào: "Có một người."

Hà Mục Chi hứng thú nói: "Nói cái gì?"

"Giống anh, hỏi em yêu đương chưa."

"Sao có thể giống nhau chứ, anh là anh của em, vì quan tâm đến việc trọng đại của em nên mới hỏi. Còn cô gái đó và em không có quan hệ gì hết, hỏi như vậy rõ ràng là có ý với em còn gì!" Hà Mục Chi nâng cao giọng, "Em trả lời như nào? Sau đó có nói chuyện cùng nhau không?"

".......Không có"

Từ Vân Sam lúc này mới phát hiện, đừng nói trả lời, lúc ấy Giang Viễn đã trả lời hộ cậu, cậu ngay cả miệng cũng chưa mở ra. Sau đó mọi người tán ngẫu chuyện khác, cậu cũng không để ý đến cô gái đó nữa.

Nhưng thật ra cậu vẫn luôn nhìn Yến Đình.

"Haiz, em đúng là không biết cố gắng, cơ hội tốt như vậy mà!" Hà Mục Chi tức muốn hộc máu, "Khó lắm mới có một nữ sinh thấy hứng thú với em, em lại không biết nắm chắc cơ hội, tế bào yêu đương của em chết sạch rồi à? Đã 25 tuổi rồi, đừng nói luyến ái, ngay cả bạn tốt cũng không có, lúc nào cũng ở một mình, này làm sao mà được."

"...." Từ Vân Sam kịp thời ngăn chặn lời nói của Hà Mục Chi, "Anh nghỉ ngơi sớm đi, em cúp máy trước."

"Ai từ từ đã anh còn chưa nói chuyện chính đâu."

Từ Vân Sam vừa mới đem điện thoại để trước mặt lại phải đặt lại bên tai.

"Sáng ngày mai em có thể xin nghỉ nửa ngày không? Đi kí hợp đồng giúp anh." Hà Mục Chi nói, "Là kịch bản anh sáng tác, được giải trí Hồng Hưng để mắt tới, đạo diễn muốn chuyển thể nó thành phim."

Từ Vân Sam trừng mắt, nửa ngày sau mới mờ mịt nói: "Chúc mừng anh."


Tác phẩm của chính mình được quay thành phim Hà Mục Chi cũng rất vui vẻ, cười nói: "Kịch bản kia được giải trí Hồng Hưng nhìn trúng, anh cũng rất bất ngờ. Ngày mai em cùng đạo diễn Ngô nói chuyện cho tốt, anh đã nói với ông ấy chuyên ngành của em, nếu em làm tốt có thể sẽ được ở lại đó làm việc."

Nói đến đây, Từ Vân Sam lộ ra chút biểu tình hiếm có.

Công việc của cậu là chuyên viên trang điểm (Makeup artist), làm cái này cậu có thể vào công ty giải trí để rồi tiến vào bộ phận trang điểm của đoàn làm phim, hoặc là làm chuyên viên trang điểm riêng của nghệ sĩ, có lẽ tiền lương nhận được sẽ rất cao.

Hồi đại học cậu học không được tốt lắm, bằng tốt nghiệp cũng là loại bình thường, làm việc hai năm ở studio nhỏ, không có cách nào thăng tiến được nữa.

Trước mắt, công ty giải trí Hồng Hưng là công ty giải trí tốt đứng đầu, dưới trướng công ty có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, đây cũng là nơi mà cậu muốn đến.

Nếu thật sự có thể ở đó làm việc, áp lực kinh tế có thể giảm bớt rất nhiều.

"Sáng mai vào mấy giờ?" Từ Vân Sam hỏi

"9 giờ, em đi sớm một chút đi, có thể đi dạo một vòng quanh công ty luôn."

"Vâng ạ."

"Hai ngày trước hợp đồng đã được bàn bạc tốt rồi, em đến cũng không cần phải làm gì, ký tên là được."

"Vâng."

"Vân Sam, em nói thật cho anh biết, nhiều năm như vậy em không thích cô gái nào sao? Em đây..... không thích con gái sao?" Hà Mục Chi nói xong dừng lại một chút, nghiêm túc nói, "Nếu thật là như vậy em nói với anh cũng không sao, anh có thể chấp nhận được, cũng ủng hộ em. Chỉ cần em không tìm mấy kẻ dối trá cặn bã, là nam hay nữa đều không sao cả."

".........." Ở chung lâu như vậy, Từ Vân Sam vẫn không theo kịp suy nghĩ vô tư của Hà Mục Chi.

"Anh đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau chóng nghỉ ngơi đi." Từ Vân Sam nói, "Em tắt máy thật đây, vẫn còn bản vẽ chưa hoàn thành."

Vì để đề tài này kết thúc nhanh chóng, nói xong Từ Vân Sam liền cúp điện thoại.

Cậu mất vài giây để đem những lời nói của Hà Mục Chi vứt ra sau đầu, sau đó mở máy tính ra tiếp tục làm việc.

Cậu ở studio nhỏ tiền lương không được cao, chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày, vậy nên cậu thường làm thêm một số công việc vào ban đêm.

Cuối cùng Từ Vân Sam cũng làm xong bức tranh, ngửa đầu duỗi người rồi nhìn qua đồng hồ, đã gần 12 giờ.

Cậu đem bản thảo đã hoàn thành gửi qua cho bên A, cầm điện thoại di động lên nhìn thấy hơn hai giờ trước Hà Mục Chi gửi cho cậu một tin nhắn.

[Hồng Hưng có rất nhiều trai xinh gái đẹp, ngày mai chú ý xung quanh một chút, nắm bắt cơ hội nha!]

".........."

Từ Vân Sam có chút bất đắc dĩ, tắt điện thoại di động rồi ném sang một bên, đứng dậy đi rửa mặt.

Phòng tắm nhỏ lại còn bị hỏng, áp lực nước thì thấp, thời tiết hơi lạnh một chút nước ấm chưa chạm tới người đã lạnh rồi.

Gần đây, bình nóng lạnh còn hoạt động không tốt, không làm nóng được nước.

Cũng may bây giờ thời tiết nóng bức, có thể chấp nhận được việc tắm nước lạnh, nhưng khi nước lạnh dội lên người Từ Vân Sam vẫn không nhịn được mà run cầm cập.

Cậu tắm qua loa rồi nhanh chóng đi ra ngoài, nghĩ đến lời nói của Hà Mục Chi cậu cảm thấy buồn cười.

Tiền không có, nhà cũng không, lại còn nợ một đống tiền.

Làm gì có tên điên nào nguyện ý cùng cậu yêu đương chứ.

.....................

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Đình: Ta chính là kẻ điên kia!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận