Mối Quan Hệ Chán Ghét

Năm hai của cấp ba, cuộc sống của Từ Vân Sam vẫn luôn yên bình.

Cậu không cũng người khác giao tiếp, lâu dần mọi người cũng không chủ động đến tìm cậu.

Trạng thái đó vẫn được kéo dài cho đến khi chia ban, vào ngày đầu tiên khi chia ban, cậu thấy Yến Đình.

Đều là mặc đồng phục giống nhau, lại có thể cho người khác cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Hắn cười rộ lên rất đẹp, làm người khác không thể nào dời mắt được.

Yến Đình đối với ai cũng bày ra bộ dạng thân quen, khi mọi người nhìn thấy hắn, rõ rằng là không quen biết nhưng vẫn tươi cười chào hỏi hắn.

Nụ cười của Yến Đình khiến cậu cảm thấy hoảng hốt.

Giống như có gì đó đang thay đổi.

Từ Vân Sam ghét sự thay đổi và ghét cả người mang lại cho cậu cảm giác ấy.

Cậu không che giấu cảm xúc của mình chút nào và cậu cũng thành công lây nó cho Yến Đình. Yến Đình cũng không động tới cậu nữa, khoảng thời gian sau cũng không bày ra biểu cảm đấy với cậu nữa.

Thời gian năm hai cấp ba, Yến Đình mới cười như vậy lại với cậu.

Hai người ngồi cùng bàn nửa học kỳ, quan hệ cũng tốt lên trông thấy.

Yến Đình trao đổi tài khoản mạng xã hội với Từ Vân Sam, nghỉ hè bọn họ cũng liên hệ với nhau, hắn còn mời Từ Vân Sam đến nhà mình dự tiệc sinh nhật của hắn.

Cũng trong ngày đó, hai người trộm uống rượu rồi ở trong phòng Yến Đình ăn thử trái cấm, sau đó mơ hồ mà xác định mối quan hệ.

Buồn cười chính là mối quan hệ này chỉ kéo dài có một ngày.

Giữa trưa ngày hôm sau, cậu ở hành lang khu dạy học nghe Yến Đình nói chuyện với Chu Kỳ Nhạc.

Hành lang không dài, cũng không có cửa sổ, mặc dù âm thanh của Yến Đình không lớn nhưng cậu vẫn nghe được rõ ràng.

Yến Đình thơ ơ nói: "Tớ với Từ Vân Sam? Đúng vậy, hôm qua đã ngủ với nhau rồi."

Yến Đình thán thành nói: "Cậu ta thật sự rất đặc biệt, từ trước đến giờ chưa gặp được ai giống vậy."

Yến Đình ghét bỏ nói: "Ai thích cậu ta chứ? Chỉ là chơi đùa thôi."

Từ Vân Sam nhịn rồi lại nhìn, cuối cùng vào giờ nghỉ trưa cậu cũng không nhịn nổi mà lao vào đánh nhau.

Cậu đánh Yến Đình mà không nói một lời nào, đem tất cả tức giận cùng với sự đau đớn đặt lên nắm đấm.

Yến Đình đánh trả lại, hai người không chút lưu tình nhanh chóng lao vào nhau.

Vết thương của Yến Đình tạo ra ở thời điểm đó.

Vết thương kia tựa như dấu vết, vừa nhìn thấy có thể khơi gợi lại ký ức, khó trách Yến Đình lại nhớ lâu như vậy.

Nhưng Từ Vân Sam không cảm thấy bản thân mình sai.

Là Yến Đình xứng đáng

- --------

"Đúng, như thế này, duy trì tư thế này."

Đèn flash không ngừng sáng lên, mấy cái cameras vây xung quanh Yến Đình. Yến Đình nghe theo hướng dẫn rồi thay đổi tư thế của mình.


"Tốt, trạng thái hôm nay không tồi." Nhiếp ảnh gia vui vẻ mà chụp ảnh, lẩm bẩm nói, "Trang điểm hôm nay thật đẹp."

Tiểu Trương ở bên cạnh nghe thấy được: "Vũ ca, ngài cảm thấy lớp trang điểm này rất tốt?"

"Đúng vậy, những góc mặt ăn ảnh đều được xử lí tốt, sắc điệu cũng phù hợp với chủ đề lần này, quả thật là không tồi" Vũ ca nói xong phát hiện Tiểu Trương có chút ngạc nhiên nhìn hắn, "Làm sao vậy?"

Tiểu Trương lấy lại tinh thần, gãi đầu, "Không, không có gì, chỉ là makeup artist hay hợp tác có chút việc nên không thể tới, tìm người này tới thay thế tạm thời, tôi còn đang lo lắng xảy ra vấn đề....."

Tiểu Trương liếc trộm Yến Đình, Yến Đình đã chụp ảnh xong, ý cười cũng biến mất thay vào đó là trạng thái người sống chớ lại gần, hận không thể viết chữ "Phiền" lên trên mặt.

Tiểu Trương lập tức đi đến bên cạnh Yến Đình, hắn đã sớm hiểu rõ tính cách của Yến Đình, chỉ cần một ánh mắt là hắn có thể hiểu được Yến Đình muốn cái gì.

Hiện tại tâm tình của Yến Đình không tốt, hắn tuyệt đối sẽ không sai.

Trạng thái này đã bắt đầu từ lúc buổi tiệc tối qua kết thúc, sáng nay vất vả lắm mới khôi phục nhưng bây giờ lại bắt đầu phát tác.

Hơi ngẫm một chút cũng có thể đoán được nguyên nhân.

Cái người trang điểm kia....... Yến Đình nhìn thấy hắn liền trở nên không bình thường.

Sau khi thời gian nghỉ ngơi kết thúc, hắn nhớ chưa thanh toán phí trang điểm cho nhân viên kia nên hỏi Yến Đình có phương thức của người kia không, không ngờ Yến Đình trực tiếp chuyển qua.

Hắn dùng điện thoại riêng chuyển tiền cho nhân viên trang điểm kia, lúc sau nhàn rỗi không có việc gì làm liền xem điện thoại. Không biết hắn nhìn thấy cái gì mà tâm trạng ngày càng kém.

Cũng may là không ảnh hưởng đến công việc.

Yến Đình từ phía trên đi xuống còn chưa mở miệng Tiểu Trương đã hiểu ý mà đưa điện thoại cho hắn.

Chu Vận nói: "Đạo diễn Ngô vừa mới tới, muốn tôi nói cho cậu, ngài ấy bảo hợp đồng kia đã kí xong, nếu không có gì xảy ra thì tuần sau bắt đầu quay, hợp đồng của cậu có thể ký trong hôm nay."

"Được, bây giờ ký luôn."

"Buổi chiều đi, bây giờ ngài ấy phải đi qua chỗ khác."

"Được."

Yến Đình không tập trung đáp, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động.

Đoạn chat của hắn với Từ Vân Sam chỉ có hai đoạn tin nhắn.

2000 đã được chuyển cho [xys]

[xys] Đã nhận.

Tiền thì nhận nhanh thật.

"Bối cảnh lấy ở thành phố này nên rất thuận lợi, địa điểm trong cốt truyện cũng rất dày đặc nên tranh thủ trong hai tháng này phải chụp xong........"

Yến Đình nhấn mở khung chat, sau đó lại rời ra, lặp lại vài lần trong lòng lại càng bực bội.

Nhận tiền rồi thì ít nhất phải nói câu cảm ơn chứ?

Thời điểm vừa tới còn cùng hắn chào hỏi, sao bây giờ lại thô lỗ như vậy?

"Trong lúc đó cậu còn nhiều lịch trình khác nữa, chắc chắn sẽ vất vả, cậu tranh thủ thời gian này mà nghỉ ngơi nhiều vào."


Yến Đình rời khỏi khung chat, ngón tay chậm chạm ấn vào biểu tượng xóa, nhưng mãi vẫn không ấn xuống.

Sao hắn lại không phải người bị hại?

Ở buổi tiệc thành niên, hắn vô cùng vui vẻ vì thoát kiếp độc thân, cuối cùng ngày hôm sau đã bị đối tượng cho một bàn tay, rồi đánh nhau một trận.

Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn tức giận, chờ một câu xin lỗi, hay là một lời giải thích cũng được.

Kết quả cái gì cũng không có, lại còn bị thái độ.

Mẹ nó, dựa vào cái gì........

"Cậu làm sao vậy?" Cuối cùng Chu Vận cũng nhận ra Yến Đình không đúng, lấy làm lạ nhìn vẻ mặt của hắn, "Thật lạ, trước giờ cậu chưa bày ra vẻ mặt khó chịu như vậy, ai chọc cậu?"

Yến Đình lấy lại tinh thần, tay vẫn còn đặt lên biểu tượng xóa.

Hắn mím chặt môi, di chuyển ngón tay khóa màn hình lại.

"Không có ai."

- ---------

Đi ra khỏi giải trí Hồng Hưng, buổi chiều cậu còn phải đi làm, nếu bây giờ qua thăm Hà Mục Chi thì không có nhiều thời gian, vậy nên Từ Vân Sam quyết định đến studio trước.

Bận rộn đến tận khi tan làm, Từ Vân Sam vẫn cảm thấy không chân thật.

Cậu không thể tưởng tượng được mình thật sự vào làm việc cho giải trí Hồng Hưng. Tuy rằng chỉ tiến vào đoàn làm phim, sau khi quay xong không biết sẽ thế nào, nhưng với trải nghiệm quý giá như vậy, chắc hẳn sau này cậu có thể tiếp xúc với các đoàn phim khác.

Cảm giác không chân thật dần tan biến, vậy nên khi Từ Vân Sam đứng trước ông chủ xin nghỉ việc vẫn có chút lo lắng.

Thời gian cụ thể chưa được xác định, trong khoản thời gian này cậu vẫn làm ở studio.

Sau khi tan làm, Từ Vân Sam ra ngoài ăn cơm xong liền đi tới bệnh viện thăm Hà Mục Chi.

Trời vẫn chưa tối hoàn toàn, hoàng hôn vẫn đỏ rực một góc trời, bên ngoài bệnh viện có không ít bệnh nhân ra bên ngoài đi dạo. Bên trong yên tĩnh, mọi người đều ở trong phòng bệnh của mình.

Từ Vân Sam đi vào trong sảnh của bệnh viện, cậu lấy điện thoại gọi qua cho Hà Mục Chi, tiếng chuông vừa vang lên đã có người nghe máy.

"Alo, em tới đây à?"

"Vâng, anh ở phòng bệnh nào?"

Hà Mục Chi nói số phòng sau đó nói tiếp: "Em đi dạo xung quanh một chút được không? Chỗ anh đang có người."

Hà Mục Chi đột nhiên nằm viện, có người đến thăm cũng không có gì lạ, Từ Vân Sam không hỏi nhiều chỉ "Vâng" một tiếng.

Đang chuẩn bị tắt điện thoại thì đầu bên kia truyền đến một giọng nói.

"Hà lão sư, là em trai ngài sao?"

Trong lòng Từ Vân Sam run lên, giống như đang trang bị radar cậu lập tức xác định được chủ nhân của giọng nói.

Dù giọng nói có xa cậu vẫn có thể giác định đươc giọng nói này là của Yến Đình.


Tại sao cậu ta lại ở chỗ này?

"A, là..."

Hà Mục Chi cười, điện thoại bị ngắt kết nối.

Từ Vân Sam nghe âm thanh lộn xộn, khung cảnh trước mặt trở nên mơ hồ.

Tại sao Yến Đình lại trong phòng bệnh của anh trai cậu?

Tại sao lại quen biết anh trai cậu?

- ------

Từ Vân Sam sửng sốt một hồi lâu, khi lấy lại tinh thần thì đã vài phút trôi qua.

Cậu bình tĩnh lại, đi vòng đại sảnh tầng 1. Cậu không thể ở lại chỗ này, nếu không chút nữa Yến Đình rời đi kiểu gì cũng nhìn thấy cậu.

Hoàng hôn chỉ ở lại một khoảng thời gian ngắn, khi Từ Vân Sam ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối hẳn.

Cậu tùy tiện đi vào trong hoa viên nhỏ, tìm một cái ghế dài để ngồi chờ.

Giọng điệu của Yến Đình trong điện thoại có lẽ không biết em trai của Hà Mục Chi là ai, đến bệnh viện chắc là có liên quan đến công việc.

Trước đây đã từng hợp tác với Hà Mục Chi, hay là.... lần này?

Đáp án đã quá rõ ràng.

Từ Vân Sam thở mạnh một hơi, hai tay chống đầu gối, lòng bàn tay cọ lung tung trên đầu gối.

Trong bảy năm này, ngoại trừ năm hai cấp ba gặp nhau vài lần thì sau đó cũng chưa đụng mặt nhau lần nào.

Tại sao bây giờ tần suất gặp mặt lại cao như vậy?

Nếu Yến Đình thực sự tham gia dự án lần này, vậy chẳng phải bọn họ sẽ hợp tác sao?

Yến Đình muốn lấy vai diễn này vì nhân vật trong nguyên tác sao?

- -----------

Đầu óc cậu vẫn đang rối bời thì điện thoại rung lên, là Hà Mục Chi gửi cho cậu nói rằng Yến Đình đã đi rồi.

Từ Vân Sam ngồi im vài phút sau đó mới đi về hướng phòng bệnh của Hà Mục Chi.

Hà Mục Chi ngồi trên giường bệnh, trước mặt hắn là laptop. Ngoại trừ nhìn người gầy ốm ra thì tình thần vẫn khá tốt.

Nhìn thấy Từ Vân Sam, hắn khép laptop lại rồi đặt sang một bên, vẫy tay với cậu.

Từ Vân Sam đi tới: "Có người đến sao không nói với em?"

Mặc dù hai người là anh em nhưng cũng vì đủ loại nguyên nhân nên cũng không giới thiệu bản thân cho bạn bè của đối phương. Nếu là thường ngày, chắc chắn Hà Mục Chi sẽ bảo cậu trước.

Hà Mục Chi nói: "Đột nhiên cậu ấy tới đây, cậu ấy nói với anh rằng có bạn bè bị tai nạn xe cộ đang nằm ở bệnh viện này, sau khi thăm bệnh xong thì tiện thể tới thăm anh."

Nghĩ đến chuyện sáng nay, Từ Vân Sam không nói gì nữa mà ngồi xuống mép giường của Hà Mục Chi.

Mặc dù nãy cậu đã đoán được rồi nhưng vẫn ôm hy vọng mà hỏi: "Yến Đình muốn diễn vai lần này à?"

"Đúng vậy, Yến Đình là diễn viên chính. Em quen biết cậu ấy à? Anh tưởng là em không quan tâm đến mấy cái đó." Hà Mục Chi cười nói, "Nhưng thật ra, cậu ấy rất nổi tiếng, có quay vài bộ phim kinh điển, kỹ thuật diễn cũng được, hơn nữa cũng rất chuyên nghiệp. Hôm nay cậu ấy đến đây để hiểu thêm về nhân vật, cứ nghĩ hai người sẽ gặp mặt...... Kịch bản lần này lấy em là hình mẫu, chắc là em cũng biết rồi đúng không?"

"Vâng." Sắc mặt Từ Vân Sam bình tĩnh.

"Anh biết em không muốn để người khác biết nên anh đã từ chối hộ em." Rất nhanh Hà Mục Chi đã thay đổi đề tài, "Em thấy đạo diễn Ngô thế nào? Ông ấy có nói gì không?"

"Ông ấy muốn em trang điểm cho diễn viên chính của bộ phim này."


Hà Mục Chi thoải mái cười hai tiếng: "Cũng tốt, đây chính là một cơ hội ngàn năm có một, đạo diễn Ngô đã đầu tư rất nhiều cho bộ phim này, ảnh đế như Yến Đình cũng đã mời, phim chắc chắn sẽ đại bạo. Nhưng mà em yên tâm, anh và cậu ấy đã nói qua, tuyệt đối sẽ không làm lộ thông tin cá nhân của em, đến bây giờ cũng chỉ có ông ấy biết em là em trai của anh."

Từ Vân Sam nghe mà thất thần, thỉnh thoảng gật đầu.

Sau khi biết trước diễn viên chính sẽ là Yến Đình, Từ Vân Sam cảm thấy cũng khá tốt.

Thậm chí bây giờ thân phận của cậu bại lộ cũng chẳng có gì ghê gớm, hầu hết mọi người chỉ chú ý đến bộ phim chứ cũng không đào sau hình mẫu của nhân vậy. Cho dù biết thì chỉ có một chút cảm xúc lúc đó mà thôi, rất nhanh sẽ phai nhạt.

Nhưng tiền đề* của những cái đó là Yến Đình không phải diễn viên chính.

Không có cái tiền đề này, tất cả đều sẽ thay đổi.

Sau khi ra khỏi phòng của Mục Chi, Từ Vân Sam liên tục thở dài, trong lòng bực bội không thôi.

Trong lúc đợi thang máy, cậu lấy điện thoại mở Wechat ra, ấn vào khung chat của Yến Đình.

Chỉ có hai thông báo chuyển, nhận tiền nên trông vô cùng trống trải.

Thật ra cậu cũng nghĩ tới vấn đề trả lời một cái gì đó, nhưng khi đó cậu còn đang tức giận nên chỉ nhận tiền và không nói lời nào.

Từ Vân Sam mím môi, mở khung chữ rồi ấn một chữ "x"*

Cậu trừng mắt nhìn chữ cái kia nửa ngày sau đó mới chậm rãi viết hai chữ "Cảm ơn".

Tay cậu đặt ở chỗ "gửi đi" nhưng mà giống như có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản cậu khiến cậu không thể nào ấn xuống được.

Bây giờ trả lời có phải hơi muộn không?

Với tính cách của Yến Đình, nếu bây giờ cậu gửi qua thì chắc chắn chỉ nhận lại được mấy lời châm chọc mà thôi.

Sắc mặt Từ Vân Sam nhợt nhạt, đôi lông mày không tự chủ mà nhíu lại.

Gương mặt của Yến Đinh cộng với những lời nói đó đúng thật khiến người ta bực bội, chỉ nghĩ lại thôi cũng làm người khác tức giận.

Ngón tay của Từ Vân Sam di chuyển trên màn hình xóa bỏ hai chữ kia đi.

Hai ngày nay nhìn thấy Yến Đình, cậu cũng không có cảm giác gì, cậu chỉ coi Yến Đình như bạn học cấp ba bình thường, cậu không có ý định nhắc lại sự việc bảy năm trước.

Nhưng Yến Đinh cứ bám lấy quá khứ không buông để chọc tức cậu.

Yến Đình nhất quyết kiêu kích cậu, chẳng nhẽ muốn cậu cúi đầu trước hắn?

Lúc này, thang máy đột nhiên mở ra, một người ngồi xe lăn từ trong đi ra. Từ Vân Sam dịch người sang bên cạnh một chút nhưng khuỷu tay vẫn không may mà chạm vào người bên cạnh một chút.

Người nọ nhỏ giọng nói xin lỗi, Từ Vân Sam làm như không có việc gì xảy ra tiếp tục nhìn màn hình. bỗng nhiên phía dưới nhiều thêm một hàng chữ màu xám.

Cậu gửi tin nhắn: "Yến Đình"

Không đợi cậu lấy lại tinh thần thì bên kia đã gửi tin nhắn qua.

Yến Đình:?

Một giây, hai giây, ba giây, thang máy đóng cửa.

Từ Vân Sam nhắm mắt, tay nhanh chóng tắt màn hình điện thoại đi.

Đùa cái gì vậy.

Muốn cậu cúi đầu trước Yến Đình thà để cậu chết đi cho rồi.

......................

前提 (Tiền đề): điều kiện cần thiết phải có trước để làm việc gì

X: là chữ đầu tiên trong từ cảm ơn ( xièxie) trong tiếng trung á.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận