Đêm đã khuya, Lạc Xuyên bảo Diêu Mạn Hòe tới quán bar VIP ở trong khách sạn rồi báo tên mình để vào, chỗ đó chỉ có diễn viên đoàn phim mới vào được.
Lúc xuống đó, Diêu Mạn Hòe đã ngồi ở bên cửa sổ chờ ông.
Cô vẫn mặc đồ công sở, trang điểm tinh xảo, nhíu mày hút thuốc.
Lạc Xuyên giật mình, lập tức đi qua bên đó, ngồi xuống rồi mới nói: “Tiểu thư Diêu, đã lâu không gặp.”
Diêu Mạn Hòe gặp người tới, cũng không truy cứu ngữ khí ngả ngớn của Lạc Xuyên, nói thẳng: “Kêu anh tới hỗ trợ mà anh dám chọc người của tôi ư?”
“Người của em?” Lạc Xuyên cười, “Này, thằng nhỏ có phải em sinh ra đâu……”
Diêu Mạn Hòe không thay đổi sắc mặt: “Nói cái gì đấy?”
Lạc Xuyên: “Giờ nó gọi anh là ba, em nói nó là người của em vậy thì hai ta là gì ấy nhở?”
Diêu Mạn Hòe: “Anh mấy tuổi rồi, miệng tiện chiếm tiện nghi người ta vui lắm hả?”
Vài câu đấu võ mồm xem như chào hỏi, Lạc Xuyên duỗi tay kêu waiter, gọi hai ly Whiskey cùng Baileys.
Chờ rượu mang tới, Lạc Xuyên mới cầm ly rượu hỏi Diêu Mạn Hòe: “Em có biết điều anh tiếc nuối nhất là gì không?”
Diêu Mạn Hòe: “Không thể vượt qua Doãn Đông.”
“Sai rồi,” Lạc Xuyên nhấp một ngụm rượu, nhìn chằm chằm cô nói, “Anh tiếc vì sao năm đó em chọn Doãn Đông mà không phải là anh.”
Ngón tay Diêu Mạn Hòe run một chút, không nói gì.
Lạc Xuyên nói: “Anh ta mất nhiều năm rồi, em còn chiếu cố hai đứa nhỏ của người ta, hà tất gì chứ?”
Lạc Xuyên không biết thân phận thật sự của Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng: Một đứa là con nuôi, một đứa là cháu trai, kỳ thật không ai trong bọn họ là con thật của Doãn Đông.
Diêu Mạn Hòe cũng không giải thích, cô thuận thế dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, bưng lên ly Baileys Lạc Xuyên gọi cho mình, nhàn nhạt nói: “Tôi không có chiếu cố bọn họ…… Bọn họ chiếu cố lẫn nhau.”
Lạc Xuyên nhìn cô: “Vậy em còn quản nhiều làm gì?”
“Chắc là thói quen,” Diêu Mạn Hòe cười khổ, lại nói, “Tôi vừa thăm Doãn Sướng, nhìn thằng bé không khỏe cho lắm.
Trợ lý của thằng bé cáo trạng với tôi, nói anh vừa vào đoàn đã khi dễ nó.”
“Anh khi dễ á?” Lạc Xuyên bật cười, “Anh từ chối phim điện ảnh để tới đây giúp con trai kình địch diễn phim, ai cũng nói anh lấy ơn báo oán.”
Diêu Mạn Hòe chạm ly với ông: “Cho nên tôi tạo cơ hội cho anh đó.”
Lạc Xuyên tức giận: “Huống chi năm đó em bêu xấu anh trước mặt Doãn Đông còn gì? Anh khi dễ con trai anh ta thì sao?”
Diêu Mạn Hòe: “…… Anh ‘vẫn luôn’ khi dễ thằng bé?”
“Từ ngày đầu tiên,” Lạc Xuyên rũ mắt không nhìn Diêu Mạn Hòe, “Bắt nó gọi anh ‘ba ba’ thêm vài lần ấy mà.”
Diêu Mạn Hòe: “……”
Lạc Xuyên: “Cũng tại nó diễn không hay mà, còn mấy bộ phim trước nó tham gia, diễn chơi chơi mà vé lại cháy sạch thì anh rất lấy làm lạ đó.”
Diêu Mạn Hòe: “…………”
Cảm giác được con mắt hình viên đạn đang bắn lên người mình từ Diêu Mạn Hòe, Lạc Xuyên kịp thời xoay chuyển câu chuyện: “Được rồi, anh thừa nhận nó rất có thiên phú.
Hiện giờ nó đang nhập vai đó thôi, nếu không thì sao diễn hay như vậy được? Trạng thái này rất nhiều diễn viên muốn cầu mà chẳng được đó chứ.”
Diêu Mạn Hòe: “Ý của anh là thằng bé bị nhân vật ảnh hưởng à?”
Lạc Xuyên biết Diêu Mạn Hòe nghe hiểu, không giải thích nhiều, chỉ nói: “Anh không lo hiện tại, chỉ lo tương lai.”
Diêu Mạn Hòe: “Là sao?”
“Đắm chìm trong tình cảm của nhân vật gây hại không nhỏ tới diễn viên, đặc biệt là loại nhân vật ẩn nhẫn, cô độc này, dù là diễn viên chuyên nghiệp thì cũng cần phải có thời gian để thoát vai……” Lạc Xuyên trầm ngâm nói, “Hai ngày qua anh thấy Doãn Sướng chỉ có sinh lực khi ở phim trường, một khi diễn xong, cả người như không có linh hồn, có hơi nguy hiểm đó.”
Diêu Mạn Hòe nghiêm túc: “Vậy phải làm sao?”
Lạc Xuyên chỉ điểm nói: “Em nên kiếm người nói chuyện với nó, tốt nhất là người mà nó tin tưởng, nó không muốn nói cũng phải ép nó nói chuyện, vậy thì chờ khi quay xong nó sẽ nhanh thoát vai hơn…… Nếu không cả đời cũng không thoát nổi.”
Diêu Mạn Hòe không dám trì hoãn, tách khỏi Doãn Xuyên liền trở về trực tiếp tìm Lục Linh Quyên, muốn cô bỏ ra vài giờ mỗi ngày nói chuyện với Doãn Sướng.
Lục Linh Quyên khóc không ra nước mắt: “Em cũng muốn lắm đó chứ, mà Doãn Sướng không phản ứng gì với em cả.”
Diêu Mạn Hòe khó hiểu: “Không phản ứng?”
“Em nói chuyện mà nó có nghe đâu.
Hơn nữa nó quay xong về phòng nghỉ ngơi, em cũng chẳng dám làm phiền,” Lục Linh Quyên kể lể, “Lúc đầu em còn tới tìm Mễ Tu giúp đỡ, riết rồi anh ta cũng chẳng dám đến tìm Doãn Sướng luôn, anh ta nói ánh mắt Doãn Sướng nhìn mình có hơi đáng sợ……”
Diêu Mạn Hòe: “……”
Lục Linh Quyên: “Lúc đầu, Doãn Sướng còn nói chuyện với Tiểu Lăng, dạo gần đây, một câu cũng không nói.”
Diêu Mạn Hòe: “Tiểu Lăng là ai?”
Lục Linh Quyên: “Quân Lăng chế tạo robot thông minh AI tặng cho Doãn Sướng, đặt tên là Tiểu Lăng.”
Diêu Mạn Hòe chợt nhớ, nói thầm nói: “Đúng vậy, Thiệu Quân Lăng…… Có thể kêu Thiệu Quân Lăng mỗi ngày gọi điện thoại cho Doãn Sướng …?”
Lục Linh Quyên ai oán nói: “Diêu tổng, không được, Doãn Sướng nghiêm túc dặn dò em, bảo em không có việc gì không được gọi điện thoại cho Thiệu Quân Lăng, cũng không được nói cho Thiệu Quân Lăng biết chuyện hắn mất ngủ, nói như vậy sẽ ảnh hưởng học tập của nó.”
Diêu Mạn Hòe: “…………”
Diêu Mạn Hòe đen mặt, trực tiếp lấy ra di động gọi điện thoại cho Thiệu Quân Lăng.
Thiệu Quân Lăng nhận được điện thoại lúc đang trên đường đến trường, nó biết rõ người phụ nữ này sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho mình, lập tức dừng chân, sắc mặt có chút ngưng trọng: “Dì Diêu ạ?”
Diêu Mạn Hòe: “Quân Lăng, mấy ngày này có bận không?”
Thiệu Quân Lăng: “Chuyện gì, dì nói thẳng đi.”
Diêu Mạn Hòe không nói gì nghiêm trọng, chỉ hy vọng nó bớt thời giờ mỗi ngày gọi điện thoại cho Doãn Sướng.
Bởi vì sai giờ, buổi tối bên Doãn Sướng vừa vặn là buổi sáng bên Thiệu Quân Lăng, nếu thời gian phù hợp, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến học tập của Thiệu Quân Lăng.
Cúp điện thoại, Lục Linh Quyên vội vã hỏi: “Quân Lăng nói sao hả chị?”
“Nó nói OK,” Diêu Mạn Hòe nhớ lại Thiệu Quân Lăng không nói gì nhiều, chỉ nói câu “Cho con thời gian hai ngày”, nói tiếp, “Chắc hai ngày tới sẽ bận, ngày kia con mới gọi cho anh ấy được.”
Lục Linh Quyên nhẹ nhàng thở ra, nhưng ở trước mặt Doãn Sướng, cô không dám lộ ra chuyện Diêu Mạn Hòe liên lạc với Thiệu Quân Lăng.
Gần đây, Doãn Sướng tiến bộ vượt bậc, có một cảnh đối diễn với Lạc Xuyên, Doãn Sướng bùng nổ diễn xuất, đối chọi gay gắt với Lạc Xuyên nhưng vẫn không rơi vào thế hạ phong, có không ít diễn viên tiền bối vây xem đều khen “Xuất sắc”.
Nhưng kết quả là Doãn Sướng bị bệnh.
Đêm đó sau khi trở về, hắn liền phát sốt đến 39 độ, nằm ở trên giường nói mớ liên tục, mà những câu nói mớ lại toàn là lời thoại! Bác sĩ tới khám cũng bội phục sự chuyên nghiệp của Doãn Sướng.
Lục Linh Quyên sầu lo ngồi bên giường đang định thay miếng dán nhiệt cho Doãn Sướng thì điện thoại vang lên.
Vừa thấy điện báo biểu hiện là “Thiệu Quân Lăng”, Lục Linh Quyên âm thầm phun tào, sớm không đánh chơi không đánh, lúc này lại muốn đánh thức Doãn Sướng.
“Alo?” Cô ra vẻ trấn định, việc đã đến nước này, cô cũng không muốn nói chuyện Doãn Sướng bị bệnh làm Thiệu Quân Lăng lo lắng.
Nhưng cô không nghĩ tới Thiệu Quân Lăng sẽ nói: “Chị Quyên ơi, em đang ở sân bay quốc tế Hải Thành, chị gửi định vị phim trường cho em để em gọi xe tới đó.”
Ba giờ sau, cô không tin mình gặp lại Thiệu Quân Lăng dưới sảnh khách sạn.
Thiệu Quân Lăng đeo ba lô, tay kéo theo va li nhỏ gọn, cả người mang theo không khí phong trần.
Lúc đến gần, Lục Linh Quyên ngửa đầu nhìn nó nói: “Em…… Có phải cao thêm nữa không?”
Thiệu Quân Lăng không đáp, chỉ hỏi: “Anh em đâu?”
Lục Linh Quyên hổ thẹn đến khó có thể mở miệng: “Anh trai em bị bệnh, đang nằm trong phòng.”
Thiệu Quân Lăng nhíu mày thật sâu, Lục Linh Quyên không dám nhiều lời, vội vàng dẫn nó tới thang máy, phòng của Doãn Sướng nằm ở tầng 12, Lục Linh Quyên lại hỏi: “Em về sớm vậy được không?”
Thiệu Quân Lăng: “Cuối tuần bắt đầu nghỉ lễ Giáng Sinh, em làm bài thi trước để về sớm.”
Lục Linh Quyên: “Vậy em ở đây được bao lâu?”
Thiệu Quân Lăng: “Một tháng.”
Lục Linh Quyên kích động đều hiện lên mặt: “Tuyệt vời! Tốt quá!!”
——————
【 kịch bản bỏ đi, chuyện bên lề, mọi người đọc cho vui 】
《 chuyện buồn của Mễ Tu 》
Biểu hiện của Doãn Sướng ở phim trường càng ngày càng tốt, nhưng quan hệ với mọi người lại càng ngày càng xa cách, vì thế có người đoán mò hắn trở nên kiêu kỳ rồi.
Hôm nay một đám diễn viên trẻ gọi Mễ Tu dùng cơm chung, trong bữa tiệc một nam diễn viên nói: “Dạo gần đây Doãn Sướng không tụ họp với bọn tôi, có phải cậu ta chướng mắt bọn tôi không?” Ngữ khí của anh ta rất bình tĩnh, nhưng ai cũng nghe ra anh ta cố ý khơi mào scandal, mọi người quả nhiên mồm năm miệng mười mà chêm vào.
“Bối cảnh người ta khác mình mà.”
“Tại vì bọn tôi đề cập tới mâu thuẫn giữa Lạc Xuyên và ba cậu ta nên cậu ấy không vui phải không?”
“Bọn tôi không nói gì khó nghe mà phải không? Lúc ấy chỉ là đồng tình cậu ấy……”
Nói trong chốc lát, người nọ liền đem mục tiêu chuyển hướng đến Mễ Tu cô đơn: “Mễ Tu này, anh với Doãn Sướng có quan hệ tốt nhất ở đây, sao anh không gọi cậu ấy cùng đi?”
Mễ Tu: “Tôi nào dám tìm cậu ấy.”
Người nọ cho rằng Mễ Tu nảy sinh hiềm khích với Doãn Sướng, hưng phấn hỏi: “Sao thế?”
Mễ Tu kêu khổ không ngừng: “Chẳng phải tôi đang tranh giành tình nhân với cậu ta sao…… Giờ mà gặp cậu ta khác gì chịu chết hả?”
Mọi người: “…………”
Một câu tiêu diệt hội bà tám.
Góc editor: có ai bị dị ứng phấn hoa như tui không? Bữa giờ tui vật vã bị hách xì liên tục, với lại tin dịch bệnh Covid-19 mỗi ngày làm tui thêm hoang mang…