Biệt thự nhà họ Tiết nằm ở phía nam tấc đất tấc vàng, lái xe cách Đức Âm khoảng nửa giờ.
Doãn Sướng lái xe ở giữa hàng cây ngô đồng dài đằng đẳng cho đến khi không còn nghe tiếng ồn ào náo động từ thành phố, mới thấy toà biệt thự biệt lập tách hẳn với bên ngoài.
Cửa sắt chậm rãi mở ra, Doãn Sướng trực tiếp lái xe tới gần cửa chính, tắt máy, ngồi ở trên xe chuẩn bị tâm lý vài phút rồi mới theo nhân viên phục vụ đi vào biệt thự.
Vào bên trong là thấy ngay chùm đèn thủy tinh lấp lánh treo trên đỉnh đầu, thảm trải tinh xảo dưới chân, vách tường thì treo tranh vẽ của họa sĩ nổi tiếng, trong góc thì để bình hoa đắc tiền, thật là xa hoa xa xỉ ……
Đi qua phòng khách là phòng tụ hội chính, Vương Toàn thấy Doãn Sướng xa xa đi vào, từ trên sô pha đứng dậy đón chào.
“Doãn Sướng tới rồi à? Hoan nghênh.”
Cô nhìn còn rất trẻ, đứng chung với Vương Thần mười tám tuổi thật giống là chị em, nhìn không ra cô là mẹ của đứa trẻ tám tuổi.
Doãn Sướng đến vào lúc bữa tối đã kết thúc, hai đứa nhỏ đang ở gần đó chơi mô hình tàu lượn siêu tốc, trên bàn cơm vẫn còn đồ ăn đang ăn dở, chính giữa còn có bánh kem cắt một nửa, hẳn là chuẩn bị riêng cho Thiệu Quân Lăng.
Vương Thần cũng ăn cơm xong, y vẫn còn mặc bộ đồ ghi hình vào lúc chiều, nhưng trong phòng khá ấm áp nên y cởi áo khoác, giờ phút này không đứng đắn mà ngậm một cây tăm xỉa răng, nở nụ cười tinh quái nhìn Doãn Sướng nói: “Thật không nghĩ tới, nhanh như vậy lại gặp mặt……”
Trước khi Doãn Sướng tới đây xem ra Vương Toàn đã kể cho y nghe thân phận của Thiệu Quân Lăng.
“Ăn cơm chưa? Nghe tiểu Thần nói các cậu mới quay xong chương trình một tiếng rưỡi trước, nếu còn chưa có ăn cơm thì đợi chị gọi cô giúp việc làm cho em tô mì.” Vương Toàn rất nhiệt tình, nhưng Doãn Sướng cũng không tính toán ở lâu.
Tuy rằng Doãn Sướng không ở bên cạnh Doãn Đông từ nhỏ, nhưng hắn lại là người rất có gia giáo.
Dương Na trước khi được Doãn Đông thuê tới chăm sóc cho hắn, từng làm việc ở một nhà giàu cực kì chú trọng giáo dưỡng ở Hương Cảng, rất nhiều lễ nghi cùng quy củ là bà dạy cho Doãn Sướng, nhờ đó, hắn không kiêu ngạo, không siểm nịnh lại không mất tính cách bảo thủ cho tới nay.
Nếu hắn chỉ là đứa trẻ mười tám tuổi bình thường thì có khả năng sẽ lấy thân phận “bạn của Vương Thần” mà lưu lại ở nơi này dùng cơm.
Nhưng hắn không phải, Doãn Đông không còn nữa thì hắn hiện tại là gia trưởng duy nhất của Thiệu Quân Lăng.
Con trẻ nhà mình không nói một tiếng với người lớn mà dám chạy tới nhà người khác, trong lòng hắn rất băn khoăn, đây là lần đầu tiên hắn tới nhà mà hai tay lại trống trơn, có đói đến cỡ nào cũng không thể dùng cơm ở đây.
“Cảm ơn ạ, trước khi tới em có dùng bữa rồi ạ.” Doãn Sướng tùy tiện tìm cái cớ rồi nhìn về phía Thiệu Quân Lăng.
May mắn là mọi lo lắng thằng bé bị khi dễ, rồi trả thù, đủ chuyện phiền toái đều không có phát sinh.
Chẳng qua bởi vì hắn tới quá đột nhiên nên cắt đứt thời gian bọn trẻ đang chơi.
Lúc này Thiệu Quân Lăng giống như là làm chuyện xấu bị bắt tại trận, khẩn trương đứng ở kế bên mô hình tàu lượn siêu tốc.
“Cậu ăn rồi hả?” Vương Thần không tin, không biết cầm quả táo từ đâu, vừa gặm vừa hỏi hắn, “Cậu ăn cái gì?”
“…… Thức ăn nhanh.” Doãn Sướng nói xong ba chữ này liền không để ý đến y nữa, trực tiếp đối thoại với Vương Toàn, “Em trai em không làm phiền nhà chị chứ ạ?”
“Không có,” Vương Toàn cũng không miễn cưỡng Doãn Sướng ăn cơm, để dì giúp việc làm trà rồi mời hắn ngồi xuống, “Hai đứa nhỏ này không đánh thì không quen nhau, quan hệ bây giờ còn rất không tồi.”
Cô lại đem chuyện hai đứa trẻ đánh nhau trước đó không lâu ra chê cười: “Tiểu Vấn ở nhà là Hỗn Thế Ma Vương, lại là trưởng tôn Tiết gia nên ông bà nội cưng chiều nó lắm, đến chị và ba nó cũng quản không nổi.
Vừa lúc gặp phải em trai em dạy cho thằng bé vài bài học, nếu không sau này ra khỏi nhà rồi thì thằng bé sẽ nghĩ cả thế giới này mắc nợ nó nữa.”
Doãn Sướng nghe xong những lời này, liền biết Vương Toàn là mẫu người mẹ hiện đại, áp lực bỗng chốc nhỏ hơn, nhưng lại cảm thấy có chút kỳ quái: Nếu Vương Toàn biết thân phận của hắn thì chắc đã xem qua tin tức ồn ào trên mạng rồi.
Tuy rằng lấy phongcách ăn mặc hiện tại của Thiệu Quân Lăng, tựa hồ rất khó liên hệ tới đứa nhỏ đi ra từ Viện Phúc Lợi, nhưng chỉ cần thằng bé lớn lên ở đó thì sẽ có rất nhiều gia trưởng kiêng kị để con mình ở chung với nó, vì sao Vương Toàn lại bao dung cho thằng bé?
Chẳng lẽ…… Là bởi vì ba Doãn Đông?
Doãn Sướng đoán đúng rồi, Vương Toàn ngay sau đó liền nói: “Chị là fan điện ảnh của ba em, thời trẻ chị làm việc ở đài truyền hình đã từng gặp ba em vài lần…… Đáng tiếc là năm ông ấy thăng hoa nhất lại gặp tai nạn ở trên không……”
Doãn Sướng hiểu ra, Vương Toàn bao dung quan tâm với Thiệu Quân Lăng xuất phát từ cố nhân.
Vương Toàn thở dài, mang theo ánh mắt thương hại nhìn về Thiệu Quân Lăng ở bên cạnh: “Đứa nhỏ này lớn lên thật giống với ba em, thật là đáng thương, chị nghe nói Doãn Đông nhận nuôi thằng bé.”
Doãn Sướng căng thẳng.
Lại là những lời này, Dương Na mới đầu gặp Thiệu Quân Lăng đã nói như vậy, Vương Toàn thấy cũng nói như vậy.
Hắn thừa nhận Thiệu Quân Lăng lớn lên giống với Doãn Đông, hắn cũng có thể giả vờ không thèm để ý, nhưng vừa nghe đến những lời này, Doãn Sướng sẽ liên tưởng đến thân phận “Con nuôi” của bản thân, trong lòng chua xót khó chịu.
May mắn là Vương Toàn biết dừng đúng lúc, cô tự rót trà cho Doãn Sướng, mỉm cười nói: “Nói mấy cái này làm người không vui, thôi không nói nữa, uống trà đi.”
Doãn Sướng thấp giọng nói câu “Cảm ơn”.
Vương Toàn lại quan tâm hắn nói: “Em hiện tại phải tiếp nhận sự nghiệp của ba mà phải không? Còn phải trông em nữa nên áp lực lớn lắm hả?”
Doãn Sướng: “Dạ cũng được ạ.”
Áp lực quả thật rất lớn, nhưng ở trước mặt một người phụ nữ vừa gặp, hắn không có thói quen thổ lộ quá nhiều chuyện riêng tư của mình.
Hơn nữa, khi đang nói chuyện phiếm với Vương Toàn thì Vương Thần buồn chán đến chết vòng tới vòng lui ở bên cạnh, còn mang theo ánh mắt tò mò với bọn họ, cái này làm cho Doãn Sướng cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
Nghĩ đến Vương Thần từng làm trò trước mặt Tiết Tử Vấn nói xấu mình, Doãn Sướng càng cảm thấy đến như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than.
Hàn huyên thêm vài câu, Doãn Sướng liền tỏ vẻ muốn mang Thiệu Quân Lăng về nhà, Vương Toàn cũng không miễn cưỡng, đứng dậy tiễn hai anh em đến tận cửa.
Doãn Sướng nói với Thiệu Quân Lăng: “Chào tạm biệt dì đi.”
Thiệu Quân Lăng ngoan ngoãn nói “Tạm biệt”.
Doãn Sướng nhìn Vương Thần cũng đi theo, lại nói: “Cùng…… Nói chào tạm biệt với chú ấy nữa.”
Nghe thấy từ “Chú”, Vương Thần tựa hồ có vẻ đặc biệt cao hứng, y vừa nhìn Doãn Sướng, vừa cười tủm tỉm xua xua tay với Thiệu Quân Lăng nói: “Chào tạm biệt cậu bạn nhỏ nha.”
Kết quả Thiệu Quân Lăng làm như không nghe thấy, quay đầu bỏ đi.
Vương Thần cứng đờ, ngay sau đó “Mẹ” một tiếng, giận dỗi trở về phòng.
Vương Toàn cười giải vây nói: “Tiểu Thần cũng là một đứa con nít, em không cần để ý tới nó.”
Nhưng Doãn Sướng nghe xong lời này lại có chút không cảm thấy an ủi, Vương Thần có chị gái che chở có thể tùy ý làm bậy, Thiệu Quân Lăng cũng có hắn che chở làm một đứa trẻ không hiểu chuyện còn hắn thì không được.
Doãn Sướng cung kính nói: “Hôm nay đã làm phiền chị nhiều quá, sau này có cơ hội em sẽ tới nhà để cảm ơn ạ.”
Vương Toàn: “Khách khí quá.”
Tạm biệt Vương Toàn xong, Doãn Sướng liền mang theo Thiệu Quân Lăng rời khỏi biệt thự nhà họ Tiết.
Trên đường trở về, hắn lo lắng phập phồng, không biết nói chuyện gì với Thiệu Quân Lăng.
Có thể là nhận ra tâm tình của Doãn Sướng không tốt nên Thiệu Quân Lăng thường thường trộm ngắm hắn, còn không ngừng mà đóng mở cửa sổ xe.
“Vặn cái gì?” Doãn Sướng liếc mắt nhìn thằng bé, Thiệu Quân Lăng lập tức không dám động đậy.
Doãn Sướng hỏi nó: “Nhóc có biết hôm nay anh đến trường học đón nhóc không?”
Thiệu Quân Lăng sửng sốt, lắc đầu.
Doãn Sướng: “Nói chuyện.”
Thiệu Quân Lăng: “Không biết.”
Doãn Sướng: “Nhóc không nghĩ là anh sẽ đến sao?”
Thiệu Quân Lăng rầu rĩ mà nói: “Anh nói, anh bận.”
Lời này xác thật hắn có nói với Thiệu Quân Lăng, Doãn Sướng bị nghẹn một chút, lại hỏi: “Vậy sao nhóc nói dối với cô giáo?”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Doãn Sướng: “Vì sao?”
Thiệu Quân Lăng: “Tiết Tử Vấn, Tiết Tử Vấn, bảo em, đi nhà nó.”
Doãn Sướng: “Nó kêu nhóc đi thì nhóc đi liền hả? Nhóc thích mừng sinh nhật ở nhà người ta lắm à?”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Về tới nhà, một bàn đồ ăn Dương Na chuẩn bị đã nguội lạnh.
Bánh kem đặt ở giữa bàn, nhìn qua cũng cứng hết rồi.
“Về rồi à?” Thấy hai anh em vào cửa, Dương Na lập tức chào đón, lo lắng nói, “Đói bụng không? Đã trễ thế này rồi, dì đi hâm đồ ăn cho hai đứa ăn nha.”
“Nó ăn rồi.” Doãn Sướng lạnh mặt đi đến phòng khách.
Dương Na sửng sốt, lại nheo mắt nhìn Thiệu Quân Lăng gục đầu đứng sau mông Doãn Sướng: “Ăn rồi? Ăn ở đâu?”
Thiệu Quân Lăng cũng không trả lời.
Dương Na trông Doãn Sướng từ nhỏ, đối phương có biến hóa nhỏ gì cũng không thể qua được mắt của bà, bà nhìn ra được hai anh em đang giận dỗi nhưng không biết nguyên nhân là gì.
Khi Doãn Sướng nổi giận thì không thích nói chuyện, bà chỉ có thể nói với Thiệu Quân Lăng: “Dì làm rất nhiều đồ ăn cho con, còn mua bánh kem nữa nè, Quân Lăng còn bụng để ăn không?”
Thiệu Quân Lăng tựa hồ tiếp thu ý của bà, gật gật đầu.
Dương Na rất vui, thấy Thiệu Quân Lăng gắt gao ôm cặp sách của mình, muốn cầm giúp thằng bé nhưng Thiệu Quân Lăng lại không buông tay.
“Vậy con đi cất cặp được không? Xong rồi thì rửa tay thật sạch, lại đây ăn bánh kem.” Dương Na xoa xoa đầu Thiệu Quân Lăng, lại ra dấu bằng mắt cho nó, ý bảo thằng bé đi theo Doãn Sướng nói xin lỗi đi.
Thiệu Quân Lăng nhấp môi, đứng yên ở huyền quan trong chốc lát rồi mới ôm cặp sách đi về phòng ngủ.
Mười phút sau, chờ Dương Na hâm nóng đồ ăn xong, kêu Doãn Sướng ngồi xuống trước thì Thiệu Quân Lăng mới chậm rì rì đi từ trong phòng ra.
Kỳ thật Doãn Sướng sớm đã đói muốn xỉu, mà Thiệu Quân Lăng phỏng chừng cũng ăn no, nhìn bộ dáng thằng bé uể oải vọc bánh kem thì biết thằng bé không có hứng thú ăn uống gì nữa.
Ăn được hai miếng, Thiệu Quân Lăng lấy một cái bình trong suốt từ trong túi ra, khoe với Doãn Sướng.
Doãn Sướng: “???”
Thiệu Quân Lăng nói: “Bạn học đưa, lễ vật, mật ong.”
Qua mấy tháng phụ đạo, năng lực biểu đạt của thằng bé khá hơn rất nhiều, tuy rằng khi nói chuyện vẫn còn ngắc ngứ từng từ, nhưng khả năng nối chữ đã tốt hơn trước.
Doãn Sướng cẩn thận nhìn một cái, thấy cái bình kia trống rỗng mới thuận miệng hỏi một câu: “Ăn hết rồi à?”
Hắn cũng không biết Thiệu Quân Lăng muốn nói gì, cho rằng Thiệu Quân Lăng thích hũ mật ong này, cho mình xem để mình mua cho nó.
Thiệu Quân Lăng lại lắc đầu nói: “Không ăn, đổ.”
Doãn Sướng nhíu mày: “Vì sao đổ? Đổ chỗ nào rồi?”
Thiệu Quân Lăng chớp chớp mắt: “Cậu, Tiết Tử Vấn, giày.”
Doãn Sướng: “………………”
Trong nháy mắt Doãn Sướng thiếu chút nữa quăng chiếc đũa ra xa: “Nhóc đổ mật ong vào giày cậu của Tiết Tử Vấn!?”
Thiệu Quân Lăng bị hắn lớn tiếng làm cho hoảng sợ, ngơ ngẩn mà trừng mắt nhìn hắn.
Doãn Sướng vội la lên: “Người ta tốt bụng mời nhóc tới nhà ăn cơm, còn nhóc lại muốn phá người ta là sao?”
Hắn lại nghĩ tới phản ứng của Vương Thần khi Thiệu Quân Lăng không chịu nói tạm biệt.
Con mất dạy là lỗi của cha, em trai không giáo dưỡng là anh có lỗi.
Thiệu Quân Lăng không lễ phép, Doãn Sướng chỉ cảm thấy tội lỗi đầy mình.
Nghĩ đến mình còn phải gọi điện thoại giải thích với Vương Thần về trò đùa của Thiệu Quân Lăng, nói không chừng còn phải nhận lỗi với người ta làm Doãn Sướng bực bội muốn banh nóc nhà.
Mấu chốt là Thiệu Quân Lăng còn dùng ánh mắt kia nhìn hắn, không biết là hoang mang hay là kiệt ngạo, ánh mắt ấy làm cho Doãn Sướng có cảm giác người có lỗi không phải là thằng bé, mà lỗi là do mình gây ra.
“Nhóc nhìn anh làm gì? Anh nói sai sao?” Doãn Sướng trừng mắt với thằng bé nói, “Nhóc có biết người ta sẽ nói nhóc là đứa không có cha mẹ nuôi dạy hay không!?”
Không nghĩ tới Thiệu Quân Lăng nghe xong lời này cũng phát hỏa, thằng bé làm trò trước mặt Doãn Sướng, dùng sức thật mạnh quăng bình mật ong xuống sàn nhà.
Doãn Sướng tức giận đến cả người phát run, tiểu tử này thật là muốn làm phản đây mà!
Dương Na nghe tiếng từ trong phòng bếp chạy ra, thấy hai anh em này đang giương cung bạt kiếm, cũng sợ hãi: “Sao lại thế này? Đang ăn cơm mà hai đứa?”
Doãn Sướng đẩy chén đũa ra, nói: “Sao lại thế này!? Dì hỏi nó đi? Nó nói dối cô giáo là về nhà, trốn con chạy tới nhà bạn mừng sinh nhật, còn đổ mật ong vào giày của cậu người ta nữa!”
…… Thiệu Quân Lăng căn bản không biết, hắn ở trường học tìm không thấy người có biết bao nhiêu lo lắng, hắn cho rằng thằng nhóc này lại bỏ trốn đi bụi như trước……
Dương Na bước nhanh tới, trước tiên không phải trấn an Doãn Sướng mà là che chở Thiệu Quân Lăng, trách cứ Doãn Sướng nói: “Thằng bé vẫn là con nít mà, có gì từ từ nói chứ con?”
Doãn Sướng khiếp sợ không thôi, nhìn đến người mình tín nhiệm nhất, người bảo mẫu hắn xem là bạn cũng đứng cùng chiến tuyến với Thiệu Quân Lăng làm tâm hắn hoàn toàn đau đớn.
Thiệu Quân Lăng vẫn là con nít, có đặc quyền được tha thứ, còn hắn thì sao? Ai tới bao dung cho hắn tùy hứng? Ai tới lý giải cho hắn nỗi chua xót cùng khốn khổ đây?
Hắn nhận trách nhiệm mang Thiệu Quân Lăng về nhà, hắn nghe lời Diêu Mạn Hòe đi theo con đường của ba, hắn nỗ lực học hỏi để làm một người anh tốt, nhưng hắn vẫn có khúc mắc mà chưa được ai giải đáp —— vì sao Doãn Đông lại dối gạt thân thế của hắn cũng như là thân thế của Thiệu Quân Lăng?
Dương Na quở trách hắn xong, liền ôn tồn mềm giọng mà đi dỗ Thiệu Quân Lăng.
Doãn Sướng không nhịn được nữa, đứng lên xoay người bỏ đi, mặc kệ Dương Na hốt hoảng gọi từ phía sau hắn vẫn mắc điếc tai ngơ bỏ ra khỏi nhà.
Đi xuống lầu, Doãn Sướng cũng nghĩ không ra mình muốn đi đâu.
Ở trong thành phố này hắn không có một người bạn thân nào có thể tâm sự, cũng không thể lang thang ngoài phố một mình.
Đúng lúc này, di động bỗng nhiên vang lên hai tiếng.
Doãn Sướng liếc mắt nhìn một cái, là tin nhắn từ Giả Tư Tề chụp hình buổi party sau khi quay, còn tag hắn trong Wechat: “Anh dùng cơm tối chưa? Bọn em vừa kết thúc này, chuẩn bị về ký túc xá, hôm nay quay tiết mục siêu vui vẻ!”
Doãn Sướng cười khổ, nghĩ đến buổi tối phong ba của mình, nhịn không được trả lời: “Không ăn.”
Giả Tư Tề lập tức đáp trả nói: “Trễ vậy mà chưa ăn nữa à? [ đáng thương ][ đáng thương ]”
Bách Tiếu Tri cũng đã phát dấu chấm hỏi.
Doãn Sướng không trả lời, Bách Tiếu Tri liền trò chuyện riêng với hắn: “Xảy ra chuyện gì?”
Doãn Sướng do dự trong chớp mắt, nói: “Không có, chỉ là tâm tình không được tốt.”
Đều là đàn ông nên Bách Tiếu Tri vừa thấy câu trả lời này liền đoán được Doãn Sướng hiện tại yêu cầu cái gì: “Muốn gặp mặt không? Bồi ông uống rượu?”
Doãn Sướng: “OK.”
Bách Tiếu Tri: “…… Có thể mang theo 47 không? Thằng nhóc ấy tương đối phiền…… Nhưng nó uống được 1 ly là say à, ông không thích nghe nó lảm nhảm thì cứ chuốc rượu cho nó say là yên tĩnh ngay.”
Doãn Sướng bật cười: “Mang theo đi.”
Bách Tiếu Tri chọn địa điểm, là quán bar cực kì kín tiếng mà hắn và Duệ Trạch hay lui tới.
Hắn gửi địa chỉ cho Doãn Sướng, Doãn Sướng liền trực tiếp lái xe qua.
Ba người gặp mặt, Giả Tư Tề quả nhiên ồn ào không dứt miệng: “Anh Doãn Sướng bị gì thế? Có chuyện gì làm anh không vui à? Mau mau kể cho bọn em nghe đi! Muốn gọi BBQ không, ở đây có cà tím với chân gà nướng ngon lắm! Mà bọn em ăn no lắm rồi, ăn không nổi nữa đâu, hay là kêu lên bọn em ngồi nhìn anh ăn há?……”
Bách Tiếu Tri nhanh chóng gọi mấy chai bia, nhanh chóng chặn mồm Giả Tư Tề.
Mười phút sau, quả nhiên Giả Tư Tề gục ngã ở trên bàn.
“Không có gì là một ly rượu không giải quyết được,” Bách Tiếu Tri khui một chai cho Doãn Sướng, chậm rãi nói, “Một ly không được thì hai ly.”
Doãn Sướng lại cười: “Cảm ơn.”
Ở bên hai người bọn họ, Doãn Sướng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tuy hắn cười ngoài miệng nhưng trong lòng vẫn cứ chua xót không thôi.
Hai người một đi một về uống lên vài ly, Bách Tiếu Tri mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Nói ra sẽ dễ chịu hơn đó, ông yên tâm đi tôi cực kì kín tiếng, chuyện gì tôi nghe được hôm nay, ra khỏi cửa, sẽ không có người thứ hai biết được đâu.”
“Không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, tôi chỉ muốn bình tĩnh một chút,” Doãn Sướng chậm rãi uống ly rượu trong tay, mới nói: “Hôm nay là sinh nhật em trai tôi.”
Bởi vì hôm nay là sinh nhật Thiệu Quân Lăng nên Doãn Sướng sợ mình ngồi ở đó sẽ trút giận lên đầu thằng bé, cho nên mới chạy ra ngoài.
“Ừ?” Bách Tiếu Tri biết Doãn Sướng có một người em trai, hắn đã xem qua tin tức, hôm nay khi quay tiết mục Doãn Sướng cũng có đề cập tới làm hắn có cảm giác Doãn Sướng rất quan tâm em trai mình.
Thì ra hôm nay là sinh nhật của em trai, khó trách Doãn Sướng rời đi sớm như vậy.
“Sinh nhật làm sao vậy?” Bách Tiếu Tri hỏi.
“Tôi nhờ dì bảo mẫu làm cho nó một đống đồ ăn ngon, còn làm thêm bánh kem, tối nay sẽ ở nhà xem phim hoạt hình với nó nữa, nhưng lúc tôi tới trường đón nó thì nó lại…… Cái tên gia hỏa này gạt cô giáo, giấu tôi đến nhà bạn chơi.”
Bách Tiếu Tri: “E hèm, nói dối là không tốt, nên giáo dục lại.”
Doãn Sướng: “A, dạy nó không nổi đó chứ.”
Bách Tiếu Tri: “Nó không nghe lời ông hả?”
Doãn Sướng: “Ừ……”
Đâu chỉ như vậy, nghĩ đến Thiệu Quân Lăng còn dám quăng bình mật ong trước mặt mình làm Doãn Sướng liền giận sôi máu.
Bách Tiếu Tri: “Chuyện này, có phải hay không bởi vì, thằng bé chưa thân với ông không? Tôi có nghe nói quan hệ giữa hai người……”
Doãn Sướng nhắm mắt hồi tưởng: “Là không thân, thời gian dài như vậy mà nó chỉ kêu tôi là anh trai một lần duy nhất, là ngày tôi đi tìm nó ở Viện Phúc Lợi đó…… Ông có tin hay không?”
Bách Tiếu Tri: “…… Cái này, quá phận đi.”
Doãn Sướng tự giễu cười cười: “Tôi nợ nó mà.”
Bách Tiếu Tri: “Đừng nói như vậy.”
Doãn Sướng nói như vậy không phải không có lý do, rốt cuộc hắn chỉ là con nuôi của Doãn Đông, mọi thứ hắn có nên thuộc về Thiệu Quân Lăng.
Một lát sau, Doãn Sướng lại buồn bã nói: “Đôi khi tôi nhìn nó lại có cảm giác như là đang nhìn bản thân mình.”
“…… Hả?” Bách Tiếu Tri không hiểu cho lắm, hắn đã thấy hình thằng nhóc rồi, còn không đẹp bằng Doãn Sướng nữa mà.
Doãn Sướng giải thích nói: “Nó không có mẹ, tôi cũng không có, giờ thì cũng không có ba…… Lúc nhìn thấy nó ở Viện Phúc Lợi tôi chỉ cảm thấy, giờ đây chỉ còn hai đứa trẻ mồ côi nương tựa lẫn nhau thôi…… Ông hiểu tôi nói gì không?”
Bách Tiếu Tri là con một, cha mẹ vẫn khỏe mạnh, hằng ngày bên người có Giả Tư Tề làm bạn, nhiều khi hắn cảm thấy phiền phức đến mức muốn đá cho cậu ta một phát, cho nên không thể nào đồng cảm được với Doãn Sướng.
Doãn Sướng mất mát nói: “Tôi muốn đối xử tốt với nó lắm chứ mà nó thì……”
Đúng vậy, Doãn Sướng sợ hãi, hắn sợ mình cho đi quá nhiều nhưng không nhận được trái tim của Thiệu Quân Lăng.
Bách Tiếu Tri thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy Doãn Sướng rất đáng thương.
Vốn tưởng rằng Doãn Sướng đứng ở trên vai cha mình, vừa xuất đạo đã là người nổi tiếng, chính là đứa con của trời, không thể nào khổ bằng đám tiểu minh tinh tuyến mười tám như bọn hắn, vậy mà……
Nhưng hắn sai rồi, người sống một đời, không phải mỗi người đều muốn danh muốn lợi, cho dù là Doãn Sướng một thân thiên chi kiêu tử không sợ đất không sợ trời thì trong lòng cũng có cái khổ riêng, cái khổ của hắn là khiếm khuyết tình yêu thương của gia đình.
Doãn Sướng thở dài, lại nói: “Ông có biết thằng nhóc ấy tối nay đi đâu không?”
Bách Tiếu Tri: “Đi đâu?”
Doãn Sướng: “Nhà Vương Thần.”
Bách Tiếu Tri: “…… Hả?”
Doãn Sướng: “Chính xác là nhà của chị Vương Thần, nó với cháu của Vương Thần là bạn cùng lớp.”
Bách Tiếu Tri: “……”
Doãn Sướng: “Lúc tôi đi đón nó, nó chơi quên trời quên đất luôn mà.”
Hắn không thích ánh mắt mà Vương Toàn nhìn mình, cũng không muốn tưởng tượng bộ dáng vui vẻ của Thiệu Quân Lăng ở nhà người khác.
Doãn Sướng: “Nó mang theo bình mật ong đổ vào giày Vương Thần.”
“…… Này, này nó học từ ai đấy?” Bách Tiếu Tri cố nén ý cười.
Doãn Sướng biết Bách Tiếu Tri không thích Vương Thần, cho nên nói đến trò chơi khăm của Thiệu Quân Lăng chính hắn cũng cười cười.
Hắn hiện tại đã biết rõ lý do Thiệu Quân Lăng làm như vậy—— phỏng chừng còn đang giận Vương Thần nói xấu mình nên tìm cơ hội trả thù đây mà.
Nhưng đây không thể giải quyết như tụi con nít, xử lý loại sự tình này, người lớn có cách làm của người lớn.
Trong khoảng thời gian Doãn Sướng tiếp xúc với Vương Thần, hắn cảm giác được đối phương không phải là người xấu, chỉ là có chút ấu trĩ, hư vinh……
Hiện tại bị Thiệu Quân Lăng làm thành như vậy, Doãn Sướng cũng không biết về sau sẽ tiếp xúc với Vương Thần thế nào.
Hơn nữa, nghĩ đến Thiệu Quân Lăng lâu như vậy mà còn mang thù thì Doãn Sướng cũng cảm thấy tâm cơ đứa nhỏ này cũng ghê gớm lắm đây.
Bách Tiếu Tri kính hắn một ly, khuyên hắn nói: “Tôi nói thật nhé, ông nghe xong đừng nóng giận.”
Doãn Sướng: “?”
Bách Tiếu Tri: “Tôi thấy ông để ý nó quá đấy, tốt với nó quá nên mới tạo áp lực lớn như vậy.
Nếu tôi có em trai ấy, nó mà không nghe lời tôi, tôi sẽ đánh vào mông nó một phát.
Một phát không được? Vậy thì hai phát! Con nít như nó á? Không đánh không nên thân.”
Doãn Sướng: “……”
Bách Tiếu Tri: “Sao, tôi nói không đúng à?”
Doãn Sướng nhíu đôi mắt chếnh choáng say, chỉ vào hắn nói: “Ở nước ngoài, ông mà làm thế sẽ bị cảnh sát bắt đấy, ngồi tù không sáu tháng cũng một năm chứ ít gì.”
Bách Tiếu Tri: “………………”
Bất quá nói chuyện với Bách Tiếu Tri một hồi làm Doãn Sướng thoải mái hơn trước rất nhiều.
Nhìn một bàn đầy vỏ chai rượu, còn có Giả Tư Tề ngủ đến bất tỉnh nhân sự ở bên cạnh, Doãn Sướng cười lắc đầu, nói: “Tôi phải trở về.”
【 chuyện bên lề 】
Buổi tối Vương Thần phải về nhà mình, mang giày vào đi được vài bước, cảm giác lòng bàn chân hơi quái quái.
Lên xe cởi giày thì thấy, vớ dính dính chất lỏng gì đó, thấm cả vào da.
“???”Cái gì đây?
Cẩn thận để sát vào mũi ngửi, thơm thơm + ngọt ngọt.