Cái sọt đựng trứng gà xác thật bởi vì xóc nảy mà vỡ nát mấy cái, Thiệu Quân Lăng đau lòng nhìn trứng gà, còn Doãn Sướng lại đang đau lòng nhìn thằng bé.
Nếu không xem phát sóng trực tiếp thì Doãn Sướng cũng không nghĩ đến Thiệu Quân Lăng sẽ đi nhặt cái sọt rách nát, sẽ dùng dây thừng làm móc treo, thậm chí sẽ đào khoai lang, trèo cây hái quả hồng.
Không giống với những đứa trẻ khác, Thiệu Quân Lăng trong quá trình tìm bảo vật cũng nhìn thấy bút lông, bức hoạ cuộn tròn này nọ, nhưng nó đều làm lơ.
Ở trong mắt thằng bé, đồ ăn mới là đồ vật có gía trị nhất.
Mà chỉ có những đứa trẻ đã từng chịu đói, chịu khổ mới hiểu được đồ ăn là vật đáng giá nhất.
Chuyện này không liên quan đến chỉ số thông minh mà đây là thường thức của Thiệu Quân Lăng.
Nhưng Doãn Sướng không cho rằng thằng bé tiếp xúc với những việc này ở Viện Phúc Lợi mà rất có thể là do trước năm tuổi Thiệu Quân Lăng đã trải qua.
Hơn nữa, Thiệu Quân Lăng cả đoạn đường đi không bỏ rơi Vưu Lộc Minh, rất giống nam tử hán đại trượng phu xem trọng lời hứa của mình —— còn việc giúp đỡ Tần Tích Phong là hai bên cùng có lợi, nhưng mặc kệ thế nào đi nữa thì biểu hiện của Thiệu Quân Lăng rất đáng để khen ngợi.
Doãn Sướng duỗi tay lau sạch mồ hôi bên thái dương của thằng bé, khen ngợi nói: “Vất vả rồi, nhóc hôm nay làm tốt lắm.”
Mặt Thiệu Quân Lăng nổi lên một tia đỏ ửng, khó có dịp được Doãn Sướng nhiệt tình nhìn chăm chú, khích lệ, làm thằng bé ngược lại có chút không được tự nhiên.
Doãn Sướng xoa xoa đầu tóc mướt mồ hôi của nó, cười nói: “Đầy mồ hôi này, chờ kết thúc quay anh sẽ tắm cho nhóc ha.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Vài phút sau, Tiết Tử Vấn rốt cuộc cũng khiêng rễ cây trở lại.
Nó mệt đến mồ hôi đầy đầu, người còn chưa tới mà đã nghe tiếng kêu Vương Thần từ xa: “Cậu ơi! Cậu ơi! Cậu mau tới giúp con với!”
Vương Thần nghiến răng nghiến lợi tiến lên đi hỏi tội: “Con đem cái này về làm gì?”
Tiết Tử Vấn hưng phấn mà tranh công nói: “Cậu xem cái này có giống với đầu gỗ ở nhà không!?”
Vương Thần nhíu mày: “Đầu gỗ nào?”
Tiết Tử Vấn: “Thì đầu gỗ ở bên cạnh TV trong phòng khách á! Mẹ nói cái đó quý lắm!”
Vương Thần suy nghĩ nửa ngày mới liên hệ với khúc gỗ trị giá trăm triệu ở trong nhà: “Đó là tác phẩm nghệ thuật! Con không thể so sánh nó với miếng gỗ mục nát này được!”
Tiết Tử Vấn gấp đến độ giậm chân: “Không sai biệt lắm mà!”
Vương Thần: “Kém xa! Con nhặt rác về thì có!”
Tiết Tử Vấn nghẹn hai giây, hốc mắt đỏ lên, khóc to.
Lo lắng tìm bảo bối trở về không những được trưởng bối khen thưởng mà còn bị Vương Thần làm trò châm chọc trước mặt nhiều người như vậy làm Tiết Tử Vấn ủy khuất hỏng rồi.
Nó vừa khóc vừa nói lẫy: “Cậu mới là rác rưởi! Cậu mới là rác rưởi!”
Vương Thần bị mắng, giận đến mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài luôn: “Con dám mắng cậu rác rưởi hả?”
Tiết Tử Vấn thấy Vương Thần càng ngày càng dữ, lăn lộn giãy dụa trên mặt đất làm nũng: “Oa oa oa! Cậu chính là rác rưởi! Oa oa!”
Bản thân Vương Thần là minh tinh lưu lượng, không quen với việc bị người khác mắng mình, huống chi đây lại là từ miệng của cháu trai mình nữa, lúc này y cũng không rảnh lo hình tượng của mình, lớn tiếng quát tháo: “Mi lặp lại lần nữa thử xem!”
Mắt thấy hai cậu cháu sắp đánh nhau rồi nên tổ tiết mục lập tức chạy vào can ngăn.
Nhóm khách mời còn lại không tham gia vào, chỉ đứng vây xem ở bên ngoài.
Nhưng hoạt động ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc, chờ cục diện thoáng ổn định thì người chủ trì liền thúc giục bọn họ đi đến địa điểm thứ hai.
Hoạt động thứ hai là nhóm khách mời dùng lò gạch của thôn để nướng gà, đây cũng là bữa tối của bọn họ.
Hoạt động này chủ yếu là vì tuyên truyền mỹ thực địa phương và phương pháp nấu nướng bằng lò gạch truyền thống cho người xem, nên toàn bộ quá trình chỉ thiết kế một chút hỏi đáp đơn giản, không có khen thưởng cũng như trừng phạt gì hết.
Bởi vì lò gạch có độ nóng rất cao, cũng có nguy hiểm nhất định, cho nên các bạn nhỏ đều chỉ có thể ở bên ngoài ngồi chơi, mấy anh chị lớn thì vào làm trợ thủ chuyên nghiệp.
Trong khi chờ gà nướng xong thì nhóm khách mời liền ngồi vây quanh lò gạch, phối hợp làm cơm cháy và dưa chua với thôn dân.
Vương Thần và Tiết Tử Vấn vừa mới cãi nhau, tuy rằng có nhân viên công tác khẩn cấp giảng hòa, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn còn đầy băng đá lạnh ngắt.
Thân là nghệ sĩ Vương Thần ở trước màn ảnh còn có thể làm bộ làm tịch, nhưng Tiết Tử Vấn vẫn là đứa trẻ buồn vui hiện rõ hết lên mặt nên lúc này lộ rõ vẻ không vui.
Nhóm khách mời cảm giác không khí có chút vi diệu, vì thế lúc ăn cơm mấy đứa nhỏ đều bị mấy anh chị ám chỉ đến bên người Tiết Tử Vấn, có đứa chia đùi gà, có đứa chia cánh gà, nghĩ biện pháp giúp nó vui lên.
Vẫn là con nít dễ dàng thay đổi, Tiết Tử Vấn rất nhanh khôi phục tươi cười, nhưng nó cười đùa với mấy bạn nhỏ, không có nghĩa là nó tha thứ cho Vương Thần.
Chờ bữa tối kết thúc, Tiết Tử Vấn liền tới tìm Thiệu Quân Lăng: “Thiệu Quân Lăng, buổi tối tớ tới ngủ cùng với cậu được không?”
Giường là tấm nệm đặt dưới đất, bọn họ đã xem qua bốn người nằm vẫn dư dả.
Thiệu Quân Lăng ngẩng đầu nhìn Doãn Sướng, tựa hồ là trưng cầu ý kiến của Doãn Sướng.
Nhưng chuyện này Doãn Sướng cũng không làm chủ được, rốt cuộc Vương Thần mới là gia trưởng của Tiết Tử Vấn, bọn họ muốn thu lưu Tiết Tử Vấn thì dù sao cũng phải hỏi ý của Vương Thần trước.
Vừa lúc đó Vương Thần cũng đang chú ý tới Tiết Tử Vấn, phát hiện Tiết Tử Vấn không muốn về với mình nên y tức giận đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, trừng mắt nhìn Doãn Sướng rồi xoay người rời khỏi.
Hai cậu cháu đều đang giận lẩy, Doãn Sướng vô tội bị cuốn vào trong đó.
Nhóm camera vẫn còn quay, Doãn Sướng không đành lòng cự tuyệt Tiết Tử Vấn, chỉ phải mang tiểu gia hỏa trở về trước.
Mùa hè mặt trời lặn trễ hơn, bảy giờ tối bọn họ mới về tới chỗ ở mà trời vẫn còn sáng.
Doãn Sướng muốn khuyên nhủ Tiết Tử Vấn, nhưng thấy thời gian còn sớm nên nghĩ là Tiết Tử Vấn sẽ hết giận trong chốc lát thôi, hoặc là Vương Thần sẽ chủ động tới tìm cháu mình.
Tổ tiết mục yêu cầu mọi người không mang theo các thiết bị điện tử nên lần này Doãn Sướng mang theo một quyển sách tới để đốt thời gian.
Nhóm con nít có cách giết thời gian của tụi nó, Tiết Tử Vấn quấn lấy Thiệu Quân Lăng nói chuyện phiếm, tên kia cứ lảm nhà lảm nhảm, chỉ cần Thiệu Quân Lăng cho nó một chữ, là nó có thể hưng phấn nói chuyện tới sáng.
Vì thế Doãn Sướng dựa vào trên giường, vừa đọc sách vừa nghe hai tiểu gia hỏa tán gẫu.
“…… Tớ thích nhất chơi anh hùng Tôn Ngộ Không, lúc đầu thì đáng khinh phát dục, nhưng sau đó nhận được một cây Kim Cô Bổng biến thành thiên hạ vô địch,” Tiết Tử Vấn đang nói về trò chơi nào đó với Thiệu Quân Lăng, “Có lần gặp phải Đát Kỷ, bà ta bắt tớ đứng hình một giây! Kết quả chưa hết một giây, tớ còn thừa một chút máu, ha ha ha, tớ xông lên đột kích ba nhát, đem con hồ ly tinh kia ngã quỳ trên mặt đất!”
Thiệu Quân Lăng giơ ngón tay cái lên: “Vượng Phật!” (wonderful!)
Doãn Sướng: “……”
Tiết Tử Vấn: “Còn có nhân vật anh hùng khác nữa, tên là Tôn Sách, hắn có cây thương dài, tiến lên là có thể đâm đối phương, sau đó vung lên cây búa 2a2a trực tiếp đập chết đối thủ!”
Thiệu Quân Lăng: “Lợi hại.”
……
Doãn Sướng: “???”…… Rối một nùi vậy nè?
Bất quá, dù nghe không hiểu hai đứa đang nói gì, nhưng Doãn Sướng đưa ra một kết luận —— năng lực biểu đạt của Thiệu Quân Lăng có thể cải thiện hết 80% là nhờ vào Tiết Tử Vấn!
“Có ai ở đây không?” Ngoài cửa vang lên tiếng của Hoàng Hàn.
“…… Có.” Tiết trời nóng bức, ở nông thôn không có điều hòa, vì để thông gió nên bọn họ không đóng cửa phòng.
Hoàng Hàn nắm tay Vưu Lộc Minh bước vào, cười ha hả nói: “Tiểu Lộc muốn tìm Quân Lăng chơi cùng nên tớ mang nó tới đây.”
“Hoan nghênh……” Doãn Sướng ngồi dậy.
Vưu Lộc Minh vừa vào cửa liền bỏ tay Hoàng Hàn ra, chạy đến bên người Thiệu Quân Lăng ngọt ngào mà kêu một tiếng: “Anh Quân Lăng ơi!”
Hoàng Hàn ngồi xuống bên cạnh Doãn Sướng, ra vẻ ưu thương nói: “Tớ bị thất sủng……”
Doãn Sướng cười cười, trong lòng lại có chút kỳ quái, hắn nhìn không ra Thiệu Quân Lăng đối với tiểu Lộc có bao nhiêu nhiệt tình, chẳng lẽ tiểu nha đầu này thật sự là bị một nhánh cây thu phục? Thật là lạ lùng ghê cơ.
……
Hàn huyên với Hoàng Hàn được hai câu thì ngoài cửa lại vang lên tiếng nói: “Á, các cậu đều ở đây hả?”
Hoàng Hàn nghe tiếng ngẩng đầu thấy là chị em họ Tần liền nói: “Hai chị em cũng đi tản bộ hả? Vào đây ngồi chơi!”
Tần Tích Phong xấu hổ đứng ở ngoài cửa bị chị gái Tần Tĩnh Sơn đẩy vào: “Cho tớ gửi em gái ở đây,” Tần Tĩnh Sơn chỉ chỉ hướng ngoài cửa, nói, “Vương Thần ngồi một mình ở đó nên tớ tìm cậu ta tâm sự cái đã.”
Doãn Sướng nhìn Hoàng Hàn, trong lòng hiểu rõ, chắc là tâm tình của Vương Thần không tốt nên Tần Tĩnh Sơn muốn đi an ủi y.
“Tớ cũng đi,” Hoàng Hàn đứng dậy nói, “Ha ha…… Làm phiền cậu chăm sóc em gái tớ nha!”
Doãn Sướng: “???” Từ khi nào mình thành người giữ trẻ rồi hả?
Tần Tĩnh Sơn và Hoàng Hàn đi rồi, nhóm con nít nổi hứng bắt đầu chơi ‘Trốn tìm’.
Không biết đứa nào đầu têu trước, một khi có đứa chạy trốn thì liền có đứa theo bản năng đuổi theo, hai tiểu nha đầu không có chỗ ẩn nấp, thét chói tai bò lên trên giường đất, tránh ở sau lưng Doãn Sướng hòng kiếm người che chở.
Doãn Sướng vốn định nằm xuống tiếp tục đọc sách thì bị bọn nhỏ la hét náo loạn một hồi, không thể nào tập trung được nữa.
Hắn bất đắc dĩ mà khuyên nhủ Thiệu Quân Lăng như hổ rình mồi: “Này, không thể khi dễ con gái nhá.”
Thiệu Quân Lăng căn bản không nghe, trong thế giới trò chơi của con nít không phân biệt nam hay nữ mà chỉ có thắng hay thua mà thôi.
Thằng bé chuyên chú nhìn chằm chằm Doãn Sướng, đột nhiên duỗi tay ra bắt được Tần Tích Phong sau lưng Doãn Sướng.
Theo một tiếng thét chói tai ngắn ngủi Thiệu Quân Lăng nói “Bắt được” rồi xoay người liền chạy —— quy tắc trò chơi này chính là tôi bắt cậu trước, bắt được người nào đó thì người ta bị, trở thành người đi bắt người.
Tần Tích Phong cười ha ha bò xuống giường, chạy đi bắt Thiệu Quân Lăng, Vưu Lộc Minh còn đang tránh ở sau lưng Doãn Sướng, cười lớn cổ vũ cho Tần Tích Phong: “Chị Phong cố lên! Chị Phong cố lên!”
Ở trò chơi này thì con trai chiếm ưu thế nhiều hơn, Thiệu Quân Lăng linh hoạt như mèo, Tần Tích Phong có cố gắng đến đâu cũng không bắt được Thiệu Quân Lăng, cho dù có đụng phải thì thằng bé cũng cậy mạnh mà bỏ trốn.
Vưu Lộc Minh nóng nảy, dùng sức túm cánh tay Doãn Sướng kéo hắn xuống giường: “Anh Doãn Sướng hỗ trợ! Hỗ trợ đi!”
Doãn Sướng: “……”
Hắn là một người trưởng thành cao một mét tám, chơi chung với đám nhỏ này khác gì ỷ lớn hiếp nhỏ chứ?
Nhưng không lay chuyển được Vưu Lộc Minh càn quấy, Doãn Sướng chỉ có thể bị bắt tham dự trò chơi.
Hắn đi đến ngoài phòng, hô: “Tới đây, mấy đứa tới đây nào.”
Nhóm con nít vui vẻ chạy theo ra ngoài, Doãn Sướng giang hai cánh tay: “Mấy đứa tránh sau lưng anh này…… Thiệu Quân Lăng, nhóc tới bắt người đi!”
Doãn Sướng đổi “Trốn tìm” thành “Rồng rắn lên mây”, thích hợp với mấy đứa nhỏ hơn.
Đến lúc này, tụi nhỏ càng điên hơn, toàn bộ sân đều tràn ngập âm thanh náo loạn của bọn nhỏ, anh em song sinh ở cách đó không xa nghe tiếng mà tìm đến.
“A! Bọn họ đều ở chỗ này!” Lang Cầm Chi thấy bọn họ đang chơi trò chơi, hai mắt sáng lên, tâm ngứa khó nhịn nổi.
Tuy rằng anh em sinh đôi từng có mâu thuẫn với hai đứa Lăng và Vấn, nhưng Doãn Sướng không phải là người nhỏ mọn, hắn vẫy tay hào phóng mà mời hai người bọn họ gia nhập.
Trò chơi là cách tốt nhất để hóa giải mâu thuẫn giữa các bạn nhỏ, chơi được mấy lần là bọn chúng hòa thuận ngay.
Chờ bọn Hoàng Hàn trở về là nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ này.
“Woa! Doãn Sướng, nhìn không ra cậu biết làm quản trò nữa đó!” Hoàng Hàn kinh hỉ nói.
Doãn Sướng làm người đứng đầu cả buổi, mệt đến kiệt sức, thấy mấy người lớn đã trở lại nên lập tức dừng lại nói: “Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi!”
Trời không còn sớm nữa, Doãn Sướng thấy Vương Thần đứng sau lưng Hoàng Hàn và Tần Tĩnh Sơn nên đoán là bọn họ đã đả thông tư tưởng cho Vương Thần xong rồi.
Nhưng Tiết Tử Vấn vừa thấy Vương Thần liền tránh ở sau lưng Doãn Sướng, hình như còn đang đắm chìm trong trò chơi, không chịu ló mặt ra.
Doãn Sướng xoay người nói với Tiết Tử Vấn: “Tiết Tử Vấn, nhóc về với cậu đi!”
Tiết Tử Vấn phồng quai hàm nói: “Em không cần!”
Doãn Sướng ngồi xổm xuống, kiên nhẫn khuyên nó: “Nhóc tới tham gia tiết mục, hẳn là biết quy tắc rồi ha, nhóc với cậu là một team, biết team nghĩa là gì không?”
Đây là từ đơn lớp một đã được học qua nên tất nhiên Tiết Tử Vấn phải biết, trường Đức Âm cũng thường xuyên cường điệu tầm quan trọng của đoàn đội.
Doãn Sướng: “Hai người là một team hổ trợ lẫn nhau, cậu của nhóc không phải cố ý làm nhục nhóc đâu, ngày mai cậu còn phải đem món đồ nhóc nhặt về ra chợ bán, nếu cậu không bán được thì nhóc cũng phải chịu khổ như cậu, cho nên cậu mới bực bội thôi.”
Tiết Tử Vấn nắm chặt nắm tay kiên trì nói: “Có thể bán được giá tốt mà!”
Doãn Sướng cười cười: “Vậy không phải đúng ý nhóc rồi sao?”
Tiết Tử Vấn bị thuyết phục, nó nhìn trộm Vương Thần đang đứng chờ ở ngoài, nhưng nó nghĩ đến thái độ của Vương Thần lại cảm thấy mình rất ủy khuất.
Lúc này, Thiệu Quân Lăng nói chuyện: “Cậu liền, nhường cậu mình đi.”
Tiết Tử Vấn không phục nói: “Cậu là người lớn mà, tại sao tớ phải nhường chứ?”
Thiệu Quân Lăng nghiêm trang nói: “Người lớn có đôi khi, cũng ngốc ngốc mà.”
Tiết Tử Vấn tựa hồ có thể tiếp thu lời khuyên từ Thiệu Quân Lăng, nó nhìn thoáng qua Thiệu Quân Lăng thông minh, lại nhìn lướt qua người quay phim gần đó, gật đầu nói: “Ừ! Tớ muốn cho người dân cả nước thấy tớ là người rộng lượng nhất!”
Doãn Sướng: “……”
Dưới sự đồng tâm hiệp lực khuyên giải từ mọi người, Tiết Tử Vấn cuối cùng cũng trở về với Vương Thần.
Doãn Sướng nhẹ nhàng thở ra, cũng mang theo Thiệu Quân Lăng về phòng tắm rửa.
Đối với Doãn Sướng mà nói, tắm rửa cho Thiệu Quân Lăng là chuyện rất là phiền toái, tiểu tử này rất hiếu động, lúc tắm cứ né tránh như là cá trạch trơn bóng, nhưng mà Thiệu Quân Lăng lại rất hưởng thụ sự hầu hạ từ Doãn Sướng, với điều này thì lần trước Doãn Sướng tắm cho Thiệu Quân Lăng đã phát hiện.
Hơn nữa, Doãn Sướng tự nhận là loại hoạt động này rất tốt để gắn kết tình anh em của hai người bọn họ.
Lần trước tắm rửa xong, Thiệu Quân Lăng rất dính hắn, giống như mèo con làm nũng dựa lên người hắn mà ngủ.
Cho nên chiều nay Doãn Sướng nói ra điều này coi như khen thưởng cho Thiệu Quân Lăng.
Khi tắm, Doãn Sướng nhớ tới lời Thiệu Quân Lăng khuyên Tiết Tử Vấn, hiếu kỳ nói: “Lần trước nhóc nói sẽ tha thứ cho anh là vì lí do này à?”
Thiệu Quân Lăng: “Yeah.”
“Còn yeah hả!?” Doãn Sướng nghẹn cười, xoa xà phòng khắp người thằng bé, “Vậy nhóc nói xem, anh làm gì để nhóc tha thứ anh đây?”
“Rất nhiều,” Thiệu Quân Lăng bẻ ngón tay tính toán với hắn: “Anh lãng phí nè, tốt bụng nè, trí nhớ kém…… Còn không cho em, mặt mũi.”
Doãn Sướng cứng họng, động tác trên tay cũng ngừng lại.
Thiệu Quân Lăng nhìn đôi mắt xinh đẹp của Doãn Sướng gần trong gang tấc, đỏ mặt nói: “Em đều tha thứ cho anh.”
————
【 chuyện bên lề 】
Doãn Sướng: Chờ quay chụp kết thúc anh sẽ tắm cho nhóc.
( tâm lý hoạt động ) ôi, thiệt là phiền toái quá đi, nhưng mình vẫn muốn tìm lí do gì đó khen ngợi thằng bé một tí.
Thiệu Quân Lăng: Tuy rất là mắc cỡ nhưng mà anh đã nói vậy…… Để cho ảnh tắm đi.
(*/w\*).