Mối Quan Hệ FULL


Sáng hôm sau đến lượt nhóm anh chị ra chợ bán đồ vật, nhóm trẻ con ở lại trong thôn làm nhiệm vụ khác.
Lúc lên xe Doãn Sướng nhìn thấy Vương Thần, quan tâm hỏi một câu: “Cậu làm lành với Tiết Tử Vấn chưa?”
“Làm lành cái rắm,” Vương Thần đá đá khúc rễ cây bên chân mình, oán niệm nói, “Tìm cái thứ rác rưởi này về, còn bị nó mắng, ai mà muốn làm lành với nó!”
Cũng không biết có phải bởi vì ngày hôm qua cãi nhau đã hỏng hình tượng rồi hay không cho nên hôm nay Vương Thần làm trò trước cameras, nói chuyện có chút châm chọc, bất cần.
Hoàng Hàn vỗ vỗ bả vai Vương Thần, an ủi nói: “Hi, đừng chấp nhặt với con nít nữa.”
Doãn Sướng nhớ tới giọng điệu lên án của Thiệu Quân Lăng tối hôm qua ở trong phòng tắm, tràn đầy đồng cảm, nhịn không được phun tào với Hoàng Hàn: “Trẻ con có đôi khi xác thật rất khó hầu hạ.

Tối hôm qua tớ nói chuyện phiếm với em trai, cậu đoán nó nói gì với tớ? Nó nói tớ ‘lãng phí, tốt bụng, trí nhớ kém’, cho nên vẫn luôn nhường nhịn tớ.”
Hắn lãng phí cái gì chứ? Tốt bụng cũng là chuyện lớn hả? Trí nhớ kém…… Mẹ nó trong đám này thì ai có trí nhớ tốt hơn Thiệu Quân Lăng hả?
Tên tiểu tử đó còn dán người vào hắn mà ngủ, nếu không có cameras ở xung quanh thì Doãn Sướng đã sớm đá nó xuống giường rồi!
Hoàng Hàn cười ha ha không ngừng: “Cơ mà tớ thấy em cậu rất thành thục đó, chắc cậu đỡ lo nhiều lắm ha.”
“Thành thục?” Doãn Sướng khẽ hừ một tiếng, dùng ngón tay chọt đầu gối nói, “Cậu chưa thấy lúc nó ấu trĩ đâu.”
Hoàng Hàn: “Ấu trĩ?”
Doãn Sướng kể lại chuyện Thiệu Quân Lăng và Tiết Tử Vấn hẹn cặp anh em sinh đôi ra ngoài đánh nhau cho Hoàng Hàn nghe.
Giọng nói Doãn Sướng không lớn, nhưng Vương Thần ngồi ở ghế trước vẫn nghe thấy được, Vương Thần thần kinh thô nói: “Còn có chuyện này nữa hả? Tôi cũng không biết!”
Tần Tĩnh Sơn và Lang Cầm Chi nghe Vương Thần la lớn cũng tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Doãn Sướng nghĩ chuyện này sớm muộn gì cũng lên sóng nên kể lại từ đầu cho mọi người nghe.
Lang Cầm Chi cũng ở trên xe, nghe vậy còn rất ngượng ngùng, Hoàng Hàn phỏng vấn hắn: “Đại Lang, nếu anh Thiệu Quân Lăng không xuất hiện thì mấy đứa đánh nhau thật hả?”
Ở trước mặt các anh chị lớn, Lang Cầm Chi không dám hoành hành, hắn sờ sờ cái mũi thành thật thẳng thắn: “Thiệu Quân Lăng hẹn đánh em trước, em không đáp ứng thì chẳng khác gì thằng hèn ạ?”
Mọi người: “……”
Hoàng Hàn nén cười nói: “Chỉ là hẹn ước không tính là ấu trĩ, khí phách thiếu niên gì gì……”
“Chuyện đó không phải là trọng điểm.” Doãn Sướng thở dài, lời kế tiếp liên quan đến mặt mũi của Thiệu Quân Lăng nên hắn che micro, hạ giọng nói, “Buổi tối hôm đó Thiệu Quân Lăng không đánh được, nghẹn một bụng khí, tớ về cho nó đánh, nó đánh không lại tớ nên khóc lóc quá trời…… Rồi còn nói cái gì mà ‘một người có thể bị hủy diệt, nhưng không thể bị đánh bại’……”
“Em cậu thiệt là số dzách!” Hoàng Hàn nhịn đến khó chịu, thiếu chút nữa phun ra tiếng cười, “Nhưng nói gì thì nói tớ thấy con nít mà khóc là biểu hiện tín nhiệm.

Coi em gái tớ kìa hôm qua khóc quên trời quên đất trước mặt tớ, vậy mà Thiệu Quân Lăng nói một tiếng là hết khóc, không nhõng nhẽo nữa…… Tiểu nha đầu này ma lanh lắm, nó thấy tớ không từ chối nó được nên luôn dùng chiêu thức này.”
Hoàng Hàn nhìn về phía Doãn Sướng: “Tớ thấy Thiệu Quân Lăng cũng vậy đó, thằng bé khóc trước mặt cậu nghĩa là nó tín nhiệm cậu rồi, đây là phương thức tồn tại của nó, nhưng tớ đoán ở trước mặt người khác nó sẽ không rớt một giọt nước mắt nào đâu.”
Hai người bọn họ nhỏ giọng nói chuyện nhưng cũng bị Tần Tĩnh Sơn nghe thấy, Tần Tĩnh Sơn đáp trả: “Giả bộ đáng thương làm nũng! Em tớ vẫn luôn dùng chiêu này!”
Vì thế, mấy người này cả đường luôn hàn huyên về đề tài “Trẻ con sẽ dùng cách gì để làm nũng với người lớn.”
Tới thị trấn, nhân viên công tác dẫn bọn họ tới chợ.
Hoàng Hàn liếc mắt nhìn người quay phim, cảnh giác nói: “Ôi! Các cậu nói xem mấy đứa nhỏ ở nhà có giống với bọn mình hôm qua không…… Cùng ngồi xem trực tiếp đó?”
Mọi người nhìn về phía cameras, dường như thấy được đám ác ma trên đầu mấy đứa nhỏ, nhịn không được cả người run lên.
“A…… Áp lực thật lớn!”
“Biểu hiện cho tốt nha! Biểu hiện cho tốt nha! Nếu không trở về chết chắc luôn!”
Mọi người đều tự tìm mảnh đất trống bày hàng.
Bởi vì Thiệu Quân Lăng ngày hôm qua cùng tổ với Vưu Lộc Minh và Tần Tích Phong, cho nên lúc này Doãn Sướng, Hoàng Hàn và Tần Tĩnh Sơn đi với nhau, bọn họ bày từng món đồ trong cái sọt ra đất.
“Wow, nhiều ghê á, chắc kiếm không ít tiền đây!” Hoàng Hàn lạc quan nói.
Lang Cầm Chi bày hàng cách đó không xa, lúc này dùng hết sức rao hàng: “Mọi người ơi, mọi người ơi! Ông bà cô chú anh chị ơi! Đi ngang qua dạo ngang qua, không cần bỏ qua!”
“Có ai xung phong không?” Hoàng Hàn hết nhìn Doãn Sướng, rồi nhìn Tần Tĩnh Sơn, nghĩ đến ngày hôm qua Vưu Lộc Minh dốc ít sức lực nhất nên liền chủ động nói: “Để tớ làm cho!”
Cậu ta hít sâu vào một hơi chuẩn bị rao hàng thì có người xông tới.
“Các bạn từ đâu tới vậy?”
“Có phải đang quay phim không hả?”
“Chàng trai trẻ, cậu mấy tuổi rồi?”
……
Dân chúng ở đây dùng tiếng địa phương, vây quanh bọn họ mồm năm miệng mười mà bát quái.
Lúc bọn họ vừa mới vào chợ đã có không ít người nghỉ chân vây xem, ai biểu hai người Doãn Sướng và Tần Tĩnh Sơn nổi bật quá làm chi, huống hồ phía sau còn có người quay phim đi theo, nếu không muốn hấp dẫn người qua đường thì cũng là làm khó bọn họ quá.
Hoàng Hàn giải thích vài lần “Bọn cháu tới bán hàng” thì quần chúng vây xem mới bình tĩnh lại.
“À, mua đồ à…… Trứng gà bán sao?” Một bác gái hỏi.
Hoàng Hàn: “Bán chứ ạ! Dì muốn mấy cái?”
Bác gái: “Dì đang cần trứng gà, mua hết.”
Hoàng Hàn kích động xách lên rổ trứng gà, lúc đưa qua cậu ta mới nhớ mình không biết trứng gà bán bao nhiêu mới được nên cậu ta vội giật nhẹ Doãn Sướng: “Này, bán thế nào hả?”
Doãn Sướng cũng có chút hồ đồ: “Năm tệ một cái?”
Tần Tĩnh Sơn vội nói: “Có mắc quá không vậy? Tớ đi mua bánh và trứng gà ở thủ đô mới hết năm tệ đó.”
Ba người thảo luận một phen, cuối cùng Hoàng Hàn ngẩng đầu đưa ra kết luận: “Hai tệ một cái, nơi này ít nhất 30 cái, tính dì 60 tệ, rổ cho dì luôn.”
Bác gái khiếp sợ: “60? Giựt tiền hả mấy đứa!”
Người qua đường vây xem nghe giá cả xong cũng nói thầm vài câu “Lừa tiền” “Mắc quá”, lập tức bỏ đi.
Đối với cư dân thị trấn nhỏ mà nói dù bạn có đẹp đến đâu mà giá cả quá mắc thì không ai muốn ủng hộ cả.
Hoàng Hàn nhìn từng người trong đám đông bỏ đi, thất bại nói: “Ai da, thì ra trứng gà rẻ quá ha?”
Tần Tĩnh Sơn: “Mấy thứ này bán được hết bao nhiêu tiền ha?”
Doãn Sướng: “Nhiều nhất 50 tệ không?”
Một trận gió lạnh thổi qua, ba người nháy mắt lâm vào cảm xúc bi quan.
Hoàng Hàn hữu khí vô lực mà thét to: “Ông bà cô bác ơi…… Coi một chút…… Nhìn một cái…… trứng gà mới đây…… Quả hồng…… Còn có khoai lang…… Táo đỏ……”
Doãn Sướng và Tần Tĩnh Sơn: “……” Nghe hơi kì kì ấy nhỉ?
Không trông cậy được Hoàng Hàn nên Tần Tĩnh Sơn đứng lên, lấy hết can đảm thét to nói: “Trứng gà giảm giá đây! Quả hồng giảm giá đây! Toàn bộ giảm giá đây!”
Nghe được mấy chữ giảm giá thì có người tò mò tới hỏi liền, Tần Tĩnh Sơn khôi phục nụ cười trên môi, ra sức chào hàng: “Chú ơi, trứng gà này là do mấy em của chúng cháu nhặt đấy ạ, bọn cháu không rành giá cả cho lắm, chú muốn ra giá bao nhiêu thì bọn cháu thu bấy nhiêu ạ.”
Ông chú kia vừa thấy lúm đồng tiền tươi như hoa của Tần Tĩnh Sơn thì nhất thời cao hứng, hào sảng nói: “Bình thường bọn chú tính là 5 hào một cái, chú trả cho cháu 5 hào 5 đi, chọn cho chú mười quả to nhất ấy.”
Chờ ông chú cầm giỏ trứng đi, ba người vừa cao hứng lại phiền muộn, cao hứng là rốt cuộc cũng kiếm được tiền rồi, còn phiền muộn là…… Mười quả trứng gà chỉ có 5 hào 5 thôi! Ông chú kia chỉ cho thêm 5 phân thôi mà làm như hào sảng cho bọn họ tận 500 tệ lận, thiệt tình à!
Ba người cảm khái sinh hoạt thật không dễ dàng, vực dậy tinh thần tiếp tục rao hàng.

Có thể là trải qua một lần bán thành công, cho nên bọn họ nói theo càng bán trót lọt hơn.

Chỉ trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, bọn Doãn Sướng chỉ còn lại mấy món đồ lặt vặt.

Tuy rằng thu vào không nhiều lắm, nhưng có thể bán gần hết những món đồ quan trọng làm bọn họ có cảm giác như mình đạt được thành tựu gì to lớn lắm.
“Tớ đi xem hai người kia thế nào đã.” Doãn Sướng đứng dậy, đi vài bước đến quầy hàng của Lang Cầm Chi, lại thấy mấy món đồ của cậu ta vẫn u như kĩ.
Lang Cầm Chi chỉ bán mấy món quạt giấy rồi bút mực, sắp khóc đến nơi—— đó là những vật Quách Chi Hằng chọn lựa mãi mới đem về, nhưng căn bản không có người nào hứng thú.
Tuy rằng có chút đồng tình nhưng Doãn Sướng cũng cảm thấy là ở nơi trứng gà chỉ bán được 5 hào 5 một cái thì có thể thấy được đại bộ phận người dân đều chỉ để ý đến ấm no, làm gì có tâm tình thưởng thức tác phẩm nghệ thuật cơ chứ?
Doãn Sướng lại vòng trở về xem Vương Thần cách đó không xa, nhưng từ xa hắn đã thấy một đám người vây quanh quầy hàng của Vương Thần rồi.
Đến gần đó Doãn Sướng mới nghe thấy ở giữa đám người vang lên tiếng hát của Vương Thần.
“What’s up? Come in!……look at me now? I’m the king! I’m the king!……”
Cái tên Vương Thần này…… Đang đứng ở trước mặt khúc gỗ vừa múa vừa hát mà bán nghệ, hơn nữa y còn có mặt mũi nhảy hip hop giữa bá quan thiên hạ nữa chứ!
Có không ít lời ra tiếng vào từ đám người dân xem Vương Thần biểu diễn: “Tiểu huynh đệ ơi, nhảy khó coi quá, đổi cái khác đi, hát cũng nghe không hiểu, tiếng chim ở đâu ấy……”
Vương Thần: “……”
“Hát bài 《 Giải phóng quân 》đi !”
Vương Thần: “Gì? 《 Giải phóng quân 》 phải hợp xướng đó bác……”
“Vậy thì hát 《 Con gái Cao Nguyên 》đi!”
“Được rồi được rồi, cháu sẽ hát 《 Con gái Cao Nguyên 》, mong ông bà cô bác ủng hộ cho cháu, hát hay thì cho cháu ít tiền nha……”
Doãn Sướng đứng ở sau đám người xem trong chốc lát, cảm giác đôi mắt cay cay muốn rơi lệ giùm cho Vương Thần…… Không biết Tiết Tử Vấn thấy vậy thì có suy nghĩ thế nào.
Hai giờ bày quán buôn bán kết thúc, ba người Doãn Sướng kiếm được tổng cộng 96 tệ, Lang Cầm Chi cuối cùng bất đắc dĩ mà đóng gói bán rẻ đồ vật của mình kiếm được 20 tệ, mà Vương Thần bán nghệ kiếm được 36 tệ, tính ra thì Vương Thần là người kiếm được nhiều nhất trong hoạt động này!
Nhưng mà khúc rễ cây Tiết Tử Vấn tìm về vẫn nằm ở bên chân Vương Thần không chút sứt mẻ, căn bản không có ai nhìn tới.
Sau đó mọi người phân công mua đồ ăn ở chợ rồi về, cũng may nơi này đồ ăn không đắc đỏ, bánh mì kẹp thịt, thịt dê nướng, sườn xào chua ngọt, mọi thứ chỉ cần ba bốn tệ, mỗi người chỉ cần 20 tệ là mua được một đống đồ ăn mang về, tuyệt đối đủ cho bọn họ và đám con nít đang chờ ở thôn ăn no nê.
Nhiệm vụ kết thúc, mọi người dọn dẹp trở về thôn.
Nhóm con nít đứng ở cửa thôn hoan nghênh, Tiết Tử Vấn tránh mặt đứng ở sau cùng, nó nhìn thấy Vương Thần mà mặt đỏ bừng bừng.

Vương Thần nâng nâng mí mắt, lúngtúng nhìn Tiết Tử Vấn, còn Tiết Tử Vấn mếu máo gọi to “Cậu ơi”……
Bọn họ đoán đúng rồi, mấy đứa nhỏ này cũng được xem trực tiếp như bọn họ hôm qua, nếu không thì Tiết Tử Vấn tuyệt đối sẽ không giác ngộ vậy đâu.
Vương Thần ngoắc ngoắc ngón tay chờ Tiết Tử Vấn tới gần, y vỗ vào gáy thằng bé một cái, cười mắng: “Đồ ngốc!”
Tiết Tử Vấn bật cười, Vương Thần mang mỹ thực về dụ dỗ nó làm nó chảy nước miếng không ngừng, thằng bé rất nhanh quăng đi những phiền muộn ra sau đầu, tò tò theo đuôi Vương Thần đòi ăn, tình cảm của hai cậu cháu lúc này mới quay về như ban đầu.
Lúc ăn trưa, nhân viên công tác gọi một mình Doãn Sướng ra ngoài, cho hắn một tờ nhiệm vụ mới, nói với hắn ăn cơm xong hẵn mở ra, đặc biệt đừng cho Thiệu Quân Lăng biết.
“Gì vậy ạ? Thần thần bí bí……”
Sau khi ăn xong là giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, Doãn Sướng tìm một góc không người mở ra thư nhiệm vụ, tập trung nhìn vào —— chơi trốn tìm à?
Nhiệm vụ yêu cầu hắn lặng lẽ đi đến địa điểm trên thư, trốn ở nơi đó, chờ đến khi Thiệu Quân Lăng phát hiện hắn trở về thì đi kiếm.
Nhiệm vụ này mỗi tổ khách mời đều làm, em trai em gái nhà nào tìm được anh chị mình sớm nhất thì giành được thắng lợi.

“A, rất có ý tứ.” Doãn Sướng quay đầu nhìn Thiệu Quân Lăng trong phòng, chỉ thấy tên nhóc kia ghé vào trên giường đất, hình như là ngủ rồi.
Doãn Sướng nói vừa lúc, không nói gì rón ra rón rén rời khỏi.
Vị trí trên bản đồ là ở trên núi, nhiệm vụ cũng vẽ vài cái biển báo giao thông, nhưng Doãn Sướng đi một hồi lâu mới thấy cái thứ nhất.
“Xa vậy à?” Doãn Sướng hỏi nhân viên công tác đi theo mình, “Thằng bé tìm được không anh?”
Nhân viên công tác lộ ra: “Nó cũng có manh mối em ơi.”
Doãn Sướng lúc này mới yên tâm, bước chân nhanh hơn, xoay xở hơn bốn mươi phút mới đến địa điểm chỉ định.

Đó là một cái hầm trú ẩn, bên trong đặt một cái ghế nằm, bên cạnh còn có bàn nhỏ có bộ ấm trà.
“Các anh cũng còn có nhân tính ha……” Doãn Sướng cười lên ghế nằm, vừa nghỉ ngơi vừa đắc ý chờ Thiệu Quân Lăng đến đón mình về.
Hầm trú ẩn mát mẻ nên Doãn Sướng vừa nằm xuống đã mê man ngủ say.

Ngủ một giấc đã đời mà vẫn chưa thấy bóng dáng Thiệu Quân Lăng ở đâu.

Doãn Sướng uống ngụm trà, nhìn camera man và nhân viên công tác đang ngáp ngắn ngáp dài ở bên cạnh, hắn đứng dậy đi ra ngoài hầm.

Vị trí của hắn là ở lưng chừng núi, nhìn vị trí của mặt trời thì hẳn là ba bốn giờ rồi.

Doãn Sướng nhíu mày, Thiệu Quân Lăng thông minh như vậy, định vị phương hướng rất tốt, theo lý thuyết thì nếu có manh mối thằng bé sẽ không chậm trễ vậy đâu.
Hắn về hầm trú ẩn, lo lắng nói: “Có thể em trai em không tới tìm em không hả?”
Nhân viên công tác: “…… Sẽ không.”
Doãn Sướng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, nửa tiếng sau rốt cuộc hắn cũng nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên ngoài.

Doãn Sướng chạy nhanh ra ngoài, quả nhiên thấy Thiệu Quân Lăng, vui vẻ nói: “Nhóc sao giờ mới đến? Anh chờ nhóc lâu lắm rồi đó!”
Thiệu Quân Lăng lau mồ hồi, “Ừ” một tiếng.
Những lúc như thế này, Doãn Sướng đều rất muốn phun tào cái tính lạnh lùng của Thiệu Quân Lăng, hắn chờ rất sốt ruột mà thằng nhóc này lại rất bình tĩnh.
“Thằng bé mất hết bao lâu ạ?” Trên đường xuống núi, Doãn Sướng hỏi nhân viên công tác, “Hơn ba tiếng phải không anh?”
“Không sai biệt lắm đi.” Nhân viên công tác thần bí cười cười.
Khi về đến thôn, Thiệu Quân Lăng bỗng nhiên dừng lại bước chân, từ trong túi quần rút ra một mảnh khăn lụa màu hồng, xoay người nói với Doãn Sướng: “Anh, phải che đôi mắt.”
————
【 chuyện bên lề 】
Thiệu Quân Lăng: Anh Sướng ngốc bị lừa cũng không biết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui