Doãn Sướng ngạc nhiên hết sức, làm gì vậy hả? Che mắt để làm gì chứ?
Nhưng thấy nhân viên công tác và camera man không phản ứng nên Doãn Sướng vẫn phối hợp khom lưng để Thiệu Quân Lăng cột mảnh lụa che mắt mình lại.
Sau đó, hắn cảm giác được Thiệu Quân Lăng cầm lấy tay mình dẫn đường cho mình đi.
“Không phải chơi trốn tìm à? Đây là muốn làm gì?” Doãn Sướng mờ mịt suy đoán, “Là do Thiệu Quân Lăng tìm được em cuối cùng cho nên em phải nhận trừng phạt sao?”
Nhân viên công tác bên cạnh bật cười: “Em có thể nghĩ như vậy.”
Thiệu Quân Lăng nắm tay Doãn Sướng thật chặt, không nói gì cả.
Bị bịt mắt đi tới hơn mười phút thì Doãn Sướng dần dần cảm thấy khả nghi, hay là còn nguyên nhân nào khác nữa đây?
Khoan đã, Doãn Sướng đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Hôm nay hình như là……
Đúng lúc này, Thiệu Quân Lăng ngừng lại, Doãn Sướng mơ hồ cảm giác được chung quanh có người, tuy rằng không ai nói chuyện, nhưng Doãn Sướng cảm nhận được không khí khẩn trương khi không ai mở miệng lên tiếng này.
“Anh……” Nghe thấy Thiệu Quân Lăng kêu mình, tim Doãn Sướng bắt đầu đập nhanh hơn.
Thiệu Quân Lăng bắt lấy cánh tay hắn, nhón chân thay hắn cởi ra mảnh vải che mắt.
Trước mắt đột nhiên sáng ngời, cùng lúc đó bên tai vang lên tiếng chúc mừng đinh tai nhức óc——“Doãn Sướng! Sinh nhật vui vẻ!!!”
Chỉ thấy trước mặt là căn phòng mà hắn và Thiệu Quân Lăng đang trú ngụ, nơi này treo đầy đèn màu cùng bóng bay, trang trí linh tinh vui mắt.
Trên cái bàn đặt giữa phòng là một cái bánh kem viết tên Doãn Sướng bằng chocolate, còn cắm hai ngọn nến mang số 19, đã bậc lửa.
Vừa nãy Doãn Sướng đột nhiên nghĩ tới chuyện này, nhưng khi thấy một màn này vẫn là kinh ngạc không thôi.
Nhóm khách mời hân hoan vừa nhảy nhót chung quanh hắn vừa cùng hát bài Chúc Mừng Sinh Nhật.
“Happy birthday to you……! Happy birthday to you……!”
Doãn Sướng theo bản năng mà nâng tay che miệng, giờ phút này tâm tình phức tạp đến mức không nói nên lời.
…… Bởi vì quá ngoài dự đoán, cũng vì lâu lắm rồi mới có người tổ chức sinh nhật cho hắn.
Doãn Sướng không phải là người thích gây sự chú ý, lúc học trung học, bởi vì được khá nhiều người yêu thích nên cũng có vài nữ sinh tổ chức sinh nhật bất ngờ cho hắn.
Lúc đầu Doãn Sướng cũng rất vui vẻ, nhưng trải qua một vài lần rồi thì hắn không cảm thấy hay ho gì nữa.
Sinh nhật xác thật là một ngày đặc biệt, nhưng hắn vẫn cho là ngày đặc biệt như vậy thì mình phải là người quyết định trải qua ngày hôm đó thế nào.
Nếu tổ tiết mục hỏi ý kiến hắn trước thì Doãn Sướng rất có thể sẽ cự tuyệt……
Nhưng mà nhìn thấy mọi người tận tâm tận lực tổ chức sinh nhật cho hắn, nói không cảm động cũng là giả.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là giờ phút này vẫn có rất nhiều cameras quay hình, làm màn tiệc này trông như là giả tạo.
Doãn Sướng áp xuống cảm xúc rối loạn của bản thân, tận lực làm cho mình vui vẻ.
Bài hát chúc mừng sinh nhật kết thúc, Doãn Sướng nói: “Cảm ơn mọi người…… Tôi thật sự không nghĩ tới……” Giọng nói run run, có thể là sợ quá lừa tình nên Doãn Sướng vội vàng tiến lên một bước, “Phù” thổi tắt mấy ngọn nến.
Mọi người còn muốn bảo hắn thả ước nguyện gì đó rồi mới thổi nến, nhưng mà Doãn Sướng quá dứt khoát nên làm cả đám câm nín.
Hoàng Hàn cười nói: “Đại thọ tinh quá sốt ruột, vậy thì mau cắt bánh kem đi, tiểu Lộc thèm miếng bánh kem này nguyên cả buổi trưa rồi!”
Mọi người nghe vậy cười vang, Doãn Sướng cũng buồn cười, hắn lấy ra mấy ngọn nến, vừa cắt bánh kem vừa bảo mọi người ngồi xuống.
Trên bàn trừ bỏ bánh kem còn có không ít đồ ăn, điểm tâm và trái cây, một bàn trang trí không đẹp mắt tí nào hẳn là đều do các bạn nhỏ tự làm.
Không dừng ở đó, mọi người còn chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn nữa.
“Tùy tiện chọn, đừng ghét bỏ ha.” Vương Thần ném hộp quà cho hắn.
Doãn Sướng kinh ngạc: “Sao các bạn biết sinh nhật của tôi?”
Ở nơi hẻo lánh như ở đây thì không thể nào có hộp quà tinh xảo như vậy, xem ra đều là bọn họ đã chuẩn bị từ trước.
“Trước khi tới đã biết rồi,” Tần Tĩnh Sơn cười nói, “Gặp cậu mà còn phải giữ bí mật không nói được thật là bực bội trong lòng á!”
“Đúng vậy!” Không ít người cười phụ họa.
Vương Thần giơ tay chữ V: “Còn phải giấu diếm nữa, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ!”
“Làm tiệc sinh nhật cho Doãn Sướng cũng tính là nhiệm vụ nữa à?” Hoàng Hàn trêu chọc y, “Chúng ta hiện tại tốt xấu gì cũng là chiến hữu cùng chung hoạn nạn mà anh Vương!”
Vương Thần vội sửa lời nói: “Ý tôi là, nếu không phải tổ tiết mục dặn dò thì khẳng định là tôi sẽ mở miệng nói lỡ đấy!”
“Ha ha ha ha……”
“Nhiệm vụ cũng được, thiệt tình cũng hay, quan trọng là mọi người vui vẻ ha, cảm ơn mọi người đã mừng sinh nhật với tôi.” Doãn Sướng nói vài câu khách sáo, lại dò hỏi vài câu quá trình chuẩn bị của bọn họ.
Nghe xong câu trả lời từ bọn họ, Doãn Sướng mới xâu chuỗi toàn bộ chi tiết đã xảy ra, như là vì sao giữa trưa chỉ có một mình hắn nhận được thư nhiệm vụ, vì sao nơi trốn lại xa như vậy, vì sao Thiệu Quân Lăng tốn nhiều thời gian đi kiếm mình……
Cho nên căn bản là không có hoạt động chơi trốn tìm gì cả, đây là tổ tiết mục đào hố nhằm vào hắn, chỉ vì muốn dẫn hắn đến hầm trú ẩn trên núi để nghỉ ngơi.
Chờ mọi người chuẩn bị xong thì tổ tiết mục để Thiệu Quân Lăng đi tìm hắn…… Mà Thiệu Quân Lăng cũng là một phần tử trong kế hoạch.
Doãn Sướng liếc mắt nhìn Thiệu Quân Lăng, thấy thằng bé đang chuyên tâm liếm bánh kem.
“……” Tiểu tử này thích ăn bánh kem như vậy, phỏng chừng một miếng bánh kem là có thể mua chuộc được nó rồi.
“Mà nè chính cậu cũng không nhớ sinh nhật mình hả?” Tần Tĩnh Sơn nhìn hắn nói, “Sinh nhật của tớ là ai cũng phải biết hết.”
“Đúng vậy, bọn tôi còn lo lắng cậu phát hiện ra trước,” Vương Thần nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, “Không nghĩ tới cậu thật sự không hề cảnh gíac tí nào luôn!”
“Thật tình là quên mất.” Doãn Sướng cười cười, trong mắt lại hiện lên một tia ưu thương khó phát hiện.
Trong bữa tiệc, bọn họ kể lại quá trình chuẩn bị bữa tiệc này, như là tổ tiết mục làm cách nào để vận chuyển ổ bánh kem từ bên ngoài tới, họ phải dùng hộp đông lạnh để giữ bánh, còn Hoàng Hàn phải đề phòng Vưu Lộc Minh ăn vụng nguyên cả buổi trưa ra sao, rồi cả bàn đầy đồ ăn thế này —— lần này có vài món ăn là do Tần Tĩnh Sơn làm.
“Tớ học dì bảo mẫu ở nhà đó!” Tần Tĩnh Sơn tự hào nói.
“Hình như kho bị khét đó chị……” Lang Cầm Chi nhìn chằm chằm tô thịt kho tàu đen tuyền nói thẳng không cố kị.
“Này!” Tần Tĩnh Sơn không đối phó được tiểu thẳng nam EQ kém.
“Để thọ tinh nếm trước đi! Để thọ tinh nếm trước đi!” Vương Thần ồn ào.
Doãn Sướng: “……”
“Doãn Sướng vừa là thọ tinh kiêm luôn chuộc bạch, thật thảm quá ha ha ha.” Hoàng Hàn cười nói.
Thấy Doãn Sướng nếm một ngụm, mọi người chờ mong hỏi: “Thế nào, ăn ngon không?”
“Ừ thì…… Không tồi.” Doãn Sướng nhướng mày.
Mọi người lúc này mới động đôi đũa, kết quả……
“Má ơi! Mặn quá!” “Thật sự mặn quá!” “Chị Tần chị tính đầu độc bọn em hả!??”
“Lang Cầm Chi, cậu kêu chị là gì!?”
Doãn Sướng nhìn bọn họ, rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười.
Một đám người vô cùng náo nhiệt ăn hơn một giờ, tiệc sinh nhật mới kết thúc.
Chờ mọi người tan rã, nhóm quay phim cũng lui thì Doãn Sướng mới thả lỏng được.
Hắn xoa ấn đường chất vấn Thiệu Quân Lăng: “Chuyện đêm nay nhóc biết từ sớm rồi phải không?”
“Ừ,” Thiệu Quân Lăng ngồi xổm trước hành lý, không biết đang tìm kiếm cái gì, “Một người dì, ở tổ tiết mục, gọi điện cho em.”
“Sao nhóc không nói với anh?” Doãn Sướng có chút tức giận.
“Dì nói đây là kinh hỉ, không thể nói cho anh.” Thiệu Quân Lăng nghiêm túc nói.
“Ngày thường cũng không thấy nhóc nghe lời người khác vậy á,” Doãn Sướng có cảm giác như bị phản bội, bởi vì ở trong lòng hắn, Thiệu Quân Lăng đã là người một nhà, “Anh là anh của nhóc, sao mà nhóc liên hợp với người ngoài gạt anh hả?”
Thiệu Quân Lăng bị hắn hỏi làm cho nóng nảy, xoay đầu nói: “Em, em nhắc anh rồi mà.”
Doãn Sướng buồn bực: “Nhắc khi nào?”
“WeChat đó, em sửa thành bánh kem đó.” Thiệu Quân Lăng chớp chớp mắt, nhìn qua phi thường vô tội.
“……” Ám hiệu gì vậy trời? Ai mẹ nó có thể đoán được là tổ tiết mục trộm làm sinh nhật cho hắn hả?
Doãn Sướng thở phì phì mà xoay hai vòng, lại hỏi: “Cho nên lúc trưa anh trốn đi nhóc cũng biết hả? Nhóc giả bộ ngủ phải không?”
Thiệu Quân Lăng “Ừ” một tiếng, tiếp tục ngồi xổm tìm kiếm gì đó trong hành lý.
Doãn Sướng thấy nó ngồi xổm cả năm phút đồng hồ, có chút không kiên nhẫn: “Nhóc tìm cái gì á?”
Thiệu Quân Lăng cọ tới cọ lui mà đứng lên, trong tay cầm một tấm gì đó đưa đến trước mặt Doãn Sướng: “Cho anh.”
Doãn Sướng nhận lấy, đó là một bức tranh vẽ màu.
Tranh chân dung có hơi trừu tượng, có thể nhìn ra người đó mang kính râm, bất quá tư thế phi thường kỳ quái, lòng bàn chân còn kéo dài như cái đuôi tiểu động vật nào đó.
“Nhóc vẽ cái này hả?”
“Ừ……” Thiệu Quân Lăng nhìn hắn, đôi mắt lập loè một tia mong đợi, “Là anh.”
“Đây là anh?” Doãn Sướng không dám tin tưởng, “Anh giống cái này hả!?”
Thiệu Quân Lăng khoa tay múa chân giải thích nói: “Bộ dáng anh trượt tuyết ở Thụy Sĩ đó.”
Doãn Sướng không biết nên khóc hay nên cười nữa, hắn tuy không có tự luyến như Vương Thần, nhưng đối với vẻ ngoài của mình cũng có nhận thức chút đỉnh.
Nhìn bức tranh Thiệu Quân Lăng vẽ mình mà hắn không thể nào nhận ra nổi đây là mình……
Hắn hoài nghi ngày thường mình ở trong mắt Thiệu Quân Lăng có bộ dáng quỉ dị ra sao.
—— thật sự khó coi quá đi mất.
Doãn Sướng thở dài, mặc kệ nói như thế nào thì đây cũng la do Thiệu Quân Lăng tự mình vẽ tặng cho hắn, cũng coi như là có tâm.
Hắn điều chỉnh tâm tình, nói “Cảm ơn”.
“Anh đi tắm trước đây.” Doãn Sướng tìm quần áo đi tắm.
Thiệu Quân Lăng thấy bức tranh bị đặt tùy tiện ở trên giường, lại nhìn về phía Doãn Sướng, biểu tình có chút mất mát.
Tắm rửa xong trở về, Doãn Sướng nằm ở trên giường đất, cả người bình tĩnh trở lại, những cảm xúc rối loạn trong lòng cũng vơi bớt được phần nào.
Chỉ chốc lát sau, Thiệu Quân Lăng cũng tắm xong, trở lại.
Tiểu gia hỏa bò lên trên giường, nằm ở bên cạnh Doãn Sướng, dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc: “Anh.”
“Ơi?” Doãn Sướng cảm thấy có chút mệt, lười nói chuyện.
“…… Anh không vui à?” Thiệu Quân Lăng thấp giọng hỏi nói.
Doãn Sướng theo bản năng nói: “Không có không vui, anh rất vui.”
Thiệu Quân Lăng ngồi dậy, thò người qua, nhìn chằm chằm mặt hắn một lát: “Gạt người…… Anh không vui.”
Ngữ khí chém đinh chặt sắt của đối phương làm cho Doãn Sướng có chút cứng họng.
Ấn đường của Thiệu Quân Lăng hơi hơi nhăn lại, nghi ngờ như người lớn nói: “Bởi vì em gạt anh nên anh không vui à?”
Doãn Sướng: “…… Không có.”
Thiệu Quân Lăng rũ xuống đôi mắt: “Em vẽ, vẽ không đẹp à?”
Doãn Sướng bật cười, duỗi tay đè thằng bé xuống: “Đừng có đoán mò, không có quan hệ tới nhóc.”
Thiệu Quân Lăng tránh bàn tay hắn ra, cố gắng chui ra khỏi vòng tay của hắn, tiếp tục nghiên cứu biểu tình của Doãn Sướng.
Doãn Sướng bị thằng bé nhìn chằm chằm không có chỗ che giấu, lòng thả lỏng, mở miệng nói: “Ngày này năm ngoái, sinh nhật mười tám tuổi ba ba gọi điện thoại cho anh……” Doãn Sướng nhắm mắt lại, buồn bã nói, “Đó là lần cuối cùng anh nghe được giọng của ba.”
Cho nên, từ khi Doãn Đông qua đời, hắn vẫn luôn lảng tránh cái ngày đặc biệt này.
Không phải hắn quên mất ngày sinh nhật của mình, mà là hắn cố tình bỏ qua, quên đi, để tránh gợi lên thương tâm.
“Lúc ấy, ba ba nói qua tháng sau sẽ đền bù sinh nhật cho anh, còn nói sẽ cho anh một phần đại lễ, bảo đảm anh thích……” Doãn Sướng cười khẽ một tiếng, giọng nói mang theo cô đơn và tự giễu, “Không nghĩ tới một tháng sau anh chờ được tin dữ của ba.”
Tổ tiết mục muốn tạo bất ngờ cho hắn, nhưng Doãn Sướng một chút cũng không muốn kinh hỉ như thế này.
Đương nhiên, bọn họ hoàn toàn không biết khúc mắc trong nội tâm của mình nên Doãn Sướng cũng không trách bọn họ.
Lúc Doãn Sướng nói xong hai câu đó thì trong phòng liền lâm vào sự yên tĩnh quỉ dị.
Thiệu Quân Lăng yên lặng nhìn hắn, hồi lâu cũng không có đáp lại.
Loại cảm giác mở toạc vết thương để người khác nhìn vào làm Doãn Sướng không được tự nhiên.
Đặc biệt đối mặt với hắn là đứa em trai chưa hiểu chuyện làm cho Doãn Sướng cảm giác như mình là người trưởng thành không nên biểu hiện yếu đuối trước mặt trẻ con.
“Nói mấy cái này với nhóc làm gì……” Hắn giơ tay che lại đôi mắt, ra vẻ trấn định mà cười cười, “Ha hả, ok, cũng không có gì ghê gớm, gần một năm……”
Đang nói Doãn Sướng bỗng nhiên cảm thấy trên người trầm xuống.
…… Thiệu Quân Lăng ôm lấy hắn.
Tiểu gia hỏa ghé vào trên người hắn, tay và chân ôm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ dán vào ngực, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Anh.”
Doãn Sướng xoa xoa đầu của nó, nghĩ thầm, hiện tại cũng khá tốt rồi, hắn ít nhất còn có một người thân.
Hơn nữa, đêm nay còn có nhiều bằng hữu bồi hắn ăn sinh nhật.
“Anh hôm nay rất vui vẻ……”
Doãn Sướng rất mệt, muốn giục Thiệu Quân Lăng đi ngủ, nhưng nói còn chưa dứt lời, Thiệu Quân Lăng liền ra tiếng đánh gãy lời hắn.
“Em chính là, lễ vật đó đó.” Thiệu Quân Lăng nói với hắn.
“…… Hửm?” Bởi vì đang đắm chìm trong cảm xúc của mình nên Doãn Sướng có chút trì độn, “Nhóc nói cái gì?”
“Em chính là lễ vật mà ba ba muốn tặng cho anh.” Thiệu Quân Lăng lặp lại rõ ràng rành mạch.
“…………”
Trái tim Doãn Sướng không chịu nổi khống chế mà nhảy dựng thật mạnh, câu nói kia của Thiệu Quân Lăng như là đang trực tiếp xuyên thấu vào lồng ngực hắn, như sấm minh sóng thần đánh sâu vào nội tâm của hắn.
Bên tai ong ong, trong đầu nhanh chóng hiện lên mấy lời thoại ngắn.
—— ba sẽ chuẩn bị một đại lễ đảm bảo con sẽ thích.
—— sinh thời Doãn Đông từng muốn nhận nuôi một đứa trẻ tên là Thiệu Quân Lăng.
—— em chính là lễ vật mà ba muốn tặng cho anh.
……
Trái tim nhoi nhói đau, Doãn Sướng vô ý thức lẩm bẩm: “Vì sao ba…… Không nói với anh?”
Thiệu Quân Lăng hơi hơi ngẩng đầu: “Bởi vì khi đó em còn chưa có đáp ứng.”
Doãn Sướng: “?”
Thiệu Quân Lăng giải thích: “Ba tuần sau ngày này năm ngoái em mới đáp ứng ba ba…… Tiếp nhận nuôi dưỡng.”
Doãn Sướng: “……”
Cho nên đây xem như là một kinh hỉ mà lúc ấy Doãn Đông cho mình à? Cũng phải bảo mật ư?
Thiệu Quân Lăng kiên định chứng thực phỏng đoán của hắn.
Doãn Sướng thoáng bình tĩnh lại, lại bắt lấy Thiệu Quân Lăng hỏi rất nhiều chi tiết: “Ba ba là nói với em thế nào? Ba nhắc tới anh khi nào?”
Thiệu Quân Lăng: “Ba nói anh một mình ở nước ngoài rất cô đơn.”
Doãn Sướng: “……”
Lần đó Doãn Đông còn nói rất nhiều, nói là Doãn Sướng lớn lên vừa đẹp trai vừa cao ráo, nhưng tính cách có chút mẫn cảm yếu ớt……
Khi đó năng lực lí giải của Thiệu Quân Lăng còn kém, nghe không hiểu lắm, bây giờ thì nó đã hiểu, nhưng nó không muốn nói cho Doãn Sướng nghe, bởi vì nó cảm thấy Doãn Sướng nghe xong sẽ sinh khí.