Lập tức có nhân viên công tác muốn gọi nhân viên y tế đến cứu viện, nhưng tổng đạo diễn lại thủ thế nói: “Chờ một chút……”
Sau khi Tần Tĩnh Sơn té ngã liền có nhân viên công tác tiến lên dò hỏi, chỉ thấy cô cắn răng lắc đầu, nói câu gì đó mà nhân viên công tác rút lui.
“Hình như không nghiêm trọng cho lắm, xem tiếp đi.” Tổng đạo diễn gọi mọi người ngồi xuống, tiếp tục chú ý.
Thiệu Quân Lăng mới vừa nghe được tiếng thét của Tần Tĩnh Sơn cũng quay ngược trở về, thằng bé dạo vòng quanh Tần Tĩnh Sơn một vòng, nói: “Chị té rồi.”
Tần Tĩnh Sơn vừa nghe lời này, liền tức giận đến mức nói không nên lời.
Nói thật, cả đường đi cô tức lắm.
Lúc đầu nghe xong qui tắc từ người chủ trì, cô hưng phấn lắm, Thiệu Quân Lăng muốn cầm bản đồ chủ động dẫn đường, cô cũng để cho nó cầm.
Vì đã xem qua tập một nên cô biết Thiệu Quân Lăng rất thông minh.
Nhưng đi tới đi lui vài lần làm Tần Tĩnh Sơn không thoải mái trong lòng, bởi vì Thiệu Quân Lăng không chịu hợp tác với cô, tên nhóc đó như một lãng khách độc hành, hoàn toàn không màng đến cảm xúc của cô tí nào.
Lúc mới bắt đầu, Tần Tĩnh Sơn còn sẽ ngẫu nhiên gọi thằng bé, tự mình nhìn bản đồ.
Phát hiện Thiệu Quân Lăng chọn đường đi chính xác nên cô không còn gì để nói.
Lại nói, lần trước cô còn lo lắng Thiệu Quân Lăng kéo chân mình, hiện giờ Thiệu Quân Lăng có biểu hiện như vậy nên cô hẳn là nên vui mừng mới đúng.
Vì thế, cô vẫn luôn đi theo Thiệu Quân Lăng, không ngừng đuổi theo bước chân của nó, đau khổ chống đỡ, cho đến lúc nãy không cẩn thận té ngã.
Hiện tại lại nghe Thiệu Quân Lăng nói như vậy làm Tần Tĩnh Sơn muốn phát tiết sau nửa ngày buồn bực đến phát nghẹn.
“Còn có thể đi không?” Thiệu Quân Lăng nhìn cô hỏi một câu.
Tần Tĩnh Sơn cố ý nổi giận nói: “Chân đau, không thể đi rồi.”
Cô bây giờ mệt mỏi đến mức không đi nổi nữa, lại còn mới té ngã một cái, tuy rằng chân không phải không thể bước tiếp, nhưng cổ chân cũng có chút đau nhức, nhân cơ hội này ngồi nghỉ ngơi một chút.
Thiệu Quân Lăng nghe vậy, nhìn cô “À” một tiếng, xoay người bỏ đi.
Tần Tĩnh Sơn: “???” Có ý gì đây, thằng nhóc này không nói tiếng nào mà bỏ đi một mạch thế hả?
Chờ Thiệu Quân Lăng đi xa thật xa, Tần Tĩnh Sơn mới bừng tỉnh, thét lớn: “Thiệu Quân Lăng! Đây là hoạt động tập thể, một mình nhóc về đích cũng không có điểm đâu!”
Thiệu Quân Lăng dừng bước chân một giây rồi đột nhiên bỏ chạy nhanh hơn.
Tần Tĩnh Sơn nhìn bóng dáng thằng bé biến mất trước mặt mình, hoàn toàn choáng váng, đi bộ một thời gian dài làm thể lực tiêu hao quá mức, chỗ té bị thương đau nhức khôn nguôi, cùng với thái độ lạnh lùng của Thiệu Quân Lăng làm cô tủi thân lắm.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai đối xử với cô như vậy đâu nhé?
Bởi vì nhan sắc hơn người nên từ trước đến nay, cô muốn gió được gió muốn mưa được mưa, bất kì ai gặp cô đều cố tình chiếu cố thêm, duy chỉ có Thiệu Quân Lăng, năm lần bảy lượt trêu cợt cô, hiện tại thấy cô gặp nạn mà còn bỏ cô chạy lấy người!
Camera vẫn đang rolling, Tần Tĩnh Sơn tưởng tượng đến bộ dáng chật vật của bản thân sẽ bị chụp được, phát ra cho người xem, liền cảm thấy phi thường khó chịu.
Hàng vạn lời nói mà khán giả nghĩ về cô lướt nhanh trong đầu……
—— Con gái đạo diễn Tần An quả là bình hoa di động, chỉ có bề ngoài, làm gì cũng không được.
—— rõ ràng đã mười chín tuổi, làm nhiệm vụ còn phải dựa vào đứa nhỏ mười một tuổi.
—— ha ha, bị bỏ rơi rồi kìa!
Tần Tĩnh Sơn dùng tay che mặt lại, không muốn camera quay lại gương mặt mình lúc này.
Trong lúc Tần Tĩnh Sơn bi quan khóc cho bản thân thì mọi người trong căn nhà đều nhìn thấy, Thiệu Quân Lăng cũng không phải bỏ rơi Tần Tĩnh Sơn.
Thằng bé vừa chạy vừa nhìn xung quanh như là đang tìm kiếm gì đó.
Mọi người chỉ thấy Thiệu Quân Lăng nhặt lên một nhánh cây khô, dùng sức chọc chọc trên mặt đất thì nhánh cây bị gãy.
Thiệu Quân Lăng tùy tay ném đi, tiếp tục tìm.
Lúc này có người phỏng đoán: “Có phải Thiệu Quân Lăng đang tìm quải trượng cho Tần Tĩnh Sơn không đó?”
Mọi người bừng tỉnh, đúng vậy! Chân Tần Tĩnh Sơn quả thật đi đứng không tiện, nhưng nếu có quải trượng, nói không chừng còn có thể đi tiếp, không phải Thiệu Quân Lăng bỏ trốn!
Tần Tĩnh Sơn còn ngồi tại chỗ, không vực dậy nổi tinh thần.
Thiệu Quân Lăng đi rồi, cô không có bản đồ, cũng không biết làm sao để hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Trong lúc này, cô có rất nhiều ý nghĩ tiêu cực, nào là chặt bỏ chân mình đi, hoặc là trực tiếp khiếu nại với tổ chương trình Thiệu Quân Lăng bất hợp tác làm cô không hoàn thành nhiệm vụ được…… Dù sao người sai không phải là cô, là Thiệu Quân Lăng từ bỏ trước.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì cô nghe một loạt tiếng bước chân……
Tần Tĩnh Sơn ngẩng đầu, chỉ thấy trên tay Thiệu Quân Lăng đang nắm một cây gậy gỗ, mồ hôi đầy đầu xuất hiện trước mặt mình.
Thiệu Quân Lăng tìm kiếm khoản chừng hai mươi phút, mới tìm được một nhánh cây đủ chắc chắn có thể nâng đỡ Tần Tĩnh Sơn, “Cầm.” Thằng bé lau mồ hôi, đưa nhánh cây cho Tần Tĩnh Sơn.
Tần Tĩnh Sơn ngơ ngẩn, trong nháy mắt đại não trống rỗng…… Thiệu Quân Lăng không đi à? Thì ra nó đi tìm quải trượng cho mình à?
Nhưng cô chưa kịp cảm động xong thì câu nói tiếp theo của Thiệu Quân Lăng lại khiến cho cô nổi điên.
“Chị, sao mà khóc!?” Thiệu Quân Lăng nhìn cô kinh ngạc nói.
Tần Tĩnh Sơn lau khóe mắt: “Câm miệng, chị không có!”
…… Hốc mắt hơi ngứa thôi, cho nên mới rớt hai giọt nước mắt, không có khóc nha chưa.
Thiệu Quân Lăng lẳng lặng đánh giá cô trong vài giây, chầm chậm nói: “À.”
Tần Tĩnh Sơn: “……” À em gái mi!
Tần Tĩnh Sơn chống quải trượng đứng lên, cô kinh ngạc phát hiện, Thiệu Quân Lăng còn chuốt phần đầu nhánh cây, nắm rất thoải mái —— đứa nhỏ hiểu biết này làm cô rất là cảm động, vừa nãy nín nhịn không khóc, nhưng bây giờ nước mắt lại muốn trào ra.
Thiệu Quân Lăng thấy hốc mắt của cô phiếm hồng, hỏi: “Đau lắm hả?”
“Đau muốn chết.” Tần Tĩnh Sơn cố ý trả lời như muốn che giấu thất thố.
Thiệu Quân Lăng lại “À” một tiếng, hỏi: “Vậy chị có muốn nghỉ ngơi một tí không?”
Tần Tĩnh Sơn trừng mắt: “Nghỉ ngơi bị người khác đuổi kịp thì sao, về đích cuối cùng thì sao?”
Thiệu Quân Lăng: “Không có biện pháp…… Chân chị không được.”
Tần Tĩnh Sơn: “……”
Tiểu gia hỏa này thật đúng là có bản lĩnh làm người ta câm nín!
Tần Tĩnh Sơn thở dài, không muốn so đo với thằng bé, thúc giục nó nói: “Đi nhanh đi.”
Thiệu Quân Lăng hoài nghi mà nhìn cô: “Chị có thể đi được rồi?”
Tần Tĩnh Sơn giơ cây gậy như muốn đánh nó làm Thiệu Quân Lăng sợ tới mức nhảy ra xa hai bước như khỉ con, sờ sờ cái mũi, xoay người dẫn đường.
Nhưng kế tiếp, Thiệu Quân Lăng không hề làm như không thấy Tần Tĩnh Sơn như trước, tuy rằng vẫn luôn duy trì khoảng cách với Tần Tĩnh Sơn, nhưng mỗi lần đi một đoạn đường, thằng bé đều quay lại nhìn, thậm chí còn dừng lại chờ Tần Tĩnh Sơn.
Phương thức giúp đỡ từ xa này chẳng khác gì cách thằng bé đối xử với Vưu Lộc Minh và Tần Tích Phong.
Tần Tĩnh Sơn được nghỉ ngơi thường xuyên, lại được Thiệu Quân Lăng chú ý làm những nghẹn khuất trước đó dần dần tan đi, nhìn Thiệu Quân Lăng cũng thuận mắt hơn.
Hai người đi trong chốc lát thì tới một ngã ba, Thiệu Quân Lăng quay trở lại nói với cô: “Chị chờ ở đây.”
Tần Tĩnh Sơn: “Hở?”
Thiệu Quân Lăng cầm bản đồ giải thích cho cô nghe: “Em đi lấy đồ ăn, chị đừng đi, chút nữa xuất phát từ đây.”
Tần Tĩnh Sơn sáng tỏ thì ra Thiệu Quân Lăng muốn tự mình đi tìm đồ ăn tiếp viện, sau khi bọn họ ăn xong sẽ xuất phát từ nơi này đi đến đích, khoảng cách từ đây gần nhất nên cô không cần phải đi theo.
Nhưng Tần Tĩnh Sơn dù sao cũng là người trưởng thành, để Thiệu Quân Lăng đi kiếm đồ ăn cho mình làm cô thấy mình vô dụng.
Vạn nhất Thiệu Quân Lăng xảy ra chuyện gì thì sao, hoặc là té ngã như cô thì chẳng phải cô là người đáng trách nhất sao?
“Chị đi cùng em.” Tần Tĩnh Sơn nói.
Thiệu Quân Lăng lại kiên trì nói: “Không, chân chị đi không được.”
Tần Tĩnh Sơn: “……”
Thiệu Quân Lăng còn chỉ chỉ gốc cây phía sau cô, nói: “Ngồi ở đây, nghỉ ngơi.”
Thằng bé thấy gốc cây này nên mọi gọi tần Tĩnh Sơn ngồi đây nghỉ ngơi.
Tần Tĩnh Sơn dở khóc dở cười: “Chị không có việc gì.” Tuy rằng chân có hơi đau, nhưng có quải trượng làm đi đứng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Không biết là do thái độ của Tần Tĩnh Sơn hòa hoãn hơn, hay là ngữ khí không có tí áp lực nào mà Thiệu Quân Lăng không nghe, còn quật cường kéo cô ngồi xuống trên gốc cây, nói: “Chị, nghe lời, bằng không anh em, sẽ giận em.”
Tần Tĩnh Sơn: “…………”
Bị một đứa nhỏ xụ mặt nói “Nghe lời” làm tim Tần Tĩnh Sơn trong nháy mắt đập nhanh hơn bình thường.
Đang ngây người thì Thiệu Quân Lăng đã chạy mất.
Tần Tĩnh Sơn nhìn theo thân ảnh nho nhỏ của Thiệu Quân Lăng đã đi xa, biểu tình cũng chậm rãi nhu hòa hơn.
…… Tiểu gia hỏa này có dáng vẻ nam tử hán đó chứ.
Khó trách sau khi quay xong tập một, cô phát hiện em gái nhà mình còn hay liếc trộm thằng nhóc này……
Trong căn nhà thuê, khuôn mặt thất thần lẫn cảm động của Tần Tĩnh Sơn được đặc tả trước màn hình.
Trên mặt đám nhân viên công tác đều là nụ cười ngây ngô.
Tổng đạo diễn vuốt cằm nói: “Tốt quá, Thiệu Quân Lăng lại dùng nhánh cây thứ ba chinh phục Tần Tĩnh Sơn rồi, giờ thì cả ba thành viên nữ đều bị cảm phục.”
Mọi người nghe vậy sửng sốt, nhớ tới lời đùa của Hoàng Hàn trong tập một thì tất cả đều “Ha ha” cười: “Không tồi không tồi! Để hậu kỳ làm vậy đi!”
Trong màn hình, ba tổ khách mời còn lại cũng từ từ đi tới đích.
Bởi vì Tần Tĩnh Sơn bị sái cổ chân nên làm chậm hành trình, trước mắt trừ bỏ Doãn Sướng và Tiết Tử Vấn thì phối hợp tốt nhất, tốc độ nhanh nhất chính là Hoàng Hàn và Quách Chi Hằng.
Quách Chi Hằng nói với Hoàng Hàn: “Chỉ cần chúng ta lấy đệ nhất thì khả năng em và anh em lấy được cúp là rất lớn! Anh em cũng rất lợi hại đó, em nghĩ anh ấy không về nhất thì cũng về nhì!”
Hoàng Hàn: “Ok, vậy chúng ta cố lên!”
Hoàng Hàn không nghĩ tới chiếc cúp mà chỉ lo lắng cho Vương Thần và Vưu Lộc Minh, giờ đây Hoàng Hàn chỉ muốn tìm cách để tiếp tế cho Vương Thần và em gái hắn.
Nhóm nhân viên công tác nghe thấy lời nói của Quách Chi Hằng liền sôi nổi đi xem tình hình của Quách Cầm Chi.
Nhìn trong chốc lát, mọi người lại nhịn không được lộ ra nụ cười của bậc trưởng bối.
Giờ phút này Lang Cầm Chi hoàn toàn biến thành thiếu niên ngượng ngùng, dọc đường đi chỉ tìm cách chọc cho Tần Tích Phong vui vẻ, ngắt hoa tặng cô bé, rồi còn đi ngắm phong cảnh, đi chậm rì rì, nào còn có ý thức cạnh tranh gì nữa.
Thảm nhất phải kể tới Vương Thần và Vưu Lộc Minh, vốn dĩ đi bộ dã ngoại đã khó khăn rồi mà Vưu Lộc Minh vẫn còn nhõng nhẽo, làm Vương Thần sớm vứt bỏ ý niệm giành cúp, có thể đem Vưu Lộc Minh về tới đích thì y đã cám ơn trời đất rồi.
Sắp đến gần đích thì Tiết Tử Vấn chống đỡ hết nổi, muốn bỏ cuộc, nên Doãn Sướng không ngừng cổ vũ thằng bé nói: “Tiết Tử Vấn ơi, cố lên, kiên trì thêm một chút nữa thôi thì em giành hạng nhất rồi! Hãy nghĩ đến biểu tình của cậu lúc ấy xem, cậu chắc chắn tức nổ mũi luôn đấy!”
Dưới sự cỗ vũ ma quỉ của Doãn Sướng, Tiết Tử Vấn chân trước đá chân sau mà bị kéo tới đích, cùng Doãn Sướng giành hạng nhất.
Kết quả về tới đích rồi, hai người bọn họ ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ, mới nghênh đón Hoàng Hàn và Quách Chi Hằng.
Thiệu Quân Lăng và Tần Tĩnh Sơn theo sát chân bọn Hoàng Hàn, chỉ kém hơn mười phút, Tần Tĩnh Sơn biết được thì có chút áy náy, nếu cô không té ngã thì bọn họ đã giành được hạng nhì rồi.
Đứng hạng tư là một đường “Du sơn ngoạn thủy” tuyển thủ Lang Cầm Chi và Tần Tích Phong.
Bốn nhóm khách mời ngồi chờ hơn một tiếng rưỡi, mới thấy Vương thần và Vưu Lộc Minh khoan thai tới muộn.
————
【 chuyện bên lề 】
Tần Tĩnh Sơn: Nhóc mặc kệ chị, không quan tâm, không chăm sóc chị, thật là quá đáng!
Thiệu Quân Lăng: Chị à, ngay từ đầu chị tạo cảm giác chị khỏe mạnh lắm mà! Sớm biết chị yếu đuối thế này thì em đã đối đãi chị như với nhóc Tiểu Lộc hay Tần Tích Phong rồi.
Tần Tĩnh Sơn:……