Sau đó, quả nhiên Thiệu Quân Lăng chọn vào ban tổng hợp.
Đó là lớp chuẩn bị thi đại học trong nước, học sinh nào chưa xác định được tương lai cho mình thì cũng chọn lớp này.
Lúc trước Doãn Sướng không vội, nghĩ Thiệu Quân Lăng mới vào cấp ba, chờ thêm hai năm nữa rồi quyết định cũng không muộn, không ngờ mới nháy mắt mà một năm đã trôi qua.
Buổi tối, Doãn Sướng có cảnh quay đêm, về nhà rất trễ.
Về đến nhà hắn liền vào phòng ngủ, thấy bên thư phòng còn sáng đèn, nên đi qua nhìn một cái, lại không thấy bóng dáng Thiệu Quân Lăng đâu, chỉ có tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.
Trên bàn làm việc đặt chiếc notebook siêu mỏng đang mở mà Thiệu Quân Lăng vừa đổi sau khi vào cấp ba.
Doãn Sướng không phải cố ý muốn nhìn lén, mà hắn chỉ là vô tình đảo qua, thấy trên màn hình có vài giao diện đang mở chờ sẵn.
Một cái là trang chủ của đại học I, cái còn lại là……
Offer của đại học I?
Nhìn kĩ thì người nhận là Thiệu Quân Lăng.
Doãn Sướng kinh ngạc …… Thiệu Quân Lăng mới học lớp 11 mà đã nhận được offer từ đại học I ư?
Nhìn kĩ bên dưới mới phát hiện đây là conditional offer (thư trúng tuyển có điều kiện), phía dưới nhắc tới hai điều kiện, một là muốn Thiệu Quân Lăng thi SAT, hai là muốn thằng bé cung cấp phiếu điểm từ cấp hai đến hiện tại, điểm thi SAT và phiếu điểm cũng có yêu cầu tối thiểu.
Chậc, sáng nay thầy Hạ có thông báo với hắn Thiệu Quân Lăng tham gia cuộc thi thiết kế robot giành được giải thưởng, đã nhận được chú ý từ hai trường đại học danh tiếng, chẳng lẽ là thông báo trúng tuyển ư?
Trong lòng Doãn Sướng hỗn loạn lắm, hắn nghe tiếng nước ngưng thì vội vàng chạy về phòng ngủ.
Chỉ chốc lát sau cửa phòng tắm mở ra, Thiệu Quân Lăng thấy Doãn Sướng, hơi hơi sửng sốt: “Anh về rồi à?”
Doãn Sướng bất động thanh sắc nói: “Ừ, đang tắm à?”
Mấy năm làm diễn viên, kĩ thuật diễn của Doãn Sướng tinh vi hơn hẳn, hắn giả bộ như chưa nhìn thấy gì, nhưng khóe mắt lại đuổi theo bóng dáng Thiệu Quân Lăng.
Tiểu tử kia còn bọc khăn tắm, làm như không có chuyện gì đi đến bàn làm việc, khép lại máy tính, tắt đèn bàn, sau đó mới quay trở về, vừa lau mình vừa lấy bộ quần áo sạch để vào phòng tắm thay.
Nếu Doãn Sướng không thấy thư trúng tuyển thì phỏng chừng sẽ không để ý những chi tiết này.
Nhưng một loạt hành vi có thứ tự của Thiệu Quân Lăng là có vấn đề—— vì sao không thay quần áo trước rồi mới tắt máy tính?
Chờ Doãn Sướng rửa mặt xong, Thiệu Quân Lăng đã nằm trên giường chơi di động, nhìn tư thế thì đang nhắn tin với ai đó.
Có thể là do hôm nay nhận được điện thoại của thầy Hạ, lại phát hiện bức thư ngoài ý muốn, làm Doãn Sướng đặc biệt chú ý đến thái độ của Thiệu Quân Lăng.
Thấy Thiệu Quân Lăng tay dài chân dài dựa vào gối đầu, Doãn Sướng có đôi khi cũng sẽ cảm thấy hoảng hốt, giống như ngày hôm qua tên nhóc kia còn nhỏ bé chui vào lòng mình, thì hiện tại to xác chiếm cả nửa cái giường……
Doãn Sướng xốc chăn chui vào, lơ đãng hỏi Thiệu Quân Lăng: “Anh nghe nói mấy đứa giành giải nhất cuộc thi F gì đó hả?”
“FRC.” Thiệu Quân Lăng chỉnh Doãn Sướng, nó buông di động lật người lại, “Sao anh biết?” Hỏi xong nó mới sực nhớ, “Có phải thầy Hạ nói cho anh không?”
Doãn Sướng dựng thẳng gối đầu, nửa nằm nửa dựa, tính toán tâm sự cùng Thiệu Quân Lăng.
“Thầy ấy rất vui cho nhóc,” Doãn Sướng nhớ tới lời nói đầy mong chờ của thầy Hạ, nhịn không được hỏi nó, “FRC là cái gì? Lợi hại lắm hả?”
“Cũng được.” Thiệu Quân Lăng rất bình tĩnh, giống như giải thưởng này chỉ thường thôi, không có gì đặc biệt.
Thấy Doãn Sướng tò mò, nó liền thuận miệng giải thích vài câu, nhưng thuật ngữ chuyên nghiệp quá nhiều, cái gì mạch điện khống chế, lập trình người máy gì đó, Doãn Sướng nghe được mơ màng hồ đồ, nghe được một lúc, lực chú ý của Doãn Sướng hoàn toàn chuyển dời đến thanh âm và thần thái khi nói chuyện của Thiệu Quân Lăng.
Thiệu Quân Lăng bị vỡ giọng lúc mười ba, mười bốn tuổi, giọng nói hiện giờ trầm ấm hơn nhiều, dư âm còn có chút khàn khàn, nhưng xen lẫn vào ngữ điệu của trẻ con, chậm rãi nhưng cũng rất dễ nghe.
Ngày thường thì rất ít nói, nhưng đến khi nói đến chuyện nó thích, thì luôn trật tự, logic rõ ràng, so sánh với đứa nhỏ hay nói lắp mỗi khi gấp gáp trước kia thì như là một người khác.
Đặc biệt là lúc nói đến lĩnh vực mình hiểu biết, có lẽ là bị học thức nhuộm ra khí chất, cả người Thiệu Quân Lăng đều lộ ra vẻ tự nhiên, trưởng thành.
Doãn Sướng nhìn bộ dáng đĩnh đạc của thằng bé, nội tâm đầy kiêu hãnh.
Đúng lúc này, Thiệu Quân Lăng bỗng nhiên ngừng nói.
Nó thấy Doãn Sướng thất thần, hỏi thẳng một câu: “Anh nghe không hiểu hả?”
Doãn Sướng: “……” What, thằng nhóc này dám khinh thường anh nó à? Hắn chỉ là không có hứng thú với robot này nọ thôi……
Thiệu Quân Lăng bất đắc dĩ nói: “OK, anh cứ hiểu là đại hội thể thao đi, tuy rằng tham gia thi đấu chính là người máy, nhưng trên thực tế là so sánh thiết kế của từng nhóm.”
“Vậy mà mấy đứa giành được giải nhất ha, lợi hại quá!” Doãn Sướng nghe Thiệu Quân Lăng nói cuộc thi đấu dành cho học sinh sinh viên, mà Thiệu Quân Lăng lúc đó mới học cấp 2.
Thiệu Quân Lăng nhìn về phía hắn hỏi: “Thầy Hạ nói gì với anh?” Năng lực bắt trọng điểm của nó ngày càng lợi hại.
Doãn Sướng không tiện đề cập tới thư báo trúng tuyển vừa đọc lén, chỉ nói: “Thầy nói nhóc là thành viên nòng cốt của đội, bởi vì mấy đứa giành thứ hạng cao nên được mấy trường đại học nước ngoài để ý, thầy hỏi anh có ý cho nhóc đi du học không?”
“À,” Thiệu Quân Lăng nhàn nhạt nói, “Thầy nói quá đó anh, đây là vinh dự của đoàn đội mà, không phải chỉ mình em đâu.”
Doãn Sướng cười cười, thằng nhóc này còn rất khiên tốn nha.
“Vậy nhóc có muốn đi du học không?” Doãn Sướng hỏi.
Thiệu Quân Lăng nhìn về phía Doãn Sướng, ngẩn ra hai giây mới nói: “Không muốn.”
Doãn Sướng: “……”
Không muốn? Cho nên nó không khoe thư trúng tuyển với mình sao?
…… Dựa theo kinh nghiệm của mình, tốt xấu gì Thiệu Quân Lăng chần chờ hai giây mới trả lời, thuyết minh là thằng bé vẫn muốn.
Doãn Sướng canh cánh trong lòng, Thiệu Quân Lăng lại tựa hồ không muốn bàn tiếp vấn đề này.
Hắn chui vào chăn chuẩn bị ngủ, Doãn Sướng vẫn không buông tha: “Vì sao nhóc không muốn đi du học hở? Thầy Hạ nói chuyên ngành này ở nước ngoài phát triển hơn trong nước mà.”
“Không nhiều hơn đâu,” Thiệu Quân Lăng mở to mắt, giải thích nói, “Chênh lệch là có, em tìm hiểu rồi, trong nước cũng có vài trường như là Thanh Hoa, khoa học kỹ thuật Hoa Trung……”
Doãn Sướng ngắ lời: “Nhóc muốn vào Thanh Hoa?”
Thiệu Quân Lăng: “Không biết có vào được không, thử xem sao.”
Doãn Sướng nghĩ nghĩ, lại nói: “Trường đại học trong nước khác với trường cấp ba nhóc đang học, có thể hơi phiền toái với nhóc……”
Thiệu Quân Lăng nhìn về phía hắn: “Bởi vì anh sao?”
Doãn Sướng vẫn luôn nổi tiếng, từ lúc debut đến giờ đã sáu năm, chưa từng xuống dốc.
Hai năm đầu tiên, hắn còn bị chỉ trích bởi thượng vàng hạ cám nguyên nhân, nhưng theo thời gian, sự nghiệp càng ngày càng ổn định.
Nguyên nhân chính cũng là vì sự nổi tiếng của Doãn Sướng, hắn lo lắng mình sẽ mang đến phiền toái cho Thiệu Quân Lăng, hơn nữa bởi vì bối cảnh quá mẫn cảm của Thiệu Quân Lăng, nên cho tới bây giờ, thằng bé ra cửa, vô luận là đi chỗ nào thì Doãn Sướng vẫn yêu cầu tài xế đón đưa.
Thiệu Quân Lăng đoán được Doãn Sướng đang lo lắng cho mình, cười cười, nói: “Anh, anh lo gì chứ.
Anh nghĩ Thanh Hoa là nơi nào hả? Có rất nhiều minh tinh tới đó học mà, hơn nữa phần lớn là cấp bậc phụ huynh của bọn Lang Cầm Chi, quán quân thế giới, còn có thần đồng cờ vây này nọ…… So với bọn họ thì em có là gì.”
Doãn Sướng bị nụ cười của Thiệu Quân Lăng làm cho lung lay, nảy sinh tâm lí biến thái “Bởi vì em trai mặt than rất ít khi cười, cho nên mỗi lần nhìn thấy nó cười đều sẽ thất thần”, Doãn Sướng chưa từng nói với ai.
Thiệu Quân Lăng lại nói: “Mà năm năm qua em có xuất hiện trước công chúng đâu, không ai để ý tới em nữa.
Mấy đứa trong nhóm em còn không biết anh là ai nữa kìa.”
Thiệu Quân Lăng: “Được rồi, ngủ thôi.”
Vài phút sau, Doãn Sướng mới kịp phản ứng lại lời nói có phần khắc nghiệt của Thiệu Quân Lăng với mình, tức giận đến mức thiếu chút nữa xốc chăn đánh người.
Nhưng thấy em trai đã nhắm mắt ngủ làm Doãn Sướng chỉ có thể nghẹn lời từ bỏ.
Hắn nằm một lát, đại não lại bị chuyện “Thiệu Quân Lăng sẽ học trong nước” chiếm cứ, chậm rãi lộ ra nụ cười vui mừng.
Thanh Hoa đó…… Tốt quá đi!
Tuy rằng không ở chung một thành phố, nhưng hắn cũng thường xuyên đến thủ đô, hẳn là sẽ thường xuyên được gặp mặt.
Nhưng mà, Doãn Sướng mừng thầm cũng không được lâu lắm, một sự kiện bất ngờ xảy ra hoàn toàn thay đổi ý tưởng của hắn.
Đại khái là một tháng sau, Thiệu Quân Lăng được nghỉ đông.
Chiều hôm đó, Doãn Sướng được mời tham gia lễ khánh thành, nhưng lúc vừa tới công ty thì bị hủy bỏ lịch trình, Doãn Sướng không có kế hoạch khác nên về nhà sớm hơn bình thường.
Lúc ra khỏi thang máy, Doãn Sướng thấy có một đôi giày lạ nằm ngay cửa chính.
Phòng khách mơ hồ có tiếng nói chuyện của hai người, một người là Thiệu Quân Lăng, người còn lại thì không rõ.
…… Trong nhà có khách à?
Nghe nội dung trò chuyện của hai người thì hình như là bạn học của Thiệu Quân Lăng thì phải?
Có thể là hai người tranh cãi quá kịch liệt, nên không để ý Doãn Sướng đã trở lại.
Doãn Sướng nhẹ nhàng đổi giày, vừa mới chuẩn bị vòng qua huyền quan tới chào bọn họ, bỗng nhiên nghe được người lạ nói: “Mày thật không muốn đi du học với tao à?”
Doãn Sướng sửng sốt, dừng chân đứng ở tại chỗ tiếp tục nghe.
Thiệu Quân Lăng “Ừ” một tiếng.
Người nọ lại hỏi: “Vì sao? Mày đừng bịa lí do với tao, đại học I là thánh địa của mấy đứa như mình mà mày không phải không biết, lần này chỉ có tao với mày nhận được offer, cơ hội khó được, mày từ bỏ dễ dàng vậy hả?”
Doãn Sướng nghiêm túc hẳn lên.
“Chẳng lẽ là vấn đề học phí? Anh mày là minh tinh, mày cũng không thiếu tiền…… Chẳng lẽ ảnh không cho mày đi?
Nghe người nọ càng đoán càng thái quá làm Thiệu Quân Lăng lập tức nói câu “Không phải”.
“Vậy thì sao? Hôm nay mày phải cho tao biết lí do chính đáng.”
Phòng khách trầm mặc vài giây, rồi lại truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Thiệu Quân Lăng: “Tao đáp ứng anh tao, sẽ vẫn luôn bồi ảnh, cho nên tao không thể xuất ngoại.”
Doãn Sướng đứng ở huyền quan, hoàn toàn choáng váng.
“Mày…… Anh mày bao lớn rồi hả! Ai còn muốn mày bồi nữa chứ?!”
“……”
Sau đó, bọn họ nói gì thì Doãn Sướng không nghe rõ, lúc này trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Thiệu Quân Lăng đọc tin nhắn gửi cho mình vào năm năm trước khi tham gia chương trình thực tế.
Lúc ấy, bọn họ cùng nhau ngồi ở trước TV xem chương trình, hắn nói giỡn với Thiệu Quân Lăng: “Vậy nhóc nói được thì phải làm được đó nha!”
Doãn Sướng hoàn toàn không nghĩ tới, vậy mà Thiệu Quân Lăng thật sự ghi tạc trong lòng..