Khôi phục lại sau uy hiếp Huyền Việt mang đến, Tô Du Tranh nghiêng đầu liền thấy sắc mặt Tiêu Minh tái nhợt, không khỏi có chút đồng tình vỗ vỗ bờ vai của hắn, thấp giọng trấn an: "Đừng lo lắng, đệ không biết Huyền Việt tên này đâu, y từ trước đến giờ vô tình lạnh lẽo, kiếm ý kinh người, từ sau khi y có tranh chấp với đạo lữ lại càng nặng hơn, nhìn ai cũng như nhìn kẻ thù, ánh mắt kia cũng không phải nhằm vào ngươi, cũng không phải nhằm vào Thiên Huyền phái, huynh cảm giác...!hình như là nhằm vào huynh? "
Tô Du Tranh có chút khó hiểu nhíu mày một cái, nắm tóc, nhưng dù thế nào cũng không hiểu nổi rốt cuộc mình đắc tội Huyền Việt ở chỗ nào, đành tạm thời bỏ qua.
Tiêu Minh cười khổ một tiếng, vẻ mặt từ từ hòa hoãn, khẽ gật đầu một cái, không nhịn được hỏi: "Phong chủ Huyền Việt Hóa Thần có thuận lợi hay không? Ở đại điển lúc hắn tuyên bố chấm dứt quan hệ với Tiêu Minh chân nhân...!có gì khác thường không? "
Tô Du Tranh kinh ngạc nhìn Tiêu Minh một cái, nhưng cũng chỉ coi như hắn đang tò mò chuyện lạ—— dù sao, gã đã nghe không ít người đồn đãi như vậy: " Hẳn là thuận lợi đi? Huyền Việt kia xưa nay lòng dạ vô cùng cứng rắn, ngay cả sau khi đoạn tuyệt đạo lữ cũng có thể không ngần ngại Hóa Thần, thực khiến người ta kỳ lạ.
Trên đại điển Hóa Thần huynh cũng hỏi thăm về y, nhưng y cũng không đề cập rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Tiêu Minh, nhưng có thể khiến hắn làm ra quyết định như vậy, phải là mâu thuẫn khó có thể làm hòa.
Thật đáng tiếc, bọn họ từng đằm thắm như thế...!chẳng qua đệ cũng biết, tên mặt lạnh Huyền Việt xưa nay khó hiểu, huynh cũng chỉ có thể cảm nhận mơ hồ mấy phần tịch mịch."
Ánh mắt Tiêu Minh ảm đạm, cười khẽ một tiếng: "Tất nhiên là Tiêu Minh chân nhân có lỗi với Huyền Việt phong chủ, cũng coi như là tự làm tự chịu.
"
Nghe được Tiêu Minh nói vậy, Tô Du Tranh đầu tiên là nghi ngờ, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, rốt cục nhận ra được mình cảm giác không đúng của mình là ở đâu.
Gã chợt nghiêng đầu, quan sát Tiêu Minh từ trên xuống dưới cẩn thận khiến da đầu hắn tê dại, không tự chủ được lui về sau một bước, lúc này mới lộ ra nụ cười bí ẩn suy xét: " Triệu Hàm, chẳng lẽ đệ đối với Huyền Việt...!có lòng ái mộ?"
Sắc mặt Tiêu Minh cứng đờ, ngay sau đó bật cười: "Chớ có nói loạn! "
"Nói loạn? cái này cũng là chưa chắc đi? " Tô Du Tranh hơi nở nụ cười, nhếch mày, "Nếu không phải trong tâm yêu y, vì sao đệ lại xác định hết thảy đều là lỗi của Tiêu Minh? Huống chi nghe lời nói và giọng của đệ, cũng không giống như vì tò mò mà thám thính, ngược lại thông cảm với đối phương, quả thật là người có tình a..."
Tiêu Minh trầm mặc chốc lát, cũng hiểu mình mới có hơi thất thố, không cách nào trách cứ đối phương hồ ngôn loạn ngữ, chỉ có thể cười khổ buông tha: " Tô đạo hữu chớ có cười ta, Triệu mỗ có tài đức gì, nào dám mơ ước phong chủ Huyền Việt.
"
Kể từ sau khi gặp nhau đối phương luôn là một bộ bình thản ôn hòa, dáng vẻ thành thục chững chạc, lúc này tính tình trái ngược của Tiêu Minh khiến cho Tô Du Tranh vô cùng hăng hái, gã nắm lấy bả vai Tiêu Minh, hơi nhảy cẫng lên: " Mặc dù tu vi của đệ còn kém một chút, nhưng Huyền Việt cũng đến nỗi quá cao không thể leo tới, đạo lữ Tiêu Minh trước của y hiện tại cũng chỉ là Kim Đan thôi —— chỉ cần có tâm, sao không cố gắng thử một lần?"
—— Huống chi...!huống chi Tô Du Tranh luôn có loại dự cảm, dự cảm bằng hữu mới này của mình và Huyền Việt sẽ có một đoạn duyên phận, mặc dù gã cũng không biết ý nghĩa của đoạn duyên phận này như thế nào, nhưng cũng khiến gã hơi có chút động tâm muốn thúc đẩy một phen.
Giao tình của Tô Du Tranh và Tiêu Minh không sâu, gã lại cực kỳ thích Triệu Hàm, mà tên Huyền Việt bộ dáng tịch mịch kia cũng rất khiến gã đồng tình.
Nếu như Triệu Hàm cùng Huyền Việt có thể đến với nhau, kết duyên, chẳng phải là tất cả đều vui mừng? Như vậy đến lúc đó gã ở trước mặt Huyền Việt, cũng có thể thổ khí nhướng mày một phen.
Nghĩ như vậy, Tô Du Tranh càng để tâm đến chuyện này, hoàn toàn lơ đi việc Tiêu Minh khước từ, liền quấn lấy hắn rồi hăng hái bừng bừng kể về chuyện tình liên quan tới Huyền Việt.
Mặc dù Tô Du Tranh trên người mang danh trưởng lão Kim Đan, nhưng tính tình hắn xưa nay "không thể đảm nhận việc lớn ", dù lần này về bề ngoài Vô Cực môn là hắn cầm đầu, nhưng thực tế người điều hành chân chính lại khác.
Dĩ nhiên, Tô Du Tranh cũng biết bố trí của Vô Cực môn, thậm chí dứt khoát bỏ mặc vấn đề, chuyên tâm dồn chí thuyết phục Tiêu Minh can đảm, theo đuổi tình yêu đích thực.
" Không phải vừa rồi huynh nói phong chủ Huyền Việt nhớ mãi không quên tình cũ sao? Đã vậy, cớ gì ta phải chen chân vào trong đó? " Tiêu Minh bị phiền nhiễu liên tục rồi lại không thể làm gì, bị ép buộc bất đắc dĩ đành mang mình làm lá chắn, chỉ cầu Tô Du Tranh có thể yên tĩnh một lát.
"Đúng là như thế, huynh mới hy vọng đệ có thể có chút hành động.
" Tô Du Tranh dao động, cảm thấy có cái gì không đúng, " Như lời đệ nói, tạo ra tình trạng này là lỗi của Tiêu Minh, chẳng lẽ đệ nhẫn tâm nhìn Huyền Việt mãi buồn bực không vui? Nếu Tiêu Minh buông tay trước, vậy hắn đã không còn tư cách vãn hồi, vì sao đệ còn bận tâm về hắn? Huyền Việt hiện tại đối với Tiêu Minh nhớ mãi không quên, cũng vì y nhớ tình xưa, nếu như có niềm vui mới, tình cũ tự nhiên không đáng để nhắc tới.
"
Tiêu Minh: "............"
—— Loại cảm giác muốn nâng gối tiến bước, kiềm chế nội tâm muốn hộc máu, rồi lại không thể phản bác...!
Yên lặng một lúc, Tiêu Minh thấp giọng than nhẹ, rồi lại như đinh đóng cột: " Ta và phong chủ Huyền Việt không có khả năng, Tô đạo hữu chớ lấy ta ra giỡn nữa, nếu không cũng đừng oán ta trở mặt vô tình.
"
Trong một thân phận mới, bị người khác khuyên theo đuổi đạo lữ trước của mình, loại cảm giác này Tiêu Minh không biết nên hình dung như thế nào.
Rõ ràng lời nói của Tô Du Tranh là hảo tâm hảo ý khuyên bảo, nhưng tất cả giống như lưỡi dao bén nhọn cắm thẳng vào nhược điểm của Tiêu Minh, khiến hắn khó mà kiềm chế con tim mình.
Càng làm hắn uất ức chính là, vào giờ phút này có không biết bao nhiêu nam tu nữ tu cũng giống như hắn bị người khác giật giây, đưa mắt chú ý đến Huyền Việt, có lẽ không được bao lâu, sẽ gặp phải tin tức đối phương kết đạo lữ.
Chỉ cần vừa nghĩ tới điều này, Tiêu Minh đã duy trì không được biểu cảm ôn hòa giả dối trên mặt.
Thế nhưng, bây giờ có thể trách được ai? Đúng như cùng Tô Du Tranh nói, toàn bộ đều là hắn tự làm tự chịu, là do hắn.
Thậm chí, hắn phải thấy vui mừng khi Huyền Việt có thể tìm được đạo lữ khác, vì nó có nghĩa đối phương đã chân chính thoát khỏi bóng ma của mình, tổn thương hắn tạo ra đã bắt đầu khép lại.
Tiêu Minh thoáng nhắm mắt —— nếu Huyền Việt đã vượt qua, hắn cũng không thể tiếp tục canh cánh trong lòng, giống một kẻ đáng thương không đạt được điều mình muốn.
Rõ ràng hắn cũng không có tình yêu với Huyền Việt, nhưng lại quá mức phụ thuộc vào thiện ý đối phương biểu lộ, mà khi loại thiện ý này không phải do cổ trùng làm, càng làm hắn cảm thấy ấm áp và...!Khao khát được tới gần.
Chẳng qua là, hắn đã tự tay chặt đứt chút quan hệ cuối cùng với Huyền Việt, không thể cứu vãn nữa, cho nên —— dừng ở đây thôi.
Huyền Việt rốt cục không còn quan tâm đến hắn, như vậy giữa bọn họ trừ nợ nần ra thì chẳng còn gì, về phần nợ này...!chỉ cần hắn còn sống, thì vẫn có cơ hội để trả lại.
Thời điểm mở mắt lần nữa, đôi con ngươi của Tiêu Minh đã khôi phục sức sống, Tô Du Tranh đứng bên cạnh hắn cảm giác đối phương giống như đã nghĩ thông suốt điều gì, lại buông tha cái gì khiến khí chất biến đổi, cho dù không hiểu, lại cảm thấy mình không nên tiếp tục mở miệng.
Tiêu Minh nghiêng đầu khẽ mỉm cười với gã, giơ tay lên trước thân: "Tiếp theo chưởng môn sẽ tiếp đãi chư vị, chúng ta không cần ở đây lãng phí thời gian, xin mời.
"
Tô Du Tranh có chút xót xa gật đầu, ngoan ngoãn đi sau lưng Tiêu Minh.
Vì tiếp đãi các tông môn đến thăm, Thiên Huyền phái có thể nói tốn không ít tâm sức, tổ chức tiệc linh đình, bày ra các đồ vật trân quý cất giữ đã lâu.
Cho dù với tu vi hiện tại của mọi người vốn không cần ăn, nhưng mỹ thực mỹ tửu thì vẫn làm người ta sinh lòng vui thích.
Mà một khi tâm tình tốt, cũng có lợi cho Thiên Huyền phái giao thiệp với các chư vị là "cường địch"—— Vốn dĩ...!chưởng môn và các trưởng lão Thiên Huyền phái đã nghĩ như vậy...
Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, bọn họ không ngờ Lạc Thủy cung sẽ phái tới một vị như Huyền Việt, không nói lời nào ngồi xuống một chỗ, đã khiến không khí bữa tiệc vốn nên vui mừng bị đóng băng.
Huyền Việt xưa nay không có sở thích ăn uống, đối mặt một bàn tiệc cũng không động tâm, chỉ rũ mắt an tĩnh ngồi.
Rõ ràng không nói một lời, cảm giác tồn tại lại mãnh liệt khiến ai cũng không thể coi thường, thậm chí tiếng thảo luận của mọi người cũng theo bản năng hạ thấp không ít, dường như sợ quấy rối đến vị...!tôn giả cao quý không biết đang trầm tư vì điều gì này.
Duy nhất không bị ảnh hưởng, có lẽ chính là người qua lại cùng Huyền Việt đã lâu, hiểu rõ bản tính đối phương – Tô Du Tranh.
Gã xưa nay phóng khoáng, tự nhiên sẽ không bỏ qua một bàn tiệc quý báu như vậy, động tác nhíu mày giơ đũa cực kỳ bắt mắt mọi người, bắt mắt đến...!dường như gã cũng có thể cảm giác được mấy phần địch ý không biết đến từ đâu.
Động tác của Tô Du Tranh thoáng dừng lại, gã không dấu vết ngẩng đầu nhìn lướt qua, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc phần địch ý này, thế nhưng tất cả mọi người không có chút nào khác thường, phảng phất đây chỉ là ảo giác của gã.
...!Nhưng, thật là ảo giác sao? Tô Du Tranh cực kỳ tin vào trực giác của mình, phần địch ý này tồn tại rõ ràng, cho dù hư vô mờ mịt, nhưng cũng không khỏi khiến lông tơ của gã dựng lên, theo bản năng cảnh giác vì bị uy hiếp.
Người phát ra địch ý với hắn, hiển nhiên có thể tạo thành uy hiếp với gã, Tô Du Tranh từ trước đến giờ sẽ không bỏ qua loại dấu hiệu này, chẳng qua gã thật không hiểu, rốt cuộc là thứ gì dẫn phần địch ý này.
—— Chẳng lẽ...!vì gã ăn quá ngon miệng, chọc người khác không thích? Dù sao, ngay cả thời điểm đối mặt với thức ăn ngon cũng không dám hạ miệng, bên cạnh lại có người ăn tự nhiên như thế, đúng là...!rất khiến người căm hận nhỉ?
Cho dù Tô Du Tranh cảm thấy nguyên nhân như vậy có chút lạ lùng, gã vẫn thu liễm lại, buông chiếc đũa trong tay.
Phát hiện động tác của Tô Du Tranh đột nhiên căng thẳng, Tiêu Minh ngồi bên cạnh gã có chút nghi ngờ, thoáng nghiêng đầu hỏi thăm: "Thế nào? Thân thể có gì không ổn sao? "
Tô Du Tranh cố gắng nặn ra nụ cười: "Không, huynh chẳng qua là ăn no mà thôi."
Tiêu Minh: "............"
—— Xin ngươi diễn xuất thật lòng một chút được không? Ăn no là cái quỷ gì?!
Tô Du Tranh: ".........!QAQ"
—— Mẹ nó! Tại sao địch ý lại càng mạnh hơn vậy?! Ta đã dừng ăn rồi mà?!
Huyền Việt mắt nhìn thẳng: "............"
—— Ha ha.
= Hết chương 22 =.