Sau khi xác định hợp tác, quan hệ giữa Tiêu Minh và Việt Thanh càng trở nên thân mật.
Việt Thanh hoàn toàn không phòng bị Tiêu Minh, chưa cần hao phí bất kỳ tâm tư nào, hắn đã hiểu rõ bao quát lai lịch của đối phương.
Sư phụ của Việt Thanh cũng là một nữ tán tu, năm đó trong lúc vô tình đi ngang qua nhà Việt Thanh, phát hiện thiên phú âm luật của gã khi còn tấm bé rất tốt, linh căn cũng không kém, dứt khoát thu về bên người, làm một tên đệ tử.
Nữ tán tu chỉ có một đệ tử, đặt toàn bộ tâm tư trên người Việt Thanh, thay vì nói là dạy dỗ đệ tử, không bằng nói là chăm sóc con cái, mà Việt Thanh cũng không uổng phí kỳ vọng, tiến cảnh nhanh chóng.
Ảnh hưởng từ hành động và lời nói của trưởng bối đối với vãn bối vô cùng quan trọng, tính tình sư phụ Việt Thanh điềm đạm ôn nhu, không tranh với đời, có thể nuôi dưỡng ra Việt Thanh cũng là chuyện đương nhiên, còn Tiêu Minh thì học hỏi được gì từ người"sư phụ"của mình ngoài mặt ra vẻ trang nghiêm, nội tâm như lang sói của hắn, thì chính là lưỡng diện tam đao (hai mặt), sống vì tư lợi.
Mặc dù sư phụ Việt Thanh đã không còn, nhưng mỗi khi nhắc tới bà, vui sướng trong lòng Việt Thanh vẫn lộ ra chân thật như vậy, mong nhớ và lưu luyến làm Tiêu Minh không khỏi cảm động—— Việt Thanh chính là người có sức cuốn hút như thế, đây dường như là bản năng của nhạc tu, dù dùng ngôn ngữ hay nhạc khúc, bọn họ đều có thể kích thích sự đồng cảm của người nghe.
Dĩ nhiên, có qua có lại, Tiêu Minh cũng nói về"trải nghiệm"của mình, nhưng trong đó có mấy phần chân thật, thì chỉ có mình Tiêu Minh biết.
Với kỹ xảo lừa gạt toàn bộ Lạc Thủy cung của mình, Việt Thanh tự nhiên không có bất kỳ hoài nghi gì, càng hết lòng với Tiêu Minh, mà Tiêu Minh cũng không lãng phí độ hảo cảm vừa bắt đầu đã rất cao của đối phương, dù là ai cũng khó mà tưởng tượng, đây mới là lần thứ ba hai người gặp nhau.
Trao đổi tình cảm xong, rất nhanh đã đến ngày Huyễn Minh cảnh mở ra.
Các tu giả lưu lại trong trấn rối rít tiến đến trước lối vào bí cảnh, hoặc là đứng một mình, hoặc là kết thành tiểu đội tụ tập chung một chỗ, người trước hiển nhiên mười phần tin tưởng chính mình, người sau thì đành tạm thời kết đồng minh, chính là không biết đồng minh này có thể dựa vào hay không.
Ánh mắt Tiêu Minh liếc qua mọi người, trong lòng âm thầm suy tính, làm hắn hết ý là, lần này trong số các tu giả lại không có người của Tuyền Cơ môn, cũng không biết có phải vì chuyện lúc trước hay không, lo lắng bị trả thù mà dứt khoát buông tha cho cơ duyên lần này.
Dĩ nhiên, không có Tuyền Cơ môn đối với Tiêu Minh mà nói là một tin tức tốt, như thế, hắn không cần lo lắng Tuyền Cơ môn hiểu rõ"bộ mặt thật"của mình sẽ vạch trần mình nữa, hoàn toàn có thể yên tâm lớn mật làm việc theo kế hoạch.
"Ta có chút khẩn trương, còn ngươi?"Việt Thanh mím môi, thanh âm có phần chát.
Tiêu Minh cười khổ một tiếng: "Đi một bước nhìn một bước đi."
Trò chuyện với nhau câu được câu không, rất nhanh, bọn họ liền cảm giác linh lực quanh mình bắt đầu chấn động, một con đường bao phủ bởi màn sương đen dày đặc chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người.
Chẳng biết tại sao, trong đầu Tiêu Minh không khỏi hiện lên tin đồn kia ——nơi đây thông đến thế giới người âm.
Không cho Tiêu Minh quá nhiều thời gian tưởng tượng, một tu giả đỉnh cấp Kim Đan dẫn đầu cất bước, tiến vào làn sương dày, các tu giả còn lại cũng không chịu yếu thế đi theo, vẻ mặt thấp thỏm xen lẫn hưng phấn.
Tiêu Minh và Việt Thanh cũng không chậm trễ, lặng yên theo chân đám người, một khắc trước lúc tiến vào màn sương, Tiêu Minh chỉ cảm thấy tay của mình bị một bàn tay hơi lạnh khác nắm lấy.
Tiêu Minh nghiêng đầu nhìn về phía Việt Thanh, chỉ thấy thanh niên lúng túng cười một tiếng, sắc mặt hơi trắng bệch: "Triệu đạo hữu, thất lễ."
Tiêu Minh hơi vuốt cằm, cũng không hất tay Việt Thanh ra, chỉ cảm thấy ngón tay kia thon dài nhẵn nhụi như ngọc, nhẹ nhàng đan lấy tay hắn.
Rõ ràng chỉ là động tác bình thường, lại như khiến người ta ngượng ngùng.
Sau một khắc, tầm mắt liền bị sương dày che lấp, hai mắt không thể thấy vật, Tiêu Minh theo bản năng phô triển thần thức, lại phát hiện chỗ thần thức có thể bao quát cũng là một mảnh hư vô, nếu như không phải là trong lòng bàn tay vẫn còn có tay của người khác, Tiêu Minh cũng sẽ cho là mình mê man lạc đường trong này.
May mắn, tình huống làm người ta bất an như vậy cũng không kéo dài bao lâu, rất nhanh, sắc đen bao phủ quanh thân liền rút đi như nước chảy, Tiêu Minh theo bản năng nheo mắt lại, lấy tay che đi ánh mặt trời chợt chiếu xuống, bên tai tràn ngập tiếng người ồn ào huyên nào.
Tiêu Minh và Việt Thanh liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó, gã lễ phép rút tay mình ra, dời mắt quan sát bốn phía.
Việt Thanh khẽ hô một tiếng, tựa hồ vô cùng ảo não tự trách hành động mạo phạm không kìm chế được của mình lúc trước.
Dưới tình huống này, không nói gì càng thích hợp.
Sắc mặt Tiêu Minh bình thường, cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện lúc này họ đang đứng giữa phố xá sầm uất, người đến người đi, dường như bọn họ chẳng phải tiến vào bí cảnh gì, mà được truyền tống đến một thành trấn chân thật, mà điểm bất đồng duy nhất, là bọn họ nhìn không thấu tu vi của những người này, mà tất cả đều không giống người phàm.
Không ai tỏ ra nghi hoặc hay kinh ngạc khi thấy bọn họ đột nhiên xuất hiện trên đường cái, dường như cư dân nơi này đã sớm quen với việc này.
Về phần các tu giả tới trước bọn họ một bước đã sớm không thấy bóng dáng, cũng không biết đã rời đi, hay bị đưa đến những địa phương khác.
Sau khi điều tra sơ bộ, Tiêu Minh đưa mắt nhìn sang Việt Thanh, phát hiện trên mặt gã vẫn còn ửng hồng, nhưng xem ra cũng đã bị chung quanh hấp dẫn, bỏ qua lúng túng khi nãy.
"Vận khí của chúng ta dường như không tệ!"Cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Minh, Việt Thanh quay đầu cười với hắn, trong mắt tràn đầy mong đợi, "Bán nghệ liền phải bán ở phố đông huyên náo, không phải sao?"
Tiêu Minh trầm mặc chốc lát: "Ta chỉ nghe nói...!người phàm thích xem các loại diễn xiếc ảo thật, việc đánh đàn cao nhã như vậy...!thật sự có thể?"
Việt Thanh chần chờ trong nháy mắt, cũng có chút mơ hồ: "Có lẽ...!được?"
Tiêu Minh vuốt tay, bày tỏ mặc cho Việt Thanh quyết định, dù sao hắn ban đầu cũng không tính dựa vào Việt Thanh "bán nghệ" lấy được cái gì, mà cũng không giúp gã diễn trò.
Thấy Tiêu Minh như vậy, Việt Thanh cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp kéo hắn đến dưới một mái hiên sạch sẽ chút, vén vạt áo lên ngồi trên chiếu, lấy cổ cầm ra đặt lên đầu gối.
Tiếng đàn leng keng, yếu rồi dần mạnh, khúc ý thanh tịnh trang nhã, giống như gió xuân phả vào mặt, thổi tan những xốc nổi trong lòng người.
Con đường vốn huyên náo như được tiếng đàn gột rửa, yên tĩnh lại, người đi đường đều nghỉ chân, đưa mắt nhìn về phía thanh niên mỉm cười dưới mái hiên, cúi đầu gảy đàn.
Mười ngón tay như ngọc, ngón buông ngón gập khoan thai, ống tay áo rộng lớn màu xanh đong đưa theo động tác của gã, tựa nước chảy mây trôi.
Mắt thấy người chung quanh trầm ngâm thưởng thức, như đã đắm chìm vào tiếng đàn của Việt Thanh, Tiêu Minh không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Dĩ nhiên, hắn cũng không quên nhiệm vụ của mình, mặc dù chưa từng mua nghệ, hắn cũng được kiến thức một hai ở thành trấn phàm nhân, trầm ngâm một chút, Tiêu Minh lấy một cái khay ra đặt trong lòng bàn tay, chậm rãi đi tới chỗ mọi người vây xem.
Việt Thanh cảm ứng được động tác của Tiêu Minh, ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng lưng của hắn, hơi mỉm cười, ánh mắt nồng nàn ấm áp, mà Tiêu Minh mặc dù cũng không mở miệng đòi hay xin xỏ, đã có người hào phóng mở hầu bao, không chút keo kiệt lấy tiền bạc để diễn tả sự yêu thích của mình dành cho khúc nhạc.
Đi một vòng, cái khay Tiêu Minh lấy ra đã chứa không ít tiền tệ, về phần số lượng nhiều hay ít, hắn tạm thời không biết vật giá nơi đây, cũng không biết đối chiếu thế nào.
Trừ người chung quanh nghe đàn, Tiêu Minh cũng gặp được mấy khuôn mặt quen thuộc, trên đó tràn đầy vẻ ác ý thèm thuồng, lại không có động tác, chỉ lẳng lặng nhìn chòng chọc bọn họ chốc lát rồi nhanh chóng rời đi.
—— Hiển nhiên, đây là muốn quyển dưỡng bọn họ như nuôi cừu lấy lông.
Cũng không biết bọn họ tính toán nhanh chóng ra oai phủ đầu, hay định nuôi mập hơn mới làm thịt.
Việt Thanh vô cùng si mê âm luật, mới đầu gã vẫn còn chú ý cử động của Tiêu Minh và tiếng động của người chung quanh, nhưng rất nhanh, gã đã hoàn toàn trầm luân trong khúc nhạc, hai tai không còn nghe chuyện bên ngoài, từng nốt nhạc ngón tay tạo ra cũng ngày càng nhẹ nhàng.
Thêm vào đó, chung quanh càng lúc càng tụ tập nhiều người, tiền bạc trên khay Tiêu Minh mỗi lúc một lắm.
Không thể không nói, Tiêu Minh vô cùng kinh ngạc, hắn vạn vạn không ngờ tới kế hoạch nghe như đùa giỡn của Việt Thanh kia thật sự có thể kiếm được tiền bạc —— còn kiếm không ít —— Ánh mắt nhìn đối phương không khỏi thay đổi.
Vốn Tiêu Minh chỉ nghĩ Việt Thanh là một công tử ngây thơ, luôn ôm ảo tưởng tốt đẹp không thiết thực, lần này cùng gã liên thủ tiến vào Huyễn Minh cảnh, cũng là vì tìm bia đỡ đạn về sau cho mình —— Mà hôm nay xem ra, Việt Thanh này cũng không phải không có tác dụng.
Vị tiên sinh đã dạy âm luật cho Tiêu Minh từng nói cho hắn biết khúc do tâm sinh, nhạc khúc chân chính là tình cảm chân thật sâu trong nội tâm người tấu khúc bộc lộ ra, mà Tiêu Minh dù điều khiển lưu loát, nhạc khúc tấu ra cũng chỉ là thứ đồ trống rỗng tầm thường nhất.
Nếu như nhận xét của người nọ là thật, vậy hoài nghi của hắn đối với Việt Thanh có lẽ không còn cần thiết, dù sao khúc đàn của Việt Thanh và bản thân gã cho người ta có cảm giác không khác là bao, dù là Tiêu Minh, cũng không thể ngụy trang đến mức như thế.
Quyết định như vậy, ánh mắt Tiêu Minh nhìn về phía Việt Thanh rốt cục nổi lên một tia ấm áp chân thiết, mà Việt Thanh thì vẫn vô tri vô giác, một lòng một dạ đắm chìm vào nhạc khúc.
Hăng quá hóa dở, sau khi ước lượng số tiền trên khay, Tiêu Minh nhìn sắc trời một chút, cất bước đi tới bên người Việt Thanh, cúi người nhẹ nhàng ấn lên bờ vai gã.
Tay gảy đàn của Việt Thanh ngừng một lát, nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Minh, đôi mắt mờ mịt.
Tiêu Minh khẽ mỉm cười: "Thời gian không còn sớm, chúng ta cần thăm dò tòa thành này một chút."
Việt Thanh chợt hiểu ra, ngượng ngùng thu hồi cổ cầm, đứng lên che miệng ho nhẹ một tiếng: "Xin lỗi, Triệu đạo hữu, ta mỗi lần đánh đàn đều quên hết mọi thứ, làm chậm trễ thời gian của ngươi lâu như vậy, thật xấu hổ quá."
"Cũng không trễ nãi mấy, làm phiền khúc đàn của ngươi, chúng ta hôm nay thu hoạch tương đối khá." Tiêu Minh khẽ cười đưa khay cho Việt Thanh, để gã nhìn một chút thu hoạch hôm nay.
Việt Thanh hiển nhiên cũng không ngờ rằng mấy khúc đàn liền có thể thu được nhiều tiền như vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và vui sướng khó kiềm chế, cười hướng người chung quanh từ từ tản đi chắp tay làm lễ, thế nhưng phần vui sướng này cũng không kéo dài bao lâu, liền hóa thành cười khổ: "Cũng không biết...!số tiền này chúng ta có thể giữ được bao lâu."
Nhớ tới ánh mắt bất thiện của một số tu giả khi đang bán nghệ, Tiêu Minh vỗ vỗ bả vai Việt Thanh: "Có thể tiêu bao nhiêu thì tiêu, không nên để dành.
Tiêu đi, còn tốt hơn việc tiện nghi kẻ khác—— huống chi tiêu tiền mua mệnh, cũng không phải hoàn toàn vô dụng."
Việt Thanh gật đầu một cái, không nhiều lời, sóng vai lên đường cùng Tiêu Minh, theo dòng người tò mò quan sát cư dân trong thành mua bán đồ.
Dù sao trong tay có tiền, hơn nữa tiền này sớm muộn cũng không còn là của mình, Việt Thanh đắc chí tiêu tiền như nước, không keo kiệt chút nào mua một đống thức ăn chia cho Tiêu Minh, mà làm hai người kinh ngạc chính là, những thức ăn này cũng không đắt giá, lại chứa rất nhiều linh lực tinh thuần, thanh lọc toàn thân hai người.
Tiêu Minh và Việt Thanh liếc mắt nhìn nhau, song song thấy nét kinh ngạc và khó tin trên mặt đối phương.
Chỉ là đồ ăn vặt bình thường mà thôi, lại có thể so với linh đan diệu dược mà người người thèm thuồng, điều này nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
"Thức ăn này tựa hồ có thể thanh trừ đan độc trong cơ thể..." Việt Thanh lắp bắp chốc lát, không khỏi than nhẹ, "không hổ là Huyễn Minh cảnh..."
Đúng vậy, không hổ là Huyễn Minh cảnh.
Chính vì "Dược ba phân độc", tu giả dù tu luyện hay bị thương, không thể thiếu được bạn tốt đan dược, mà một khi ăn đan dược, tất sẽ tích lũy đan độc ở trong cơ thể.
Có thể nói, đan độc là nỗi phiền phức của tất cả tu giả, người càng về già, tu vi cao thâm, bị đan độc xâm hại thì càng nghiêm trọng, thậm chí trở ngại tiến cảnh, mà vật có thể thanh trừ đan độc gần như vô giá, thiên kim khó cầu.
Tất cả tu giả đều biết đan độc đáng sợ và không thể tránh khỏi, nhưng hôm nay ở trong Huyễn Minh cảnh, vật thanh trừ đan độc lại la liệt đầy đường, mặc dù tác dụng mỗi lần hơi ít, nhưng cũng khiến người ta mừng rỡ như điên, thèm thuồng không dứt.
Nếu như tích góp càng nhiều tiền bạc, là có thể mua được kỳ trân dị bảo bậc này, thật khiến người ta quyết tâm phải giành lấy, giữ nó cho riêng mình—— Chẳng trách Huyễn Minh cảnh hung danh bên ngoài, số lượng tu giả ngã xuống cao nhất trong tất cả bí cảnh, dù sao, cám dỗ nơi đây đủ khiến bất luận kẻ nào đều trở nên điên cuồng.
Nếu như Tiêu Minh không đạt được truyền thừa của tiền bối, hắn có lẽ cũng sẽ khó khắc chế lòng tham, may mắn hôm nay hắn đã không cần vào mắt mấy loại vật phẩm đó vào mắt, có thể giữ vững lý trí, mà nhìn lại Việt Thanh, trên mặt cũng chỉ cảm khái đơn thuần, trong mắt thanh tịnh, tâm tính đạm bạc làm Tiêu Minh không thể ngừng thán phục.
Có lẽ, cũng chỉ Huyền Việt mới đủ khả năng ganh đua với gã về mặt "Bất dĩ vật hỉ" này.
(Nguyên câu: "Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỉ bi" Không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn.)
Biết rõ đồ trân quý hiếm có, Việt Thanh vẫn hào phóng cùng hưởng với Tiêu Minh, hoàn toàn không có nửa phần chần chờ đau lòng, Tiêu Minh cảm khái trong lòng, lực chú ý lại phân tán bốn phía, nhanh chóng tra xét những người có ác ý với bọn họ.
Có lẽ là ngày thứ nhất tiến vào Huyễn Minh cảnh, mọi người hành động cũng có phần cẩn thận.
Tiêu Minh và Việt Thanh hôm nay thân ở phố xá sầm uất, một khi tranh chấp, không khỏi liên lụy đến người bên cạnh, mà một khi tổn thương cư dân, tất sẽ chịu sự trừng phạt của quy tắc trong bí cảnh, cho nên người theo đuôi dù rục rịch nóng lòng, lại vẫn kiềm chế.
Chẳng qua, sau khi thử dò xét, lá gan các tu giả sẽ từ từ nổi lên, cạnh tranh cũng càng thêm gay cấn, mà chém giết và tử vong là chuyện khó tránh khỏi.
Tiêu Minh nói với Việt Thanh việc mình dò ra có người theo dõi, Việt Thanh cũng phát hiện được điều này.
Gã cười khổ một tiếng, nhét thức ăn trong tay vào trong miệng: "Dù muốn tránh cũng tránh không khỏi, chí ít, bọn họ hẳn cũng biết giá trị chúng ta, sẽ không dễ dàng giết chúng ta đi?"
"Chỉ mong như thế."Ánh mắt Tiêu Minh lóe lên, sau đó sắc mặt hơi kì quặc liếc nhìn lò rèn bên cạnh.
Trong lò rèn, có một tên tu giả hậu kỳ Kim Đan vóc người to lớn giơ thiết chùy, không chút hình tượng nện một khối kim loại.
Hiển nhiên, y đang tìm kế sinh nhai trong lò rèn.
Cảm nhận được ánh mắt Tiêu Minh, tu giả Kim Đan nghiêng đầu nhìn lại, trên gương mặt thật thà có mấy phần bất đắc dĩ, giơ tay lên gãi gãi gò má, hơi gật đầu với bọn họ.
Mà cách lò rèn không xa, cũng có một tên tu giả trung kỳ Kim Đan đang nỗ lực chào hàng ở một tửu lâu, hy vọng có thể nhận được một công việc.
Tiêu Minh: "........."
—— Lại là bán nghệ lại là rèn thiết lại là chạy vặt, có cảm giác vừa tiến vào Huyễn Minh cảnh, hình tượng của mọi người đều đổi khác thì phải...!
Tế nhị dời ánh mắt đi, Tiêu Minh có chút ngạc nhiên, cũng không biết năm đó Huyền Việt có tìm việc làm thêm hay không, để kiếm chút tiền.
Bởi vì không dám rời xa đám người, Tiêu Minh và Việt Thanh cũng không đi dạo trong thành được bao lâu.
Sau khi tính toán số tiền trên người, bọn họ thuê một gian nhà xụp xệ để nghỉ chân.
Dù sao, so với việc nghỉ tại nhà trọ bình dân thì bọn họ càng có lãi, cũng được tự do bố trí pháp trận và bẫy rập, đề phòng ngoại nhân xâm nhập.
Hơn nữa, cho dù nghỉ tại nhà trọ, bọn họ cũng không thể mong đợi các tu giả khác sẽ e ngại mà không động thủ, bởi vì đến mỗi tối, cư dân trong thành sẽ đóng chặt cửa ở yên trong nhà, dù các tu giả gây ra bao nhiêu động tĩnh, cũng không có chút phản ứng nào.
—— Mà toàn bộ Minh thành sẽ lột bỏ dáng vẻ náo nhiệt bình thường của ban ngày, hoàn toàn biến thành chiến trường nơi các tu giả săn giết lẫn nhau.
= Hết chương 48 =.