Chắc hẳn Xích vương rất coi trọng Lục Thiên Vũ, gã cũng không hy vọng đứa con sau bao năm mới gặp lại này chết yểu, vì vậy sau một hồi suy nghĩ, gã thấy dù phải hao tổn một chút tu vi thì cũng có thể an tâm phần nào.
Dĩ nhiên gã làm việc này cũng là hy vọng có thể "lấy lòng" Lục Thiên Vũ, nhân cơ hội này mà tu bổ quan hệ cha con.
Thứ mà Xích vương cần không chỉ là người thừa kế tộc Xích Dực điểu hay một tên kế nhiệm ngoan ngoãn nghe lời, ngộ nhỡ Lục Thiên Vũ không có chút tình cảm nào đối với gã, gã rốt cục sẽ trở thành kẻ nuôi ong tay áo, đây không phải điều mà Xích vương mong muốn.
Coi như là có người ở giữa giảng hòa, Tiêu Minh trước mặt Lục Thiên Vũ thì giả "làm bộ làm tịch", hết lời khen ngợi Xích vương, bù đắp lại hiềm khích giữa hai cha con họ.
Phối hợp với Tiêu Minh, thái độ Lục Thiên Vũ với Xích vương cũng dần dần hòa thuận, mặc dù vẫn ra vẻ cứng rắn nhưng cũng không như ban đầu lúc nào cũng chống đối Xích vương.
Đương nhiên, thái độ của kẻ trung gian Tiêu Minh đúng như Xích vương mong muốn, Xích vương cũng đối đãi hắn rất tử tế, nếu bỏ qua nội tâm quỷ quyệt, âm trầm, khó lường của bọn họ thì người ngoài nhìn vào có thể thấy sư đồ, phụ tử ba người vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Chỉ có một điều đáng tiếc, cho dù Xích vương có đối đãi với Tiêu Minh hòa hoãn như thế nào thì vẫn quản hắn vô cùng chặt chẽ, chưa bao giờ buông lỏng.
Sau khi gã quyết định hao tổn tu vi cho Thiên Vũ làm thí nghiệm, Tiêu Minh nhận thấy số lượng gác phòng của phòng mình và Lục Thiên Vũ tăng gấp đôi, những người trò chuyện cùng hắn đều là tâm phúc của Xích vương, nên dù Tiêu Minh có muốn tình báo, làm loạn kế hoạch của yêu tộc thì cũng không cách nào thực hiện.
Sau mấy lần dò xét thất bại, Tiêu Minh không thể không hậm hực từ bỏ ý định trước đó, dù sao hắn cũng chỉ cần bọn chúng lơ đãng, nếu quá soi mói không chừng sẽ rước họa vào thân.
Có thể thành công thoát khỏi Xích vương về Lạc Thủy cung chắc chắn không phải chuyện dễ dàng, vì vậy chỉ có thể dùng chiêu "thí nghiệm bán yêu" mới biết rõ nguy hiểm hay không, chứ không thể ném đá giấu tay được.
Sau khi từ bỏ kế hoạch ban đầu, cuộc sống của Tiêu Minh nhàn nhã hẳn, mỗi ngày hắn đều cùng Lục Thiên Vũ tán gẫu một phen, cho dù chỉ được cho phép tản bộ trong phạm vi ngắn nhưng được như vậy ở trại địch đã là tự do tự tại lắm rồi.
Hôm đó, Tiêu Minh vừa mới từ chỗ Yêu tu quản lý đồ ăn về, vòng vo môt lát ở chân núi, đang tính trở về phòng thì vừa hay bắt gặp mấy tên Yêu tu đang trói một thiếu niên bán yêu ở phía trước.
Tên tiểu bán yêu kia bị khống chế, tức giận há to miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào, thân thể gầy yếu bị đám Yêu tu cường tráng lôi xềnh xệch, giãy giụa một hồi cũng chỉ như kiến càng bám cây; thế nhưng điều khiến Tiêu Minh bất ngờ là tên bán yêu kia có chút gì đó vô cùng quen thuộc, ngày trước hắn theo sư huynh của Huyền Việt đến Bán Yêu thôn, đụng phải một tên hồ ly canh phụ trách canh gác dẫn đường, hắn nhớ sư huynh từng gọi thân mật tên thiếu niên đó là "tiểu hồ ly".
Thời điểm Tiêu Minh thấy "tiểu hồ ly", ánh mắt cậu ta đang tràn đầy nỗi căm hận cùng vẻ sợ hãi, bắt gặp ánh mắt Tiêu Minh, "tiểu hồ ly" ngừng giãy giụa một lát, có chút ngẩn người ra, đám Yêu tu áp giải cũng không chú ý gì mấy đến phản ứng của cậu ta, trực tiếp gật đầu một cái với Tiêu Minh, cất tiếng chào hỏi.
"Là tên bán yêu này..." Tiêu Minh chần chừ.
"Đúng vậy, hắn do đích thân tôn thượng chọn trúng, thay tiểu thiếu gia làm thí nghiệm bán yêu." Một tên Yêu tu dõng dạc tuyên bố.
bởi vì Lục Thiên Vũ có huyết thống bán yêu nên gã nhất quyết không gọi hắn là "thiếu chủ", mà chỉ xưng là "tiểu thiếu gia", coi như là thay thế tôn xưng.
Đương lúc nói chuyện, Xích vương cũng nghe ngóng được tin tức, vội vã chạy tới, nhìn về phía thiếu niên thì ra chiều vô cùng hài lòng, đồng thời cũng không che giấu vài phần khinh thị.
Phát hiện bầu không khí có phần kì quái giữa Tiêu Minh và tên bán yêu, Xích vương nhíu mày, dò hỏi: "Ngươi biết hắn?"
"Có duyên gặp qua một lần" Tiêu Minh chậm rãi gật đầu một cái, mắt khẽ rủ xuống "Trước đây ở Bán Yêu thôn đã từng gặp qua."
Xích vương căn bản cũng không quan tâm lắm đến câu trả lời của Tiêu Minh, có lẽ chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Gã quay về phía mấy tên Yêu tu, giơ tay một cái, ra hiệu cho bọn họ đen thiếu niên kia đi.
Tên thiếu niên bán yêu cũng không ngốc, mặc dù ban đầu hắn không kịp phản ứng, nhưng khi nhìn thấy biểu tình quen thuộc giữa Tiêu Minh và Xích vương, hắn nhận ra hai người họ ở cùng một phe, lập tức ném ánh mắt thù hận về phía Tiêu Minh, thậm chí so với những tên Yêu tu theo lệnh Xích vương lùng bắt hắn còn có vẻ càng thù hận hơn.
Tiêu Minh không hiểu phản ứng như vậy của thiếu niên là có ý gì, giống như hắn trở thành một kẻ phản bội vậy.
Dĩ nhiên, hắn cũng không quá quan tâm đến suy nghĩ của thiếu niên, nếu không phải nhờ có trí nhớ tốt, ngay cả việc thiếu niên kia là ai, hắn cũng chưa chắc đã nhận ra.
Dĩ nhiên, cho dù không quan tâm, hắn cũng tỏ ra vài phần áy náy không đành lòng, mở miệng định nói, nhưng vì căng thẳng mà giọng nói phát ra lạnh băng: "Vì sao lại chọn hắn?"
"Dĩ nhiên là vì hắn thích hợp nhất." Xích vương cười nói, "Tuổi của hắn cũng xấp xỉ Lục Thiên Vũ, nghe nói bán yêu đang tuổi thiếu niên, tâm tính và tu vi cũng là lúc tốt nhất để thí nghiệm, ngay cả cá tính của hắn cũng có đôi phần quật cường giống với Lục Thiên Vũ—— So với Thiên Vũ hắn cũng có phần ưu tú, nhưng trước mắt chỉ có thể coi là vật thí nghiệm mà thôi."
Nghe Xích vương giải thích có lý có chứng như vậy, Tiêu Minh cũng không còn gì tranh cãi, chỉ gật đầu một cái rồi vòng vo chuyển đề tài: "Như vậy...!Khi nào thì bắt đầu thí nghiệm?"
"Càng nhanh càng tốt để tránh gây thêm rắc rối." Xích vương nhìn Tiêu Minh, ra chiều rất hài lòng, nâng tay hướng về phía hắn làm một động tác "mời": "Ta đã sai thủ hạ chuẩn bị xong những đồ cần thiết rồi."
Bộ dạng gấp gáp như vậy chắc hẳn Xích vương rất nóng lòng muốn diệt trừ hậu họa, Tiêu Minh cũng không có gì phản đối, đành phải đi theo sau hắn, cùng Xích vương tới hậu viện.
Nơi này là khu dân cư của Yêu tộc, canh phòng đặc biệt nghiêm ngặt, là đầu mối then chốt của tộc Xích vương, tự nhiên cũng là nơi thích hợp nhất để tiến hành loại nghi thức cơ mật này.
Thời điểm Tiêu Minh đi tới, tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Trận pháp tinh xảo quỷ quyệt cũng đã được vẽ xong, có lẽ là trận pháp chân truyền của yêu tộc, Tiêu Minh nhìn cũng không có cách nào giải được.
Ngay chính giữa trận pháp là một cái hang, đủ sức để chứa một người ngồi xếp bằng, ở trong có đầy thứ nước màu xanh biếc, nhìn qua vô cùng mát mẻ, thi thoảng còn phát ra mùi thuốc đặc biệt.
Bả vai thiếu niên bán yêu kia bị Yêu tu đè chặt, quần áo bị xé rách, lộ cả thân thể nhỏ bé của hắn, gò má hắn đỏ ửng lên như muốn ngăn cản, nhưng tay chân thì mềm nhũn không nghe lời, thậm chí còn không thể tự mình đứng lên được.
Vừa quan sát xong toàn bộ, Tiêu Minh liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, không cần quay đầu lại hắn cũng biết là Lục Thiên Vũ bị gọi tới, tận mắt chứng kiến thí nghiệm này —— Đây cũng có thể coi là một lần chuẩn bị tinh thần.
Bởi vì quan hệ lúc này đã có chút hòa hoãn, Lục Thiên Vũ không có quắc mắt lạnh lẽo với Xích vương mà gật đầu chào qua loa một cái —— Cái gật đầu này không tính là cung kính, càng không thể gọi là cam nguyện, thế nhưng cũng đủ để Xích vương mát dạ, khẽ gật đầu đáp lại.
Sau khi hành lễ xong, Lục Thiên Vũ bước đến bên người Tiêu Minh, khuôn mặt vốn đang lạnh băng trong nháy mắt ấp áp như hoa xuân đua nở, hướng về phía sư phụ nở một nụ cười.
Ba giây trước tâm tình Xích vương còn đang vui vẻ: "..."
Không xem sư đồ nhà này diễn trò chướng mắt nữa, Xích vương vung tay một cái, hạ lệch cho đám Yêu tu giải tên thiếu niên bán yêu mềm nhũn kia tới, cẩn thận đưa hắn tiến về phía hang thuốc, lo lắng tựa như sợ thuốc trào ra một giọt thì cả quá trình sẽ thất bại trong gang tấc.
Đám Yêu tu vô cùng cẩn thận, thế nhưng thiếu niên bán yêu căn bản không chịu phối hợp mà hết sức sợ hãi.
Hắn căn bản không biết mình bị bắt tới đây là vì cái gì, cũng không biết thứ thuốc kia sẽ có tác dụng gì, càng không biết mình sau khi uống xong sẽ trở thành cái gì.
Thiếu niên cuồng loạn giùng giằng, sợ hãi kêu lên một tiếng thê lương, Yêu tu bị hắn làm cho gián đoạn thì vô cùng căm tức, trực tiếp nhét hắn vào hang thuốc, sau đó đứng ở miệng hang hạ cấm chế, khiến thiếu niên từ cổ trở xuống hoàn toàn chìm trong thuốc, dù giãy giụa thế nào thì cũng chỉ ngoi được đầu lên.
Thiếu niên bán yêu ngồi trong hang thuốc, sắc mặt vô cùng ảm đạm, ngay cả môi hắn cũng không còn chút huyết sắc.
Bỗng đôi mắt xanh thẳm của hắn chợt trợn to, gần như lòi cả ra ngoài hốc mắt, tròng mắt hắn trắng dã, tia máu nhấp nháy, tựa như chỉ cần chớp mắt một cái thì sẽ lập tức nổ tung, vô cùng đáng sợ.
Cùng lúc đó, da thịt của thiếu niên cũng bắt đầu từng tấc từng tấc nứt ra, làn da vốn trắng nõn văng tung tóe ra thành những vụn hồng hồng, thậm chí có thể thấy bắp thịt đỏ hồng đang ngọ nguậy ở dưới.
Hình dáng của thiếu niên hiện tại thật là quá mức kinh khủng, ngay cả người như Tiêu Minh ngày ngày thường thấy những điều kinh lạ cũng phải nhíu mày, không phải là không chịu đựng được, mà là vô cùng chán ghét.
Thiếu niên rống lên một tiếng, nhưng ngay sau đó hơi thở của hắn bắt đầu đứt quãng, có vẻ như khó mà bảo toàn được mạng sống.
Xích vương nhẹ nhàng bước nhanh về phía trước, chán ghét tống vào họng của tên bán yêu kia một dòng máu tươi.
Máu tươi chứa đựng tu vi ngàn năm của Xích vương đúng thật là không phải tầm thường, trong nháy mắt, thiếu niên đang chuẩn bị tiêu tán bỗng thở hổn hển, con ngươi dần dần tụ lại, cuối cùng cũng khôi phục được một chút ý thức, da thịt lúc trước bị xé rách cũng dần dần khép lại.
Chỉ tiếc, da thịt khép lại chẳng qua là mang đến cảm giác thoải mái ngắn ngủi, theo sau là cơn hành hạ rất dài.
Vừa mới liền lại chưa được bao lâu, da thịt dưới tác dụng của thuốc một lần nữa lại nứt ra, làm người ta nhìn mà tuyệt vọng.
Sau khi xác nhận máu tươi của Xích Dực điểu đúng là có tác dụng cực lớn, Tiêu Minh rốt cuộc không đành lòng dời mắt đi, mặt lộ vẻ khổ sở, chán ghét bản thân.
Nhận ra được sư phụ nhà mình có vẻ phiền muộn, Lục Thiên Vũ nắm lấy tay hắn tỏ vẻ an ủi, mắt vẫn nhìn tên thiếu niên bán yêu kia trong hang thuốc, không bỏ lỡ từng giây từng phút —— Tựa như muốn ghi nhớ toàn bộ những thứ này trong đầu, không thể bỏ sót chút nào.
Mọi người bên trong đều yên lặng, theo bản năng giảm thấp nhịp thở, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của thiếu niên, tiếng giãy giụa cùng tiếng nước chảy trong hang.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ thời gian cũng không quá dài nhưng lại làm người ta sinh ra cảm giác vô tận, mùi thuốc vốn thanh đạm dần dần bị huyết khí che khuất, sau đó là mùi vị rỉ sét ngày càng nồng nặc khiến không ít Yêu tu không nhịn được nuốt nước miếng, kiềm chế cơn thèm khát của mình.
Đây là mùi máu của con người, bên trong còn ẩn chứa không ít linh khí, mặc dù không cao cấp ngon miệng như Tiêu Minh nhưng cũng có thể khuấy động niềm khao khát của đám Yêu tộc.
Dần dần, tiếng thở dốc của thiếu niên dần yếu lại, tiếng giãy giụa, tiếng nước chảy cũng không còn nữa, nước thuốc vốn xanh biếc đẹp mắt nay đã chuyển thành một màu xanh đậm, sền sệt, đặc mỡ.
Xích vương có phản ứng đầu tiên, gã giơ tay lên, ra lệnh cho Yêu tu bên cạnh đem tên thiếu niên kia ra.
Đám Yêu tu ba chân bốn cẳng lôi thiếu niên ra khỏi hang thuốc, động tác giống như đối đãi một đứa trẻ yếu ớt, sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút thì tên thiếu niên này sẽ vỡ ra từng mảnh.
Thiếu niên được đặt trên một tấm da mềm mại đã được chuẩn bị từ trước, một tên Yêu tu sờ ngực hắn, ánh mắt sáng lên nhìn về phía Xích vương, hưng phấn bẩm báo: "Tôn thượng, hắn còn sống."
Trên người thiếu niên dính đầy màu xanh đậm của nước thuốc cùng màu đỏ của huyết dịch, không còn nhìn rõ hình dáng, nhưng mái tóc vốn xám tro đã trở thành màu bạc, nếu như được rửa sạch chắc chắn sẽ vô cùng hoàn mỹ tinh khiết.
Dừng một chút, Yêu tu nói thêm: "Tên tiểu tử này chắc hẳn là người của ngân hồ tộc, huyết mạch nhân loại được loại bỏ rất sạch sẽ!"
Nghe đến đây, Xích vương vô cùng hài lòng, nhìn về phía tên bán yêu —— Không, giờ phải gọi là thiếu niên Ngân Hồ tộc, ánh mắt gã cũng không kém phần ôn hòa; "Dẫn hắn đi, cẩn thận chiếu cố hắn một chút, cũng coi như là luyện tập, sau này dựa vào đó mà chăm sóc cho Thiên Vũ."
Yêu tu ở cửa vô cùng rối rít, dời thiếu niên đi như nâng trân bảo, đám yêu tộc còn lại thì thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho ngày Thiên Vũ chính thức bỏ đi huyết mạch loài người.
Xích vương bước tới chỗ Tiêu Minh và Lục Thiên Vũ, âu yếm nhìn Thiên Vũ: "Thế nào? Con đã hài lòng chưa? Con so với tên bán yêu kia còn có vài phần tráng kiện, tu vi cũng cao thâm hơn, hắn có thể chịu đựng nổi, con tất nhiên cũng có thể.
Huống hồ trong người con còn có huyết thống Xích Dực điểu, chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều."
Lục Thiên Vũ không có cách nào từ chối, quả quyết gật đầu một cái: "Nếu ngươi đã đáp ứng được yêu cầu của ta, ta tự nhiên cũng sẽ không nuốt lời.
Khi nào thì bắt đầu?"
"Ngày mai thì sao?" Xích vương như đã sớm có dự định trước, không chút suy nghĩ liền nói ra.
"Ngày mai?" Lục Thiên Vũ chưa trả lời, Tiêu Minh không kiềm được hỏi ngược lại: "Ngày mai...!Không phải quá sớm sao? Không cần đợi thiếu niên kia tỉnh lại ư?"
"Không cần như vậy." Xích vương lắc đầu một cái "Tắm thuốc là việc nguy hiểm nhất, một khi có thể vượt qua rồi thì sinh mạng cũng sẽ không bị uy hiếp nữa.
Chỉ cần có thể chịu đựng được, chuyện hắn có thể tỉnh lại hay không, sau khi tỉnh lại thần trí có bình thường hay không, đó là ý chí của hắn quyết định —— Ta tin tưởng Thiên Vũ nhất định sẽ không làm ta thất vọng."
Lục Thiên Vũ hừ nhẹ một tiếng, cũng không phản bác lại, coi như là âm thầm chấp nhận lời giải thích của Xích vương.
"Như vậy..." Tiêu Minh chần chừ một chút, tựa hồ như đang lúng túng, "Nhưng hôm nay ngươi đã mất không ít máu, chẳng nhẽ không muốn điều dưỡng một thời gian sao? Ngày mai lại mất thêm máu nữa...!Sợ là tu vi của ngươi sẽ bị ảnh hưởng."
Không ngờ rằng Tiêu Minh sẽ nói như vậy, Xích vương hơi sững sờ một chút rồi dịu thần sắc: "Không sao, ta cũng không vì mất một ít máu mà gặp phải chuyện không may.
Giải quyết chuyện này sớm một chút, ta có thể an tâm bế quan điều dưỡng."
Tiêu Minh gật dầu một cái, không nói nhiều nữa.
Thật ra thì hắn cũng không biết nên lựa chọn thế nào cho thỏa đáng, rốt cuộc là nên đợi động tĩnh của Lạc Thủy cung, hay là để cho Xích vương thực lực thuyên giảm.
Nếu không còn cách nào khác, vậy thì thuận theo tự nhiên đi.
Xích vương muốn ngày mai, thì mai sẽ tiến hành.
= Hết chương 71 =.