Mặc dù bất mãn, Lục Thiên Vũ cũng không có biểu hiện ra, ngược lại rất cung kính thi lễ một cái với Tiêu Minh, giọng nói mang theo vài phần hào hứng :"Sư phụ xuất quan? Tất cả đều thuận lợi chứ? "
" Ừm, không tệ." Tiêu Minh thuận miệng đáp, đưa thịt thỏ đến mũi nhẹ nhàng ngửi một cái —— mặc dù hắn đã sớm ích cốc ( không ăn gì cả, hoặc là chỉ ăn một ít để có thể sống được, hấp thu thiên địa chi khí để bổ sung năng lượng cho cơ thể), nhưng cũng rất yêu thích món ngon rượu tốt, ước chừng là " lúc còn trẻ " chưa kịp hưởng thụ, sau khi cùng Huyền Việt kết làm đạo lữ liền thay đổi hẳn, may mắn Huyền Việt cũng cưng chiều hắn, rõ ràng đối với những thứ này không có bất hứng thú, nhưng lại hiểu rõ mỹ thực ở nhiều nơi, mỗi lần đi ra ngoài đều không quên mang về một ít cho Tiêu Minh ăn.
Tiêu Minh hơi dao động, rất nhanh liền bỏ qua mấy "chuyện cũ năm xưa", đưa tay xé một cái chân thỏ.
Lục Thiên Vũ yên lặng nhìn sư phụ không chút khách khí nào chiếm đoạt bữa trưa của mình :".................."
—— Sư phụ, câu "không tệ" kia của lão nhân ngài rốt cuộc là nói bế quan thuận lợi, hay là hương vị của thịt thỏ tốt?
Rất lưu loát mà không mất ưu nhã đem chân thỏ cầm trong tay gặm nốt, Tiêu Minh đưa thịt nướng còn lại cho Lục Thiên Vũ, phủi vạt áo, trở về trạng thái tiên phong đạo cốt không màng chuyện đời.
Đầu tiên hắn tán thưởng Lục Thiên Vũ chăm chỉ chịu khó có hiểu biết, rồi giải đáp đủ loại vấn đề của đồ đệ nhỏ liên quan tới tu luyện, cuối cùng khoái trá khen ngợi bày tỏ để đồ đệ nhà mình bớt lo lắng, hắn quyết định giúp thiếu niên luyện chế mấy món pháp khí mà kỳ Luyện Khí có thể sử dụng.
Lập tức, ánh mắt Lục Thiên Vũ sáng bừng, hoàn toàn quên mất nỗi bất mãn vì Tiêu Minh vô trách nhiệm, hăng hái tự thuật nguyện vọng về hình dáng pháp khí với hắn.
"...!Kiếm? " Tiêu Minh sửng sốt một giây, ngay sau đó bật cười, "Vậy, ngươi tính trở thành kiếm tu sao? "
"Cũng không phải, chẳng qua...!đồ đệ cảm thấy như vậy rất tuấn tú!" Lục Thiên Vũ nắm tóc, cười xấu hổ ——không biết là tâm cảnh trống trải, hay do muốn báo thù, cũng có thể do năng lực ngụy trang cao hơn, nửa năm sau Lục Thiên Vũ đã sớm không nhìn ra từng là một kẻ u ám tàn nhẫn, hoàn toàn trở nên sáng sủa hoạt bát trong một thời gian ngắn.
Theo bước đường tu chân, tắm gân chặt tủy, Lục Thiên Vũ vốn có thân thể gầy yếu nhanh chóng khỏe mạnh hơn, vóc người cũng cao không ít.
Da thịt nhợt nhạt trở nên hồng hào, mặt mày tú lệ cũng hiển hiện ra ngoài, thay vì nói tuấn mỹ, không bằng nói là đẹp, đẹp và xen chút yêu mị —— đây đại khái là do trên người hắn đang chảy một nửa huyết thống yêu tộc.
"Ngươi thích kiếm, vậy vi sư giúp ngươi luyện chế một thanh kiếm.
Nhưng trước đó, chúng ta phải lấy một ít vật liệu mới được.
Trong tay ta đều là vật liệu cao cấp, không thích hợp luyện tế pháp khí cấp thấp —— dĩ nhiên, cũng cần mua một ít linh dược, để tránh tên tiểu tử kỳ Luyện Khí ngươi lãng phí cao cấp linh đan của ta, phung phí của trời." Ngụy trang đã hoàn thiện thêm một bước, tâm địa xấu xa của Tiêu Minh lại bắt đầu rục rịch, làm vài thứ cho đồ đệ nhà hắn là chuyện thứ nhất, ngoài ra cũng cần thăm dò một ít tin tức xem "kẻ thù" của mình có động tĩnh gì không.
Ở chốn hoang sơn hơn nửa năm, Lục Thiên Vũ đương nhiên cũng có khát vọng đi ra ngoài hóng gió một chút, lúc trước hắn thật cẩn thận, phạm vi hoạt động không dám cách nhà trúc của Tiêu Minh quá xa, cho nên đã lâu chưa từng thấy qua dân cư, dù hắn giỏi chịu đựng đến đâu 、cam chịu cô đơn, bây giờ cũng có chút nhịn không nổi.
Nghe Tiêu Minh đề nghị như vậy, Lục Thiên Vũ tất nhiên đồng ý cả hai tay hai chân, đến con thỏ nướng xong cũng lười nhìn, không ngừng thúc giục Tiêu Minh nhanh chóng lên đường.
Thầy trò hai người cùng ngự kiếm rời đi, rời khỏi nhà trúc, rất nhanh đã đến thành trấn phụ cận có tu giả hoạt động.
Cho dù Lục Thiên Vũ kích động vạn phần, vẫn đàng hoàng đi theo sau lưng Tiêu Minh, hoàn toàn không quên cần biểu hiện thế nào, Tiêu Minh càng thêm hài lòng mấy phần về đồ đệ này, không chút nào chùn tay mua hàng loạt món đồ có thể dùng, thậm chí đối với đồ vật Lục Thiên Vũ thoáng biểu lộ ra hứng thú nhưng không dùng được, Tiêu Minh cũng không keo kiệt.
Đi sau lưng Tiêu Minh, Lục Thiên Vũ vốn đang hăng hái bừng bừng hết nhìn đông tới nhìn tây lại dần dần an tĩnh lại, tầm mắt không nhịn được dừng trên bóng lưng Tiêu Minh.
Mặc dù diện mạo chân chính của Tiêu Minh có thể gọi là thanh tú khả ái (đáng yêu), nhưng lúc này bề ngoài hắn thay đổi cao lớn cường tráng, Lục Thiên Vũ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được người chăm sóc như thế, cảm thấy thỏa mãn, dù vẫn chưa toàn tâm toàn ý tin cậy Tiêu Minh, bây giờ trong lòng cũng không khỏi ấm áp.
—— Có lẽ, đây chính là cảm giác của phụ thân? Từ ái, ấm áp, có điểm xấu xa tinh quái, dĩ nhiên, quan trọng hơn là người này có thể đứng trước hắn, thay hắn chắn gió che mưa, từng bước một giúp hắn lớn lên, trở nên mạnh mẽ hơn một cách tận tâm tận lực.
...!Nếu như, đây toàn bộ là thật tâm thật ý, nếu đối phương có thể đối xử với hắn mãi như thế, như vậy dù trở thành lô đỉnh của đối phương, tựa hồ cũng không có gì quá mức không thể tiếp nhận?
Lục Thiên Vũ nghĩ đến đây, chỗ khuôn mặt trắng nõn không khỏi hiện lên một vùng đỏ ửng, ngay cả hơi thở cũng vì ý niệm xấu hổ như vậy mà có chút gấp gáp —— và tất cả đều bị thần thức cường đại của Tiêu Minh phát hiện.
Dù sao đang ở chỗ đông, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Tiêu Minh luôn luôn đặt một phần chú ý ở trên người Lục Thiên Vũ, lúc này, hắn không khỏi dừng bước, cau mày nhìn đồ đệ của mình có chút kỳ quái:"Sao vậy? Thân thể không thoải mái? "
Lục Thiên Vũ bối rối che kín gò má hơi nóng lên, lúng túng gật đầu:" Ưm...!có, có một chút.
"
Tiêu Minh :".................."
—— Vì sao đồ đệ càng tu đạo lại càng yếu đi? Cái này cũng không khoa học lắm?
Mặc dù trong lòng hoài nghi, nhưng thấy Lục Thiên Vũ cự tuyệt việc tiếp tục thảo luận đề tài liên quan tới phương diện này, Tiêu Minh đưa hắn tiến vào một tửu lâu (quán rượu) nghỉ ngơi, gọi không ít linh thực linh rượu, coi như là bồi thường cho Lục Thiên Vũ nửa năm này ăn gió nằm sương.
—— May là Tiêu Minh giỏi nhìn thấu lòng người, hắn cũng không tưởng tượng nổi, đứa trẻ bán yêu này lại chỉ mới được quan tâm một chút đã tim đập thình thịch với gương mặt đại thúc hơn năm mươi tuổi của hắn, quả thực là tình huống yêu cha quá mức!
Lục Thiên Vũ cũng biết mình như vậy không bình thường, rất nhanh đã dùng lực kiềm chế đem thất thố vừa rồi đè nén, bắt đầu thản nhiên hưởng thụ linh thực dư thừa linh khí đặc biệt cung cấp cho tu giả.
Mặc dù xuất thân từ thế gia tu chân, nhưng Lục Thiên Vũ lại chưa từng ăn loại thức ăn này, dù là thức ăn của người phàm, hắn còn bữa có bữa không, cho nên vô cùng kinh ngạc bữa ăn trước mặt.
Mà Tiêu Minh lần này lại thiếu hứng thú, thức ăn Huyền Việt mang về ngon vô cùng, mấy món hiện tại đã rất khó gợi cảm giác thèm ăn của hắn, dứt khoát đem lực chú ý đặt ở trên những người nói chuyện phiếm chung quanh, thám thính một vài tin tức.
Giới Tu Chân rộng mênh mông, chuyện xảy ra mỗi ngày rất nhiều, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích bản thân, đa số tu giả đều thích truyền tai nhau, làm phong phú nhân sinh.
Tiêu Minh thưởng thức linh rượu, điều khiển thần thức của kỳ Kim Đan bao phủ tửu lâu, nghe mọi người nói chuyện với nhau —— dĩ nhiên, hắn dám can đảm làm như vậy là vì tu giả nơi này đều không quá Trúc Cơ, không cần lo sẽ mạo phạm đến những cường giả khác.
Rất nhanh, Tiêu Minh liền bắt được cái tên "Lạc Thủy cung", không khỏi càng chú ý, mà nội dung còn lại của tin tức là cuộc xung đột không lớn không nhỏ giữa Lạc Thủy cung và Ngọc Quỳnh các.
Hai phe đối địch nổi lên xung đột, điều này làm cho Tiêu Minh có chút nhìn có chút hả hê, khoái trá cong mắt.
"...!Sư phụ, thế nào? " Chú ý tới biểu tình của Tiêu Minh, Lục Thiên Vũ cũng có chút tò mò, mắt chăm chú nhìn hắn, cố hóng tin tức thú vị này.
Tiêu Minh đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo Lục Thiên Vũ im lặng, lúc sau sẽ nói.
Mặc dù tò mò nhưng Lục Thiên Vũ cũng không trái lời mà hạ giọng, ngậm miệng lại.
Lúc này, mấy tên tu giả đã nói đến nguyên nhân xung đột.
" Rõ ràng địa vị Lạc Thủy cung cao hơn Ngọc Quỳnh các, vì sao cuối cùng lại là Lạc Thủy cung thỏa hiệp nhượng bộ?" Một tên tu giả tò mò hỏi.
" Bởi vì lần này là Lạc Thủy cung đuối lý." Tu giả khơi ra chuyện này chậm rãi nói, "Sự kiện lần này phát sinh do phong chủ Huyền Việt của Lạc Thủy cung đột nhiên tàn sát một tiểu thế gia được Ngọc Quỳnh các che chở đến thất linh bát lạc (kẻ đây người đó, nằm rải rác), không gượng dậy nổi.
Lạc Thủy cung tự xưng là danh môn chính đạo, đương nhiên không thể đường đường chính chính bao che người gây họa, dù sao cũng bất quá là trên lời xin lỗi đầu môi, sau đó xử phạt tượng trưng và cái thôi, cũng không có tổn thất gì.
"
"Phong chủ Huyền Việt? " Một gã khác tu giả cảm thấy có chút khó tin, "Phong chủ Huyền Việt xưa nay sống ngay thẳng, sao giờ y lại không kiêng kỵ gì tùy hứng làm bậy thế?"
"Cái này..." Tu giả đột ngột trầm ngâm một giây, thần bí thấp giọng, " Có người đồn, Lục gia có liên quan đến đạo lữ mất tích của phong chủ Huyền Việt, cho nên mới khiến phong chủ Huyền Việt tức giận, còn theo Lạc Thủy cung giải thích, là do Lục gia kia đả thương một kẻ thù của y.
"
"Cái này —— cái này nghe không thuyết phục cho lắm? " Các tu giả còn lại trợn to hai mắt, hoàn toàn không tin được.
"Ai nói không phải!" Tu giả hung bạo vỗ bàn một cái, "Theo như phong chủ Huyền Việt bày tỏ, kẻ thù của mình, y nhất định phải tự thân báo thù, những người khác đụng cũng không thể đụng, vạn nhất lỡ đụng đả thương hay đụng chết, làm hại phong chủ Huyền Việt không báo được thù, tâm tư bứt rứt, sẽ sinh ra tâm ma!"
Chúng tu giả vây xem:"....................."
Tiêu Minh yên lặng nghe lén :"....................."
"...!Đây là thù oán bao nhiêu, cố chấp bao sâu nhỉ..." Hồi lâu sau, một tên tu giả chậm rãi cảm khái, nói ra suy nghĩ của tất cả mọi người.
Tiêu Minh :".....................Ha ha."
"Nếu như vậy, ngươi có biết vị tu giả này tên họ là gì, thân phận ra sao không? Đề phòng bọn ta không cẩn thận gặp gỡ, lại khiến phong chủ Huyền Việt bất mãn." Một tên tu giả nêu lên vấn đề mà hiện tại mọi người quan tâm nhất —— giết người đoạt bảo là tình trạng bình thường của Tu chân giới, nhưng giết người nào đoạt người nào, cũng cần phải có chừng có mực, vạn nhất không cẩn thận đụng phải kẻ không thể trêu chọc, vậy coi như mạng nhỏ đi tong.
"Cái này...!ta cũng không rõ lắm, nghe nói là một tên tu giả Kim Đan, tuổi đã hơn năm mươi, tóc hoa râm, gương mặt đàng hoàng, tâm tính lại tàn nhẫn.
"
"Tu vi Kim Đan?!" Toàn bộ chúng tu giả đều lắc đầu, không tin, "một kiếm của phong chủ Huyền Việt rung trời chuyển đất, ngay cả tôn giả kỳ Hóa Thần cũng đủ sức đánh một trận, sao lại cùng một vị tu giả Kim Đan trở thành kẻ thù? Hoang đường! Hoang đường!"
" Huống chi tu giả Kim Đan kia còn bị một tên kỳ Trúc cơ gây thương tích, như thế, có thể nào bị Huyền Việt phong chủ không coi vào đâu!"
Chúng tu giả rối rít phản bác, mà người tung tin lại sống chết không thừa nhận mình chỉ là nghe đồn đãi, hoàn toàn không có căn cứ, vì vậy, một cuộc tranh luận cứ kéo dài mãi, thậm chí còn nói đến "Đạo lữ phong chủ Huyền Việt bị đoạt, tâm tính đại biến, tẩu hỏa nhập ma." Tiêu Minh mặt hắc tuyến thu hồi thần thức, giơ tay nhấn huyệt Thái dương, cảm thấy tin tức bát quái của thế giới này thật hoang đường.
"...!Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? " Mắt thấy Tiêu Minh chuẩn bị thất thần lần nữa, Lục Thiên Vũ vội vàng hỏi lại.
Sắc mặt Tiêu Minh phức tạp, nhìn đồ đệ nhỏ, một lát sau trầm ngâm thì chậm rãi đáp :" Lục gia mà ngươi hận, đã bị Huyền Việt đơn thương độc mã (một người một ngựa) tàn sát, từ sau ngày đó còn chưa gượng dậy nổi."
Lục Thiên Vũ :"........................"
—— Nhất định là tư thế ta nghe tin tức không đúng!
" Lục gia...!mất? " Lục Thiên Vũ tiêu hóa một lát, mới có vẻ mờ mịt đón nhận sự thật này,
"Đúng vậy." Tiêu Minh gật đầu một cái, "Hơn nữa, Ngọc Quỳnh các ước chừng cũng sẽ không vì chuyện của Lục gia tới tìm chúng ta gây phiền toái, hưm...!Đây cũng coi là chuyện tốt nhỉ? Bất quá vi sư cảm thấy, trước mắt vi sư không thể tiếp tục sử dụng gương mặt này nữa..."
Lục Thiên Vũ :"........................"
—— Sư phụ, ngài không cảm thấy trọng điểm ngài chú ý có chút không đúng sao? !
"Phong chủ Huyền Việt, y...!vì sao lại ra tay với Lục gia?" Lục Thiên Vũ khó có thể tin lắc đầu một cái, "Đồ đệ chưa từng nghe thấy Lục gia đã từng đắc tội nhân vật này......"
" Ừm, trước đây ra cũng không có nghe nói qua." Tiêu Minh nâng cằm, vẻ hơi ưu thương, sau đó đem tin tức mình vừa nghe thuật lại qua loa một lần.
Lục Thiên Vũ :"........................"
—— Đây cũng không phải là vấn đề tư thế nghe tin tức có đúng hay không, mà nhất định là mình nằm mơ còn chưa tỉnh ngủ nhỉ?!
Lục Thiên Vũ âm u...!Nhìn sư phụ chăm chăm, đột nhiên cảm thấy việc bái sư của mình có chút kích thích, hắn hoàn toàn là được dẫn vào thế giới mới, là tiết tấu tam quan từ nay bị phá vỡ đó!
= Hết chương 9 =.