Môi Súng (Thần Thương)

Edit & Beta: Direct Kill

Ngu Trọng Dạ đáp lời “Được”, sau đó nói “Đi đi”.

Ngu Trọng Dạ đuổi cậu ra ngoài, chỉ dùng một cái liếc mắt đã có thể làm được.

Hình Minh nghe lời mà đi ra ngoài. Tiến một bước lui hai bước, vẫn là gọi đến thì đến đuổi đi thì đi, giống như chuyện gì cũng chưa từng thay đổi.

Nhìn mọi chuyện sóng yên biển lặng, kỳ thực mối quan hệ hiện tại, lúng túng, gượng gạo, không rõ ràng, chẳng trách Lạc Ưu không cam lòng, cậu cũng không thoải mái.

Nhớ tới đài trưởng Ngu tận lực chăm sóc người mới, cậu quyết định đến nhà kho nhìn thử xem.

Hình Minh đang đi thì tình cờ gặp Nguyễn Ninh: ” hực tập sinh mới tới vẫn đang ở trong nhà kho hả?”

“Vẫn đang ở đó, không biết tại sao lại không mở điều hòa lên, bên trong nóng như cái lồng hấp.”

“Có lời oán hận?” Hình Minh đang bốc hỏa mà không chỗ phát tiết, nghĩ nếu như đối phương lên tiếng trách móc, cậu sẽ sắp xếp cho càng nhiều việc vặt, ngọc bất trác bất thành khí, dằn vặt cũng có đạo lý của dằn vặt.

“Không có.” Không nghĩ tới Nguyễn Ninh lại nói, “Rất vui vẻ.”

Hình Minh không tiếp tục hỏi chuyện nữa, người còn chưa tiến gần đến cửa, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng trống, nhớ lại, hình như có một chiếc trống kiểu cũ vứt ở trong nhà kho, bao năm không ai động tới.

Điệp khúc trống đánh dồn dập, thế nhưng lại không gây phiền nhiễu xung quanh, trong nhà kho truyền đến tiếng vỗ tay, tiếng người nói chuyện ồn ào, một cậu thanh niên đang ngồi chính giữa hát ca khúc tiếng Anh, bài hát đã được cải biên tương đối nhiều, nhịp điệu so với trước kia nhẹ nhàng êm dịu hơn, Hình Minh không am hiểu nhạc lý, nhưng vẫn có thể phân biệt được hay dở.

Trong nhà kho cậu thanh niên tươi trẻ hăng hái, phát âm tiếng anh rất thuần khiết, còn có thanh tuyến… Thanh tuyến thật đẹp!

And if you really need me, you gotta gotta gotta gotta love me harder


Gotta love me harder

Love me, love me, love me, love me...

Hình Minh đột nhiên nhớ tới Ngu Trọng Dạ.

Rõ ràng thanh tuyến của hai người hoàn toàn không giống nhau chút nào, Ngu Trọng Dạ trầm thấp thuần túy, cậu thực tập sinh kia thì trong trẻo dương quang, chính cậu cũng không hiểu được tại sao lại liên tưởng hai người với nhau.

Hình Minh đứng ở cửa kho, nghe giọng hát bên trong, tưởng tượng ra cảnh Ngu Trọng Dạ khe khẽ hát.

“Sếp ơi, anh cười cái gì vậy?” Nguyễn Ninh trợn mắt há mồm. Hoàng tử băng lừng lẫy nổi danh trong đài Minh Châu thế nhưng lại tự mình đứng ngẩn người cười, lại còn cười đến thân thương như vậy, quả như thực tố quỷ đói, phật đà động tình.

Hình Minh hơi run, thu lại nét cười trên mặt trong lúc lơ ý để lộ ra ngoài, ngay lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh băng, cách xa người ngàn dặm thường ngày, xoay người đi.

Vốn muốn kiếm cớ để đến thăm dò, bỏ đi, hà tất phải cùng người mới phân cao thấp. Ái tình vốn chỉ là thêu hoa trên gấm, lòng cậu giờ chỉ có chuyện quốc gia thiên hạ cùng một mối thù cá nhân, nào còn hơi sức đâu để nhớ đến chuyện khác, mà đài trưởng Ngu… Chỉ sợ cũng chẳng có sức đâu để cho.

Những phóng viên được phái đi làm việc, trở về đều thu được kết quả tốt, Hình Minh hiếm khi không tăng ca, tan làm tiện đường đi thăm Quý Huệ. Hình Minh bảo đảm với Quý Huệ, thuốc của thầy Hạ nhất định có thể bán ra thị trường.

Lý Mộng Viên trừng mắt nhìn cậu: “Dựa vào đâu lại khẳng định như vậy?”

Mấy ngày quá Hình Minh đều không nhận điện thoại của Lý Mộng Viên, hôm nay gặp cô ở đây cũng chỉ là tình cờ. Chuyện này sai thật rồi. Cậu không thể chống đỡ đôi mắt tha thiết cùng mong đợi của Lý Mộng Viên mỗi lần nhìn mình, vì vậy giả câm vờ điếc.

Ngu Trọng Dạ đã gật đầu việc này rồi, cậu tin tưởng không chút nghi ngờ.

Bồi Quý Huệ ăn cơm tối xong, xuất phát từ phong độ đàn ông, Hình Minh đề nghị chở Lý Mộng Viên về nhà.

Trên xe BMW màu trắng, Hình Minh ngồi ở ghế lái khẽ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lý Mộng Viên.


Đôi mắt ấy quá đẹp đẽ, khiến người không dám nhìn thẳng. Lý Mộng Viên bỗng nhiên đỏ mặt, dùng ánh mắt ruột mềm trăm mối nhìn lại Hình Minh.

Hình Minh mặt không thay đổi quay đầu lại, nhắc nhở cô: “Dây an toàn.”

Lúng túng trầm mặc trong giây lát, Lý Mộng Viên ấp a ấp úng nói, anh của cậu gần đây đang nằm viện.

“Anh của tôi?” Hình Minh không phản ứng lại.

“Không phải là anh ruột, người ấy họ Hướng.” Lý Mộng Viên nói tiếp, “Anh cậu bị người đánh.”

“Người nào? Hắn lại gây chuyện?” Hỏi ra mới biết không phải như vậy, bệnh viện Phổ Nhân dù sao cũng thuộc top một trong ba bệnh viện công lập tốt nhất, lưu manh sinh sự với bác sĩ thì thôi, không đến nỗi ngay cả người qua đường cũng không buông tha, vì vậy tự hỏi tự trả lời nói, “Hẳn là Hướng Tiểu Ba lại gây sự bên ngoài.”

“Anh của cậu bị gãy xương phỏng chừng là do bị đánh, bọn họ còn không tha thứ mà tìm đến tận bệnh viện, hình như là anh cậu vay tiền lãi suất cao không trả được nợ, đến mấy trăm ngàn…”

Hình Minh thờ ơ không động lòng. Ánh mắt nhìn thẳng phía trước, vừa chăm chú lại lạnh lùng. Cậu cũng không bất ngờ. Hướng Tiểu Ba từng mở tiệm net, làm trong phòng xông hơi, thậm chí đến việc vay nặng lãi này còn không buông tha, cũng coi như trải qua đủ mọi hoàn cảnh, cái chính là không có việc nào làm được tử tế. Chắc hẳn trong lòng hắn có nhiều phẫn uất, tiền cha mình cả đời khổ cực dành dụm để mua quan tài đều bị hắn moi hết sạch.

“Còn có mẹ cậu, cũng bị thương, mấy tên đó nói nếu không đem tiền trả lại, chúng sẽ đốt nhà… Vừa nãy trước mặt cô Quý, mình không tiện nói…” Quang cảnh trước mắt bỗng trở nên xa lạ, Lý Mộng Viên nhận ra BMW đột nhiên quay trở lại, khẽ lên tiếng: “Hình như xe chúng ta đang đi không đúng đường, đừng nên đi đường này.”

“Giờ cao điểm, đường cũ đang bị tắc.”

Chỉ nói câu này, còn mặc kệ Lý Mộng Viên nói chuyện gì nữa, Hình Minh đều không lên tiếng.

Nói là đường tắc, xe chạy lòng vòng quanh thành phố. Sau đó Hình Minh đỗ xe trước cửa một tiểu khu, tắt động cơ. Không giải thích gì thêm với Lý Mộng Viên đang ngồi bên cạnh, cậu lặng im, không nói một lời, giống như đang chờ ai đó.

Có người đi qua, nhìn vào trong xe với ánh mắt khó hiểu, Hình Minh ngoảnh mặt làm ngơ, không xuống xe. Một thời gian không đến đây, mấy tòa nhà phụ cận đã cũ kĩ phủ kín màu xanh đen của rêu, đang được trùng kiến lại.


Hình Minh vẫn còn ấn tượng với một quán tạp hóa gần đó. Nói không khoa trương, từ lúc quán đó được xây dựng, vẫn là đám cỏ lau ngập đầu, vẫn là mấy viên gạch xanh được xếp lộn xộn, có mấy bác gái lớn tuổi rảnh rỗi ngồi hóng mát, không để ý bên ngoài tiểu khu bụi tung mù mịt, các bác gái ngồi rung đùi mồm năm miệng mười, nhàn hạ bà tám về các chuyện của tiểu khu. Bọn họ là loại người thường thấy trong xã hội này, bình thường thì vất vả cần cù, sau nửa cuộc đời bận rộn, ngoại trừ mỗi ngày mong chờ nhà nước cung cấp viện trợ cho người nghèo, thì cả ngày không có việc gì làm.

Các bác gái đang bàn về chuyện ông lão sống một mình ở tiểu khu bị chết, khi phát hiện ra thì thi thể đã chảy nước mủ từ lâu, mùi hôi thối bốc xa mười dặm, phòng ở do nhà nước cấp, ông lão chết rồi không người kế thừa sẽ được trả lại quốc gia, vì vậy người nhà từ bỏ ông lão từ lâu đang muốn nhờ cậy cảnh sát thông đường, cố gắng để được kế thừa lại căn hộ; nhưng ai ngờ một đêm bị cơ quan tài chính lừa gạt mất trắng tám mươi ngàn, người kia hiện giờ so với cha mẹ chết rồi còn thê thảm hơn, cả ngày ở trong nhà không ăn không uống, muốn tìm cái chết…

Những chuyện này đều có khả năng trở thành đề tài. Hình Minh nghĩ, cần phải xuống xe cùng các bác gái trò chuyện. Thế nhưng cậu không nhúc nhích được.

Cậu nhìn thấy Đường Uyển xuất hiện. Trong tay đang cầm một túi rác, hẳn là ra ngoài vứt rác.

Đường Uyển ném túi rác trong tay xuống, bước đi vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực như cũ, cần cổ nhỏ dài như thiên nga, dáng đi cực kỳ tao nhã. Người bên ngoài chào bà là cô giáo Đường, bà chỉ mỉm cười gật đầu. Khí chất khi nói chuyện cùng mọi người của Hình Minh được di truyền rất nhiều từ mẹ mình. Loại khí chất không thể giải thích không thể đuổi kịp, nói đơn giản một chút, không phải cùng một loại với người phàm tục.

Mặc dù cách xa khoảng năm, sáu mét, Hình Minh liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn thấy những vết bầm tím trên khuôn mặt Đường Uyển, Đường Uyển năm nay đã hơn năm mươi tuổi nhưng làn da vẫn trắng hồng rạng rỡ, cho nên những dấu vết bầm tím kia lại đặc biệt rõ ràng. Những vết bầm xấu xí khiến dấu vết tháng năm trên mặt bà dần lộ ra. Trong ấn tượng của Hình Minh mẹ mình sẽ không bao giờ già.

Người phụ nữ này khi còn bé được cha mẹ cưng chiều, lớn rồi vẫn được chồng nâng niu, đời này chưa phải chịu qua khổ cực, ăn trái đắng bao giờ.

BMW màu trắng trong đêm đen rất dễ nhận ra, nhưng Đường Uyển không nhìn thấy Hình Minh —— cũng có thể là nhìn thấy, Đường Uyển chỉ liếc mắt về hướng con trai mình đang đậu xe, chỉ là đứng từ xa nhìn, rồi quay đầu bỏ đi.

Cả người Hình Minh ngửa ra sau, đem khuôn mặt giấu vào trong bóng tối, để cho tấm vải cũ kỹ vô hình che giấu đi đôi mắt ẩm ướt.

Người với người, nếu cả đời đừng quan tâm đến nhau, thì thật tốt quá.

Cậu nhìn theo bóng dáng mẹ mình rời đi.

Ở khu này người có tiền không nhiều, như Hướng Dũng đã xem như là trường hợp đặc biệt. Những bác gái đang ngồi ở quán tạp hóa trước giờ đều ao ước được ở nhà lầu, đi xe đắt tiền như Đường Uyển, thế nên vào lúc này đặc biệt hả hê, nhiệt tình bỏ đá xuống giếng. Mấy người mới vừa rồi còn ở trước mặt khen bà là tiên nữ hạ phàm, bây giờ lại cong mồm mắng là hồng nhan họa thủy.

“Nghe đâu bọn họ chuẩn bị bán nhà, trước mắt giá phòng tuy cao, nhưng mà số tiền lớn như vậy không biết có trả nổi không, cũng không biết mấy tên cho vay nặng lãi kia khi nào thì trở lại, lần trước cái bộ dạng muốn giết người phóng hỏa của bọn chúng suýt nữa hù chết tôi!”

“Từ nhỏ lão Hướng đã làm việc tại quán cơm, cũng coi như có chút tiền của, nào ai ngờ lại có thằng con trai phá gia chi tử như thế, ăn uống nhậu nhẹt, chơi gái đánh bài, toàn bộ đều bị nó moi hết…”

“Tôi và lão Hướng quen nhau khá nhiều năm rồi, vợ trước của lão tôi cũng biết, khi đó Tiểu Ba ngoan ngoãn lắm, đều là do hồ ly tinh kia đến mới biến thành như vậy…”

“Nhà bọn họ không phải còn có một đứa con trai sao, nghe nói là biên tập viên của đài Minh Châu, vừa đẹp trai lại có tiền đồ…”


“Đó không phải là con ruột của ông Hướng, chỉ là con riêng của hồ ly tinh thôi… Nghe nói trước khi chồng của hồ ly tinh chết cô ta đã “hồng hạnh xuất tường” (ngoại tình) cặp kè với lão Hướng, cho nên quan hệ mẹ con của bọn họ không ra sao, một năm gặp mặt không quá mấy lần…”

Đến tận bây giờ mà Đường Uyển cũng không chịu kể chuyện cho Hình Minh nghe. Nếu như không phải Lý Mộng Viên nhắc đến, chắc rằng Hình Minh vẫn sẽ không biết.

Hình Minh lái xe đưa Lý Mộng Viên về nhà, dọc  đường đi luôn im lặng. Có thứ gì đó đang dần lên men trong lòng cậu. Nói không được là tiếc hận đau lòng hay chỉ là đáng thương, mơ mơ hồ hồ giống như hận ý thời thơ ấu. Khiến người ta buồn bực đến hoảng hốt.

Về đến nhà, Hình Minh nằm ở trên giường tìm đọc các email công việc—— trước đây chê giường bé, từ lúc Ngu Trọng Dạ đi, cảm giác không còn là chiếc giường xưa cũ nữa, vừa rộng lại vừa trống, khiến người ta cảm giác cô đơn cùng cực.

Phóng viên phái ra ngoài báo cáo tình huống công tác, nói vị giáo viên già được phong tặng danh hiệu chiến sĩ thi đua tên là Lưu Sùng Kỳ, kém một chữ so với tên vị sếp trước kia của tôi, vợ chết sớm, để lại hai cô con gái, con gái nhỏ không làm việc ở địa phương, quanh năm suốt tháng hiếm khi về nhà, vất vả mãi mới liên hệ được với con gái lớn, mà cô con gái lớn nghe giới thiệu là người đài truyền hình lập tức cự tuyệt không gặp mặt, chỉ ở trong điện thoại nói một câu rất hàm ý: Lão già kia là một tên biến thái!

Câu nói này không chỉ có hàm ý, mà còn cực kì quan trọng, Hình Minh ngay lập tức bố trí nhiệu vụ phải điều tra cho rõ, để các ký giả đóng giả thành cảnh sát hình sự, tra hỏi kỹ càng.

Trong chốc lát Quý Huệ điện thoại tới, nói một công ty thuốc nổi danh ở Hương Cảng có ý định tiếp tục nghiên cứu hạng mục này, tài lực bối cảnh đều không có gì để xoi mói, nên chuyện về Alanine Ciloni có lẽ sẽ đạt được kết quả tốt đẹp; còn nói sợ bác sĩ Lưu đi sẽ không giữ mồm giữ miệng nên chưa yên tấm, vì thế muốn ủy thác Hình Minh thay mình đàm phán với đối phương.

Không ngờ hiệu suất của đài trưởng Ngu lại kinh người như vậy, sáng sớm mới gật đầu, buổi tối đã có kết quả. Hình Minh vui vẻ đáp ứng, vì làm chương trình, cậu đã sớm tìm hiểu về loại thuốc mới của Hạ giáo sư một cách kỹ càng, chuyện đàm phán này cậu rất tự tin.

Treo điện thoại của Quý Huệ, Hình Minh nhìn màn hình máy tính nửa ngày, sau đó lên trang web của ngân hàng đăng nhập, kiểm tra xem trong thẻ còn lại bao nhiêu tiền.

Mặc dù tiền lương của biên tập viên tin tức khá dồi dào, nhưng cậu đã cùng Ngu Trọng Dạ lập quân lệnh trạng, ‘Tầm nhìn Đông Phương’ từ trù bị đến phát sóng, cậu vẫn luôn chỉ lấy mức lương cơ bản. Tuy nhiên chi phí cho một người ăn ở tiêu dùng khá dư dả, cậu vốn là người yêu thích ngăn nắp, cho nên mỗi tháng chi tiêu không quá nhiều. Nhìn rõ số dư trong thẻ, Hình Minh khép lại laptop, nằm ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà trầm tư.

Lúc lâu sau.

Lòng người bất quá chỉ sáu lạng thịt.

Quên đi, sinh tôi nuôi tôi, làm con người.

Quyết định như vậy, tâm liền hơi trầm xuống, Hình Minh nhỏm dậy gọi điện cho Ngu Trọng Dạ, hỏi hắn, tối nay có cần tới hay không?

Đến là để cảm Ngu Trọng Dạ đã giải quyết chuyện hạng mục thuốc ung thư thanh như vậy cho cậu, thứ hai vì vay tiền, chuyện như vậy mặc dù làm người khó có thể mở miệng,  nhưng mở miệng trước mặt còn có thành ý hơn.

Nhưng đầu bên kia điện thoại truyền đến những tiếng động kỳ lạ, trong phòng có người, hơn nữa không giống như là Phỉ Bỉ. Giọng nói Ngu Trọng Dạ vừa lạnh nhạt lại mệt mỏi, ngày mai hãy nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận