Môi Súng (Thần Thương)

Edit & Beta: Direct Kill

Liêu Huy nói xong những lời này, liền cầm tách trà từng ngụm uống nuốt xuống, tựa như còn cố ý phát ra tiếng động lớn, trên mặt nở nụ cười quái dị.

Hình Minh biết ánh mắt này của Liêu Huy ám chỉ điều gì. Nếu như trong tay cậu có dao, có thể Liêu Huy đã sớm chết hàng trăm lần, là do cả người mất máu nhiều quá mà chết, từng vết chém thẳng vào động mạch chủ.

Cậu nhìn chằm chằm Liêu Huy rất lâu, sau đó giật giật môi, từng chữ từng chữ từ trong cổ họng phát ra.

Bốn chữ.

Mày đi chết đi.

Sau khi xuất môn, Hình Minh lái xe loanh quanh khắp thành phố, từ nam xuống bắc, đang đi về phương bắc lại ngoặt một cái về hướng đông, cũng không biết đang tìm kiếm chung quanh thứ gì. Sau đó suýt nữa cậu vượt đèn đỏ, thân xe mới đến nửa ngã tư, đã bị cảnh sát giao thông cản lại.

Cảnh sát giao thông biết cậu, cười ha ha, anh là Hình Minh đúng không?

Đồng chí cảnh sát giao thông trẻ tuổi này chính là một fanboy của biên tập viên Hình, cho nên dự định bỏ qua một lần, chỉ tặc lưỡi nhắc nhở thôi. Nhưng Hình Minh vẫn cứ một bên lấy ra hộ chiếu, một bên thất hồn lạc phách giải thích, tôi ném đồ.


Xác thực ném đồ.

Cậu ném đi giấc mộng chiêm bao mười hai năm qua.

Cậu chưa từng nghĩ lúc mình sắp chạm tay vào, bỗng nhiên giấc mộng hoàng lương nát tan, ân cừu đều biến thành mây khói, yêu hận đều trở thành dĩ vãng.

Thời điểm Hình Minh trở lại bệnh viện, Lạc Ưu đang từ trong phòng bệnh đi ra, ánh mắt của hắn yên tĩnh tuyệt vọng, trên mặt có nước mắt chưa kịp lau, chắc hẳn vừa mới nháo xong một hồi. Khi Hình Minh đi đến thang máy đã nghe được tiếng tranh cãi trong phòng bệnh, mà cậu không nghe được toàn bộ, cũng không nghe rõ, chỉ có câu cuối cùng.

Lạc Ưu chảy nước mắt gọi Ngu Trọng Dạ là thầy, nói thầy đây là đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, trong các vở kịch kẻ đập nồi dìm thuyền liều chết đều là anh hùng, nhưng trong thực tế đập nồi dìm thuyền liều chết đều là liệt sĩ, bản thân tại sao chết cũng không biết.

Hắn vẫn cảm thấy mình cùng Ngu Trọng Dạ là một loại người. Người như bọn họ trong mắt chỉ có chính mình, vì lợi mà sinh, tuyệt tình ít ham muốn.

Người cùng loại vốn nên tỉnh táo dựa dẫm vào nhau, một Hình Minh chặn ngang thì tính là gì.

Hắn không cam lòng, cũng không hiểu, Ngu Trọng Dạ lại sát thêm muối vào vết thương của hắn. Ngu Trọng Dạ liếc mắt ra ngoài cửa nhìn thấy Hình Minh đang tiến vào, chợt nở nụ cười với Lạc Ưu, sau này đừng tiếp tục gọi tôi là thầy nữa.


Phản ứng của Hình Minh không khiến cho Thịnh Vực bất ngờ, Liêu Quân đối với chuyện này không phải chỉ có một biện pháp, dụ dỗ không thành, trực tiếp động thủ. Hồng Vạn Lương am hiểu sâu sắc thứ gọi là luật rừng, bộ dạng thuận ta thì sống chống ta thì chết, ra hiệu cho thư ký của mình, tên tiểu tử Hình Minh này ông quan sát đã lâu, chỉ có một bầu máu nóng chứ trên tay không hề có tấc sắt nào, giết chết thì thôi.

Nhưng mà việc này Ngu Thiếu Ngả không đồng ý.

Ngu Thiếu Ngả từ ngoài cửa tiến vào, cười ha hả kêu một tiếng “Ông ngoại”, bỗng nhiên từ ống tay áo rút ra một chiếc dao quân dụng, để ở trên cổ mình. Cậu đặc biệt thoải mái cũng đặc biệt không sợ, nói mình về nước lần này học được rất nhiều thứ, không cầu phú quý danh vọng, ngược lại cũng muốn thử ngốc nghếch một lần, cầu cái gọi là thiên đạo công lý.

Giọng nói ôn hòa mát lạnh, nhưng trong mắt tựa như có hàng vạn lôi đình, khiến cho Hồng Vạn Lương và thủ hạ tất cả đều chấn động.

Thịnh Vực vội vàng đè xuống sự việc ô nhiễm của xưởng thuốc, nhưng truyền thông lại giành trước một bước phơi bày ra ánh sáng.

Hình Minh thân là phóng viên, cũng có tư cách trình báo đề tài với ‘Minh Châu kết nối’, chỉ là lãnh đạo không tiếp nhận, nếu tiếp nhận thì sau đó chế tác ra sao cậu cũng không thể xen vào. Nhưng lão Trần có thể. Lão Trần dặn dò Lạc Ưu làm đồng thời hai tập, lấy tên là ‘sơn tiêu trả thù’, cụ thể để vạch trần hành vi bất hợp phát của Thịnh Vực tại địa phương.

Sau khi chương trình về sự việc ô nhiễm khiến người dân mắc bệnh, cả nước mới vỡ lẽ, thậm chí kinh động tới cả trung ương.


Hồng Vạn Lương bị tức đến nằm liệt trên giường, cũng có thể là giả bộ, bởi vì sau đó ông cáo ốm từ chối cùng cháu trai của mình gặp mặt. Ông ai thán hai cha con họ bị ma quỷ ám, nhưng ông có thể cùng Ngu Trọng Dạ trở mặt, lại không có cách nào xuống tay ác độc đối với đứa cháu ngoại duy nhất của mình.

Hồng Vạn Lương một khi ngồi yên, Thịnh Vực không còn khả năng trông cậy vào gốc cây này. Liêu Quân biết rõ đạo lý đó, cũng hiểu một khi khiến dân chúng phẫn nộ, giãy giụa nữa cũng chỉ là phí công, phương pháp sáng suốt nhất lúc này chính là bỏ xe giữ tướng. Quả nhiên như cô sở liệu, không bao lâu, người đại diện pháp lý của tập đoàn Thịnh Vực, tổng giám đốc Liêu Huy do bị hiềm nghi nghiêm trọng không chấp hành kỷ luật, đã bị lực lượng cảnh sát dẫn đi điều tra. Chờ hắn phía trước có thể là hai mươi năm ngồi tù bóc lịch.

Liêu Quân đối với chuyện của em trai không quản cũng không hỏi, Liêu Huy phát điên giống như cẩu, cắn víu chung quanh, mong muốn giao nộp bằng chứng tố giác, lập công để mong giảm nhẹ hình phạt.

Trong đầu hắn nghĩ đến chuyện ra tay với cha con Lão Lâm, đài trưởng đài Minh Châu đời trước bị chính tài xế của mình tố giác vạch trần, đài trưởng Minh Châu đời này cũng nên trăm sông đổ về một biển, ngã ở trên tay tài xế của mình. Nhưng Lão Lâm cùng con trai đều đã sớm chuẩn bị, di cư ra nước ngoài. Hắn lại muốn khơi ra chuyện cũ, trên dưới Thịnh Vực không một người sạch sẽ, đều là những kẻ ăn thịt người, đương nhiên đài trưởng Ngu có quan hệ sâu sắc với Thịnh Vực cũng không tránh khỏi liên quan.

Nhưng cuối cùng tâm tư của hắn, vẫn không thể thành công đem Ngu Trọng Dạ kéo xuống ngựa.

Ngu Trọng Dạ tự mình từ chức, ngay trong đêm tổ chức tiệc mừng của đài Minh Châu.

Một đài trưởng đang yên đang lành lại cáo bệnh từ chức, dù chưa gây ra chuyện gì cho đài, nhưng ít nhiều vẫn có một chút tin đồn.

Trên phố phỏng đoán xôn xao. Khiến người run sợ nhất vẫn là một tin đồn nói rằng có người viết thư tố giác cho trung ương, tỉ mỉ thuật lại những việc làm trái pháp luật của đài trưởng Ngu trong những năm gần đây, mỗi sự việc đều có bằng cớ cụ thể, Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương vốn định tắm máu đài Minh Châu, nhưng trước đó Ngu Trọng Dạ đã tự mình đến nhà Lạc lão gia tử nói chuyện gần bốn tiếng, cụ thể nói chuyện gì không người nào biết, cuối cùng hắn cũng dùng việc từ chức để đổi lấy sự an tâm của mọi người, hắn xóa bỏ tất cả, vấn đề Thịnh Vực dừng lại ở Liêu Huy, vấn đề của đài Minh Châu dừng lại ở lão Trần.

Có rất nhiều bài báo thật giả viết về vấn đề này, bởi chuyện quá mức giật gân, nhưng còn chưa kịp bùng lên đã bị dập xuống, tất cả các tin tức đều bị xóa bỏ sạch sẽ.

Trên mạng to nhỏ không ai biết nội tình, chỉ cảm thấy cả đời cơ nghiệp của đài trưởng đài Minh Châu bị hủy hoại trong một ngày, quả thực khó mà tin nổi. Ngươi nói vì tình yêu, chứng tỏ ngươi hoang dâm vô độ, ngươi nói vì công lý, chứng tỏ ngươi ngây thơ ấu trĩ.


Đài trưởng Ngu đối với người trước mỉm cười, đối với người sau xem thường, hắn chính thức công bố nguyên nhân từ chức là do thân thể có bệnh.

Nguyên tưởng rằng sự việc tiến triển đến đây sẽ chấm dứt, nhưng kết cục lại đột nhiên xoay chuyển, vượt khỏi dự đoán của mọi người, Ngu Trọng Dạ tháo giáp không quy điền, sau mấy tháng dưỡng bệnh, lại chính thức xuống biển.

Tập đoàn Hoa Năng công bố tin tức trên website chính thức, Ngu Trọng Dạ sắp trở lại nhận chức Giám đốc điều hành.

Liên quan tới chuyện này, trên phố càng nhiều tin đồn. Từ “Hôn quân luận” lúc trước bỗng biến thành “âm mưu luận” cùng thuyết đen dày(1), có người nói rằng Ngu Trọng Dạ vì lợi ích phản bội Thịnh Vực, mượn sự suy sụp của Thịnh Vực để có thể đạt được giao dịch với Hoa Năng; cũng có người nói đây chỉ là một lần rèn luyện bên ngoài, mục đích là dẹp loạn phong ba trước mắt, sau khi hoàn tất hồ sơ, với năng lực quyết đoán đài trưởng Ngu có thể trở lại trong thể chế, đến lúc đó nâng cao một bước, căn bản là điều chắc chắn.

(1) “Thuyết đen dày” – là cuốn sách của Vương Sóc, nhà văn đương đại Trung Quốc nổi tiếng, trong đó đã nhắc đến một thuật ngữ như vậy về một trong những truyền thống đặc thù văn hóa Trung Hoa – truyền thống mưu thuật – cùng với việc ông cáo giác về cái mà ông gọi là “Truyền thống lừa đời cướp danh” xuyên suốt hầu hết những tên tuổi lẫy lừng lịch sử văn hóa Trung Hoa.

Nhưng mà trên mạng, lại yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Câu chuyện khiến nhiều người thắc mắc, cuối cùng cũng có một ngày hạ màn.

Sau trận bão táp phong ba đó, Hình Minh có không ít việc để làm, sau khi xem lướt qua các tin tức bát quái trên mạng. Lòng hiếu kỳ của cậu bị cào ngứa, vẫn luôn muốn hỏi Ngu Trọng Dạ, hắn bị cậu liên luỵ nên phải nghỉ việc để tự vệ, hay từ lâu hắn đã chuẩn bị tất cả, có lui có tiến. Hình Minh từng ở trên giường quanh co lòng vòng hỏi qua, kết quả bị Ngu Trọng Dạ không chút lưu tình áp đảo, mạnh mẽ cùng cậu làm một hồi.

“Thịnh thế không vì quan.”

Ngu Trọng Dạ không tỏ rõ ý kiến mỉm cười, liên tục hôn môi Hình Minh vừa dỗ vừa dụ, lại một lần tách chân ra, tiến vào thân thể của cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận